*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—
Khu 2, bang Custer, ÔnThành.
Từng là thủ đô cũ của khu 2, kiến trúc san sát ở Ôn Thành vẫn thẳng tắp như trước đây, nối tiếp nhau liên tục, cao vút lên tận tầng mây. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của thảm họa thiên thạch ở khu 9, lấy khu 8 trong số chín khu nối tiếp nhau làm điểm bắt đầu, khí hậu ở khu vực kéo dài 600 cây số về phía Bắc luôn thay đổi thất thường.
Khoảng cách giữa khu 2 ở Ôn Thành và ranh giới khu 8 chỉ có 300 cây số nên đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ, từ một nơi bốn mùa nắng ấm như xuân trở thành một đô thị cực kỳ lạnh lẽo, mưa tuyết bay lả tả. Cộng thêm việc xảy ra chiến tranh với khu vực liền kề, người cầm quyền của khu 2 đã dời thủ đô đến thành phố Kairos đáng sống hơn. Kinh tế Ôn Thành trượt dốc, người dân bỏ đi, giờ đây ánh sáng ảm đạm, mọi hoạt động kinh doanh đều suy thoái, sau khi màn đêm buông xuống thì trên đường càng không một bóng người.
Thế nhưng ở khu giải trí phía Nam sông ngầm – sòng bạc Anas lại là một ngoại lệ.
Những tấm bảng hiệu neon muôn màu muôn vẻ nhuộm lên sự trầm tĩnh của dòng sông ngầm, như thể muốn kéo nó vào phố phường chằng chịt và sự phức tạp của cõi trần.
Khác với khung cảnh ngoài trời lạnh lẽo vắng lặng, âm thanh va chạm của các quân bài và tiếng người trong sòng bạc Anas vô cùng ồn ào, không khí nóng bức. Alpha nữ với vóc dáng thướt tha đang ngồi trên ghế sofa bằng da mềm trên khán đài, cô lắc ly rượu trong tay, cụp mắt nhìn xuống đám người đang chen chúc phía dưới, giống như đang tìm kiếm một con mồi thích hợp để nhận lấy ánh mắt đưa tình của cô.
Alpha chiếm đa số, tiếp theo là beta và phần lớn trong đó là nhân viên sòng bạc; kể từ sự kiện sử dụng rộng rãi chất ức chế KV khiến cho một bộ phận omega trở nên hung hăng gây thương tích nặng nề cho người khác xong, omega rất ít khi xuất hiện ở những nơi tụ tập nhiều alpha như vậy. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Elise, cô chưa bao giờ có hứng thú với omega yếu đuối.
Một cậu bé tóc ngắn mặc áo đuôi tôm từ góc cầu thang chạy tới, nói với giọng điệu phấn khởi: “Chị ơi, K đã tới chưa?”
(áo đuôi tôm)
Elise có vẻ ngoài kiều diễm nhưng thật ra đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cậu thiếu niên trông cùng lắm chỉ mười bảy mười tám tuổi, về lý thì mà nói hai người cách nhau cả một thế hệ nhưng Elise lại rất tận hưởng tiếng “chị” này.
Đuôi mắt cô cong lên: “Cậu không sợ cậu ta nữa à?”
“Có gì mà phải sợ, anh ấy cũng đâu có giết em.” Cậu bé được Elise nhặt về từ chợ đen một năm trước, cậu nói mình là beta, tên là Douglas nên Elise bèn gọi cậu là chó nhỏ, lại còn thật sự giữ lại bên cạnh.
Doug không hề sợ hãi trước khí thế của alpha mà ngồi thẳng xuống ngay bên cạnh Elise, trong mắt tràn đầy mong đợi vì sắp được gặp thần tượng: “Với cả không phải chị vẫn còn ở đây sao!”
“Thế thì không hẳn.” Elise mỉm cười dội một gáo nước lạnh: “Vị tổ tông này một khi đã phát điên thì ngay cả chị cũng sẽ giết.”
Doug: “……”
Cái này thì đúng thật.
