Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

Chương 35






“Chìa khoá hình người” dường như cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm này, đột nhiên liếc mắt nhìn sang một bên nhưng chỉ thấy các nhà nghiên cứu đang bận rộn ghi chép.

Sau khi thấy đối tượng thí nghiệm alpha không đấu lại Tống Chiếu Ẩn, còn sóng năng lượng đại diện cho pheromone của y lại mãi không xuất hiện bước tiến triển mang tính đột phá nào, Donner khẽ cau mày, suy tính vài giây rồi ra hiệu cho Thái Húc kích hoạt chương trình quấy nhiễu của con chip.

Đòn này của Tống Chiếu Ẩn dường như đã khơi dậy sự hung hăng của alpha, các đòn tấn công sau đó của gã càng tàn bạo hơn, Tống Chiếu Ẩn không nhận ra ngay nên bị gã đấm vào lồng ngực.

Vết thương của y vẫn chưa lành nên đòn này đã trực tiếp khiến cho thân hình Tống Chiếu Ẩn khựng lại. Cùng lúc đó, con chip được kích hoạt, sau gáy truyền đến từng cơn tê liệt, Tống Chiếu Ẩn hoa hết cả mắt, thế là lại ăn thêm một cú đấm nữa.

Alpha cuối cùng cũng tìm ra sơ hở của Tống Chiếu Ẩn nên làm sao có thể bỏ qua được, liên tiếp đấm Tống Chiếu Ẩn cho đến khi y cuộn tròn trên mặt đất.

“Di chuyển rồi.” Thái Húc kinh ngạc hét lên một tiếng.

Biểu tượng đại diện cho năng lượng pheromone của M001 trên màn hình cuối cùng đã vượt qua mức trung bình nhưng vẫn chưa đạt đến ngưỡng mà Donner mong đợi.

Alpha xách Tống Chiếu Ẩn lên như xách một đứa trẻ, hét lên một tiếng rồi ôm ngang ném y xuống đất, khiến cho y trượt ra xa vài mét.

Thấy khóe miệng Tống Chiếu Ẩn chảy ra một ít máu, ánh mắt Giải Hằng Không càng ngày càng lạnh đi, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Tống Chiếu Ẩn, không bỏ lỡ động tác hơi ngửa đầu ra sau của y trước khi bị tấn công, cộng thêm đèn chỉ thị của các máy dò trong khu vực quan sát đều chuyển từ cam sang đỏ.

Hiển nhiên lão già Donner đã giở trò gì đó, đây hoàn toàn là thí nghiệm tái hiện lại Tống Chiếu Ẩn trước khi trốn thoát.

Tống Chiếu Ẩn cũng hiểu được, mặc dù y không biết mục đích cụ thể của thí nghiệm nhưng lại hiểu rõ trạng thái cơ thể của mình lúc này hơn bất kỳ ai khác. Đặc biệt là ở tuyến thể sau gáy, dưới kích thích tê liệt của con chip, những cơn đau châm chích lại xuất hiện, thậm chí có cảm giác cháy bỏng, như thể pheromone do y nhả ra cũng có nhiệt độ.

Khi hai pheromone mạnh mẽ đối chọi với nhau, Tống Chiếu Ẩn thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng nổi điên của alpha cùng với sự đắc ý cực kỳ nhỏ của gã.

Lúc alpha cười gằn lao về phía y, Tống Chiếu Ẩn trượt người sang một bên tránh đi, lòng bàn tay chống xuống đất, lật người dậy và dùng đòn chân chặt mạnh xuống ngay khi alpha đến gần.

Trong tiếng va chạm bị nén lại, ánh mắt cả hai khẽ chuyển động——

Alpha thì ngạc nhiên hơn cả ngạc nhiên, còn Tống Chiếu Ẩn thì lại ngạc nhiên khi y cảm nhận được sự ngạc nhiên của alpha trong trạng thái giằng co pheromone.

Cảm xúc là một thứ hoàn toàn phụ thuộc vào mỗi người, có thể cảm nhận được từ khí thế, cũng có thể được nhìn thấy qua những biểu cảm nhỏ xíu, cảm xúc quá mạnh sẽ xuất hiện trong pheromone nhưng chỉ tạo ra cảm giác mơ hồ, chắc chắn sẽ không để người khác cảm nhận được suy nghĩ cụ thể một cách chuẩn xác.

