Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

Chương 36






Khoang sinh học từ từ di chuyển vào khu vực kiểm tra, Tống Chiếu Ẩn bị khống chế cũng chú ý tới nhưng Tạ Thư lại không quan tâm đến điều này. Thế là anh ta đã mất cảnh giác trước đối tượng thí nghiệm bị thả vào bất ngờ.

Ngay giây phút này, Tống Chiếu Ẩn vòng tay ra sau đẩy và kéo, thoát khỏi cảnh bế tắc, lăn tại chỗ để kéo dài khoảng cách với Tạ Thư. Khi ánh mắt nhìn về hướng khu vực quan sát, một tia sáng đã lóe lên trong con ngươi màu xanh xám của y.

Tạ Thư bị đối tượng thí nghiệm giữ lại, không thể quan tâm đến gì khác mà đành phải đối phó với đối tượng thí nghiệm. Đối tượng thí nghiệm được chuyển ra từ khu vực cấm gần như không có bất kỳ lý trì nào, sức lực cực kỳ ngang tàn, nhanh chóng đánh Tạ Thư bị thương.

Bài kiểm tra vẫn chưa kết thúc.

Tống Chiếu Ẩn ngồi xổm ở một bên, nhìn về phía bảng điều khiển chính.

Ngài Hình dường như không quan tâm đến biến cố đột nhiên xuất hiện, vẫn nhìn chằm chằm vào M001, cho đến khi Tạ Thư đẩy đối tượng thí nghiệm về phía Tống Chiếu Ẩn, Tống Chiếu Ẩn không kịp tránh đi nên lại bị đánh ngã ra đất.

Lúc này đây, trên mặt gã mới xuất hiện một nụ cười rất nhạt, đột nhiên giơ tay lên: “Đừng để cậu ta chết.”

Donner cuối cùng cũng nhận được mệnh lệnh, lập tức cho người kích hoạt con chip trong người đối tượng thí nghiệm. Cơ thể của đối tượng thí nghiệm đang thể hiện sự hung hăng cứng đờ lại, sau đó đột nhiên ngã ra đất.

Mọi người đều thở phào một hơi, đường cong thể hiện tình trạng cơ thể M001 trên màn hình giảm mạnh, đội y tế ngay lập tức đi vào dẫn M001 ra ngoài, đưa vào cabin y tế.

Đợi đến khi Lâm Na hoàn thành báo cáo số liệu, lúc quay đầu lại đã không thấy dấu vết của Giải Hằng Không đâu nữa.

“Chị tìm ai vậy?” Annie thấy cô đang nhìn xung quanh thì nói đùa: “Có phải lại tìm đàn anh Tần không?”

Lâm Na chưa kịp lên tiếng đã nghe cô nói: “Sau khi M001 bị đưa đi thì anh ta đi rồi, không biết là đã đi đâu.”

Trong lòng Lâm Na không hề cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ cảm thấy quả nhiên là vậy, 80% là đã đi đến phòng y tế.

“Chị đến phòng y tế một chuyến.” Cô nói.

“He he.” Annie cười một tiếng xấu xa, sau đó lại kinh ngạc nói: “Không phải là chị thích anh ta thật đấy chứ.”

“…”

Lâm Na xấu hổ trừng cô một cái nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Annie há miệng, sắc mặt trở nên rất kỳ lạ, sau khi do dự vài giây thì đến gần Lâm Na, dùng vẻ mặt nghiêm trọng khuyên nhủ: “Em cảm thấy chị vẫn đừng nên thích anh ta thì tốt hơn.”

“Tại sao?” Lâm Na hỏi.

“Em cứ cảm thấy anh ta không phải là người chung đường với chúng ta.” Annie nói: “Chị không cảm thấy vậy sao?”

Nụ cười trên mặt Lâm Na cứng đờ trong giây lát, khẽ cau mày, im lặng không trả lời.

