Thấm thoát, khí trời oi nóng mùa hè đã tản hết, những cơn gió thu vi vu mát lành. Bầu trời đêm như được gột rửa, vầng trăng sáng đã lên tới lưng chừng trời, ngàn ngôi sao như phải thu lại ánh sáng nhỏ nhoi của mình. Ánh trăng nhè nhẹ trải khắp ngự hoa viên, từng chiếc từng chiếc đèn lồng lộng lẫy xen kẽ nhau, ngàn loài hoa xinh đẹp thiên tiên tranh nhau khoe sắc, trong rừng trúc du dương, quả cây tươi mọng bày trên án ngọc, hôm nay là tết trung thu.
Lười nhác tựa vào lòng phụ quân, Vũ Văn Tư Nguyên đang ở phía bên trái của hoàng đế, đánh giá từng vị quan viên mang theo gia quyến nhập cung. Nàng nhìn những đại gia công tử ăn mặc vô cùng kiều diễm, lại nhìn cái khăn che mặt màu tím của phụ quân, không hiểu nổi tại sao phụ quân cứ đến nơi đông người là lại che mặt, rõ ràng phụ quân đẹp hơn bọn họ rất nhiều!
Vũ Văn Tư Nguyên nâng bàn tay múp míp nhỏ bé, kéo cái khăn che mặt của phụ quân xuống.
"Hoàng nhi đừng lộn xộn. . ." Vũ Văn Liên bắt lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nhưng đứa bé cũng không nghe theo, đưa ra một bàn tay nhỏ khác tiếp tục tấn công tới. "Hoàng nhi!" Y giam cầm cả hai bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, đứa bé trong ngực không ngừng giãy dụa, muốn rút tay ra. Y cũng không dám dùng sức quá mức, sợ làm nàng đau.
"Nam tử hoàng tộc chưa gả cưới đều phải lấy khăn che mặt, đây là quy củ của tổ tông. Hoàng nhi muốn nhìn phụ quân bị chê cười sao?" Vũ Văn Liên không biết phải làm sao, chỉ đành nói thế, mong đứa bé sẽ hiểu.
Vũ Văn Tư Nguyên bất động. Nàng buồn rầu tiếp tục rúc trong lòng phụ quân. Chưa được gả sao? Từ trước đến giờ, nàng chỉ hưởng thụ tình thương nồng đậm của cha, lại quên mất, nàng hoàn toàn chưa từng thấy mẹ. Ở thế giới trọng nữ khinh nam này, mang thai trước khi lập gia đình là chuyện khó khăn như thế nào. Nhưng mà, thân phận bất tiện của màng làm sao lại được phong làm hoàng thái nữ? Chỉ vì phụ quân là con cháu hoàng tộc duy nhất còn sót lại sao? Có gì đó mờ ám, Vũ Văn Tư Nguyên nhíu nhíu mũi, quyết định sau này phải tìm cho ra nguyên nhân, dù sao bây giờ nàng đã là hoàng thái nữ rồi.
Hiển nhiên là nàng đã quên mất câu chuyện thần thoại ở trong Lẫm sử, nàng đến từ thế giới khác, khó mà nàng tin vào mấy chuyện thần bí hoang đường như vậy.
Một người bị vứt bỏ như phụ quân có thể mạnh mẽ vượt qua tất cả, lại cho nàng một tình cha dịu dàng vĩ đại như vậy, Vũ Văn Tư Nguyên cạ cạ ngực phụ quân, dùng những quan niệm sẵn có, nàng cho rằng phụ quân là bị người ta vứt bỏ. Nàng tự miêu tả phụ quân như là một oán phụ đáng thương bị khinh miệt. Sau này nàng nhất định sẽ hiếu kính phụ quân thật tốt, nàng bấm ngón tay yên lặng thề. Còn chuyện khăn che mặt, quy định là cho người định, chờ đến khi nàng làm hoàng đế, nhất định nàng phải xóa bỏ những quy củ kì thị giới tính vớ vẩn kia!
