—
Sau khi Giải Hằng Không ném súng đi, chưa đến vài giây sau, đám lính canh lần lượt nối đuôi nhau ra khỏi hang động rồi đồng loạt chĩa súng vào hai người trên bờ sông.
Bọt sóng do tàu ngầm khuấy động vẫn cuồn cuộn nhưng không khí lại trở nên tĩnh lặng.
Mặc dù có hơn chục khẩu súng chĩa vào Giải Hằng Không nhưng trong mắt hắn chỉ có một mình Tống Chiếu Ẩn đang khẽ cau mày với ánh mắt bình tĩnh.
Tống Chiếu Ẩn cũng nhìn hắn, con ngươi màu xanh nước hồ dần trở nên sâu lắng, mang theo một cảm giác thản nhiên lạnh lùng, tựa như đang nhìn một vật chết không đáng nhắc đến.
Mất máu quá nhiều khiến cho tầm nhìn của Giải Hằng Không mờ đi nhưng vết thương trên người lại cực kỳ rõ nét. Hắn tiến về phía trước, muốn nhìn rõ Tống Chiếu Ẩn hơn nhưng vừa nhấc chân lên đã loạng choạng ngã xuống đất.
Khi ý thức trở nên mê man, dường như hắn đã nhìn thấy cánh tay trái bên người Tống Chiếu Ẩn hơi cử động, mang đến cho hắn ảo giác rằng ‘y đang định đỡ hắn’.
Nụ cười trên môi Giải Hằng Không dường như trở nên rõ ràng hơn, trước khi hoàn toàn ngất đi đã thầm nghĩ.
Hoá ra trúng đạn đau như vậy sao? Như thể những vết thương ở nhữngchỗkhác đều bị đẩy lùi lại, trở nên không đáng nhắc đến.
“Bỏ vũ khí xuống.” Lính canh alpha dẫn đầu cao giọng kêu gọi bọn họ đầu hàng, đồng thời ra hiệu cho cấp dưới âm thầm thay đạn thật thành đạn gây mê.
“M001, bỏ vũ khí xuống.”
Tống Chiếu Ẩn dường như không nghe thấy lời kêu gọi đầu hàng trong hang núi trống trải, cho đến khi số hiệu M001 này vang lên, những cảm xúc bị kìm nén ngay lập tức hóa thành cơn thịnh nộ và giải toả ra ngoài. Pheromone alpha cấp S ùn ùn kéo đến, nước sông còn lại dường như đều bị đóng băng, rung chuyển rồi trở nên lặng ngắt như tờ.
Sherley đang từ trong hang núi đi về hướng này, cảm nhận được ý muốn giết chóc mãnh liệt nhưng khi chạy như bay tới thì chỉ thấy tiếng gió dần lặng đi, mặt nước lặng yên, còn alpha đứng bên cạnh thi thể dường như cuối cùng cũng cạn kiệt sức lực, đột nhiên ngã ra đất.
“Vẫn còn sống, chỉ là bất tỉnh thôi.”
Lính canh dẫn đầu kiểm tra hơi thở của Tống Chiếu Ẩn, sau khi khiêng y vào khoang sinh học thì đi tới nói với Sherley.
“Ừm.” Sherley gật nhẹ đầu, đang chuẩn bị rút quân thì một lính canh dọn dẹp chiến trường đột nhiên lớn tiếng nói: “Báo cáo, người này cũng còn sống.”
Sherley nhìn sang theo âm thanh, khẽ cau mày.
Người đàn ông trông giống như tử thi bên cạnh lính canh không ai khác chính là Giải Hằng Không.
Mặc dù trên người hắn có rất nhiều máu, quần áo cũng bẩn thỉu khó coi nhưng vẫn có thể thấy được bộ đồ này là đồng phục của các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Có thể sống sót đi theo nhóm kẻ đột nhập này trốn đến đây thì hắn cũng không giống như những nhà khoa học trói gà không chặt chỉ biết nghiên cứu khác. Sherley những tưởng hắn là kẻ đột nhập cải trang thành nhà nghiên cứu, thế nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng tay nhận dạng trên cổ tay hắn thì sự nghi hoặc lại chuyển thành ngạc nhiên.
Cô bước tới, kề họng súng lên đầu hắn rồi lật lại, khi nhìn rõ khuôn mặt hắn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười: “Trông cũng khá xinh đẹp, đưa về đi.”
M001 quý giá lập tức được gửi đến phòng thí nghiệm trung tâm, giáo sư Donner cùng với những tinh hoa của đội ngũ y tế đều đang hồi hộp chờ đợi. Đương nhiên một nhà nghiên cứu nhỏ nhặt như Giải Hằng Không không nhận được đãi ngộ như vậy, lính canh ném hắn vào cabin y tế của phòng y tế rồi lại đi xử lý những việc vặt khác.
