Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

Chương 3






“Cứ xem như vậy đi.” Giải Hằng Không thản nhiên nói.

Hắn nhìn Annie đang bước vào ở phía trước, một lúc sau, đèn xanh sáng lên, một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên: “Kiểm tra danh tính, xác minh thành công.”

Cũng không biết đó có phải là tác dụng tâm lý hay không, tóm lại là tiến sĩ Trần đã bình tĩnh lại sau khi nghe câu “Cứ xem như vậy đi” mà Giải Hằng Không nói.

Sau đó bà đi vào, làm theo lời Giải Hằng Không nói, khi được nhắc nhở nhả pheromone ra, bà đã cố gắng kiểm soát để không nhả ra, trên màn hình mau chóng hiện lên một cảnh báo màu đỏ.

“Danh tính không khớp! Danh tính không khớp! Danh tính không khớp!”

Chuông báo động vang lên cùng lúc với giọng nữ máy móc, alpha mặc áo khoác đen giơ súng lên chĩa vào tiến sĩ Trần bên trong máy dò.

Một học giả chỉ luôn ở trong phòng thí nghiệm sao mà từng thấy tư thế như vậy, sắc mặt bà lập tức tái nhợt, không kiềm được nhả ra một ít pheromone, suýt nữa thì ngã xuống đất lần nữa khi đối diện với khuôn mặt lạnh tanh của Giải Hằng Không.

Toang rồi.

Vị tiến sĩ đứng đầu đã thế này rồi, những nhà nghiên cứu khác cũng lập tức bị dọa thành một đám nấm, co ro lại run rẩy, chỉ có Annie vẫn còn can đảm nói thay cho tiến sĩ, sốt ruột nhưng cũng lo lắng: “Mấy người làm gì vậy?! Danh tính của cô giáo sao có thể có vấn đề được, nhất định là máy móc của mấy người có vấn đề.”

Tiến sĩ Trần bước ra khỏi máy dò, lần này đã thật sự bị doạ sợ, thở hổn hển như thể có thể ra đi bất cứ lúc nào, cũng không để ý đến lời cảnh cáo của Giải Hằng Không, pheromone omega chạy tán loạn như một cơn gió mạnh.

Cỏ khô trộn lẫn với mùi gió tuyết khiến cho bầu không khí càng thêm vắng lặng, không ít alpha đều hơi cau mày nhưng dù sao cũng đã được huấn luyện bài bản nên không hề tỏ ra bất kỳ sự bồn chồn nào.

Đầu trọc cau mày nhìn tiến sĩ Trần, vài giây sau thì phất tay, bảo người của mình bỏ súng xuống, sau đó gã đi vào kiểm tra máy dò nhưng không phát hiện vấn đề gì.

“Đi vào kiểm tra lần nữa.” Đầu trọc nhìn tiến sĩ Trần bằng vẻ mặt vô cảm.

Trong sự khiếp sợ vô hình đối với alpha, tim tiến sĩ Trần đập như trống, ngay cả pheromone cũng hơi rối loạn, cho dù bà đã nỗ lực kiềm chế nhưng đôi chân vẫn nhũn đi theo bản năng.

“Cô ơi, cô ơi, cô không sao chứ?” Annie kinh hồn bạt vía chạy tới đỡ tiến sĩ Trần, Giải Hằng Không cũng theo sang, hai người một trái một phải, tựa như hộ pháp của bà.

Annie là một beta nên không thể cảm nhận được áp lực của alpha, cho nên mặc dù hơi sợ hãi gã đàn ông đầu trọc như hung thần ác sát này nhưng cũng không sợ đến mức không dám nói gì.

“Anh làm cái gì vậy? Không dán miếng ngăn mùi thì thôi mà còn lại gần như vậy.”

Đầu trọc không buồn nhìn cô mà vẫn nhìn chằm chằm tiến sĩ Trần: “Vào đi.”

