Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

Chương 50






Ngay khi Giải Hằng Không cúi đầu, Tống Chiếu Ẩn đột nhiên lấy lại tinh thần, giơ đầu gối lên tấn công, Giải Hằng Không buông tay ra đỡ, Tống Chiếu Ẩn bèn nhân cơ hội này xoay người kéo dài khoảng cách với hắn.

Trong lòng trống rỗng, đôi mắt đen láy của Giải Hằng Không khôi phục lại sự sáng trong. Pheromone đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong căn phòng nóng hầm hập giống như có một chậu nước lạnh đổ xuống, làn sóng nhiệt với hương trầm lơ lửng từ từ hạ nhiệt, mang theo tình dục ẩn chứa trong pheromone cũng đang nguội đi.

Làn nước lưu loát gột rửa cơ thể Tống Chiếu Ẩn nhưng lại không thể giảm bớt sự khô hanh trong lòng y. Lúc này nhiệt độ cơ thể y tăng cao, hai má đỏ hây hây, màu đỏ thắm thậm chí còn lan xuống tận gáy. Dưới cái trán đang khẽ nhăn lại, đôi mắt xanh xám dường như toả ra sự phẫn nộ, cũng không biết là đang giận Giải Hằng Không dám to gan định hôn y hay là giận chính mình vì bị khơi dậy dục vọng.

“Không đánh nữa à?” Giải Hằng Không hơi nhếch môi: “Vậy thế này tính là anh nhận thua nhỉ?”

Tống Chiếu Ẩn chưa kịp lên tiếng thì hắn lại nói tiếp: “Vậy thì phải nghe tôi, chúng ta tắm cùng nhau.”

Tống Chiếu Ẩn hít một hơi thật sâu không để lại dấu vết, xoay người đi tắt vòi nước: “Tôi không đồng ý nên không tính.”

Lúc quay đầu lại, trên người Giải Hằng Không chỉ còn lại một cái quần lót màu đen. Hắn duỗi cánh tay dài ra chống lên khung cửa, đường cong cơ thể ấn tượng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy hết.

“Thế thì không được, anh như vậy là chơi xấu.” Hắn nói.

Vóc dáng của alpha đều có xu hướng cao lớn, Giải Hằng Không cũng không phải là ngoại lệ, chỉ là lúc hắn mặc quần áo chỉ trông cao thôi chứ không thấy cường tráng. Lúc này đã cởi quần áo ra, cơ bắp lộ rõ, từng thớ cơ săn chắc mạnh mẽ và vừa phải, khi căng lên thì những đường gân dưới da thể hiện rõ ​​vẻ gợi cảm mạnh mẽ đặc trưng của đàn ông.

Có lẽ là vì bị ảnh hưởng bởi pheromone nên nhịp tim của Tống Chiếu Ẩn quá cao, giọng nói cũng trầm hơn một chút: “Tôi cứ chơi xấu đấy, tránh ra.”

Dường như Giải Hằng Không không ngờ y lại cây ngay không sợ chết đứng như vậy, kinh ngạc nhướn mày một cái nhưng lại không có ý định tránh ra: “Vậy tôi cũng chơi xấu, không tránh.”

“…”

Nhưng chỉ trong chốc lát, cảm xúc trong mắt Tống Chiếu Ẩn đã khôi phục lại sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong hư không, như thể đang suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết tên lưu manh không cần mặt mũi này.

Vài giây sau, y đột nhiên tiến về phía trước hai bước, gần như dán sát vào cơ thể trần truồng của Giải Hằng Không.

Giải Hằng Không im lặng nhìn chằm chằm y, thấy đuôi mắt y nhếch lên, ánh mắt như cái móc câu quét qua dưới bụng dưới của hắn rồi từ từ đi lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt hắn, dùng một chất giọng khàn vừa thấp vừa trầm hỏi hắn: “Cứ để dựng lên như vậy không khó chịu à?”

Trái tim Giải Hằng Không đột nhiên khẽ lay động, như bị cào vào chỗ hiểm, bụng dưới nóng đến mức cổ họng hắn nghẹn lại nhưng  còn chưa kịp tóm lấy yêu tinh quyến rũ người khác này đã nghe thấy tiếng khóa cửa bị mở ra kêu lên “cạch” một tiếng ——

Khi gió lạnh ập đến từ sau lưng, hắn đã bị Tống Chiếu Ẩn đẩy ra khỏi phòng tắm. Tống Chiếu Ẩn lạnh lùng nhìn hắn, làm gì còn dáng vẻ quyến rũ vừa rồi nữa.