“Nói thế nào nhỉ? Em cứ cảm thấy anh ta hơi kỳ lạ. Đôi khi trông có vẻ khá dễ tiếp cận, đôi khi lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Dáng vẻ như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, hoàn toàn không thể nhìn rõ suy nghĩ thật sự của anh ta. Thích người như vậy mệt mỏi biết bao chứ.”

Annie bĩu môi, lại phàn nàn: “Làm việc cũng không nghiêm túc, ngoại trừ ghi chép nhật ký của M001 ra thì anh ta làm việc rất qua loa, cũng không biết vì sao cô giáo lại coi trọng anh ta như vậy nữa.”

Nghe thấy lời phàn nàn ở nửa câu sau, sự nghiêm túc trong mắt Lâm Na đã biến mất, chỉ xem như Annie đang giở thói trẻ con, còn bất mãn vì tiến sĩ Trần thiên vị nữa chứ.

“Được rồi, anh ấy không tệ như em nói đâu.”

Annie không phục: “Kỳ lạ thật mà, giống như trước đó lúc bị tập kích, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là đi trốn ở nơi an toàn mà là đi tìm M001. Điều này cũng không kỳ lạ sao?”

“To gan như vậy, chẳng giống giống beta chút nào, bảo anh ta là alpha nghe còn được.” Annie nheo mắt nhìn biểu cảm của Lâm Na, càng nói càng hăng: “Hơn nữa, ngay vừa rồi đấy thây, em thấy giống như anh ta cố tình đánh đổ hộp thiết bị để kích hoạt khoang sinh học vậy. Chị nói xem vì sao anh ta lại làm như vậy?”

Vẻ mặt Lâm Na cứng đờ, thật ra lúc thấy thiết bị rải rác trên mặt đất, trong lòng cô cũng đoán “tai nạn nhỏ” này có thể là do Tần Không cố ý gây ra, còn về việc vì sao hắn lại làm như vậy thì không nói cũng rõ.

“Có lẽ là vì lo lắng M001 thật sự sẽ bị ngài Tạ giết chết.” Lâm Na nói: “Dù sao thì tình hình lúc đó cấp bách vậy mà.”

“Làm sao có thể! M001 quan trọng như thế, giáo sư nhất định sẽ không để anh ta chết, có gì đáng phải lo lắng đâu.” Annie nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa, anh ta tốt bụng như vậy à?”

Lâm Na biết rõ rằng, là đối tượng thí nghiệm tỉnh táo duy nhất, M001 quan trọng như thế nào, Tần Không cũng biết nhưng vẫn hấp tấp “ra tay tương trợ”.

Tốt bụng sao? Cũng có thể.

Trò chuyện vài câu mà trong lòng Lâm Na đã có nhiều cảm xúc lẫn lộn, không tiếp tục nói chuyện với Annie nữa mà xoay người đi đến phòng y tế.

Nhìn bóng lưng cô đi xa, trên mặt Annie vô cùng buồn bã. Sau khi suy nghĩ vài giây, trong mắt cô loé lên một tia sáng kiên định, trong lòng âm thầm tự đưa ra quyết định.

M001 bị thương không hề nhẹ, sau khi điều trị đơn giản trong cabin y tế xong lại được chuyển đến phòng y tế để kiểm tra tỉ mỉ hơn.

Có lẽ là vì tuyến thể cũng bị thương nặng nên mùi pheromone gỗ thông luôn quanh quẩn quanh người y, giống như một lá chắn bảo vệ trong vô thức khi y ngủ sâu, ngoại trừ beta ra thì không ai khác có thể lại gần.

Có là beta cũng có thể cảm nhận được một áp lực không thể giải thích được, vậy nên sau khi làm phẫu thuật xong, bên trong phòng bệnh đặc biệt không còn lại ai khác.

Lúc Lâm Na đến gặp y đã không hề gặp được Tần Không, lúc quay lại phòng thí nghiệm thì mới gặp được người cần gặp.

