—
Các nhà nghiên cứu quanh năm tiếp xúc với các đối tượng thí nghiệm khác nhau nên việc bị thương là chuyện thường thấy, vì vậy vết thương trên cổ Lâm Na không hề thu hút sự chú ý của Tống Chiếu Ẩn, so với điều này, câu hỏi khó hiểu này mới là kỳ lạ.
“Sao đột nhiên lại hỏi câu này?” Tống Chiếu Ẩn hỏi.
Lâm Na chớp mắt: “Cũng không có gì, thấy anh đặt ở đây nên tưởng là anh thích.”
Con thỏ bông đó là Giải Hằng Không đã nhặt lên và đặt lại vị trí ban đầu trước khi rời đi, Tống Chiếu Ẩn vẫn chưa nhàm chán đến mức giở tính trẻ con với một con thỏ bông nên cũng kệ nó đi.
Thích không?
Chưa đến mức, chỉ có thể nói là không có cảm xúc.
Tống Chiếu Ẩn liếc mắt nhìn con thỏ bông và cả đàn organ và Sudoku ở bên cạnh, y đưa tay ra lấy một cuốn sách, thuận miệng nói: “Những thứ này không phải đều do cô mang tới sao, để tôi chán thì dùng để giết thời gian, không đến mức thích.”
Giọng điệu của y rất bình thường, vẻ mặt thờ ơ nhưng không hiểu sao Lâm Na lại nghe ra được một cảm giác mỉa mai, cô không có tâm trạng nói chuyện thêm, đang định rời đi thì lại nghe y nói: “Ồ, con thỏ bông này là do Tần Không mang đến.”
Bước chân của Lâm Na khựng lại, buột miệng nói: “Anh gọi anh ấy là Tần Không?”
“Sao vậy?” Tống Chiếu Ẩn mở trang bìa trong ra, thuận miệng hỏi ngược lại: “Không phải cậu ta tên là Tần Không à?”
Trái tim Lâm Na ngừng đập trong chốc lát, đột nhiên có ảo giác như rơi vào một cái bẫy nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bình tĩnh lại: “Ai mà biết được.”
Mặc dù Giải Hằng Không nói M001 không nhớ ra hắn nhưng Lâm Na cũng không tin hoàn toàn, nếu không thì tại sao M001 vốn luôn lạnh lùng thờ ơ mà ngay lần đầu gặp hắn lại thể hiện ra sự ỷ lại đặc biệt?
M001 chắc chắn đã biết thân phận của Giải Hằng Không từ lâu nên mới để cho hắn đến gần và cư xử thân mật với hắn. Có lẽ là vì bọn họ đã từng quen biết và có một tình bạn thân thiết; cũng có thể là vì y cảm thấy có thể lợi dụng Giải Hằng Không để trốn thoát.
Tóm lại, giữa bọn họ chắc chắn không đơn giản.
“Chắc hẳn anh còn hiểu về anh ấy hơn cả tôi.” Lâm Na thăm dò.
“Vậy sao? Cậu ta nói như vậy à?” Tống Chiếu Ẩn cụp mắt đọc sách: “Vậy chắc chắn là các cô bị cậu ta lừa rồi, tôi không thân với cậu ta.”
“Không thân sao?” Nói đến mức này rồi, Lâm Na cũng thoải mái mở lời: “Vậy tại sao lúc làm thí nghiệm kiểm tra, anh ấy lại mạo hiểm mở khoang sinh học để cứu anh?”
Động tác lật sách của Tống Chiếu Ẩn dừng lại một lát không rõ ràng lắm: “Hình như cô hỏi nhầm người rồi.”
Lâm Na đột nhiên nhớ lại lần trước lúc mình hỏi Giải Hằng Không, câu “Vậy à?” mà hắn nói và cả những câu trả lời nước đôi tựa như đang lảng tránh kia.
Bao nhiêu “áy náy” mà cô suy bụng ta ra bụng người đó có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả? Thế còn sự để tâm của hắn đối với M001 thì sao? Là thật hay giả đây?