“Cút về giải quyết đi.”

“…”

Giải Hằng Không không thể giải quyết, hắn vừa mới lấy lại tinh thần sau cú sốc ngổn ngang trong gió đã bị Donner bắt đưa về phòng thí nghiệm. Trước khi đi, hắn còn không quên tiện tay lấy quần áo trong tủ của Tống Chiếu Ẩn ra mặc lên người mình.

Khi nhà nghiên cứu đưa một omega tới trước mặt hắn, Giải Hằng Không nhướn mày nói: “Lại nữa à?”

Donner mỉm cười ôn hoà: “Đứa trẻ này bước vào kỳ động dục, cậu giúp nó đi.”

Sắc mặt omega đỏ bừng, đau đớn không chịu nổi cuộn tròn cơ thể, mùi pheromone cỏ xanh nồng nặc bay tán loạn như một cơn cuồng phong.

Giải Hằng Không nhướn mày: “Giết cậu ta sao?”

“Không.” Donner nói: “Cậu đánh dấu cậu ấy.”

Ánh mắt Giải Hằng Không đột nhiên lạnh đi: “Không có hứng thú.”

Để kiểm chứng sự khác biệt trong việc giải phóng pheromone của Giải Hằng Không từ các cơ quan khác nhau, hôm nay Donner đã tiến hành một thử nghiệm đánh dấu với hắn, ngoại trừ máy thu thập mô phỏng tuyến thể để lấy vết cắn của răng nanh ra, Donner còn mang đến một omega để hắn đánh dấu.

Pheromone omega có hương hoa trên người Giải Hằng Không cũng bị dính vào khi thử nghiệm vào buổi chiều.

Omega được sử dụng trong thí nghiệm là một đối tượng thí nghiệm đã được tiêm thuốc thí nghiệm, tuổi thọ không còn bao lâu nên bị sử dụng như một phế vật. Giải Hằng Không không hề có tí hứng thú nào với omega, càng không có thói quen cắn bừa người khác, cuối cùng hắn đã giết chết omega và kết thúc thí nghiệm.

Không ngờ Donner vẫn chưa bỏ cuộc, lại làm tiếp lần thứ hai, vẫn là một omega đang rơi vào kỳ động dục.

Thế này là đang nhân cơn động tình của hắn lúc này để thừa nước đục thả câu à?

Donner phớt lờ lời từ chối của hắn, nhốt hai người vào một phòng quan sát. Pheromone của omega tiết ra trong kỳ động dục luôn có sức hấp dẫn tự nhiên đối với alpha, huống hồ gì omega đã được tăng cường bởi thuốc EVO còn có sức hấp dẫn hơn nữa, cộng thêm vừa nãy Giải Hằng Không mới lên cơn động tình xong.

Ông không cho rằng Giải Hằng Không sẽ không có chút phản ứng nào.

Giải Hằng Không quả thật không thể giữ bình tĩnh, tức giận ra tay giải quyết luôn omega.

Cứ ư ư a a phiền chết đi được.

“Ông không cần lãng phí công sức đâu, tôi không có hứng thú với những omega này, cắn bọn họ không khác gì cắn máy thu thập.” Giải Hằng Không nói.

Donner nhìn chằm chằm hắn hai giây, sau đó như thể đã hiểu ra, sai người bỏ một alpha vào.

Giải Hằng Không: “…”

Thành thật mà nói, hắn càng không có hứng thú với alpha hơn.

Ngoại trừ Tống Chiếu Ẩn ra.

Sau khi pheromone alpha được giải phóng, Giải Hằng Không bắt đầu ra tay với alpha này, kết quả giống hệt như với omega.

“Đừng lãng phí công sức nữa.” Nói xong, Giải Hằng Không nhếch môi cười: “Tôi có hứng thú với ai thì ông cũng thấy rồi. Cho tôi cắn anh ấy một miếng nói không chừng sẽ khác thật đấy.”

“…”

Donner đương nhiên biết “anh ấy” này đang ám chỉ ai. Trước đây khi nghe Lâm Na nhắc đến chuyện “Tần Không” có tình cảm khác thường với M001, ông không hề để ý, cũng không xem là thật.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Một tình cảm có thể khiến cho một alpha đi ngược lại bản tính bẩm sinh của mình thì chắc chắn không bình thường.