Hắn đang bị dạy dỗ.

Người phụ trách trông coi việc vận chuyển đối tượng thí nghiệm từ khu vực cấm đang trách mắng Tần Không vì sai sót khi điều động khoang sinh học lúc nãy. Người phụ trách này nổi tiếng hay lắm lời trong viện nghiên cứu, có lẽ hắn đã bị dạy dỗ một lúc rồi mới không đến phòng y tế được.

Rõ ràng trông dáng vẻ giống như đang cụp mắt nghe lời nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng mất kiên nhẫn của hắn, không thèm nhìn người phụ trách mà chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử phía sau. Lâm Na nhìn thoáng qua một cái thì thấy đó là một bản thông báo về “thí nghiệm kiểm tra tiềm năng”.

Thấy Giải Hằng Không cau mày càng ngày càng chặt, Lâm Na vội vàng tiến lên nói đỡ cho hắn vài câu, cuối cùng cũng giải cứu được hắn.

“Cậu nói cậu xem, bị thương rồi thì cứ ở lại phòng y tế cho đàng hoàng đi, còn nhất định phải tới cho thêm phiền cơ.” Người phụ trách thấy trên người hắn vẫn còn quấn băng gạc và dụng cụ cố định nên cũng không khiển trách nặng nề mấy: “Cậu đi về nghỉ ngơi đi.”

Thế nhưng Giải Hằng Không lại đột nhiên ngước mắt lên, liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực ông ta một cái: “Lowrey, tôi nhớ kỹ ông rồi.”

“Cậu có ý gì?” Người phụ trách sửng sốt, còn muốn mắng hắn thêm vài câu nhưng Giải Hằng Không đã quay đầu bỏ đi.

Lâm Na bất lực mỉm cười: “Sao anh lại bị ông ấy giữ lại vậy?”

Giải Hằng Không không trả lời, liếc mắt nhìn bản báo cáo kiểm tra M001 trong tay cô: “Cô vừa đến phòng y tế à?”

“Ừm.” Lâm Na thấy ánh mắt của hắn như vậy thì đưa bản báo cáo kiểm tra cho hắn: “Mặc dù anh ấy bị thương khá nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Quả thật là bị thương rất nặng, nội thương và ngoại thương chỉ có hơn chứ không kém, đặc biệt là vết thương bị đâm xuyên ở cổ, nếu như sâu thêm hai milimét nữa thì thật sự sẽ đâm thủng động mạch, không gì có thể chữa khỏi.

“Anh rất để tâm đến anh ấy.”

Lâm Na nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Giải Hằng Không, nói ra câu nói trước đó cô chưa kịp nói xong, lần này cô đã bỏ đi chữ “hình như”.

Khi nghe thấy câu này, sắc mặt Giải Hằng Không đã sửng sốt trong chốc lát nhưng lại thoáng qua rất nhanh, không ai nhận ra cả.

Lâm Na nhỏ giọng nói: “Chuyện khoang sinh học là do anh cố ý đúng không?”

Sắc mặt Giải Hằng Không hơi tối sầm lại, Lâm Na đã nhìn thấy, cô cười khẽ một tiếng rồi nói tiếp: “Đừng căng thẳng, không phải tôi truy cứu trách nhiệm, may mà cũng không gây ra náo loạn gì quá lớn.”

Giải Hằng Không vẫn nhìn chằm chằm cô, như thể đang nghiền ngẫm xem lời nói của Lâm Na đáng tin bao nhiêu.

“Vì cảm thấy áy náy sao?” Lâm Na giải thích một cách rất tâm lý: “Bởi vì anh đã ngăn cản cơ hội trốn thoát của anh ấy, khiến cho anh ấy tiếp tục bị tra tấn ở đây.”

Thế nhưng sắc mặt Giải Hằng Không lại trở nên kỳ lạ vì “lời giải thích” của cô, nhẹ giọng nói một câu: “Vậy sao?”