Tiến sĩ Trần siết chặt tay Annie, nhìn Giải Hằng Không một cái không rõ ràng lắm nhưng cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Annie đang đỡ bà thì bị bàn tay lạnh ngắt của bà làm cho sửng sốt, cảm giác hoảng sợ bất an dọc đường bộc phát trong lúc này, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà cô bất mãn chất vấn: “Sức khỏe của cô giáo vốn đã không tốt rồi, khí hậu ở đây còn khắc nghiệt như vậy mà mấy người vẫn muốn hành hạ bà ấy, nếu như có chuyện gì bất trắc thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?!”

Đầu trọc cuối cùng cũng nhìn Annie, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, đầu trọc quả thật đã nhận được lệnh không được làm hại tiến sĩ Trần, nhưng gã vừa mới kiểm tra máy xong, không có vấn đề gì nên gã cũng không thể dễ dàng xác định vấn đề nằm ở đâu, đột nhiên hơi lưỡng lự không biết làm thế nào.

“Hay là để tôi đi vào đi.” Giải Hằng Không đột nhiên lên tiếng, nói xong, hắn liền hiên ngang đi về phía máy dò.

Đầu trọc nhìn hắn bằng đôi mắt như bó đuốc, cũng không lên tiếng phản đối.

Sau khi Giải Hằng Không đi vào, bên trong đã không còn mùi gì nữa, hắn nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh máy, giống như mọi người khi bước vào, chỉ tò mò nhìn thêm vài lần, sau đó đã bắt đầu quy củ hợp tác với việc kiểm tra.

Tia quét vô hình bao trùm lấy hắn, trong chớp mắt, những dòng chữ cảnh báo tương tự hiện lên trên màn hình.

“Danh tính không khớp! Danh tính không khớp! Danh tính không khớp!”

Những người mặc đồ đen tuân thủ bổn phận giơ súng lên, Giải Hằng Không chậm rãi đi ra ngoài, lúc giơ tay lên thì trên mặt cũng hiện lên một biểu cảm hoảng sợ, nếu như Elise ở đây thì e là sẽ cười vỡ bụng, có lẽ còn tiện tay trao giải thưởng thành tựu trọn đời cho tất cả những alpha cầm súng ở đây.

Lông mày của gã đầu trọc càng nhíu chặt hơn, rời mắt khỏi Giải Hằng Không, sau đó chỉ vào một alpha cấp dưới của mình: “Vào đi.”

Alpha lập tức bước vào, cũng giống như trước đó, kết quả nhận được vẫn là “Danh tính không khớp!”

Sau đó, bốn alpha, bao gồm cả bản thân đầu trọc chỉ có thể nhận được đáp án là “Danh tính không khớp”, người của mình đã vậy rồi, gã cũng không thể khẳng định tiến sĩ Trần và Giải Hằng Không có vấn đề.

“Tôi đã nói rồi, nhất định là máy có vấn đề.” Annie càm ràm.

Vốn dĩ chiếc máy này có thể hoàn thành tất cả kiểm tra trong vài phút nhưng bây giờ đã lãng phí hơn một tiếng rồi, ngoại trừ alpha có thể chất mạnh mẽ ra, những “bông hoa” vốn quen ở trong nhà kính khác đều sắp bị gió tuyết thổi cho héo úa, đặc biệt là tiến sĩ Trần khi cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ giống như sắp chết đến nơi.

Dù sao thân phận của tiến sĩ Trần rất quan trọng nên gã đầu trọc cũng không trì hoãn thêm nữa, dù sao trong phòng nghiên cứu còn có nhiều máy móc tinh vi hơn, có thể dùng để kiểm tra lại. Sau khi đối chiếu và xác nhận từng người một với thông tin nhân sự trong máy chủ, đầu trọc dẫn bọn họ đi xuống từ đường hầm đã mở.

Giải Hằng Không ghi nhớ hình tượng của mình, rủ lòng từ bi đưa một cánh tay cho tiến sĩ Trần đang run rẩy vịn vào nhưng cô giáo không dám nhận tấm lòng này, đành phải vịn vào học trò thật sự của mình là Annie.

Tuy rằng đã thoát được một kiếp nạn nhưng Giải Hằng Không cũng không hề vui mừng, giữa hai đầu lông mày đã hình thành một lớp sương trắng.