Donner phất tay, bảo nhà nghiên cứu đưa những đối tượng thí nghiệm khác đi hết, sau đó đi đến khu vực quan sát, thả Giải Hằng Không ra ngoài: “Thật ra tôi rất bằng lòng tiến hành thí nghiệm này, chỉ là không phải bây giờ.”

“Vậy thì khi nào?” Giải Hằng Không hỏi: “Sau khi anh ấy hoàn thành ‘kiểm tra tiềm năng’ lần thứ hai?”

Donner liếc mắt sang: “Cậu biết ư?”

“Dr.Chen từng nhắc tới, cộng thêm tất cả sự chuẩn bị của các người trong khoảng thời gian này, muốn đoán được cũng không khó.” Giải Hằng Không thẳng thắn nói, quay đầu nhìn Donner: “Tôi muốn ở ngoài quan sát.”

Donner nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, không đồng ý cũng không từ chối.

“Không đồng ý sao?” Giải Hằng Không nhếch môi: “Xem ra tôi phải dùng một ít thủ đoạn đặc biệt vậy.”

Donner có hứng thú hỏi: “Ồ? Thủ đoạn gì?”

Giải Hằng Không giả vờ suy xét, nói với giọng điệu tuỳ ý: “Tự hủy hoại tuyến thể hay gì đó.”

Donner khịt mũi khinh thường một tiếng: “Nếu thật sự như vậy thì cậu sẽ không còn giá trị nữa, chỉ còn lại đường chết.”

“Ông cho rằng tôi sợ chết sao?” Giải Hằng Không hỏi ngược lại.

Mặc dù mặt mũi hắn thoải mái, khoé miệng luôn mỉm cười nhưng dù sao thì vẫn là một sát thủ quanh năm cận kề cái chết, cái lạnh trong ánh mắt không khỏi khiến cho trái tim của một bông hoa trong nhà kính như Donner run lên.

Donner cau mày nhìn hắn một lúc, có vẻ như rất khó hiểu: “Chỉ là ở bên ngoài quan sát một cuộc thử nghiệm mà thôi, có đáng để cậu mạo hiểm mạng sống không?”

Giải Hằng Không thở dài một hơi: “Ai bảo tôi không muốn rời xa Tống Chiếu Ẩn cơ chứ? Một chốc cũng không muốn.”

Khi nói như vậy, hắn nhìn về phía Donner, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt nắm chắc chiến thắng, “Có đáng hay không không phải tôi nói là được, ông nói mới được.”



“Có vẻ như giáo sư đã đồng ý với yêu cầu của M002, dẫn theo cậu ta cùng tham gia thí nghiệm ‘Trò chơi tử vong’.”

Trong phòng thí nghiệm trung tâm, các quản lý cấp cao của Mạn Đức, bao gồm cả lính canh A Xuân, đã tề tựu tại đây để tiến hành cuộc họp trù tính cuối cùng liên quan đến việc tiến hành ‘Trò chơi tử vong’ tại viện nghiên cứu vào ngày mai.

Các nhà nghiên cứu đã lâu không rời khỏi lòng đất đều căng thẳng và mong chờ nhưng Lâm Na lại hơi phân tâm, Thái Húc ở bên cạnh nhỏ giọng bắt chuyện với cô nhưng lại thấy sắc mặt cô rất bình tĩnh, như thể đã biết từ lâu.

Thái Húc: “Cô đã biết từ lâu rồi à?”

Sau khi “Tần Không” trở thành M002 và chuyển đến biệt thự Ánh Dương, Lâm Na không những không đi theo thí nghiệm của M002 nữa mà còn bàn giao công việc quan sát M001 cho các đồng nghiệp khác, kể từ đó thì vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho ‘Trò chơi tử vong’ và không đặt chân đến biệt thự Ánh Dương nữa.

Với sự quan tâm mà Thái Húc dành cho cô, không khó để nhận ra ra nguyên nhân cho sự suy sụp của cô, đây là phản ứng dây chuyền của thất tình. Trong lúc nói chuyện, Thái Húc không nhịn được thăm dò: “Vậy cô cũng biết việc cậu ta chủ động đề xuất là để đi theo M001 chứ?”

Nghe thấy câu này, Lâm Na ngước mắt lên một lát rồi lại cụp xuống, “Ừm” một tiếng, nói tiếp: “Cho dù anh ấy không đưa ra yêu cầu này thì giáo sư cũng sẽ đưa anh ấy theo.”