Cuộc nổi loạn này đã gây ra thiệt hại không hề nhỏ, thương vong còn nặng nề hơn, nhân lực ở phòng y tế không đủ dùng, may mà Giải Hằng Không được đưa đến vừa kịp lúc, một bác sĩ nữ đang lúc rảnh rỗi nên đã tiếp nhận cabin y tế của hắn.
Vừa mở cabin y tế ra, kết quả quét toàn thân sơ bộ liền hiện ra trước mặt bác sĩ —— “Vai trái trúng đạn, gãy xương cổ tay trái, số lượng mảnh đạn trên người là 18 mảnh, kèm theo vết thương do va đập vào phổi, vùng bụng bị chấn động. Dự đoán là vết thương do bị nổ, mất máu quá nhiều hoặc có khả năng rơi vào tình trạng bị sốc do mất máu.”
Từng câu phân tích tình trạng thương tật này khiến cho bác sĩ nhìn mà hoảng hốt, vừa mau chóng truyền túi máu nhóm máu O cho hắn vừa lẩm bẩm cảm thán: “Trời ạ, bị thương thế này mà vẫn còn sống, anh trai này mạng cũng lớn thật.”
Lúc này, Giải Hằng Không không biết rằng mình đã để lại ấn tượng sâu sắc cho một quý cô xinh đẹp vì mệnh mình quá cứng mà đang rơi vào cơn bóng đè, mãi không thoát ra được.
Lúc thì là chốn làng chơi sa đoạ, lúc thì lại là cảnh đồi truỵ dục vọng tràn lan. Tiếng cười đùa của phụ nữ, tiếng mắng nhiếc của đàn ông không ngừng vang vọng bên tai, như thể giấc mơ đang tái hiện tất cả những gì từ khi hắn có thể ghi nhớ cho đến hiện tại.
“Lão Giải, đây là con trai anh thật hả?” Giọng nói nhu mì của người phụ nữ gần như nghe mà phát ngấy, thậm chí còn dịu dàng hơn cả âm thanh lả lướt: “Trông xinh đẹp thật đấy, nào, cười với chị một cái xem nào.”
“Này, con anh có phải có bệnh gì không, sao lại chẳng có biểu cảm gì, cười cũng không biết cười.”
“Cười thì có tác dụng đéo gì, đi cười góp vui khắp nơi như cô đấy à?” Giải Xuyến nói năng không rõ ràng, vẻ mặt mơ màng: “Nào, con trai, cho mày thứ đồ chơi này, sau này nếu có ai bắt nạt mày nữa thì nổ súng bắn nó.”
“Con mẹ nó thằng quái con, ngày nào cũng trơ trơ cái mặt mày ra, muốn trù ẻo ông đây à? Hả?! Ông đây mất tiền cũng chỉ vì đồ của nợ nhà mày, cút ra cho tao.”
“A—— Chết người rồi, chết người rồi, ông chủ Giải bị giết rồi!!”
“Con mẹ nó đừng có la nữa, tiền thì giữ lại, xử lý cái xác đi rồi cử người đi thông báo cho ngài Khang Sắt.”
“Ở đây có một đứa trẻ nữa này, chị Vi An, xử lý con trai ông chủ Giải thế nào đây?”
“Thằng quái con này nhìn mà phát khiếp, mau đuổi nó ra ngoài đi, chưa biết chừng lão Giải bị thằng quái con này khắc chết đấy chứ. Món đồ xui xẻo mà có bộ dạng đẹp đẽ như vậy, dù sao cũng mang lại tiếng cười, có thể giữ lại nuôi hai năm rồi đem bán lấy tiền.”
“Này, thằng ăn mày con trông cũng không tệ, đi theo ta đi, khà khà khà, ta dẫn đi ăn no uống say, chỉ cần mày ngoan với nghe lời, phục vụ ta cho thoải mái.”
“Mẹ nó thằng chó con, ông đây sẽ giết mày——”
“Đoàng——” Một tiếng súng phá vỡ mọi thứ.
Vào lúc viên đạn xuyên qua máu thịt, Giải Hằng Không chợt nhận ra mình đang mơ.
Thế là hắn lạnh lùng nhìn beta nam trung niên đã cởi quần được một nửa trong mơ đang cuộn người co giật trên mặt đất, như không thể tin được một đứa trẻ mười tuổi lại cướp súng của gã và giết ngược lại gã.
Nhưng quả thật đó chính là người đầu tiên Giải Hằng Không giết.
