—
Thí nghiệm kiểm tra tiềm năng vẫn đang được tiến hành nhưng lần này không liên quan gì đến M001. Giải Hằng Không không để ý làm gì nhưng cũng chú ý tới số lượng lính canh bị thương được đưa đến phòng y tế đang dần tăng lên.
Một mặt là do không biết Donner bị khơi dậy từ đâu mà bắt đầu cho lính canh tham gia vào việc kiểm tra các đối tượng thí nghiệm, mặt khác là do bên ngoài phòng thí nghiệm thường xuyên xảy ra xung đột, người của Ouroboros vẫn không chịu bỏ cuộc, đôi khi còn bị ném bom từ bên ngoài, thỉnh thoảng mạng lưới còn bị xâm nhập.
Cho nên cho dù Giải Hằng Không có hành tung khả nghi nhưng người trong viện nghiên cứu từ trên xuống dưới đều rất bận rộn, không có ai rảnh rỗi quan tâm một nhân vật nhỏ như hắn.
Khi biết được từ tiến sĩ Trần rằng ngài Hình – “chìa khóa hình người” sẽ rời khỏi viện nghiên cứu trong hai ngày nữa, Giải Hằng Không cảm thấy rất tiếc nuối.
Chỉ còn lại hai ngày, Tống Chiếu Ẩn có thể tỉnh lại hay không là một vấn đề, kế hoạch nhờ người này giúp đỡ để thoát khỏi đây chỉ có thể gác lại.
“Cậu hỏi những chuyện này là vì định nhờ sự giúp đỡ của ngài Hình để rời đi sao?” Tiến sĩ Trần nheo mắt nhìn sắc mặt Giải Hằng Không, hỏi dò.
Giải Hằng Không nhướn mày không tỏ rõ ý kiến.
“Tôi có cách để cậu quang minh chính đại đi theo ngài ấy ra khỏi đây.” Tiến sĩ Trần nói.
Quang minh chính đại, Giải Hằng Không nghiền ngẫm bốn chữ này trong lòng, vừa nghe đã biết không phải biện pháp gì hay ho.
“Khi ngài Hình rời đi sẽ mang theo một lô thuốc thúc đẩy phân hoá FAC theo, cho ai dùng thì tôi không rõ nhưng ngài ấy cần người có chuyên môn đi cùng, tôi có thể sắp xếp cho cậu làm trợ lý đi cùng tôi.” Tiến sĩ Trần nói: “Sau khi rời khỏi đây, dựa vào bản lĩnh của cậu thì trốn thoát khỏi tai mắt của ngài ấy chắc là không thành vấn đề.”
Quả nhiên không phải biện pháp gì hay ho.
Giải Hằng Không không có hứng thú.
Hắn có thể rời đi như vậy, còn Tống Chiếu Ẩn thì sao?
Thấy hắn chậm chạp không bày tỏ thái độ, thậm chí cũng không thể hiện biểu cảm vui mừng, trong lòng tiến sĩ Trần hơi lo sợ bất an, suy đoán: “Cậu… không muốn đi à? Hay là cậu còn muốn mang theo M001 đi nữa?”
Nghe thấy số hiệu này, ánh mắt Giải Hằng Không mới đột nhiên tập trung vào khuôn mặt của tiến sĩ Trần.
Tiến sĩ Trần biết mình đã đoán đúng, cách mà bà đề xuất là một mình Giải Hằng Không rời đi thôi, mang theo M001 thì dưới bất kỳ tình huống nào cũng không được.
Im lặng vài giây, tiến sĩ Trần không nhịn được oán giận: “Nếu mục đích của cậu là đưa cậu ta đi, vậy tại sao trước đó có cơ hội rời đi lại cản cậu ta lại?”
Ánh mắt Giải Hằng Không lạnh đi, tiến sĩ Trần biết mình đã lỡ lời, suy nghĩ mấy giây rồi lại nói: “Cậu có thể rời đi theo cách mà tôi nói trước, sau đó lại tìm cơ hội tới cứu cậu ta. Nếu như tôi đoán không nhầm thì trong một tuần nữa, phòng nghiên cứu sẽ được chuyển đi dần dần, đến lúc đó đối tượng thí nghiệm cũng sẽ được chuyển theo. Trong quá trình di chuyển cậu có thể cứu…”
“Chuyển đi?” Giải Hằng Không đột nhiên có hứng thú: “Chuyển đi đâu?”