“Hả? Vì sao?” Thái Húc nghi hoặc hỏi: “Cuộc thí nghiệm này không phải là để thử nghiệm nhân tố làm cân bằng môi trường của thuốc EVO sao? M002 còn chưa được tiêm thuốc, tại sao phải đưa hắn đi.”

Lâm Na: “Không phải anh đã nói rồi sao? Anh ấy muốn đi theo M001.”

“Vậy nên giáo sư đã biết tâm tư của hắn đối với M001 từ lâu rồi?” Sau khi Thái Húc sửng sốt một lát rồi bừng tỉnh, nói xong lại lẩm bẩm một câu: “Từ khi nào mà giáo sư lại tâm lý vậy?”

“Không phải là giáo sư tâm lý.” Lâm Na cười khẽ một tiếng: “Mà là ngài Hình rất giỏi chơi đùa lòng người.”

Thái Húc không có đủ EQ nên vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu vì sao giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng này của cô lại có chút mỉa mai không thể giải thích được, và chuyện này sao lại có liên quan đến ngài Hình.

Cậu ta nhìn nụ cười vừa bạc bẽo vừa bất lực trên mặt Lâm Na, đột nhiên cảm thấy sau mấy ngày không gặp, khí chất trên người Lâm Na đã trở nên bình tĩnh hơn, cảm xúc cũng trở nên e dè hơn, cảm giác sâu lắng này khiến cho cậu ta không thể truy hỏi thêm nữa.

Lâm Na cũng không định giải thích thêm mà di chuyển ánh mắt về phía bảng điều khiển chính, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng thời gian thực hiển thị trên màn hình điện tử cách đó không xa —— M001 đang ngồi trước máy tính trong cơ sở dữ liệu xem lướt hồ sơ thí nghiệm.

Từ góc độ này không nhìn thấy rõ những gì trên màn hình nhưng có thể thấy sắc mặt y rất tập trung.

Lâm Na đột nhiên nhớ tới ngày hôm trước mình và giáo sư Donner đứng ở nơi này, nhìn y đang hết sức chăm chú xem video lần đầu Giải Hằng Không bị kiểm tra trong màn hình qua màn hình camera giám sát.

Trong năm năm qua, Lâm Na rất hiếm khi nhìn thấy Tống Chiếu Ẩn ở trạng thái tập trung cao độ đến mức gần như thất thần như vậy, như thể rơi vào một loại ký ức với cảm xúc dâng trào nào đó.

Cô có thể cảm nhận được từng sự để tâm của Giải Hằng Không đối với Tống Chiếu Ẩn, đồng thời cũng có thể cảm nhận được đối với Tống Chiếu Ẩn mà nói, “Tần Không” đột ngột đến đây cũng đặc biệt không kém.

Mặc dù Tống Chiếu Ẩn luôn có vẻ mặt thờ ơ nhưng ngay lúc này đây, Lâm Na đã không bỏ lỡ cảm xúc tương tự như thất vọng và thương tiếc trong mắt y.

“Lúc mới đầu em tưởng là M001 không hề quan tâm đến mạng sống của Tần Không nên mới lấy bí mật của anh ấy để đổi lấy hồ sơ thí nghiệm. Dù sao thì một người đã bị bại lộ thân phận cũng không thể giúp anh ta trốn thoát được nữa, là một kẻ bị bỏ rơi.”

Nói đến đây, Lâm Na dừng lại hai giây, nụ cười trên mặt lộ ra sự đắng chát: “Bây giờ em mới phát hiện ra chắc là mình đã nghĩ sai rồi.”

“Anh ta không muốn anh ấy chết, cũng không muốn nhìn anh ấy trở thành đối tượng thí nghiệm, anh ta đang cứu anh ấy.”

Donner duỗi lòng bàn tay dày và rộng ra vỗ vai Lâm Na: “Em thông minh hơn tôi, nếu không có ngài Hình chỉ điểm thì tôi còn chưa nhìn thấu được như em.”

“Ngài Hình?” Lâm Na hỏi.

