—
Lúc Giải Hằng Không tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có một màu xanh le lói phát ra từ máy móc có thể miễn cưỡng chiếu sáng, đủ để hắn có thể nhìn rõ môi trường xung quanh.
Hình như là một phòng bệnh đơn, tuy xa lạ nhưng phong cách bài trí mang tính công nghệ và cabin y tế quen thuộc đều làm cho hắn chắc chắn rằng mình đang ở trong phòng y tế của Mạn Đức.
Lúc này hắn đang nằm thẳng trên giường y tế, bên phải có một cabin y tế dạng mở, ống truyền dịch chạy dọc theo mép giường cắm vào cánh tay phải của hắn, chất lỏng lạnh lẽo đang chảy vào máu hắn.
Hắn không đắp chăn trên người, các bộ phận cơ thể lộ ra ngoài gần như đều được băng kín bởi băng y tế, cơn đau vẫn còn rõ ràng nhưng tay chân lại bị cố định lại không thể cử động.
Giải Hằng Không khẽ cau mày, tay phải dùng sức vùng ra nhưng không thoát ra được mà lại làm kinh động đến người ở bên ngoài.
Tiếng bước chân vang lên, ánh sáng trong mắt Giải Hằng Không lạnh đi, một lúc sau, cửa mở ra, nhìn thấy người đến là Châu của phòng y tế mới đột nhiên thả lỏng.
“Không, cậu tỉnh lại rồi.” Châu không nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Giải Hằng Không mà mỉm cười ôn hoà đi vào: “Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Giải Hằng Không lắc đầu, trong lòng lại dấy lên sự hoài nghi. Cabin y tế bên cạnh có khả năng xét nghiệm không tầm thường nên không có lý do gì mà không kiểm tra ra danh tính alpha của hắn, thế nhưng thái độ của Châu lại không hề giống như đã phát hiện ra danh tính của hắn chút nào.
Là do hắn chưa bị phát hiện hay là cô cố tình diễn kịch?
“Cứ tưởng cậu phải ngủ thêm vài ngày nữa cơ.” Châu vừa nói vừa đi đến bên cạnh cabin y tế xem báo cáo kiểm tra: “Xem ra cậu hồi phục rất tốt, vết thương cũng bắt đầu lành lại rồi.”
Giải Hằng Không: “Tôi đã ngủ mấy ngày rồi?”
“Ba ngày rồi. Nhưng mà vết thương nặng như vậy, ba ngày đã tỉnh lại xem như là rất nhanh rồi.” Châu nói, thấy Giải Hằng Không đang thử vùng ra thì vội vàng nói: “Đừng cử động lung tung, tay cậu không chịu nổi bị hành xác nữa đâu.”
Giải Hằng Không không cử động lung tung nữa mà chỉ cau mày nhìn dụng cụ cố định đang trói buộc mình bên giường.
Châu nhìn thấy ánh mắt của hắn thì chủ động lên tiếng giải thích: “Trước đó lúc phẫu thuật cho cậu, thuốc gây mê có tác dụng chậm, phản ứng của cậu lại quá khích, suýt nữa làm người khác bị thương nên Tiết Linh đành phải đưa ra hạ sách này. Bây giờ sẽ cởi ra cho cậu nhưng cậu vẫn chưa được cử động lung tung đâu.”
Giải Hằng Không “ừm” một tiếng, đoán rằng Tiết Linh hẳn là bác sĩ nữ đã thực hiện ca phẫu thuật cho hắn, vì quá bất cẩn nên mới không nhận ra hắn thật ra là alpha sao?
Châu nhấn nút bên cạnh giường y tế, những chiếc vòng trói buộc Giải Hằng Không đã nới lỏng ra.
Sau khi lấy lại tự do, Giải Hằng Không thử cử động tay chân, cảm giác nhức và tê vẫn chưa tan hết thì cơn đau đã kéo đến trước, đặc biệt là vết thương ở lồng ngực, đau đến mức khiến cho hắn cau mày rên lên một tiếng.
Châu đột nhiên mỉm cười: “Cũng không biết có phải thuốc gây mê không có tác dụng với cậu hay không mà cậu dường như còn sợ đau hơn người bình thường một chút.”
