Ẩm Thủy Tư Nguyên

Chương 12




Ninh tâm tĩnh khí, kéo ngưu giác cung, gắn mũi tên vào dây cung, dựa theo phương thức mà võ sư đã dạy, ngắm mục tiêu, bắn!

Mũi tên trật, cắm vào mép trên của bia. Vũ Văn Tư Nguyên chau mày nhìn bia, tổng kết kinh nghiệm. Bên tai lập tức truyền đến mấy lời khen ngợi.

“Tài bắn cung của bệ hạ thật sự khiến người ta khâm phục không thôi.” Vũ Văn Tư Nguyên buồn bực, Hàn gia lão nhị Hàn Chi, ngươi đang ở đây mở to mắt mà nói bậy được sao, trẫm biết ngươi học bắn cung từ năm sáu tuổi! Vỗ mông ngựa thì vỗ như thế nào, ngươi không sợ vỗ phải đùi ngựa sao? Nhìn nàng ta một thân kỵ trang hồng nhạt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt mèo mở to, một bé gái thập phần đáng yêu, Tư Nguyên đen mặt, trong lòng nhổ nước bọt, ngươi còn phải học mẫu thân ngươi rất nhiều!

“Bệ hạ tài trí hơn người, luyện tập hơn nữa, chắc chắn không lâu sau là có thể bách phát bách trúng.” Con gái Thẩm gia Thẩm Toàn Cơ  nói khác đi, chí ít là không có thổi phồng hiện thực, mà là triển vọng tương lai. Vũ Văn Tư Nguyên liếc mắt nhìn giai nhân thanh tú, tuổi nhỏ mà trong mắt lộ khí tức tinh anh, nhưng mà ngươi cũng không thể cho một ý kiến có tính xây dựng một chút sao?

Editor+beta:TyTMia



“Bệ hạ thánh minh.” Tư Nguyên lại đen mặt, Tần gia Tần Thư Nhiễm, ngươi nói cho ta nghe bắn tên cùng thánh minh rốt cục có quan hệ gì? Mới tí tuổi đầu đã học đòi mấy con cáo già trên triều đình, miệng lưỡi nhà quan đúng là vạn năng! Vũ Văn Tư Nguyên liếc nhìn đôi mắt tinh tế kia, da dẻ trắng trẻo, là một bé gái vóc người tròn trịa, quả nhiên là phiên bản chưa trưởng thành của một kẻ già đời.

Không quan tâm đến Tần Thư Nhiễm, Tư Nguyên nhìn công tử thế gia Thẩm gia ra vẻ thanh cao, hai gò má ửng đỏ cũng không dám ngẩng đầu. Bên cạnh hắn là Cổ Mặc Yên cùng Tần Thư Tầm cũng cúi đầu không nói. Nàng cực kỳ nhức đầu. Tương lai vây quanh bên người nàng là đám người nịnh hót này, dám vượt cả cha anh… Thôi! Bọn họ có thể được tuyển là thư đồng của nàng tất nhiên phải có chỗ hơn người, xem ra vấn đề chỉ có thể là nằm ở chính bản thân nàng. Nàng kém như vậy cũng có nguyên do, kiếp trước, mọi người đều có thể chọc tiểu hài tử cười ha ha, còn đến lượt nàng thì hài tử lại im lặng ngây người, vì vậy đến đây nàng cũng không dám đùa với mấy đứa bé, chúng khóc lên thì nàng biết phải làm sao. Thế là lâu dần, nàng thấy trẻ nít là tránh xa ba thước, đây cũng là lý do vì sao nàng cự tuyệt phụ quân tuyển thư đồng, nhưng tới thì đã tới rồi, nàng chỉ có thể cứng nhắc như cũ.