Đối với chút khả năng phủ định trong lòng mình, Lâm Na đột nhiên tự cười giễu một tiếng trong lòng.
Rõ ràng cô biết câu trả lời nhưng vẫn lãng phí tình cảm.
Bây giờ không phải là lúc cảnh vật thay đổi nên đa sầu đa cảm và ăn năn hối hận, Lâm Na kìm nén cảm xúc lại, nhìn Tống Chiếu Ẩn, đột nhiên nói: “Tôi từng hỏi anh ấy, anh có muốn biết anh ấy đã nói gì không?”
“Không có hứng thú.” Tống Chiếu Ẩn cầm cuốn sách, nói xong thì điều khiển xe lăn xoay người bỏ đi.
“Anh ấy nói anh ấy thích anh.” Lâm Na lập tức nói.
Đúng như cô nghĩ, chiếc xe lăn đang đi xa quả nhiên đã dừng lại, Lâm Na nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Chiếu Ẩn, nói tiếp: “Anh ấy đến đây là vì anh, từ đầu đến cuối chỉ vì anh.”
Tống Chiếu Ẩn chậm rãi quay đầu lại, đôi đồng tử màu xanh xám hơi giãn ra, như thể rất kinh ngạc: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Hay nên nói là… cô tin sao?”
“Tại sao lại không tin?” Lâm Na thuyết phục: “Anh ấy chỉ có hứng thú với chuyện của anh, khi anh bị thương đã năm lần bảy lượt đến gặp anh, khi mình sắp chết đến nơi cũng vẫn nhớ đến anh. Đối với những việc này, anh không có tí cảm giác nào sao?”
Lúc Lâm Na nói chuyện, Tống Chiếu Ẩn đã điều khiển xe lăn xoay người lại, đối mặt với cô, im lặng nghe cô nói xong, sau đó cực kỳ thờ ơ nói ra hai chữ.
“Không có.”
Lâm Na khẽ cau mày, cũng không biết là vì sự thờ ơ của y hay vì y đàn gảy tai trâu, tóm lại là trong lòng cô cảm thấy một chút không vui vô cớ, giọng điệu trở nên dồn dập: “Vậy tại sao vào lần đầu tiên gặp anh ấy, anh lại thể hiện ra sự tò mò? Anh thật sự không hề để tâm đến anh ấy dù chỉ một chút sao?”
Tống Chiếu Ẩn không trả lời ngay mà lại suy nghĩ hai giây mới nói: “Nếu như các người có thể khiến cho tôi khôi phục trí nhớ, có lẽ tôi sẽ có thể trả lời cô.”
Thiếu hụt trí nhớ chắc có thể xem như tác dụng phụ ít ảnh hưởng nhất của thuốc EVO, cũng là tác dụng phụ có lợi nhất đối với viện nghiên cứu, dù sao thì vẽ ra những hoa văn mà mình mong muốn trên tờ giấy trắng là một chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Trước mắt thì nghiên cứu về trí nhớ của toàn bộ tám khu vực vẫn chưa thể đạt đến mức có thể tự do làm sáng tỏ và cấy ghép trí nhớ, vì vậy viện nghiên cứu sẽ không và không thể thoả mãn được yêu cầu của M001.
Sau khi rời khỏi biệt thự Ánh Dương, Lâm Na đi thẳng đến phòng thí nghiệm điều khiển chính, Donner đang kiểm tra thông tin địa điểm cho lần kiểm tra tiếp theo, Thái Húc ở bên cạnh thấy cô quay lại thì lập tức đi tới hỏi một câu: “Na Na, tên gián điệp đó thích M001 thật à?”
Lâm Na nhếch môi: “Ai mà biết được.”
“Hả?” Thái Húc khó hiểu: “Vậy vừa nãy cô lừa anh ta sao?”
Nói là lừa thì cũng không đến mức, dù sao thì những gì cô nói đều là sự thật.
Ngoại trừ câu “thích” kia là do mình tự đoán.