Vậy sao???

Lâm Na bị câu hỏi ngược lại của hắn làm cho sượng trân, giây tiếp theo, Giải Hằng Không lại nói một câu: “Chắc vậy.”

Lâm Na: “…”

Ra khỏi phòng thí nghiệm, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng Giải Hằng Không lật xem báo cáo thí nghiệm khe khẽ.

Giải Hằng Không nhìn chằm chằm vào những dòng phân tích tình trạng bệnh trên tờ báo cáo, còn Lâm Na thì nhìn chằm chằm Giải Hằng Không.

Lông mày hắn hơi cao và dài, đen như mực trông không quá sắc bén, cộng thêm hốc mắt sâu và đôi mắt cười bẩm sinh, khi tập trung sẽ trông có vẻ thâm tình và dịu dàng, là một vẻ ngoài rất dễ khiến người ta sa vào, thỉnh thoảng dí dỏm, thỉnh thoảng chu đáo càng là một điểm cộng.

Ánh mắt Lâm Na nhìn chăm chú vào hắn, lời nói của Annie đột nhiên vang lên trong đầu. Kể từ khi Tần Không đến đây, dường như thật sự chỉ có những chuyện liên quan đến M001 thì hắn mới để tâm đến.

Vào giây phút nguy hiểm cũng đến biệt thự Ánh Dương đầu tiên, còn M001 cũng đối xử đặc biệt với hắn.

Bọn họ đã biết nhau từ trước sao?

Cô nhanh chóng bác bỏ suy đoán này, một sinh viên làm việc học thuật sao lại có thể quen biết sát thủ được.

Thế thì vì sao?

“Có vẻ như kể từ khi anh gặp anh ấy thì đã luôn để ý đến anh ấy rồi.” Lâm Na nghĩ thế nào nói thế nấy: “Vì sao vậy? Vừa gặp đã quen sao?”

Giải Hằng Không nheo mắt lại, bình tĩnh liếc camera giám sát và còi báo động ở góc tường một cái qua khoé mắt.

“Còn nữa, M001, anh ấy có gì đặc biệt sao?” Lâm Na nhìn chằm chằm Giải Hằng Không, giọng nói cũng chậm lại một chút.

Giải Hằng Không thả lỏng đuôi mắt, nhìn Lâm Na, lặp lại hai từ này trong lòng.

Đặc biệt.

Y có gì đặc biệt.

Đương nhiên là y đặc biệt.

Y là Tống Chiếu Ẩn, là sát thủ Z.

Điều này vốn đã đủ đặc biệt rồi.

Không nhận được câu trả lời, Lâm Na dừng bước, cổ họng bật ra một tiếng “Hửm?”, cô nhìn vào đôi mắt đen láy của Giải Hằng Không, như thể bị si mê và mong muốn có được câu trả lời.

Giải Hằng Không cũng dừng bước theo, hai giây sau, hắn đưa ra đáp án.

“Anh ấy trông đẹp trai.”

Nhìn thấy vẻ mặt hơi trống rỗng trong chốc lát của Lâm Na, hắn hỏi ngược lại: “Không đẹp hả?”

“……Đẹp.”

“Chỉ vì cái này thôi sao?” Lâm Na có hơi không chịu bỏ cuộc.

Giải Hằng Không nghiêng đầu, suy nghĩ mấy giây rồi lại nói: “Anh ấy thích thỏ nhồi bông.”

Lâm Na đơ ra luôn, thậm chí còn có cảm giác hoang đường như bị bịp nhưng biểu cảm của Giải Hằng Không lại rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.

Ngay lúc này đây, Lâm Na cuối cùng cũng đồng ý với lời Annie nói.

Tần Không thật sự hơi kỳ lạ, khiến cho người khác không nhìn thấu được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, cũng không đoán được lời hắn nói ra có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả.