Sau khi liên minh quốc tế chia ra thành chín khu vực lớn, các thế lực tốt xấu lẫn lộn mọc lên như cỏ, chẳng hạn như đạo này giáo kia và cả đủ loại tổ chức sát thủ khác nhau.
Bồ Câu Trắng là một trong số đó. Mười năm trước đã trở thành tổ chức sát thủ có hiệu suất giết chóc cao nhất trong tám khu vực lớn. Những sát thủ dưới trướng sử dụng 26 chữ cái làm mật danh, trong số đó, chỉ có 4 alpha được đánh giá là sát thủ cấp A.
K chính là một trong số đó, không rõ tên thật của hắn, có vẻ ngoài rất phô trương. Ngoại trừ năng lực mạnh mẽ và bất khả chiến bại ra thì tính cách điên dại, vui buồn thất thường không ai là không biết. Elise cũng xuất thân từ Bồ Câu Trắng nên xem như là đàn chị của hắn, hai người còn có một phần tình nghĩa khi cô làm nhân viên liên lạc cho hắn trong năm năm, nhưng cùng lắm thì cô cũng chỉ có thêm một vinh dự đặc biệt là “không cần kể chuyện trước khi bị thủ tiêu” thôi.
“Chuyện chị dặn cậu làm, cậu đã làm chưa?” Elise hỏi.
Doug: “Lệnh treo thưởng (*) 80 triệu trên web nội bộ của Bồ Câu Trắng ạ?”
(*) bản gốc là 悬赏令, dịch word by word ra là “lệnh đăng phần thưởng”, giống kiểu dán tờ truy nã kèm theo tiền thưởng nếu người khác bắt được tội phạm ấy.
Doug vừa hỏi xong đã hối hận, bởi vì Elise đã liếc cậu một cái, trong mắt hiện rõ mấy chữ “Cậu nói xem?”
Là một tổ chức sát thủ, Bồ Câu Trắng có thể xem như khá bí ẩn, chỉ nhận lệnh thưởng thông qua trang web nội bộ, tiền thưởng nếu không quá một triệu thì thậm chí còn tự động bị chặn, có thể thấy tự đề cao mình đến mức nào. Và kể từ khi Miles, con trai của Caesar lên nắm quyền, không biết từ khi nào mà Bồ Câu Trắng lại trở thành ông vua bụng không đáy cứ “đưa tiền là giết” trong suốt gần năm năm qua.
Năm năm trước, Miles thậm chí còn thay đổi tỷ lệ phân chia tiền thưởng theo ý kiến chủ quan của mình, khiến cho thu nhập của các nhân viên liên lạc và sát thủ bị giảm đi rất nhiều. Bên cạnh đó, cộng sự là sát thủ cấp A với mật danh Z trước đó của Elise đột nhiên mất tích khiến cho cô phải trải qua “cuộc sống nghèo khó” suốt mấy tháng liền. Mãi cho đến khi K chủ động tìm đến cô muốn cô làm nhân viên liên lạc cho mình, Elise mới trở nên dư dả hơn nhưng vẫn nhận những công việc riêng tư không ít lần.
Lúc đầu cô không dám nghĩ đến ý tưởng đánh vào web nội bộ của Bồ Câu Trắng nhưng sau này nhặt được Doug về, phát hiện thằng nhóc này là một hacker thiên tài, có thể đột phá cơ chế bảo vệ của Bồ Câu Trắng, thỉnh thoảng lén lút xóa đi một vài khoản tiền thưởng cũng khá là đơn giản.
“Ngoài việc chặn lệnh treo thưởng, em còn cho thêm một mật lệnh để xóa và ẩn dấu vết trước khi duyệt web. Trên cơ sở này, chỉ cần em không mở quyền hạn thì sẽ không ai có thể nhìn thấy lệnh treo thưởng đó trên web nội bộ.” Doug dừng lại một lát mới nói tiếp: “Nhưng vẫn như trước đây, bây giờ em chỉ có thể che giấu nó trong mười lăm ngày thôi.”