Cho đến nay hắn vẫn còn nhớ cảm giác ấm nóng khi máu phun lên mặt, thậm chí lúc đó còn có tâm trạng quan sát những đường vân máu chảy ra trên thảm, nhìn máu và hoa văn trên thảm hợp lại thành một hình thù thú vật kỳ lạ.
Giải Hằng Không còn chưa đoán được đó là hình thù gì thì ông chủ khách sạn đã đến, và cả Caesar đang trú lại ở cách vách cùng với thuộc hạ Cố Phong.
“Là hạt giống tốt đấy, vứt đi thật đáng tiếc.”
“Đưa về Đỉnh Tuyết Xám ạ? Đứa trẻ này hình như còn chưa có phân hóa.”
“Hừ, một sát thủ bẩm sinh thì phân hoá thành giới tính gì có quan trọng không?”
Bởi vì câu “sát thủ bẩm sinh” này của Caesar mà Giải Hằng Không đã kết thúc cuộc sống lưu manh đầu đường xó chợ, được đưa về Đỉnh Tuyết Xám và gia nhập vào cơ sở huấn luyện của Bồ Câu Trắng để tiếp nhận huấn luyện.
Đỉnh Tuyết Xám được chia thành ba khu vực, lần lượt là căn cứ huấn luyện, chiến khu kiểm tra và nhà gỗ thông.
Hai cái đầu được thiết kế để huấn luyện sát thủ, có đủ loại thiết bị huấn luyện và trang bị vũ khí, cái sau cùng là nơi ở của Caesar, nằm trên phần đỉnh núi nhận được nhiều ánh mặt trời nhất của Đỉnh Tuyết Xám, phía sau có một khu rừng tuyết tùng rộng lớn, vừa vặn ngăn cách với căn cứ huấn luyện.
Ngoại trừ vào bài kiểm tra cuối cùng Caesar sẽ quay lại đó ở vài ngày ra thì bình thường đều bỏ trống. Giải Hằng Không chưa bao giờ nhìn thấy có ai ở đó, mãi cho đến năm thứ hai, khi Caesar chết trong một nhiệm vụ, hắn đã gặp sát thủ Z quay trở lại Đỉnh Tuyết Xám tại nhà gỗ thông.
“Bíp——”
Tiếng bíp dài của máy móc vang lên, sau đó là tiếng cảnh báo lạnh lẽo của máy móc: “Bệnh nhân rơi vào trạng thái sốc mất máu. Lượng máu dự trữ không đủ, xin hãy kịp thời bổ sung thêm.”
“Thôi rồi!” Bác sĩ nữ nhanh chóng luồn ống truyền máu dự phòng của cabin y tế vào cánh tay Giải Hằng Không.
Tiếng bíp không ngừng vang lên đã tạm thời kéo Giải Hằng Không ra khỏi giấc mơ, khung cảnh trước mắt vẫn còn mơ hồ nhưng các loại pheromone alpha hỗn loạn hắn ngửi thấy ở chóp mũi khiến cho hắn trở nên cảnh giác, cơ thể bị hạn chế nhưng vẫn thử vùng vẫy.
“Mau, giúp tôi giữ cậu ấy lại.” Bác sĩ nữ cau mày, lớn tiếng hét lên.
Trợ lý nghe vậy thì đi tới, trong lúc vội vàng đã không cẩn thận làm đổ tinh dầu trên bàn bên cạnh, mùi gỗ thông nhàn nhạt lan ra, động tác vùng vẫy của Giải Hằng Không đột nhiên dịu lại.
Bác sĩ nữ thở phào một hơi, tiêm cho hắn một liều thuốc an thần, đồng thời dặn dò trợ lý: “Giúp tôi xử lý vết thương trên tay cậu ấy, băng bó xong thì đặt dụng cụ cố định xương. Cậu ấy bị thương nặng quá, cần phải phẫu thuật ngay.”
Cảm xúc nóng nảy dần lắng lại, sau khi nghe rõ câu này, Giải Hằng Không đột nhiên nhớ ra lúc này mình đang ở đâu, cũng ý thức được hình như có người đang cứu hắn.
Ký ức trước khi mất đi ý thức bắt đầu quay trở lại, hắn lại nhớ đến bàn tay hình như đã hơi giơ lên của Tống Chiếu Ẩn khi hắn ngã xuống.
Có thể là do cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh, hoặc có thể là vì cố chấp với việc phải nghĩ ra câu trả lời chính xác, hắn cố giữ chống đỡ ý thức, không để bản thân hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Tác dụng của thuốc khiến mọi thứ trước mắt hắn mờ đi, lúc thì là tuyết trắng, lúc thì là rừng thông xanh và cả cơn đau buốt thấu xương khó mà chịu nổi dần dần lan từ hai tay ra toàn thân.