“Để mà nói thì ngài Hình hiểu rõ M001 hơn chúng ta, việc cậu ta sẽ cứu người cũng nằm trong dự liệu của ngài Hình.” Donner cười một tiếng,

“Còn việc phát hiện ra tuyến thể trên người M002 có đặc điểm tiến hóa lại là một niềm vui bất ngờ khác. Chắc là M001 cũng cảm nhận được tình trạng ‘pheromone ảnh hưởng đến nhiệt độ’ này cùng một phương hướng với sự đột biến tuyến thể của cậu ta nên mới tiết lộ.”

Lâm Na gật đầu rồi lại hỏi: “Nhưng từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ để tâm đến nội dung nghiên cứu, tại sao bây giờ lại quan tâm đến vậy? Sau khi có được quyền hạn, hầu như mỗi ngày đều sẽ đến cơ sở dữ liệu xem hồ sơ.”

Donner nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Thí nghiệm ‘Trò chơi tử vong’ sẽ bắt đầu tiến hành sớm thôi, đến lúc đó M001 sẽ bị mang ra khỏi phòng thí nghiệm, em nghĩ cậu ta sẽ làm gì?”

“Phối hợp làm thí nghiệm để làm rõ tình trạng đột biến của mình?” Lâm Na suy đoán, thấy Donner lắc đầu, trong lòng cô đột nhiên dao động, khẳng định: “Anh ta sẽ nhân cơ hội bỏ trốn!”

“Không sai.” Donner nói: “Những đột biến trong cơ thể cậu ta tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi đoán cậu ta muốn hiểu về tài liệu nghiên cứu chắc là chỉ để xác định ưu điểm và khuyết điểm của năng lực của mình, có như vậy thì khi cậu ta trốn thoát mới có thể phát huy ưu điểm và loại bỏ khuyết điểm, đồng thời tăng khả năng chiến thắng.”

“Dù sao thì đối với cậu ta mà nói, không có gì cấp thiết hơn việc trốn khỏi đây. Một khi có cơ hội, cậu ta nhất định sẽ giống như lần tập kích trước, trốn thoát bằng mọi giá.”

Lâm Na gật đầu tán thành, lúc nhìn Donner nói những lời này, trên mặt ông không những không có lo lắng mà còn tràn đầy mong đợi, trái tim cô hơi thảng thốt, lập tức nhớ lại lời Tạ Hình từng nói——

“Nếu muốn kích thích tiềm năng của một người thì phải cho người đó thấy được hy vọng, hơn nữa còn phải nỗ lực đấu tranh vì nó.”

Đột nhiên, Lâm Na như từ trong mơ tỉnh lại: “Cho nên cuộc kiểm tra này là để anh ta nhìn thấy ‘hy vọng’.”

Ngài Hình sắp xếp thí nghiệm này ở ngoài trời, chuẩn bị vô số đối tượng thí nghiệm và người bình thường để họ chém giết lẫn nhau và nghiên cứu như nuôi sâu độc, có lẽ là để thử nghiệm nhân tố làm cân bằng môi trường của thuốc EVO. Nhưng điều gã xem trọng nhất và muốn thấy nhất chắc hẳn là khi M001 đuổi theo hy vọng sẽ dẫn đến việc phát hiện bước đột phá mới!

Lâm Na cảm thấy e sợ trước tầm nhìn xa của ngài Hình, đồng thời trong lòng cũng có trực giác rằng ‘Trò chơi tử vong’ này nhất định sẽ đặc sắc ngoài sức tưởng tượng.

“Một mình cậu ta muốn trốn thoát dưới sự giám sát của mấy chục lính canh là một chuyện không dễ dàng, cho nên cậu ta cần có trợ thủ. Dù sao thì có thêm một đồng minh đồng nghĩa với việc có thêm một cơ hội chiến thắng.” Donner lại nói.

“Tần Không” là trợ thủ của y.

Vậy nên mới muốn cứu anh ấy.

Lâm Na bổ sung trong lòng nhưng lại cảm thấy việc y muốn cứu hắn có lẽ không phải chỉ vì điều này. Nhưng cô không nghĩ kỹ hơn mà lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Vậy nên người cũng sẽ mang Không đi cùng sao?”

Lúc này tâm trạng của cô không ổn định, cách xưng hô với Giải Hằng Không lại quay trở lại.

Donner quay đầu nhìn Lâm Na, nhìn thấy sự lo lắng hiện lên trong mắt cô, trong lòng không khỏi thở dài một hơi: “Tôi nhớ tôi đã từng nói với em rằng trước đây M001 là sát thủ của Bồ Câu Trắng.”