Web nội bộ Bồ Câu Trắng luôn không ngừng được cải tiến kể từ khi mới thành lập, tuy Doug rất có năng lực nhưng vẫn còn rất nhiều hạn chế, vượt qua cơ chế bảo vệ để nhận việc riêng cũng chỉ có tác dụng trong thời hạn nhất định. Nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn và xoá bỏ dấu vết hoàn toàn thì sẽ bị những người có trí tuệ và năng lực nòng cốt tìm ra đầu mối, đến lúc đó vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.
Nhưng mười lăm ngày là đủ rồi.
Dù sao thì đó cũng là K.
Elise gật đầu: “Đủ rồi.”
Thật ra ban đầu Elise không muốn kéo K xuống nước, dù sao thì vị tổ tông này thật sự rất khó khống chế. Nhưng nội dung nhiệm vụ của lệnh treo thưởng với giá trị cao ngất trời lần này lại hơi kỳ lạ, chắc chắn không đơn giản như bề ngoài. Elise nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể tìm K để hợp tác.
“Tiền thưởng thì sao?” Elise lại hỏi.
Dù sao cũng không phải là lần đầu làm chuyện này nữa, Doug lập tức hiểu ý Elise, cậu nói: “Lúc người phát hành gửi lệnh thưởng cũng tiện tay bỏ tiền thưởng vào đám mây, tài khoản của người đó đã bị em ẩn đi rồi. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tiền thưởng sẽ được gửi trực tiếp từ tài khoản iCloud đến tài khoản riêng do người nhận nhiệm vụ cung cấp mà không đi qua tài khoản nội bộ của Bồ Câu Trắng.”
“Giỏi lắm.” Trong mắt Elise hiện lên ý cười, vỗ sau gáy Douglas: “Làm không tệ.”
Biểu cảm của Doug hơi khô khan, không biết nghĩ đến gì mà dùng vẻ mặt lúng túng liếc nhìn Elise.
“Sao thế?” Elise hỏi.
“Chuyện đó, thật ra em vẫn cảm thấy lệnh treo thưởng lần này hơi kỳ lạ.” Doug nhỏ giọng nói, thấy Elise nhướn mày bèn nói tiếp: “Chỉ nói là mang đối tượng thí nghiệm ra ngoài nhưng lại không nói là mang đi đâu, đưa cho ai, thậm chí ngay cả cái nơi gọi là viện nghiên cứu Mạn Đức này cũng hơi kỳ lạ, em đã tìm kiếm khắp web đen nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào về viện nghiên cứu, có lẽ nào là giả không, hoặc là một cái bẫy?”
Elise nhìn cậu vài giây, khoé miệng đột nhiên cong lên nở một nụ cười: “Cũng coi như không ngốc lắm, nhưng mà… chuyện này thì có liên quan gì?”
“…”
Doug lại càng khó hiểu, ngơ ngác nhìn Elise, chỉ cảm thấy ánh mắt đang nhìn xuống lầu của alpha đột nhiên lạnh đi.
Ngón cái tay trái của cô ma sát với một miếng da màu bạc kim loại trên cổ tay phải, đó là một thiết bị cố định xương được chế tạo bằng kim loại đặc biệt, dùng khi khung xương bị tổn thương, chỉ có thể duy trì được tay phải để sử dụng hàng ngày.
Vào lần đầu Doug gặp Elise, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là một bàn tay như vậy, cuộc sống luôn ở trước họng súng thời trẻ khiến cho cơ thể cô bị thương ở nhiều chỗ, gân và xương ở tay phải bị gãy vụn và nghiền nát, vì chấn thương này mà năm đó mới giải nghệ và trở thành nhân viên liên lạc.
“Những người như chúng ta vốn là những con bạc đi trên mũi dao, cũng chẳng khác gì bọn họ.” Elise nói.
Doug: “……”
Được thôi, những con người trà trộn trong trong bóng tối này thật sự coi tiền bạc như mạng sống. Cũng không có gì ngạc nhiên khi Elise muốn tìm một người có năng lực phi phàm như K, từ đó mà tỷ lệ chiến thắng sẽ cao hơn.