Tiến sĩ Trần lắc đầu.
Việc chuyển đi này thì bà cũng chỉ dựa vào các sắp xếp gần đây của viện nghiên cứu để suy đoán mà thôi, còn chuyện có chuyển đi thật hay không và chuyển đi đâu thì ai mà biết được?
Nhưng lúc này, cho dù có là giả thì bà cũng phải biến lời nói thành sự thật.
“Cậu cũng biết vị trí của nơi này đã bị lộ rồi, tin tức về việc viện nghiên cứu làm thí nghiệm trên cơ thể người chắc chắn cũng sẽ bị lộ ra ngoài.”
Tiến sĩ Trần nói: “Mặc dù Khu 2 không có luật quy định không được tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người nhưng điều này xét cho cùng cũng đi ngược lại với chủ nghĩa nhân đạo, một khi bị công khai thì chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Đến lúc đó rất có thể sẽ gây ra tác động bất lợi đối với nhà họ Tạ, ngài Hình nhất định sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, cũng sẽ không từ bỏ việc tiếp tục nghiên cứu, chỉ có thể chuyển nó đến nơi kín đáo hơn.”
Giải Hằng Không yên lặng lắng nghe, hơi nheo mắt lại khi nghe thấy “nhà họ Tạ”.
Nếu như nhớ không nhầm thì trong Quân uỷ Khu 2 có một vị tướng họ Tạ.
Nhưng nếu đúng như lời tiến sĩ Trần nói thì đây không phải là chuyện có thể đem ra bàn tán, Mạn Đức và nhà họ Tạ ngoài mặt đương nhiên không liên quan gì đến nhau, sao lại có thể để một nhà nghiên cứu như tiến sĩ Trần biết được tầng quan hệ này.
“Ý của bà là người đứng sau viện nghiên cứu này là nhà họ Tạ?” Giải Hằng Không hỏi: “Thế thì làm sao bà biết được?”
“Phải.” Cổ họng tiến sĩ Trần hơi cử động, như thể biết những gì Giải Hằng Không nghĩ, trầm giọng nói: “Ngài Hình không phải họ Hình mà là họ Tạ. Ngài ấy là người nhà họ Tạ, chuyện này là do một lần giáo sư uống say đã vô tình nói ra.”
Tiến sĩ Trần nói tiếp: “Tôi không có lý do gì để lừa cậu, dù sao thì tôi cũng không thể lấy mạng sống của con trai mình ra để nói đùa.”
Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Đối diện với đôi mắt đen láy của hắn, tim tiến sĩ Trần đập như trống, hít một hơi thật sâu: “Sở dĩ tôi nói cho cậu biết bí mật này chỉ là để cho cậu biết rằng dựa vào một mình cậu thì không thể đưa M001 đi. Còn nếu như bây giờ cậu rời đi, chuẩn bị đủ rồi lại đến cứu người thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.”
Hơn nữa, Giải Hằng Không đủ thông minh, cho dù hắn vừa rời khỏi nơi này đã truyền tin ra thì cũng sẽ không để nhà họ Tạ phát hiện nguồn gốc của tin tức đến từ mình.
Dù sao thì không có người thông minh nào lại công khai đối đầu với nhà họ Tạ cả.
Nếu đã không tra ra được Giải Hằng Không thì đương nhiên cũng sẽ không tra ra được tiến sĩ Trần.
Vậy nên bà có tiết lộ tin tức này ra cũng không sao, hơn nữa bà cũng có con bài chưa lật của mình, cho dù Tạ Hình có biết thì cũng sẽ không làm gì bà.
Thật ra bất kể sau lưng Mạn Đức có dựa dẫm vào nhà họ Tạ hay không, chỉ cần Thịnh Mạc sống sót rời khỏi đây, Mạn Đức sẽ phải đối mặt với sự quấy nhiễu từ tất cả các bên.
Ouroboros có thể không muốn các thế lực khác biết tin tức về chiếc mặt nạ, nhưng khi đối đầu với viện nghiên cứu như tường đồng vách sắt, bọn chúng phải tung tin ra và khiến cho các bên lao vào đánh nhau thì mình mới có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi.