“Các ngươi cũng lên bắn thử đi, rồi cùng nhau luận bàn một chút, không nên cất giấu gì.” Vũ Văn Tư Nguyên thả cung tên xuống, thong thả bước sang một bên xem bọn học luyện tên, hy vọng có thể học tập chút kinh nghiệm. Bọn học trễ nhất là học kỵ xạ từ năm tám tuổi. Đâu như nàng, hai năm trước mải mê luyện kiếm, trong lúc nhất thời sơ sót bắn cung, hôm nay là lần đầu tiên nàng cầm cung, có thể có thành tựu như thế này chẳng qua là có kỹ thuật làm nền tảng, thể lực, nhãn lực cũng không tệ, nhưng mà đối với cung tên phát lực không đúng, nhưng thứ này cần luyện tập, nàng không phải thiên tài, không thể mới bắt đầu là biết ngay được.

Những người kia nghe nàng phân phó cũng sôi nổi tiến lên giương cung, những mũi tên cũng bắn trật lung tung, không cái nào gần hồng tâm hơn dù chỉ một chút, Tư Nguyên âm thầm thở dài, xem ra nàng bắn trật thì tất nhiên không ai dám bắn trúng.

Cũng không phải là chưa nghĩ qua kết quả thành cái dạng này, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút mất mát, cũng không phải là không thể lý giải. Nàng nắm trong tay toàn bộ hưng suy vinh nhục của gia tộc bọn họ, bọn họ đối với nàng không thể không cẩn thận. Hy vọng đoàn kết hữu ái, hợp tác hỗ trợ, cùng nhau tiến bộ trong quan hệ bằng hữu của nàng rơi vào hư không. Có lẽ phải mai danh ẩn tích đến đất khách học hỏi, nếu không mong muốn của nàng sẽ xa vời tựa mây bay, nhưng điều đó không thể làm được. Chỗ cao đúng là lạnh lẽo vô cùng, điều này từ lần đầu tiên dời vào Càn Thanh cung nàng đã ý thức sâu sắc. Nhưng may mắn nàng còn có phụ quân, còn cái gì không vừa lòng chứ!

Vũ Văn Tư Nguyên tiến lên, cầm lấy cung tên luyện tập. Nhưng kết quả vẫn không khá hơn, phải đi thỉnh giáo võ sư phó mới được, Tư Nguyên ngầm chịu thua.

Editor+beta:TyTMia



“Bệ hạ, nếu như vai ngài thả lỏng một chút, lại hướng xuống một chút có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.” Giọng thiếu niên trong trẻo từ phía trái vang lên.

Vũ Văn Tư Nguyên quay đầu, phát hiện người nói không ngờ lại là Cổ Mặc Yên nãy giờ một mực yên lặng. Hắn mặc trang phục tập võ màu xanh, tôn lên gương mặt nhỏ phấn bạch, mắt to mày rậm, mũi cao can trường, môi như phấn đào. Đứa nhỏ này gom toàn bộ ưu điểm của Cốc Vũ và Mang Xung mà kế thừa. Nếu không phải nàng ngày ngày ở bên phụ quân siêu cấp mỹ nhân, nói không chừng đã bị hắn mê hoặc.

“Thật sự? Vậy ta thử xem.” Vũ Văn Tư Nguyên nở nụ cười nhẹ nhàng, khiêm khiêm tuấn nhã, ôn nhuận như ngọc. Nàng quay đầu lại, ngưng thần, rút tên giương cung. Công phu nhi tử của Mang Xung tất nhiên không thể kém được.

Nàng chỉ chuyên tâm luyện bắn cung, không nhìn thấy vành tai Cổ Mặc Yên đã nhiễm phấn hồng nhàn nhạt.

“Quả nhiên là tướng môn hổ tử, đa tạ Mặc Yên chỉ giáo.” Mũi tên Tư Nguyên bắn ra chỉ còn cách hồng tâm chừng một tấc, ngày đâu tiên tập luyện mà có thành quả như vậy đã rất tốt rồi.

“Bệ hạ thiên tư thông minh, tại hạ chỉ là điểm bá một hai mà thôi.” Cổ Mặc Yên ngẩng đầu lên cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, làm cho khuôn mặt hắn đã minh diễm lại càng tăng thêm mấy phần khả ái.

Không tệ, rất có hiểu biết!