Lâm Na cười khổ trong lòng, sau đó lại nghe Thái Húc hỏi: “Nhưng sao đột nhiên cô lại nói với anh ta cái này?”
Để thăm dò, để chứng thực và cũng là vì tò mò.
Đây là ý đồ riêng của cô, đương nhiên cô sẽ không nói ra, thế là cô nói: “Để anh ta biết rằng ‘Tần Không’ đã bị bắt.”
“Vì sao?” Thái Húc càng thêm ngơ ngác, trong đôi mắt nhỏ mang theo sự nghi hoặc lớn.
“Giáo sư bảo tôi nói.” Lâm Na vừa nói vừa nhìn giáo sư Donner.
Thật ra lúc nhận được tin nhắn của giáo sư Donner, trong lòng cô cũng đầy nghi ngờ nhưng chỉ vì câu nói này của Donner, đầu óc đang bị tình yêu làm cho choáng váng của Lâm Na đã trở nên sáng suốt trong giây lát.
Cô nhớ lại những gì “Tần Không” vừa nói với cô, sau khi nhận được tin tức về M001, “Tần Không” đã nhắc đến M001 ngay. Có lẽ mục đích thật sự của “Tần Không” chính là tài liệu đặc biệt kia nhưng cũng không thể loại trừ việc hắn và M001 đã có một thỏa thuận nào đó, dạng như anh giúp tôi cướp báu vật, tôi giúp anh trốn thoát.
Còn câu hỏi kia của “Tần Không” cũng có thể là một loại tín hiệu nào đó giữa hai người.
Lâm Na lo lắng bị lợi dụng làm loa truyền tin nên đã không truyền đạt đúng sự thật mà thuận miệng bịa một câu, hơn nữa còn tiết lộ tin tức về việc “Tần Không” bị lộ theo chỉ thị của Donner, tiện thể cũng thăm dò cả M001 và chứng thực xem những gì “Tần Không” nói là thật hay giả.
Nhưng thật không may là không thăm dò được gì cả.
“Tại sao giáo sư lại muốn nói cho M001?” Thái Húc càng thêm ngơ ngác.
Donner gửi thông báo thí nghiệm ngoài trời đã được xác nhận xuống dưới, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì đi tới, bật đoạn video giám sát của biệt thự Ánh Dương lên.
“Tần Không” ở trong video đang bế M001 lên đi về phía giường, thế mà M001 lại không hề chống cự mà ngoan ngoãn để hắn bế lên giường như vậy.
Giám sát thời gian thực của biệt thự Ánh Dương đều bị theo dõi 24/24, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, vào lúc sự việc trong video xảy ra, nhà nghiên cứu đang theo dõi camera giám sát đang ngủ gà ngủ gật, còn thiết bị truyền âm thanh của camera lại bị hỏng, nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ đã không được ghi lại, cũng không truyền đi nên nhà nghiên cứu cứ lặng lẽ ngủ quên như vậy.
Mãi cho đến sau đó khi thân phận của Tần Không bị bại lộ, lúc thẩm tra tung tích của hắn mới phát hiện rằng hắn đã từng thân mật như vậy với M001, người vẫn luôn rất khó gần.
Điều này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt cằm, kể cả Thái Húc, lúc này thậm chí trí tưởng tượng còn bay xa, suy đoán giữa hai người bọn họ có phải là có mối quan hệ mập mờ thật không.
M001 ở trong video nghiêm túc nhìn Sudoku, còn “Tần Không” thì nghiêm túc nhìn y.
Nhìn nụ cười trong mắt “Tần Không” và cảm xúc dâng trào trong con ngươi của hắn, Lâm Na đột nhiên cảm thấy suy đoán vừa rồi của mình đã đúng.
Dù sao thì ánh mắt không thể lừa dối được người khác, hành vi trong vô thức thức cũng vậy.
“Cho nên giáo sư muốn M001 biết hắn là gián điệp? Tránh xa hắn ra một chút?” Thái Húc hỏi.