Những ký ức đã phủ đầy bụi ở nơi sâu nhất trong tâm trí lại ùa về một lần nữa.
Nhà gỗ thông, căn nhà nơi Z ở, bài trí cực kỳ đơn giản, gần như có thể nói là thô sơ. Lúc Z dẫn Giải Hằng Không vào để băng bó vết thương trên tay hắn, hắn tuỳ ý quét mắt đã có thể nhìn hết toàn bộ bên trong.
Một chiếc giường đơn, một chiếc bàn gỗ nhỏ và một bao cát lớn.
Trên chiếc giường đơn chỉ có một chiếc chăn mỏng được gấp gọn gàng, trên tường phía trên bàn gỗ có một dãy tủ được đóng đinh, chắc là tủ quần áo, lúc Z mở ra và lấy hộp thuốc từ trong đó ra, hắn đã nhìn thấy vài bộ quần áo, bên cạnh ghế sofa treo hai chiếc găng tay đấm bốc bị mòn nghiêm trọng, chắc là đã sử dụng rất nhiều năm.
Thứ duy nhất làm cho Giải Hằng Không nhìn thêm vài lần chính là hai bức tượng điêu khắc bằng gỗ nhỏ vừa trông giống chim vừa trông giống gà trên chiếc bàn gỗ gần cửa sổ, và cả một chậu đất.
Không nhìn thấy búp bê đồ chơi, cũng không thấy súng.
Băng gạc không quá mềm, mùa đông lại càng lạnh và cứng hơn, cọ vào vùng da bị thương mang đến cho hắn cảm giác châm chích hơi khó chịu, khi không nhìn thấy thứ mình muốn, hắn bèn tập trung sự chú ý vào lòng bàn tay đang bị nắm lấy.
Lòng bàn tay rộng hơn lòng bàn tay hắn kia không quá ấm áp nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, khi cử động thì những vết chai mỏng trên ngón tay sẽ cọ vào lòng bàn tay hắn, hơi nhột, nhột đến mức khiến cho hắn cau mày.
“Đau không?” Z đột nhiên hỏi hắn.
“Tôi không đau.” Hắn nói sự thật nhưng lại không ngờ sát thủ Z lạnh lùng trước mặt hắn này lại đột nhiên bật cười.
Giải Hằng Không đã sống chín năm ở giới chợ đen sa đoạ, đã từng nhìn thấy rất nhiều nụ cười—— Nụ cười quyến rũ tình tứ của omega nữ, nụ cười duyên dáng nhẹ nhàng của omega nam, nụ cười dâm đầy sắc dục của khách làng chơi và tiếng cười lớn ngạo mạn của những con bạc.
Những nụ cười này dường như đã trải dài xuyên suốt cuộc đời hắn, hắn chỉ cảm thấy tê liệt, nhàm chán và kinh tởm.
Thế nhưng nụ cười mỉm không mang theo bất kỳ cảm xúc nào khác trước mặt đột nhiên khiến cho hắn cảm thấy rằng: Cười và “đẹp” có liên quan đến nhau.
Khi nhìn vào đôi mắt xanh xám với ý cười nhàn nhạt kia, tim hắn hơi sững sờ, dường như có một luồng nhiệt kỳ lạ nào đó truyền qua lòng bàn tay của bọn họ, khiến cho hắn nảy sinh ra một cảm giác nóng bức kỳ lạ, sau tai cũng bắt đầu nóng lên.
Trực giác của Giải Hằng Không không tốt lắm, thậm chí còn có một cảm giác bất an như thể đang đối mặt với một kẻ thù lớn, cho đến khi hắn bất ngờ phân hoá và bị mắc kẹt trong con đường núi lạnh lẽo và tối tăm. Trong lúc chịu đựng, đau đớn, tuyệt vọng và bất lực, Tống Chiếu Ẩn đã đến, mùi pheromone gỗ thông mang theo sự vỗ về trong hơi thở lạnh lẽo đã để lại dấu ấn đậm nét.
Khi tỉnh lại, trong căn cứ huấn luyện chỉ có một mình hắn, nhưng hắn lại cảm thấy pheromone có mùi gỗ thông đó dường như vẫn còn sót lại trong tuyến thể mới phân hóa của mình.
Nếu không thì tại sao kể từ lần đó, mỗi lần nhả pheromone ra hắn đều đột nhiên nghĩ đến người đó, cho dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng sẽ khiến cho hắn vô cùng khó chịu và muốn được giải thoát.
—
Mạch não của công khá kỳ lạ, không thể dùng tư duy của người bình thường để hiểu, tôi sẽ cố gắng viết cho tốt.