Cũng giống như đối tượng thí nghiệm alpha lúc này, thứ trực quan nhất trong pheromone gã nhả ra là sự phẫn nộ, hung ác và giết chóc, những alpha khác có thể cảm nhận được những thứ này nhưng chắc chắn sẽ không cảm nhận được sự ngạc nhiên trong chốc lát của gã vừa rồi một cách chính xác.

Đầu óc Tống Chiếu Ẩn xoay chuyển nhanh chóng, tay cũng không rảnh rỗi, pheromone gần như dệt thành một mạng lưới, giam đối tượng thí nghiệm alpha lại, thậm chí còn khiến cho gã cảm thấy ngạt thở, động tác cũng chậm lại. Tống Chiếu Ẩn không bỏ qua cơ hội này, duỗi thẳng cánh tay dài ra, nắm đấm mang theo gió mạnh nện mạnh vào tim của đối tượng thí nghiệm.

Đối tượng gầm lên đau đớn nhưng Tống Chiếu Ẩn chỉ nghe thấy tiếng gãy của xương sườn dưới da vang lên giòn giã.

Thân hình to lớn của alpha đổ xuống đất, mang theo gió nhẹ thổi bay mái tóc trên trán Tống Chiếu Ẩn, y đứng yên tại chỗ, cụp mắt xuống nhìn vào đôi mắt đỏ rực của đối tượng thí nghiệm, cảm nhận được rõ ràng sự không cam lòng, phẫn nộ và một chút nhẹ nhõm vô cùng nhỏ của gã.

Chính sự nhẹ nhõm trong một khoảnh khắc này đã khiến cho pheromone hung ác tương tự của Tống Chiếu Ẩn dịu lại.

“Đối tượng thí nghiệm số hiệu A607 đã tử vong, nguyên nhân tử vong là do xương sườn bị gãy, đâm thủng tim bằng một cú đấm mạnh.”

“Sức mạnh của M001 đã vượt qua mức cao nhất, dao động năng lượng pheromone đang giảm dần.”

“Tiếp tục kiểm tra.”

Theo như câu nói lời ít ý nhiều của Donner, khoang sinh học bên tay Lâm Na được kích hoạt, di chuyển đến khu vực kiểm tra.

Sau khi số hiệu A607 ngã xuống, phòng thí nghiệm yên tĩnh trong chốc lát, ngài Hình hơi nhướn mày nhưng đã bình thường trở lại trong nháy mắt.

Bài kiểm tra vẫn đang tiếp tục, từng đối tượng thí nghiệm một được đưa vào và bị đánh gục.

Ngài Hình không đặt ánh mắt vào khu vực kiểm tra mà cụp mắt lật xem báo cáo điều tra về những kẻ đột nhập vào viện nghiên cứu mà Tạ Thư vừa mang tới. Hắn chỉ quét mắt xem lướt một cái rồi đóng tập tài liệu lại.

Tạ Thư lập tức tiến lên một bước nhận tội: “Là do tôi đã sơ suất, tôi bằng lòng chịu phạt.”

Đối với sự tự giác của anh ta, ngài Hình không tiếp lời mà nhìn về phía khu vực kiểm tra, đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ mình có thể sống sót qua được bao nhiêu chiêu trong tay cậu ta?”

Tạ Thư liếc mắt nhìn M001 đang bẻ cổ đối tượng thí nghiệm một cái, thành thật trả lời: “Không biết ạ.”

Ngài Hình cười khẽ một tiếng: “Nếu không biết thì thử đi vậy.”

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Thư hơi thay đổi, chưa kịp lên tiếng thì lại nghe thấy gã nói: “Cậu chỉ có một cơ hội này để lấy công chuộc tội thôi, có rõ chưa?”

Hai tay buông thõng hai bên của Tạ Thư nắm lại thành nắm đấm, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Vâng.”