Lâm Na đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi và bất lực. Cô mỉm cười, không tiếp tục thăm dò câu hỏi này nữa, lúc đi ra ngoài thì thuận miệng trò chuyện vài câu về thí nghiệm vừa rồi.

Sau khi M001 được đưa đi, thí nghiệm không hề kết thúc ngay, đối tượng thí nghiệm mang số hiệu C302 bị Giải Hằng Không thả vào khu vực thí nghiệm thế mà đã tỉnh lại sau một cơn tê liệt tạm thời, nhân lúc Tạ Thư thả lỏng lại ra tay lần nữa.

Ngài Hình dường như đã thật sự nổi giận, không dễ dàng bỏ qua cho Tạ Thư mà khoanh tay đứng nhìn anh ta đánh nhau với đối tượng thí nghiệm.

Và chính cuộc vật lộn ngắn ngủi này đã khiến cho bài kiểm tra ngày hôm nay của bọn họ không hề uổng công vô ích. Trong quá trình kiểm tra, đối tượng mang số hiệu C302 kia dường như đã lấy lại được một phần lý trí, bộc lộ ra khả năng mô phỏng học tập.

Đến lúc này, ngài Hình mới xem như thật sự đồng ý việc Tạ Thư lấy công chuộc tội.

Lúc Giải Hằng Không nghe tin Tạ Thư còn sống thì nheo mắt lại, trầm giọng lẩm bẩm: “Thế thì đúng là không còn gì tuyệt bằng.”

“Hả? Cũng tốt… thật.” Lâm Na nói xong, liếc mắt sang thì nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Giải Hằng Không, âm cuối đột nhiên nhỏ lại.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Giải Hằng Không lại khôi phục lại trạng thái ban đầu, nghĩ đến cái vị “chìa khóa hình người” kia, trong đầu hắn có một ý tưởng to gan, hắn đột nhiên cảm thấy rời khỏi nơi này sớm một chút dường như cũng không tệ.

Mặc dù đến lúc đó, Tống Chiếu Ẩn có thể sẽ cách hắn rất xa.

“Ngài Hình, gã có thường xuyên tới đây không?” Giải Hằng Không hỏi.

“Không đâu.” Lâm Na lắc đầu: “Tính cả hôm nay thì tôi chỉ gặp ngài ấy hai lần. Lần đầu còn là năm năm trước, ngày M001 được tiêm thuốc EVO lần đầu.”

Năm năm trước, lần tiêm thuốc đầu tiên.

Giải Hằng Không nheo mắt lại.

Cho nên trước khi bị tiêm thuốc và trở thành đối tượng thí nghiệm, Tống Chiếu Ẩn đã đủ quan trọng đến mức ngài Hình phải tận mắt chứng kiến ​​việc tiêm thuốc sao?

Ngài Hình này quen biết Tống Chiếu Ẩn, nói cách khác, Tống Chiếu Ẩn trở thành đối tượng thí nghiệm không phải một tai nạn ngẫu nhiên mà là một cuộc bắt giữ đã lên kế hoạch từ lâu.

Suy nghĩ của Giải Hằng Không đang lung lay nhưng không hiện ra trên mặt: “Vậy lần này gã tới đây cũng là để quan sát thí nghiệm?”

Lâm Na gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn là vậy, hình như có liên quan đến thuốc thúc đẩy phân hoá do tiến sĩ Trần nghiên cứu và phát triển, thuốc thúc đẩy phân hóa chắc là đã thành công rồi.”

Mọi người đều tò mò về người bí ẩn đứng đầu viện nghiên cứu này nên Giải Hằng Không có hỏi thêm mấy câu cũng không khiến cho Lâm Na nghi ngờ, cô chỉ cho rằng hắn giống như Annie, lòng hiếu kỳ dâng cao mà thôi.