Động tác của Giải Hằng Không hơi khựng lại, khó tin nhìn về phía Châu, Châu không hề cảm nhận được mà nói tiếp: “Tiết Linh nói lúc cô ấy khâu vết thương cho cậu, cậu dường như cứ liên tục rên rỉ kêu đau. Nhưng cũng đúng thôi, bị thương nặng như vậy, không đau mới là lạ nhỉ, đúng không.”
Giải Hằng Không: “…”
Tôi kêu đau á?
Châu bổ sung thuốc vào cabin y tế, thấy sắc mặt Giải Hằng Không dường như không bất ngờ lắm thì cũng không nói thêm gì nữa mà kiểm tra thiết bị một lát, sau đó bảo hắn nghỉ ngơi cho thật tốt rồi rời đi trước. Trước khi đi còn bảo hắn nếu như đói thì có thể dùng vòng tay để gọi món, sẽ có người đến giao bữa ăn dinh dưỡng.
Đợi đến khi trong phòng im lặng trở lại, Giải Hằng Không mới thở phào một hơi, nhịn đau cử động bàn tay phải vẫn xem như nguyên vẹn, kiểm tra tất cả vết thương trên cơ thể một lần, bất kể là vết thương ngoài da hay vết thương do đạn bắn đều đã được xử lý rất tốt.
Hắn khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi lại đi xem các báo cáo kiểm tra về hắn trong cabin y tế. Khi nhìn thấy mục giới tính, lông mày của Giải Hằng Không hơi nhướn lên, sau khi kinh ngạc một lát thì tiếp tục nhìn xuống dưới.
Vết thương do đạn bắn ở vai phải không quá nghiêm trọng, không gây tổn thương đối với cơ bắp và khung xương. Một số vết thương nhỏ hơn một chút do va chạm và vết thương ngoài da chẳng là gì cả, còn những vết thương nhỏ hơn đã đóng vảy dưới tác dụng của thuốc làm liền vết thương.
Phần nghiêm trọng nhất là phổi, mặc dù nội tạng có bị chấn động vào lúc vụ nổ xảy ra nhưng thật ra tổn thương chủ yếu vẫn đến từ đối tượng thí nghiệm chặn trước lối đi ngầm vào lúc cuối cùng.
Hắn chỉ chiến đấu với alpha đó trong chốc lát thôi mà đã bị đánh trọng thương, vậy thì Tống Chiếu Ẩn, người đã vật lộn lâu hơn với gã thì sao?
Giải Hằng Không nhớ lại tình hình lúc đó, vừa cảm thán lọ thuốc thử EVO mà Mạn Đức này nghiên cứu quả thật cực kỳ ghê gớm, vừa nghĩ rằng chắc là Tống Chiếu Ẩn sẽ không bị thương nặng như mình.
Dù sao thì trước khi hắn ngất đi, Tống Chiếu Ẩn vẫn còn đứng rất thẳng, hơn nữa trước đó còn có thể bắn trúng hắn một phát rồi thêm một phát buộc Quạ rút lui nữa.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Giải Hằng Không nhếch lên thành một nụ cười bạc bẽo, hắn cụp mắt nhìn xuống vai của mình một cái nhưng trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ không khống chế được.
Tại sao viên đạn lại không bắn trúng tim hắn?
Là vì bị thương ảnh hưởng đến độ chính xác, hay là y đã nương tay?
Hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ ra được kết quả thì cửa phòng y tế lại bị đẩy ra.
Lúc tiến sĩ Trần đi vào, nhìn thấy hắn đã tỉnh lại cũng không ngạc nhiên lắm, như thể đã đợi lâu lắm rồi.
Ngay khi vừa gặp mặt, biểu cảm trên mặt Giải Hằng Không lập tức thả lỏng, thậm chí còn nở một nụ cười.
Một nụ cười ngả ngớn và mặt mũi đáng ghét y hệt như khi hắn giữ video con trai bà và yêu cầu bà đưa đến Mạn Đức chơi cách đây một tháng vậy.
Tiến sĩ Trần cau mày, trong mắt có một chút oán giận.
Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng, nằm trở lại giường, “Trên mặt bà viết đầy mấy chữ ‘Sao cậu còn chưa chết đi’, muốn tôi chết như vậy thì sao lại phải giúp tôi?”