Trong phòng đột nhiên thoang thoảng xuất hiện một chút mùi băng tuyết lạnh lẽo, Elise hơi ngước mắt lên, ánh mắt tập trung vào alpha trẻ tuổi vừa bước vào cửa ở dưới lầu. Vị khách mặc một chiếc áo gió cổ đứng màu đen, dáng người cao thẳng, khí chất riêng biệt, một nửa sườn mặt lộ ra càng bắt mắt hơn, giống như hạc giữa bầy gà trong một đám alpha tốt xấu lẫn lộn.
“Đến rồi.” Elise nói với Doug: “Chuẩn bị sẵn tài liệu đi.”
“Vâng!” Nhìn thấy người dưới lầu, sắc mặt Doug lập tức trở nên rộn ràng hơn.
Elise đặt ly rượu xuống, cuộn chiếc khăn choàng lụa đã trượt xuống khuỷu tay lên rồi đi xuống cầu thang với một phong thái điệu đà, đi thẳng vào một căn phòng riêng trong góc, nơi sát thủ có mật danh K đang ngồi bên trong.
Cô bước đến đối diện alpha, ngồi xuống: “Uống chút gì không?”
“Sao cũng được.” K, cũng chính là Giải Hằng Không. Hắn tháo găng tay ra ném lên bàn tròn, tiện tay vỗ tuyết rơi trên vai xuống.
Elise quét mắt nhìn vết máu vẫn còn chưa khô trên găng tay của hắn, ra dấu tay cho bartender bên ngoài, một lúc sau, trên bàn tròn xuất hiện một ly rượu vải thiều (*) và khăn nóng.
(*) rượu vải thiều là một loại rượu tráng miệng đậm đà của Trung Quốc được làm từ 100% trái vải thiều. Loại rượu này có màu vàng và hương vị đậm đà, ngọt ngào. Nó thường được phục vụ lạnh như đá, đặt thẳng hoặc đặt trên đá cùng với thức ăn.
“Đơn của thống đốc đó à?” Elise hỏi: “Cậu vẫn đích thân đi?”
“Ừm.” Giải Hằng Không cầm khăn mặt chậm rãi lau đi vết máu vô tình vấy lên cổ tay, cho đến khi sạch sẽ trở lại thì lông mày hắn mới giãn ra, thậm chí khóe mắt còn hiện lên chút ý cười: “Chỉ là không ngờ thống đốc này cũng là loại óc lợn, bảo kể chuyện mà cũng không kể được.”
Elise: “…”
Có được mấy người vẫn còn tâm tư kể chuyện cho cậu khi bị dí súng vào đầu đâu hả?
Dù sao cũng đã làm nhân viên liên lạc cho hắn được năm năm, Elise cũng xem như hiểu một chút về Giải Hằng Không, ngoại trừ những người đã chết dưới tay hắn ra thì cũng chỉ có cô là người duy nhất biết về đam mê điên rồ độc nhất của Giải Hằng Không—— đó là trước khi giết người rất thích bảo mục tiêu kể một câu chuyện.
Câu chuyện không hay thì tâm trạng hắn cũng sẽ không tốt, cách chết đương nhiên sẽ không dễ chịu. Elise hiểu rõ tính cách thất thường của Giải Hằng Không, nhìn hắn cười thế thôi chứ ngay giây sau đã có thể giết người không chớp mắt, vậy nên cô đi thẳng vào vấn đề: “Thù lao là 80 triệu. Quy tắc cũ, cậu bảy tôi ba.”
Vừa dứt lời, Doug vừa nãy đi vào theo đã bật máy tính lên, chiếu nội dung ba chiều trước mặt hai người.
【Tiền thưởng: 80 triệu tệ Khu vực Mới
Nội dung nhiệm vụ: Độtnhập vào việnnghiên cứu Mạn Đức, lấy đi đối tượng thí nghiệm M001.】
“Cứu người?” Giải Hằng Không chỉ quét mắt một cái, sau đó nhìn Elise, mỉm cười hỏi: “Chị thấy tôi có giống một người có lòng hảo tâm không?”