Lâm Na: “Em biết, sao đột nhiên lại nói đến việc này?”

“Tần… à không, nên gọi cậu ta là K, cậu ta cũng là sát thủ chịu sự quản lý của Bồ Câu Trắng.” Donner trầm giọng nói: “Hơn nữa thực lực cũng không kém gì M001 đã từng.”

“Sao người biết?” Đồng tử của Lâm Na đột nhiên mở lớn, hỏi tiếp: “Ngài Hình điều tra ra được sao?”

Donner không phủ nhận.

Sau khi xác nhận tính chất đặc biệt của tuyến thể của “Tần Không”, ông đã lập tức kể cho Tạ Hình. Chưa đến vài ngày sau đó, Tạ Hình đã gửi cho ông bản báo cáo điều tra về “Tần Không”.

Lúc đầu, Donner cũng cho rằng mục đích của “Tần Không” là mặt nạ, khi biết được hắn thật ra là sát thủ cấp A của Bồ Câu Trắng, ông đã cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa không ngạc nhiên, chỉ cảm thấy bảo sao hắn lại đặc biệt để tâm đến M001.

Ngoài ra, Tạ Hình còn nói cho ông biết về chuyện lệnh treo thưởng kia. Donner nghi ngờ tin tức về M001 bị rò rỉ ra ngoài, hỏi về nguồn gốc nhưng Tạ Hình vẫn chưa tìm được.

Người đăng lệnh treo thưởng trên Bồ Câu Trắng chắc hẳn là một hacker hàng đầu, địa chỉ IP được bảo vệ bởi hết lớp tường lửa này đến lớp tường lửa khác, ngay cả sau khi cấp dưới của Miles bẻ khóa trong một tuần cũng chỉ có thể định vị được một phạm vi đại khái là Mông Thành.

Chuyện cụ thể hơn sau đó Tạ Hình sẽ điều tra, Donner cũng không hỏi nhiều thêm, về thân phận của K cũng không nói cho người ngoài.

Lâm Na đã ở bên cạnh Donner được năm năm, xem như là học trò ông vừa ý nhất, gần như là một nửa con gái ông. Thấy cô bị mắc kẹt trong tình cảm và gửi gắm nó cho người không thuộc về mình, Donner không khỏi cảm thấy tiếc nuối, vì vậy mới nói cho cô nhiều như vậy.

Nhưng đáng tiếc là giáo sư Donner đã dành hết tâm huyết cống hiến cho việc nghiên cứu khoa học, vắt óc suy nghĩ cũng không đào ra được mấy câu an ủi, chỉ nói được những lời vô nghĩa khô khan: “Là một sát thủ, yếu tố hàng đầu là máu lạnh và tàn nhẫn, gặp dịp thì chơi, không thể xem là thật được.”

Tâm trạng của Lâm Na thật sự rất phức tạp, cô ngạc nhiên về thân phận của “Tần Không” nhưng cũng cảm thấy quả nhiên là như vậy. Nghe lời an ủi này, trong lòng cô lại dường như đang vô thức phản bác từng sự để tâm của K dành cho M001.

Sát thủ đều máu lạnh và tàn nhẫn sao?

Cũng không hẳn.

Phải xem là đối với ai đã.

“Đừng nghĩ nhiều quá, chuẩn bị thí nghiệm cho tốt đi, sau khi ra ngoài xong tôi cho em hai ngày nghỉ phép, em có thể ra ngoài đi chơi, gặp gỡ bạn bè.” Donner lại nói.

Lâm Na thu lại những cơn sóng lòng, cười cảm ơn ông: “Không cần đâu giáo sư, em sẽ không để ảnh hưởng đến công việc.”

Donner nhìn cô thật sâu trong hai giây, gật đầu rồi không nói gì thêm nữa. Trước khi rời đi, Lâm Na đột nhiên lại hỏi: “Người nói thực lực của K không thua kém gì M001, vậy lỡ như bọn họ trốn thoát thành công thật thì sao ạ?”

“Chắc là em đã xem qua tài liệu về địa điểm thí nghiệm rồi, xung quanh bốn mặt là vách đá và rất hoang vu. Hơn nữa, ngài Hình còn sắp xếp để A Xuân và Sherley cùng đồng hành.” Nói đến đây, Donner lắc đầu cười tiếc nuối: “Khả năng trốn thoát bằng 0.”



Tống: Thế thì cũng chưa chắc.