Tiến sĩ Trần nghiêm mặt nói: “Không phải là tôi giúp cậu, tôi làm vì chính mình.”
Khi biết Giải Hằng Không đã trốn thoát cùng M001, trong lòng tiến sĩ Trần đã cảm thấy vui mừng, hy vọng người này đừng bao giờ quay lại nữa nhưng bà không ngờ rằng cuối cùng hai người này lại bị bắt về, lại còn ở trong trạng thái bị thương sắp chết.
Nếu không phải Tiểu Minh con trai bà vẫn đang bị giam giữ thì bà cũng chẳng phải tốn nhiều tâm tư như vậy để hòa giải cho Giải Hằng Không, còn sắp xếp cho hắn vào một phòng bệnh đơn như vậy.
May mà lúc đó nhốn nháo hoảng loạn, người đến người đi, beta Tiết Linh thực hiện ca phẫu thuật cho Giải Hằng Không không hề quen Tần Không, giải cứu tính mạng cho hắn trong lúc nguy cấp cũng không chú ý đến giới tính của người này là gì, nhờ vậy mới cho bà cơ hội giở trò với cơ sở dữ liệu của cabin y tế, không để danh tính của Giải Hằng Không bị bại lộ ngay.
“Mặc dù tôi giúp cậu che giấu thân phận nhưng việc cậu đi theo nhóm kẻ đột nhập cả quãng đường mà cuối cùng vẫn sống sót trở về vẫn cực kỳ đáng ngờ. Cô Sherley đã để mắt đến cậu rồi, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị sẵn sàng đi.” Tiến sĩ Trần nói.
Giải Hằng Không hơi cau mày, trong lòng hắn hiểu rõ rằng tiến sĩ Trần nói rất đúng.
Kể từ khi cuộc nổi loạn xảy ra và hắn đến biệt thự Ánh Dương tìm Tống Chiếu Ẩn, mặc dù hắn đã cố tình chú ý không để hành động của mình lọt vào camera giám sát trên đường đi nhưng tình hình lúc đó rất nguy cấp, hơn nữa hắn đã nhả pheromone ra nhiều lần, rất khó để nói rằng chưa từng để lại manh mối.
Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, quyết định lựa chọn ở lại như chẳng còn gì để mất (*) khi đó quả thật vô cùng qua quýt.
(*) bản gốc là vò đã mẻ lại sứt (破罐破摔), là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 (子 thường đọc nhẹ giọng): vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. [Nguồn: Rất Nhiều Tiền]
Nếu như thân phận của hắn bị bại lộ, kết cục chắc chắn sẽ không hề tốt đẹp, còn đối với tầm quan trọng của Tống Chiếu Ẩn, tính mạng của y đương nhiên khỏi phải lo.
Nói cách khác, nếu như cùng nhau trốn thoát, Tống Chiếu Ẩn sẽ không còn tin tưởng hắn nữa, còn nếu cùng nhau ở lại, bọn họ cũng không thể chết cùng nhau.
Dường như có hơi tiếc nuối.
Nhưng Giải Hằng Không là ai chứ, trong thế giới của hắn về cơ bản là không có từ “hối hận”, vì vậy khi hắn nghĩ đến tình trạng khó khăn sắp tới của mình thì cũng chỉ nghiêm trọng trong giây lát mà thôi.
Chỉ cần vẫn chưa rơi vào đường cùng, hắn vẫn còn có cơ hội, cùng lắm thì cuối cùng giết hết để thoát ra thôi.
Dù sao thì —— Miễn là trở ngại, diệt trừ tận gốc.
“Đây là một cái sọt do chính cậu tự úp, tôi không giúp được cậu.” Ánh mắt của tiến sĩ Trần hơi run lên, sau khi bình tĩnh lại thì nói: “Nếu như cậu… khụ, tôi hy vọng cậu có thể buông tha cho con trai tôi.”
Đôi lông màu đang cau lại của Giải Hằng Không thả lỏng, nở một nụ cười nhạt.
Bởi vì bị thương nên sắc mặt của hắn không có chút hồng hào nào, vài vết thương đỏ thẫm ở một bên mặt còn khiến cho hắn có thêm chút bướng bỉnh, cho dù là một nụ cười rất nhạt cũng có vài phần vênh váo. Tiến sĩ Trần nhìn mà tim đập như đánh trống, sợ rằng người này cá chết lưới rách, có chết thì cũng phải kéo ai chịu thay.