Đúng vậy thật, cứu người quá phiền phức. Vậy nên từ trước đến nay sát thủ của Bồ Câu Trắng chỉ giết người chứ không cứu người.
Elise châm một điếu thuốc, làn khói trắng làm mờ đi khuôn mặt cô nhưng nụ cười trên khóe miệng lại khiến người ta rét lạnh: “Ở đây cũng không nói là chết hay sống, còn nguyên vẹn hay không nguyên vẹn.”
Tâm trạng phấn khích khi được gặp thần tượng của Doug, người vẫn luôn ở một bên làm cọc gỗ bỗng chốc chùng xuống, đột nhiên hiểu ra vì sao Elise lại nói là “không liên quan”. Một lần nữa, cậu lại lĩnh hội sâu sắc mạng người đối với một người hành nghề sát thủ mà nói được xem là gì—— Chẳng là gì cả.
Elise tiếp tục nói: “Đối phương đã gửi toàn bộ số tiền vào iCloud rồi, cho dù cậu có thủ tiêu y và chỉ mang đầu y về, sau khi trải qua kiểm tra ADN, khoản tiền này vẫn nằm trong túi chúng ta.”
Tuy nói như vậy nhưng Giải Hằng Không dù sao cũng đã quen sống một cuộc sống trên mũi dao, có dùng ngón chân cũng biết không thể đơn giản như vậy, thế là hắn đã từ chối rất dứt khoát: “Không có hứng thú.”
Elise: “…”
“Tại sao?”
“Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Elise: “…”
Đúng là đánh rắm.
Một tiếng “ding” vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng khiến người ta khó thở, lệnh treo thưởng ở góc dưới bên phải hình chiếu nhảy ra một tin tức mới. Doug mở ra, là một câu mô tả bổ sung —— Sứcphá hoại của đối tượng thí nghiệm M001 cực cao,nếu không thể mang đi thì có thể giết ngay tại chỗ.
Bên cạnh còn có một dấu chấm than màu đỏ, dòng chữ nhỏ còn viết rằng nếu như tiêu diệt mục tiêu thì tiền thưởng sẽ giảm đi một nửa.
Doug: “……”
Elise hơi cau mày: “Chuyện gì thế này?”
Doug gõ bàn phím để tìm lại nguồn tin, vài giây sau, biểu cảm trở nên kỳ lạ: “Chắc là do tín hiệu không tốt nên thông tin này đến trễ, bây giờ mới nhận được.”
Elise: “…”
Xem ra người phát hành nhiệm vụ cũng biết sát thủ của Bồ Câu Trắng chỉ giết người chứ không cứu người nên mới bổ sung thêm điều khoản này.
40 triệu vẫn đủ hấp dẫn.
Nhưng 80 triệu mà Giải Hằng Không vẫn không bị lay động, huống chi còn đột nhiên giảm xuống 40 triệu.
Giải Hằng Không đang nghịch ly rượu, dùng ánh mắt đánh giá Doug: “Chị cũng nhặt được một báu vật đấy.”
Mặc dù hắn nói lời này với một nụ cười, miễn cưỡng cũng có thể xem như một lời khen nhưng Doug vẫn không nhịn được cơn ớn lạnh ở bắp chân.
Thầm nghĩ không hổ là K với danh tiếng lẫy lừng, nhưng trong mắt chỉ hiện lên sát khí vô hình.
Elise chạm đầu lưỡi vào vách trong khoang miệng, hơi cau mày nhưng đã nhanh chóng giãn ra lại, nói tiếp: “Việc này ngoại trừ cậu ra thì thật sự không ai có thể làm được.”
Giải Hằng Không không tỏ rõ ý kiến, di chuyển tầm mắt xuyên qua tấm kính nhìn đám người ồn ào bên ngoài, hắn vừa thưởng thức ly rượu trái cây vừa nhìn những người đó hoặc hưng phấn hoặc tức giận không một ngoại lệ, trong mắt chỉ hiện lên mấy chữ “lòng tham không đáy”.