Giải Hằng Không cũng nghĩ tới bước này mới để cho Thịnh Mạc đi, còn mình thì thản nhiên ở lại tìm kiếm cơ hội. Trong thời gian này, bên ngoài viện nghiên cứu quả thật đã bị quấy nhiễu rất thường xuyên nhưng vẫn chưa đến mức không xử lý được và cần phải chuyển đi.
Nếu như những gì tiến sĩ Trần nói là đúng thì chỉ cần hắn rời khỏi đây và gây rắc rối cho nhà họ Tạ, dựa vào mức độ cẩn trọng của nhà họ Tạ, bọn họ nhất định sẽ chọn cách che đậy nơi này, thế là việc chuyển đi sẽ là việc chắc như đinh đóng cột.
Quả thật là một cách rất hay, tốt hơn nhiều so với việc một mình Giải Hằng Không chống đỡ ở đây mạo hiểm rằng bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngã ngựa.
Nhưng Giải Hằng Không không đồng ý ngay mà lại đi một chuyến đến biệt thự Ánh Dương.
Sau khi xác nhận các chỉ số khác nhau của Tống Chiếu Ẩn hoàn toàn bình thường, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, y lại được đưa về biệt thự Ánh Dương với sự giám sát nghiêm ngặt hơn.
Mặc dù Lâm Na đã từng dặn hắn đừng đến gần M001 nhưng lại không có quyền hạn chế hắn, cho nên Giải Hằng Không vẫn có thể đi vào.
Lúc hắn đến đã là rất muộn, vốn tưởng chỉ có thể nhìn thấy y nằm yên lặng trong cabin y tế như hai lần trước nhưng không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy có người ngồi trên bãi cỏ trong sân, là Tống Chiếu Ẩn không biết đã tỉnh lại từ bao giờ.
Y mặc chiếc áo thun oversize màu trắng thường dùng trong phòng nghiên cứu, ngồi trên chiếc xe lăn điện màu bạc, quay lưng về phía Giải Hằng Không, trên đầu gối hình như đang đặt thứ gì đó màu hồng.
Giải Hằng Không không chú ý đến mà chỉ nhìn bóng lưng của y, nhìn đôi vai y buông thõng thoải mái, hơi cúi đầu để lộ ra phần sau gáy trắng như sứ, tuyến thể hơi nhô lên tỏa ra chút ánh sáng lạnh lẽo dịu dàng, trong ánh sáng mờ ảo, y cứ ngồi thất thần yên lặng như vậy, thế mà lại trông hơi gầy yếu.
Giải Hằng Không đột nhiên nhớ tới năm y trở lại Bồ Câu Trắng làm sĩ quan huấn luyện, nửa đêm hắn lẻn vào nhà gỗ cũng đã từng nhìn thấy bóng lưng y ngồi một mình trước cửa sổ, trông hơi cô đơn như vậy.
Ánh trăng phản chiếu màu tuyết, cảm giác lạnh lẽo đó khiến cho Giải Hằng Không rất gai mắt, thế là hắn đã ra tay phá vỡ sự yên lặng kỳ lạ này.
Tuy nhiên, mỗi lần hắn cho rằng mình đã ra tay trong yên lặng thì sẽ luôn bị Z chặn lại cực kỳ chuẩn xác. Z sẽ không tức giận hay thật sự ra tay tàn nhẫn, đấu qua đấu lại với hắn vài chiêu, thậm chí còn chỉ điểm cho hắn rằng lần sau đừng đánh úp khi có ánh sáng ở phía sau.
Chưa cần lại gần mà chính cái bóng đã phản bội hắn rồi.
Lần này cũng giống như vậy, Giải Hằng Không vừa bước tới một bước thì Tống Chiếu Ẩn đang ngồi trên xe lăn đã nhạy bén quay đầu lại, vết thương ở chỗ vòng cung lông mày của y vẫn chưa lành lại hoàn toàn, một vết sẹo màu nâu sẫm làm cho khuôn mặt y trở nên cực kỳ sắc bén, cái nhìn này mang theo sự nghiêm nghị bất mãn.