“Tôi biết cậu không phải kẻ ác giết người vô tội bừa bãi, nếu không thì đồng bọn của cậu, không, đồng nghiệp của cậu, bọn họ cũng sẽ không đối xử tốt với Tiểu Minh. Tiểu Minh, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ…”
Đối xử tốt.
Giải Hằng Không nheo mắt, đột nhiên lên tiếng ngắt lời bà: “Bà nhận được tin tức bọn họ gửi tới à?”
Giải Hằng Không vốn định hỏi làm sao mà tiến sĩ Trần lại biết đồng bọn của hắn đối xử tốt với con trai bà, nhưng nếu hỏi như vậy sẽ để lộ sự thật rằng hắn không liên lạc được với thế giới bên ngoài, tức là liên lạc với đồng bọn của mình. Vậy nên Giải Hằng Không đã thay đổi câu hỏi, để trông giống như việc tiến sĩ Trần nhận được tin tức của con trai là điều nằm trong dự đoán của hắn vậy.
Thế nhưng lần này hắn nghĩ nhiều quá rồi, không phải tiến sĩ Trần nhận được tin tức từ thế giới bên ngoài mà là tự tiến sĩ Trần liên lạc với thế giới bên ngoài.
Mạn Đức áp dụng cơ chế quản lý hoàn toàn khép kín, một khi đi vào sẽ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, cho dù mang theo thiết bị liên lạc vào cũng sẽ bị mạng lưới ngăn chặn cản trở. Thế nhưng khi nhóm của Thịnh Mạc ngăn chặn một vài nguồn tín hiệu trong phòng nghiên cứu, thiết bị ngăn chặn cũng gặp trục trặc trong thời gian ngắn.
Tiến sĩ Trần vốn chỉ định thử vận may một chút nhưng lại không ngờ rằng sau khi thử vài lần với thiết bị liên lạc mà bà chỉ dùng để liên lạc với Tiểu Minh, cuộc gọi thế mà lại được kết nối thật.
Mặc dù chỉ có một phút nhưng cũng đủ để bà khẳng định rằng con mình tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng trong tiếng kêu khóc sợ hãi của đứa trẻ, ngay cả người bắt cóc cậu ta cũng khá là quan tâm, cho ăn cho uống và cũng không tịch thu thiết bị liên lạc của cậu ta.
Đương nhiên cũng có thể là tự tin tuyệt đối, cho dù đứa trẻ này có thử cầu cứu với bên ngoài cũng không thể cầu cứu được.
Cuộc gọi này vừa khiến cho tiến sĩ Trần yên tâm vừa khiến cho bà hốt hoảng, lỡ như Giải Hằng Không chết rồi, tin tức truyền ra ngoài thì con trai bà sẽ không còn được đãi ngộ tốt nữa.
“Đưa máy liên lạc của bà cho tôi.”
Nghe xong lời của tiến sĩ Trần, nụ cười trên mặt Giải Hằng Không chân thật hơn vài phần, thậm chí còn có thể xem như vui vẻ.
Chuyện này đúng là giống như đang buồn ngủ thì được mang đến một chiếc gối vậy.
Đương nhiên tiến sĩ Trần sẽ không từ chối, Giải Hằng Không cũng tìm hiểu thêm về tình hình trong phòng thí nghiệm trong ba ngày hắn hôn mê.
Dù sao thì cũng là người bị thương nặng chưa khỏi, nói chuyện một lúc như vậy mà hắn đã cảm thấy hơi mệt mỏi, tiến sĩ Trần không ở lại lâu, trước khi rời đi, Giải Hằng Không lại đột nhiên gọi bà lại: “Đợi đã.”
Tiến sĩ Trần: “Còn muốn hỏi gì nữa à?”
Ánh mắt Giải Hằng Không rơi vào một điểm nào đó trong không trung, dừng lại hai giây rồi giơ tay về phía cửa.
Tiến sĩ Trần kéo cửa ra, vừa bước ra ngoài đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của hắn: “Tống Chiếu Ẩn, anh ấy thế nào rồi?”
—
Tống: Không thế nào hết, chưachết, nhưng sống không bằng chết.