"Thái phó, Quang lộc đại phu Phạm Dư, Trung phụng đại phu Phạm Ly mang theo gia quyến cầu kiến. . ." Theo tiếng cung nhân xướng tên, vòng tay ôm Tư Nguyên như căng thẳng chặt hơn, nàng theo tiếng kêu kia nhìn lại. Đứng đầu là một nữ tử, gương mặt như ngọc, nụ cười như hoa xuân khiến mày mi càng thêm tình tứ, đang tiêu sái đi tới, thật là một vị trọc thế giai nhân... không... tiểu thư... à không... công tử? Vũ Văn Tư Nguyên cau mày ném ra một câu sửa từ kì dị. Xem ra nàng phải học tập chăm chỉ để có thể khen ngợi nữ tử ở thế giới này. Lần nữa nhìn về phía trước, đã thấy nữ tử kia quỳ xuống hành lễ, chúc Ngô hoàng vạn tuế. Sau đó theo thứ tự ngồi xuống phía dưới nàng.
***
"Phụ quân. . . cho miếng." Vũ Văn Tư Nguyên chỉ con cua thơm ngon trước mặt, mắt long lanh nhìn phụ quân làm nũng.
"Con nha. . ." Vũ Văn Liên nhìn con gái than thở, lại không nhịn được con gái mè nheo, đành gắp một miếng cua nhỏ béo ngậy cho nàng ăn.
"Cua tính hàn, hoàng nhi không được ăn nhiều." Nói xong, hạ lòng cứng rắn nhìn ánh mắt long lanh của con gái. Y cho nàng uống chút tô diệp thang, rồi dùng nước đó rửa bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ của nàng.
*tô diệp thang là một loại nước uống giải nhiệt [TyTMia]
"Phụ quân đưa hoàng nhi đi xem hoa đăng nhé?" Vừa nói xong, y cáo biệt với mẫu hoàng, đưa Tư Nguyên đến hồ Thái Thanh trong ngự hoa viên.
Hồ Thái Thanh được dẫn nước từ ngoài cung, dựa theo địa thế mà đào suối đưa nước vào, nước chảy róc rách, trong hồ nuôi gần mười nghìn con cá chép hoa nhiều màu rực rỡ, núi đá nhân tạo chồng chất bên bờ, xen lẫn là đủ loại cây cỏ hết sức rậm rạp, suốt bốn mùa, hồ Thái Thanh luôn có màu hoa cỏ điểm tô: xuân có ngọc lan, hạ có hồng liên, thu có hải đường, đông có hàn mai.
Vũ Văn Tư Nguyên thả đồ ăn xốp giòn trong tay xuống hồ dụ dỗ cá chép, những chú cá này thật đáng yêu, nàng nhìn cá trong hồ bơi thành đoàn nhốn nháo tranh đoạt thức ăn, nàng bật cười khanh khách. Thấy nàng đã thả hết thức ăn trong tay, Vũ Văn Liên dùng chiếc khăn màu tím lau bàn tay nhỏ của nàng. Sau đó cùng nàng thả hoa đăng đã chuẩn bị sẵn vào trong hồ. Y ôm đứa bé, nhìn từng chiếc hoa đăng lãng đãng trôi đi, hoàng tỷ, người vẫn phù hộ Liên nhi phải không?
"Liên nhi. . ." Chợt nghe một tiếng gọi nỉ non, Vũ Văn Liên chớp mắt hoảng hốt, trong đầu hiện ra cảnh ai đó từng gỡ xuống từng cánh hoa rơi trên tóc y, ai đó từng cùng y đàn tiêu tương hợp, ai đó từng cùng y ngắm trăng làm thơ, ai đó y từng thầm thương trộm nhớ. Nhưng, cảm tình y dành cho nàng ấy tốt đẹp bao nhiêu lại bị mưu kế âm hiểm của nàng đánh nát bấy nhiêu. Nàng nhẫn tâm mưu hạ hoàng tỷ của y, xé nát ước mơ tốt đẹp của y với nàng, đổi ngược tất cả thành tương lai thù hận.