Tiền thật sự là một thứ đồ tốt, khiến người ta si mê, điên cuồng, còn khiến người ta rung động hơn thế.
Giải Hằng Không phớt lờ cô, Elise cũng không khó chịu mà bảo Doug mở một tệp tin khác ra trước mặt hắn.
“Viện nghiên cứu Mạn Đức, không rõ thế lực đứng sau, không rõ địa chỉ, toàn bộ web đen cũng không hề có bất kỳ thông tin gì về nó. Thế nhưng…” Elise dừng lại một lát, nhìn chằm chằm Giải Hằng Không, chậm rãi nói: “Năm năm trước đã có một uỷ thác đến từ viện nghiên cứu trên web nội bộ của Bồ Câu Trắng, người nhận nhiệm vụ là Z.”
Mãi cho đến khi chữ cuối cùng được nói ra, sắc mặt lạnh lùng của Giải Hằng Không mới có một chút thay đổi.
Z và K đều là sát thủ cấp A của Bồ Câu Trắng nhưng Z thành danh sớm hơn, sau khi y mai danh ẩn tích thì K mới nổi tiếng.
Tất cả nhiệm vụ uỷ thác của Z kể từ khi ra mắt cho đến khi mất tích đều được ghi lại trên màn hình, Doug đã cố tình đánh dấu, vì thế Giải Hằng Không vừa di chuyển tầm mắt đã nhìn thấy nội dung nhiệm vụ được phóng to và cả ảnh của Z, hình chiếu màu xanh đậm khiến cho sắc mặt y càng lạnh lùng hơn, giống như một thi thể đang mở mắt.
Đây được xem như bí mật nội bộ của Bồ Câu Trắng, Doug cũng không thể giải mã được, nếu không phải Elise từng là nhân viên liên lạc của Z thì cô cũng sẽ không thể có được những tài liệu này.
“Trước khi mất tích, Z đã từng giúp bọn họ cướp lại một “bảo vật” từ Vùng đất Tội ác (*), cụ thể là gì thì ngay cả tôi cũng không biết.” Elise dập tắt điếu thuốc trong tay, hỏi: “Viện nghiên cứu bí ẩn như vậy, cậu nói xem, việc Z mất tích có liên quan gì đến nó không?”
(*) bản gốc là 泥恶之地, 泥nghĩa là bùn lầy, 恶là cái ác, độc ác, mình tra cụm này không ra nên nếu dịch word by word sẽ là “vùng đất bùn lầy và tội ác” nên chắc là sẽ rút ngắn lại thành Vùng đất Tội ác nha, ai có đề xuất nào hay hơn cũng có thể để lại comment cho mình nhennn
Giải Hằng Không vẫn im lặng, một tia sáng xanh lóe lên trong con ngươi đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, ba người có những suy nghĩ khác nhau. Trong thâm tâm Doug biết rằng thật ra không liên quan gì cả. Bởi vì sau lần đó Z vẫn còn hoạt động sôi nổi, còn từng xuất hiện ở quận Ernie để thủ tiêu một vài con buôn vũ khí. Tuy rằng cậu không hiểu vì sao Elise lại nói như vậy nhưng rõ ràng là đã có ích, bởi vì hai ba giây sau, K đã lên tiếng.
“Địa chỉ.”
“Đừng vội.” Elise mỉm cười nói: “Hai ngày nay cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã.”
Vừa dứt lời, cô đã cảm nhận được họng súng lạnh lẽo đang kề bên hông mình, còn trên mặt Giải Hằng Không, người đang cầm súng lại đang nở một nụ cười vô hại: “Làm sao đây, bây giờ đã muốn giết người rồi.”
—
Lời tác giả:Mạch truyện chính có liên quan đến viện nghiên cứu nên sẽ không thoát khỏi nó nhanh như vậy, nếu không đọc tiếp được nữa thì hãy thoát ra kịp thời, cảm ơn mọi người.