Sau khi đối tượng thí nghiệm trong khu vực cấm được đưa vào, năng lượng pheromone của M001 cũng không thể đột phá đến ngưỡng cao nhất mà ngược lại, các đối tượng thí nghiệm rơi vào đau đớn và điên loạn khác lần lượt bỏ mạng trong tay M001.

Tống Chiếu Ẩn để lộ ra ý muốn giết chóc khát máu, mỗi chiêu đều tàn nhẫn, chỉ cần có cơ hội là sẽ kết liễu một cách dứt khoát và nhanh nhẹn.

Nhưng cho dù năng lực của y có mạnh mẽ để liên tục đánh luân phiên đến đâu thì thể lực đã tiêu hao nghiêm trọng, vết thương cũ tái phát, vết thương mới lại thêm vào, cũng dần dần xuất hiện xu hướng suy yếu. Khi Tạ Thư bước vào trong, y vẫn còn nằm trên mặt đất không thể đứng dậy.

Đối mặt với đối thủ mạnh như vậy, cả người Tạ Thư từ trên xuống dưới tràn đầy sợ hãi, ngay giây phút vừa bước vào đã nhả pheromone ra để chống lại áp lực mạnh, thế nhưng điều anh ta không ngờ là khi Tống Chiếu Ẩn ngồi dậy lại đột nhiên thu pheromone lại.

Sự nghi hoặc của anh ta ngay lúc này và từng nỗi sợ hãi trong lòng đều bị Tống Chiếu Ẩn cảm nhận được rõ ràng.

Y đã có thể xác nhận rằng một đặc điểm rõ rệt do tuyến thể đột biến của mình mang lại chính là cảm nhận được những cảm xúc trong pheromone một cách nhạy cảm hơn.

Đối tượng thí nghiệm được thay thế bằng một người bình thường giỏi chiến đấu, Tống Chiếu Ẩn hơi kinh ngạc nhưng rồi cũng bình tĩnh chấp nhận. Chỉ là lúc ra tay không còn hung ác như vừa rồi, sau vài chiêu, y lại cảm nhận được sự dao động cảm xúc của Tạ Thư càng sâu hơn.

Trong sự sợ hãi và hung ác có thêm một chút bất mãn vì bị xem nhẹ.

Có thể trở thành người phụ trách tạm thời của viện nghiên cứu, Tạ Thư đương nhiên không phải là một con mèo con chó gì mà là một alpha mạnh mẽ với pheromone cao cấp tương tự. Lòng tự trọng mạnh, năng lực cũng mạnh. Đối tượng thí nghiệm không hề có lý trí nhưng Tạ Thư có, hơn nữa anh ta còn có kinh nghiệm chiến đấu không hề yếu so với Tống Chiếu Ẩn.

Bài kiểm tra trở nên đáng xem hơn khi có sự tham gia của Tạ Thư, các nhà nghiên cứu vây quanh cũng không nhịn được thò đầu ra quan sát. Giải Hằng Không hòa vào đám đông, cũng đang nhìn chằm chằm vào khu vực kiểm tra, ánh mắt u ám hơn bao giờ hết, cho đến khi một tiếng gọi khẽ khiến cho hắn tỉnh táo lại.

“Không? Anh cũng đến đây à.” Lâm Na bước tới, khi nhìn rõ biểu cảm của Giải Hằng không thì đột nhiên hốt hoảng trong lòng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sự lạnh lùng trong mắt Giải Hằng Không đã hoàn toàn bị giấu đi và quay trở lại đôi mắt đen láy sâu lắng.

“Tò mò.” Hắn nói.

Lâm Na nhìn hắn rồi lại nhìn M001 trên sân, chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn hỏi: “Không phải bảo là kiểm tra đối tượng thí nghiệm sao, anh ta đi vào làm gì vậy? Tự tìm đường chết à?”

Năm từ cuối cùng lạnh lùng đến mức khiến cho Lâm Na khó thở, không hiểu sao giọng nói của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Tôi cũng không rõ, là lệnh của ngài Hình. Chắc cũng là một phần của bài kiểm tra.”

Thật ra cũng không hẳn là tự tìm đường chết, ít nhất thì hiện tại Tạ Thư đang chiếm ưu thế. Tống Chiếu Ẩn liên tiếp ăn hai cú đấm của anh ta, vết máu ở khóe miệng lại sẫm màu hơn một chút.