Mặc dù thế sự đổi thay, nhưng y vẫn không thể ngưng hận nàng, hận thù kia chỉ có thể trả bằng máu! Vũ Văn Liên âm thầm hít một hơi rồi xoay người, khẽ cười nói, "Phạm đại nhân, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Ánh mắt nàng ấy đầy mê hoặc nhưng quả nhiên vẫn kín đáo tàn nhẫn.
"Liên nhi thật là vô tâm, nhiều năm không gặp đã quên đi người cũ, vẫn cứ gọi ta là Dư đi." Phạm Dư làm ra vẻ thương tâm, nữ tử tuấn tú biểu cảm nét mặt ưu buồn nhưng vẫn không làm suy giảm phong thái của nàng.
"Lễ không thể bỏ." Vũ Văn Liên ôm thật chặt đứa bé trong ngực, tìm nguồn năng lượng trấn an ham muốn báo thù trong lòng y, y không thể nào tỏa ra nỗi căm ghét lúc này. Y biết lửa hận lâu nay vẫn âm ỉ cháy trong lòng y, mà sự xuất hiện của Phạm Dư chính là dầu vào lửa thổi bùng ngọn lửa đó.
"Liên nhi quả nhiên vẫn còn oán ta mới làm ra chuyện như vậy." Phạm Dư liếc mắt nhìn đứa bé phấn điêu ngọc trác trong lòng Vũ Văn Liên, "Ta cùng Tử Viên không phải như chàng nghĩ đâu."
Vũ Văn Liên nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nàng ta vẫn không chịu đứng đắn. Y hiển nhiên biết quan hệ của nàng với Tử Viên. Tử Viên, hắn ta không thoát khỏi liên can với cái chết của hoàng tỷ. "Phạm đại nhân, giữa chúng ta không còn cái gì để nói, chuyện xưa cứ cho nó biến mất đi." Nói xong liền cùng Vũ Văn Tư Nguyên đi về phía rừng trúc, nơi mọi người đang thưởng thức vũ ca náo nhiệt.
"Ta sẽ tận trung bảo vệ chàng và hoàng thái nữ điện hạ."
Thanh âm kiên định vang bên tai, Vũ Văn Liên xoay người đứng lại, chăm chú nhìn Phạm Dư, "Phụ tử chúng ta xin đa tạ Phạm đại nhân trước.", nói xong liền quay người rời đi.
Lời nói cùng lòng dạ nữ nhân này quả là bất đồng. Những điều đó y đã học được, hơn nữa còn thuần thục, ai cũng đều phải trưởng thành.
Vũ Văn Tư Nguyên ôm cổ phụ quân, nhìn lại nữ tử qua vai y. Nàng ta là người đã phụ bạc phụ quân sao? Chẳng lẽ nàng ta là mẹ của nàng?! Vũ Văn Tư Nguyên có chút khó khăn tiếp nhận được thông tin này, mặc dù nữ tử kia rất tuấn tú, nhưng kì lạ là nàng ta lại không lưu cho nàng ấn tượng tốt nào dù chỉ là một chút, nàng tựa hồ ngửi được mùi vị gian hoạt trên người nàng ta. Nàng cau mày, dù sao nàng chỉ cần có phụ quân là đủ rồi.
Phạm Dư hung ác nhìn đứa bé trong lòng Vũ Văn Liên, đợi bọn họ đi xa mới hung hãn bẻ gãy cành hoa ném mạnh xuống hồ. Đứa bé kia thật là quỷ quái, năm đó khi nó còn trong bụng Vũ Văn Liên, nàng đã đưa rất nhiều thuốc trụy thai, còn có cả độc tố, vậy mà nó vẫn sống, ngược lại còn khỏe mạnh khác thường, chẳng lẽ thật sự là có Lẫm Uyên phù hộ sao. Nhưng như vậy thì sao chứ, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh. Thứ mà nàng muốn có được, nhất định sẽ không bao giờ buông tay.