“Mặc Yên mấy tuổi thì bắt đầu luyện tên?” Vũ Văn Tư Nguyên bắt đầu bắt chuyện, nàng vẫn mong muốn nhiều bạn thêm.

“Hồi bẩm bệ hạ, trong nhà chỉ có mình Mặc Yên là con trai độc nhất, từ ba tuổi mẫu thên đã bắt đầu dạy Mặc Yên cung tiễn.” Cổ Mặc Yên trả lời rất có nề nếp.

“Trẫm mới tiếp xúc với cưỡi ngựa bắn cung, rất nhiều chỗ không hiểu, Mặc Yên tinh thông như vậy, hy vọng chỉ giáo nhiều một chút.” Ai, nếu không phải nghe phụ quân nói Cốc Vũ thân thể không tốt, không thể mang thai lần nữa, nói không chừng sau này sẽ lại có phiên bản tiểu Mặc Yên nữa, Mang Xung và Cốc Vũ cảm tình rất tốt.

“Bệ hạ nói quá lời, Mặc Yên nhất định biết gì nói đấy. Thí dụ như ngưu giác cung bệ hạ đang dùng, là do sừng trâu, trúc mộc thai, gâu trâu trải qua hơn hai trăm công đoạn, mấy tháng mới chế tạo thành, tầm bắn khoảng năm mươi đến sáu mươi trượng, có tầm bắn xa nhất Đại Lẫm có thể chế tác, đây là cung tên ưu việt nhất.”

Vũ Văn Tư Nguyên ngầm cả kinh, nàng vốn tưởng rằng mấy cung tên này giống nhau, kiếp trước, nàng đọc nhiều tiểu thuyết, nên cho rằng cung tên đỉnh cấp là do kim loại quý giá chế thành, đúng là tư tưởng sai lầm, Tư Nguyên lần nữa nhìn kỹ cung tên đang cầm trong tay, cung này đúng thực là rất tinh xảo, toàn bộ được bọc bằng da rắn hết sức tỉ mỉ.

Thế là sau đó, Vũ Văn Tư Nguyên lại hướng về Mặc Yên tham khảo tài bắn cung, Cổ Mặc Yên giảng thuật tường tận không ít chuyện về cung tiễn có tiếng tă, cũng không ngừng giúp nàng điều chỉnh lại tư thế bắn, sau mấy lần nàng đã nắm rất khá, chỉ là tai Mặc Yên vẫn ửng đỏ.

Nghỉ ngơi, Vũ Văn Tư Nguyên cởi dây xích trân châu trên cổ tay, đưa cho Cổ Mặc Yên, “Đa tạ Mặc Yên hết lòng chỉ giáo, ngươi trở thành tiểu lão sư của trẫm rồi. Trẫm thấy chuỗi trân châu này rất hợp với ngươi, đưa cho ngươi vậy.” Rõ ràng là không cho người ta chỗ cự tuyệt.

Cổ Mặc Yên thi lễ tạ ơn, cung kính nhận lấy rồi cẩn thận đeo vào cổ tay phải, lần này thì cả cổ của hắn đều ửng đỏ lên. Đồ vật thiếp thân được hoàng đế tự tay ban tặng, mà Tư Nguyên hiện tại chỉ có mười tuổi, không biết chuyện này sẽ được trong ngoài cung lan truyền thành cái dạng gì.

Editor+beta:TyTMia



Vũ Văn Tư Nguyên âm thầm nở nụ cười, nam nhi thế giới này da mặt quá mỏng, lần đầu tiên nàng tiếp xúc với con trai tuổi này, không khỏi cảm thấy mới lạ.

Mấy người khác vẫn ở một bên quan sát, bọn họ đều đã thông suốt, thấy Cổ Mặc Yên vì đề điểm hoàng đế bắn cung mà được ban thưởng, hiểu nguyên nhân vì đâu, lập tức thay đổi thái độ. Thế là sau đó năm người tuy rằng vẫn cung kính như thường, nhưng cũng từ từ cùng Tư Nguyên luận bàn trao đổi, khiến Tư Nguyên hồi tưởng thời đi học của kiếp trước.