Giải Hằng Không nhìn mà hai mắt tối sầm: “Thí nghiệm còn bao lâu nữa mới kết thúc?”

Lâm Na lắc đầu, sau đó mới nhận ra Giải Hằng Không vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khu vực kiểm tra mà không nhìn cô, thế là lại nói: “Không chắc.”

Hai người trong khu vực kiểm tra vật lộn qua lại, trên mặt cả hai đều có vết thương và vết máu. Tống Chiếu Ẩn đáp trả bằng một cú quét chân, lúc xoay người lùi lại thì bị Tạ Thư giữ lấy mắt cá chân, anh ta đột nhiên dùng sức kéo xuống, ném mạnh Tống Chiếu Ẩn xuống đất.

Trên mặt Tống Chiếu Ẩn hiện lên vẻ đau đớn, rên khẽ rồi nhổ ra một ngụm máu.

Giải Hằng Không hơi nhíu mày, Lâm Na đã không bỏ qua động tác này, cũng không bỏ qua cảm xúc tựa như “không đành lòng” thoáng qua trong mắt hắn.

“Anh có vẻ rất…”

Lâm Na còn chưa nói xong đã bị một nhà nghiên cứu cắt ngang.

“Trợ lý Lâm, qua đây một lát.”

Lâm Na đáp lại, nuốt lời nói bên môi xuống, trước khi đi còn hỏi Giải Hằng Không có muốn đi giúp cô không.

Giải Hằng Không liếc nhìn từng dãy máy móc bên kia, gật đầu rồi đi theo qua đó.

Hai người sống chết vật lộn trong khu vực kiểm tra, tình hình chiến đấu đang ở thế giằng co. Tống Chiếu Ẩn vốn đã bị thương, huống hồ gì còn có con chip đang quấy nhiễu ý chí của y.

Donner dường như thật sự muốn y rơi vào đường cùng, cảm giác làm tê liệt của con chip ngày càng mạnh, động tác của Tống Chiếu Ẩn cũng ngày càng chậm, ngay cả tầm nhìn cũng đang trở nên mơ hồ, cơn đau ở khắp nơi trên cơ thể còn không đáng nhắc đến bằng cơn đau ở tuyến thể, y chợt cảm thấy rất mệt mỏi.

Tạ Thư cũng không khá hơn là bao, trong trận giao chiến vừa rồi, nếu không phải anh ta phản ứng nhanh và tránh đi nhân lúc Tống Chiếu Ẩn bị con chip làm cho mất tập trung thì e rằng đã bị M001 bẻ gãy cổ. Trong lúc âm thầm cảm thán về thực lực mạnh mẽ của M001 cũng không khỏi cảm thấy đồng cảm với đồng loại.

Cơ hội mà ngài Hình ban cho quả nhiên phải đấu tranh bằng cả tính mạng.

Nghĩ như vậy, Tạ Thư vực dậy khí thế trong lòng, càng chiến đấu càng dũng cảm, giữa ranh giới sống chết, anh ta chỉ có thể toàn lực chiến đấu.

Sát khí lạnh thấu xương giải phóng ra từ pheromone, Tạ Thư tấn công Tống Chiếu Ẩn như một cơn gió.

Con ngươi màu xanh xám của Tống Chiếu Ẩn dần dần trở nên trong suốt, xoay người tránh thoát khi cơn gió mạnh sượt qua rồi nắm lấy cổ tay Tạ Thư khi anh ta đáp đất.

Hai người lại đánh nhau lần nữa nhưng lần này động tác của Tống Chiếu Ẩn rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, một phát kéo anh ta ngã xuống đất, nắm đấm xé gió mang theo sức ép của pheromone đánh về phía Tạ Thư khiến cho anh ta phải lùi lại từng bước. Hai cánh tay Tống Chiếu Ẩn tóm lấy cổ họng Tạ Thư, dồn ép anh ta, bỏ anh ta vào khoang sinh học.