Về phương diện nghiên cứu, đầu óc của Thái Húc rất nhanh nhạy, nếu không thì cũng không đến mức trẻ như vậy đã trở thành trợ lý của Donner, nhưng khi nói về những ẩn ý trong việc đấu đá lẫn nhau, chỉ số IQ của cậu ta lại hơi không đủ.
Lâm Na dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cậu ta một cái, Thái Húc xấu hổ trong lòng, thức thời ngậm miệng lại.
“Đây có lẽ là lần đầu tiên M001 tỏ ra thân mật với người ngoài.” Donner nói rồi lại nhìn Lâm Na, “Em cảm thấy thế nào? Phản ứng vừa rồi của cậu ta là gì?”
Lâm Na biết câu hỏi ở vế sau là về phản ứng của M001 sau khi biết “Tần Không” bị lộ.
“Rất thờ ơ.” Lâm Na vừa nói vừa cau mày, hỏi tiếp: “Giáo sư muốn kiểm tra xem M001 có để tâm đến ‘Tần Không’ không ạ?”
Donner vuốt râu, không tỏ rõ ý kiến.
Lâm Na chợt nhớ lại cảnh tượng ngài Hình quyết định tiến hành “Trò chơi tử vong” trước khi rời đi.
Mặc dù thử nghiệm tiềm năng lần trước không thể kích thích được sự đột biến tuyến thể của M001 nhưng bọn họ đã loại trừ được một khả năng từ trận chiến của Tạ Thư với đối tượng thí nghiệm. Đó chính là sau khi đối tượng thí nghiệm bị tiêm thuốc trở nên không còn lý trí, bọn họ sẽ có năng lực học tập và bắt chước, và năng lực này chỉ có thể được kích thích khi đối diện với người bình thường chưa bị tiêm virus gamma.
Mặc dù viện nghiên cứu có rất nhiều lính canh nhưng cũng không thể lãng phí như vậy được.
Vì vậy ngài Hình đã đề xuất một giải pháp, hơn nữa còn bố trí địa điểm kiểm tra bên ngoài viện nghiên cứu.
Donner: “Điều này có nghĩa là sao?”
Ngài Hình hất cằm về phía đoạn video kiểm tra đang được phát trên màn hình, hỏi: “Ông đoán xem vì sao cậu ta lại hợp tác như vậy?”
Donner biết gã đang nói đến M001 nhưng không biết câu trả lời cho câu hỏi này.
“Cậu ta thông minh hơn bất cứ ai, biết tầm quan trọng của mình, cũng biết ông sẽ không để cậu ta chết.” Ngài Hình bẻ khớp ngón trỏ: “Nếu đã như vậy thì làm sao có thể kích thích tiềm năng.”
“Phải cho cậu ta một chút hy vọng, để cậu ta đuổi theo nó. Tốt nhất là hy vọng mà phải nỗ lực đấu tranh mới có được.”
Nếu mục tiêu của M001 là trốn thoát thì “Tần Không” đang che giấu thân phận có lẽ là “hy vọng” ở giai đoạn này. Hành động này của Donner có thể là muốn xem xem liệu M001 có làm gì đó vì hy vọng này hay không.
Nhưng thật đáng tiếc, M001 lại là một sát thủ thờ ơ và bạc tình.
Không những không nghĩ cách giải cứu “hy vọng” này mà còn vạch trần luôn lai lịch của “hy vọng”.
Giải Hằng Không ở trong khoang sinh học hai ngày mà không đợi được Tống Chiếu Ẩn, cũng không đợi được Lâm Na mà lại đợi được Donner.
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ném vào khu vực quan sát được bao quanh bởi kính trong suốt. Ngoài hắn ra, bên trong còn có một đối tượng thí nghiệm với sắc mặt tím tái, không nói một lời đã gầm thét lao về phía hắn.
Trước kia hắn ở bên ngoài xem hổ đánh nhau, bây giờ hắn đã trở thành hổ bên trong lồng.
Mùi vị này thật sự không hay chút nào.
—
Không ngờ đến nhỉ.jpg