Giải Hằng Không không hỏi thêm câu nào nữa, Lâm Na cũng không nói thêm gì nữa. Giải Hằng Không đang tính tìm tiến sĩ Trần để hỏi lại câu trước đó, lúc rời đi, Lâm Na lại đột nhiên gọi hắn lại.

“Không, có lẽ… so với beta thì anh thích alpha hơn hả?”

Câu hỏi này khiến cho Giải Hằng Không sửng sốt một lát, thậm chí còn có một cảm giác hoảng hốt đến mức không thể trả lời, giống như khi nghe cô hỏi mình rằng M001 có gì đặc biệt đã mang đến cho hắn một cảm giác bối rối tuy không phản cảm nhưng lại cực kỳ khó chịu.

Lúc tập trung lại tinh thần thì hắn đã đi đến phòng y tế.

Lẻn vào phòng bệnh thế này là chuyện trước lạ sau quen, lúc Giải Hằng Không lẻn vào, Tống Chiếu Ẩn vẫn còn hôn mê.

Y đang nằm yên lặng trong cabin y tế, vết thương trên người đều đã được xử lý và băng bó lại, trên cổ quấn một vòng gạc trắng, sắc mặt trắng bệch như ngọc.

Vết thương trên mặt đã đỡ sưng nhờ dùng thuốc nhưng miệng vết thương vẫn có màu đỏ tươi, đặc biệt là vệt máu trên xương lông mày và sống mũi, trông giống như tuỷ máu thấm ra bạch ngọc, càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp.

Hơi thở của y nhẹ nhàng nhưng lông mày vẫn nhíu lại, bướng bỉnh không chịu bộc lộ ra mặt yếu đuối, giống như pheromone mùi gỗ thông quanh quẩn quanh người y vậy.

Thật ra dựa vào hoàn cảnh hiện tại của Giải Hằng Không mà nói, càng đến gần Tống Chiếu Ẩn thì khả năng hắn bị lộ càng cao.

Lần hắn tìm y để đàm phán hòa bình đã là không còn lựa chọn nào khác, chuyện vừa rồi kích hoạt khoang sinh học cũng đã vượt qua ranh giới an toàn; bây giờ xuất hiện ở đây và giải phóng pheromone để làm chập mạch camera giám sát lại càng không nên.

Nhưng hắn vẫn làm như vậy.

Và khi hắn nhả pheromone ra, mùi gỗ thông quấn quanh người y đã dao động trong chốc lát, nhưng chỉ thoáng qua rồi bình tĩnh trở lại.

Trái tim Giải Hằng Không khẽ lay động, như thể được cho phép tới gần, hắn bước lên phía trước, mở ra cabin y tế ra. Mùi gỗ thông trở nên nồng nặc, ngăn cách hắn nhưng lại không chống lại hắn.

Tóc của Tống Chiếu Ẩn đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, hàng mi dài cũng vậy, thời gian không hề để lại dấu vết trên gương mặt y. Khuôn mặt này hoàn toàn trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ của Giải Hằng Không nhưng vẫn có những khác biệt rất nhỏ.

Có vẻ như bây giờ không còn đáng ghét như vậy nữa.

Ánh mắt Giải Hằng Không dừng lại trên đôi lông mày đang nhíu lại của Tống Chiếu Ẩn, nhìn chằm chằm y một lúc lâu rồi đột nhiên đưa tay ra vuốt lên đó.

Lần này Tống Chiếu Ẩn không mở mắt, để cho hắn vuốt phẳng nếp nhăn mà không có cảm giác gì.

Khoé miệng Giải Hằng Không hơi nhếch lên, đôi mắt dưới hàng lông mi dài vô cùng ấm áp, giọng nói tự lẩm bẩm trầm nhưng lại khẽ khàng: “Anh đúng là càng ngày càng khiến tôi thấy phiền đấy.”

Nhưng dường như tôi đã không còn muốn thoát ra nữa rồi.

— 

Không: Hình như tôi đã được khai sáng.