Động tác của Tạ Thư cũng rất nhanh, hai tay chống đỡ không để mình bị bóp cổ nhưng dù như vậy thì không khí cũng dần trở nên loãng hơn khi Tống Chiếu Ẩn thu lực lại. Cảm giác ngạt thở khi há miệng thở gấp khiến cho mặt anh ta đỏ bừng, tròng trắng mắt thậm chí còn xuất hiện tơ máu.

Anh ta ngoan cường nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của Tống Chiếu Ẩn, biết rằng nếu mình không thể thoát khỏi cục diện bế tắc này thì sẽ chỉ có một kết cục.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt vẫn luôn lạnh lẽo của Giải Hằng Không xuất hiện một chút ý cười, nhưng ngay lúc này lại đột nhiên có sự thay đổi bất ngờ.

Chỉ thấy Tạ Thư không biết lấy từ đâu ra một mảnh kim loại sắc bén, tia sáng bạc lóe lên, may mà Tống Chiếu Ẩn tránh đi kịp thời, chỉ để lại một vết máu trên xương lông mày.

Ngay giây tiếp theo, Tạ Thư cắm mảnh vỡ vào cẳng tay Tống Chiếu Ẩn, nhân lúc y bị đau thì vùng ra, vòng tay ra sau áp chế Tống Chiếu Ẩn, mũi nhọn phát sáng lạnh lẽo hướng thẳng vào cổ họng Tống Chiếu Ẩn.

Tình thế xoay chuyển, nụ cười trên mặt Giải Hằng Không biến mất trong nháy mắt.

Trên màn hình hiển thị trước mặt Donner, vạch đỏ tượng trưng cho năng lượng pheromone của M001 tăng vọt lên nhưng vẫn chưa vượt qua ngưỡng mà ông mong đợi.

Còn Tạ Thư lúc này hiển nhiên đã giết đến đỏ mắt, chưa kể đến áp lực đến từ pheromone, trong lòng anh ta chỉ còn lại khát vọng chiến thắng điên cuồng.

“Giết y!”

“Giết y thì người chết không phải là mình nữa.”

Mảnh kim loại tiếp tục găm xuống dưới áp lực mạnh mẽ của anh ta, cho đến khi xuyên qua da cổ Tống Chiếu Ẩn, máu tươi đột nhiên tràn ra, để lại một vết đỏ uốn lượn.

Đường cong biểu thị năng lượng pheromone vẫn chưa đột phá ngưỡng kỳ vọng.

“Giáo sư, M001 sắp rơi vào trạng thái sốc!” Nhà nghiên cứu đang giám sát cơ thể M001 lo lắng nói.

Tiếng “bíp” cảnh báo nghe giống như một tấm bùa đòi mạng.

Donner cau chặt mày, vô cùng khó xử trong lòng. Vài giây sau, khi ông chuẩn bị từ bỏ bài kiểm tra này, lúc lên tiếng ra lệnh cứu người, ngài Hình đột nhiên liếc ông một cái.

Gã vẫn đang đợi.

Khi đối diện với đôi mắt xanh của Tống Chiếu Ẩn, trong lòng gã hiểu rõ rằng Tống Chiếu Ẩn cũng đang đợi.

Một người lạnh nhạt thăm dò, một người có chỗ dựa nên không sợ.

Bọn họ đều đang đợi, hay nói cách khác là bọn họ đều đang đánh cược.

Một người đặt cược vào ý chí sinh tồn theo bản năng, một người đặt cược vào giá trị của chính mình.

Đột nhiên, tiếng máy móc khởi động vang lên phá vỡ thế giằng co, khoang sinh học vẫn luôn yên lặng tại chỗ đột nhiên được kích hoạt. Có cái được kích hoạt đưa vào khu vực kiểm tra, có cái lại mở ra ngay tại chỗ.

Biến cố bất thình lình này khiến cho khu vực quan sát trở nên lúng ta lúng túng. Lâm Na đang thống kê số liệu quay đầu lại thì thấy những thiết bị cỡ nhỏ vương vãi trên mặt đất, hộp thiết bị rơi xuống đã vô tình chạm vào nút khởi động của khoang sinh học.

Giải Hằng Không đang ở một bên khoanh tay đứng nhìn.