Giải Hằng Không nhướn mày, quét mắt nhìn cái bóng dưới chân mình một cái: “Phản ứng vẫn nhanh như vậy, bóng của tôi còn chưa tới cạnh anh nữa kìa.”
Nghe thấy câu này, đồng tử của Tống Chiếu Ẩn hơi giãn ra trong chốc lát, dường như nhớ ra gì đó, cảm giác lạnh lùng không hợp tình hợp lý đó đột nhiên tan ra như tuyết, y quay đầu về: “Tôi chưa điếc.”
Đương nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân không hề nhẹ nhàng của hắn.
Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng, vừa bước tới vừa hỏi: “Tỉnh lại khi nào vậy?”
Lúc hắn bước tới bên cạnh y đã thấy rõ thứ đồ lắm lông màu hồng lộ ra trên đầu gối y là gì. Đôi mắt đen sâu thẳm của Giải Hằng Không lóe lên, nở nụ cười tươi hơn: “Nửa đêm anh không nghỉ ngơi mà ở đây chơi với thỏ à?”
“Hôm…” Câu trả lời của Tống Chiếu Ẩn đột nhiên khựng lại, y cụp mắt nhìn con thỏ bông bằng nhung trong lòng, từ chối trả lời.
“Chẳng lẽ lại đến thời kỳ suy giảm trí tuệ à?” Giải Hằng Không nở nụ cười xấu xa, cầm con thỏ lên, vừa di chuyển vừa cố ý dùng giọng nói sến sẩm hỏi: “Tiểu Tống Tống, bây giờ đang mấy tuổi? Tám tuổi hả?”
“…” Tống Chiếu Ẩn lạnh lùng ngước mắt lên: “Cậu mấy tuổi?”
Dù sao cũng bị thương nặng chưa bình phục, giọng nói của Tống Chiếu Ẩn hơi trầm và khàn vì đã lâu không nói chuyện, không còn trong trẻo như trước nữa, có một chút trầm thấp dinh dính, không hề có tí sức uy hiếp nào. Cộng thêm sắc mặt tái nhợt của y, đôi môi cũng không hồng hào, khi hơi ngước mắt lên nhìn chằm chằm hắn trông giống như đang ve vãn hơn.
Giải Hằng Không liên tục cười thành tiếng, lại lắc lư con thỏ bông kia: “Giận rồi hả? Đừng giận mà, thỏ nhỏ chọc cho anh vui nè.”
Tống Chiếu Ẩn lười để ý đến hắn, khởi động xe lăn điện quay đầu bỏ đi.
“Giận thật à?” Giải Hằng Không trở nên phấn chấn, giơ con thỏ đến trước mặt y: “Múa thỏ cho anh xem nhé.”
“Lấy ra.”
“Làm sao? Không phải trẻ nhỏ đều thích thỏ con à?”
“…Ai nói với cậu trẻ nhỏ đều thích thỏ con?”
“Anh đấy.”
“……Cút.”
Tiếng “Cút” này hiển nhiên còn trầm hơn vừa nãy, Giải Hằng Không chớp mắt: “Giận thật rồi à?”
“…”
“Thỏ con cũng không dỗ được hả?”
“… Giải Hằng Không.” Tống Chiếu Ẩn đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Có phải cậu cảm thấy mình đáng yêu lắm không?”
Giải Hằng Không nghiêng đầu: “Anh cảm thấy tôi đáng yêu lắm hả?”
Tống Chiếu Ẩn: “…”
Tống Chiếu Ẩn quyết định không nói chuyện với tên thần kinh này nữa, làm mặt lạnh quay trở lại phòng rồi nhấn công tắc cửa trước khi Giải Hằng Không đi vào.
Cánh cửa điện tử gần như sượt qua chóp mũi Giải Hằng Không rồi mới đóng lại, sống mũi của hắn thoát khỏi một kiếp nạn nhưng tai thỏ thì lại bị kẹt vào khe cửa.
Giải Hằng Không nhìn khuôn mặt dị dạng của con thỏ, rất xấu, rất khó coi nhưng kỳ lạ là hắn lại cảm thấy khá thú vị, chút thú vị này khiến cho tâm trạng bực dọc mấy ngày nay của hắn tiêu tan hơn một nửa.
—