Nơi quỷ quái này bất luận là về mức độ bảo mật hay là thiết lập lối vào và lối ra đều hơi nằm ngoài dự đoán của hắn.

Giải Hằng Không đã gia nhập Bồ Câu Trắng được mười một năm, một nửa thời gian là học những kỹ xảo giết người ở căn cứ của Bồ Câu Trắng, nửa còn lại dành cho việc thực hành ở tám khu vực lớn.

Caesar từng nói hắn là sát thủ trời sinh, cuối cùng hắn cũng thật sự không làm người khác thất vọng. Trong bài kiểm tra ra quân cuối cùng, hắn đã đạt điểm cao nhất bằng cách giết sĩ quan huấn luyện bằng một chiêu thức đáng kinh ngạc và trở thành sát thủ cấp A trẻ tuổi nhất.

Trong sáu năm tiếp theo, số người Giải Hằng Không đã giết nhiều không đếm xuể, hắn đã đột nhập vào vô số địa điểm được canh phòng nghiêm ngặt, thậm chí còn đến được Bộ Quân phòng (*) khu 1, nơi được xem là một tấm thép nguyên khối. Cho dù lúc thủ tiêu mục tiêu có xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn có thể giết chết bằng một chiêu và thoát nạn bình an vô sự.

(*) bản gốc là 军防部, âm Hán Việt là “quân phòng bộ”, mình có tra thì thấy không có bộ này ngoài đời nên có thể là tác giả chế ra và là viết tắt của “Bộ Phòng thủ Quân đội”

Đây là lần đầu tiên có một nơi khiến cho hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Hắn thật sự không thích lòng đất, nơi không thể nhìn thấy mặt trời này, nơi này sẽ khiến cho hắn nhớ đến một số kỷ niệm không mấy vui vẻ nhưng lại không thể nào quên.

Cuối cầu thang dưới lòng đất có một thang máy, thang máy tiếp tục đi xuống khoảng hai mươi giây, cả nhóm người đã đến lối vào của viện nghiên cứu Mạn Đức.

Đầu trọc dẫn bọn họ qua rất nhiều ngã rẽ, cuối cùng dừng lại ở lối vào của một hành lang dài, dãy phòng đối diện là ký túc xá được sắp xếp cho bọn họ. Sau khi đưa cho bọn họ một beta nữ tên Châu, đầu trọc dẫn hai cấp dưới rời đi. Có lẽ là vì vẫn chưa xác nhận được thân phận của bọn họ nên vẫn để lại hai alpha để canh chừng, còn dặn dò bọn họ tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt, không được chạy lung tung.

Để duy trì tính bảo mật, viện nghiên cứu Mạn Đức thi hành quản lý “nhốt giam” toàn diện, ngoại trừ nhân viên nội bộ của bọn họ có thể ra vào để vận chuyển đồ tiếp tế ra, những người khác chỉ có thể vào mà không thể ra. Để đề phòng trường hợp có người báo cảnh sát vì dân số mất tích, mỗi năm các nhà nghiên cứu có thể về nhà một lần và sẽ bị giám sát mọi hướng.

Chế độ này không hề có tình người, tiền thù lao cũng không hề có tình người, chưa kể đến còn có cả thiết bị tiên tiến nhất khu 2 và ông trùm hàng đầu trong lĩnh vực gen sinh học – giáo sư Donner Dean. Vì vậy, các nhà nghiên cứu ngoại trừ Giải Hằng Không ra đều rất bình tĩnh chấp nhận việc này.

Căn cứ nằm dưới lòng đất nhưng sau khi đi vào lại không có cảm giác ngột ngạt, không khác gì bên ngoài mà ngược lại còn ấm áp hơn.

Vậy nên phải nói là thiết bị thông gió và sưởi ấm ở đây vô cùng hoàn thiện, các đường ống được đậy kín ở mọi hướng.

Phòng của Giải Hằng Không ở ngay bên cạnh phòng của tiến sĩ Trần, trong phòng thậm chí còn có cửa sổ, Giải Hằng Không mở ra thì có thể nhìn thấy những kiến trúc màu trắng lạnh lẽo, xa hơn nữa, ở gần một tòa nhà nhỏ màu trắng thậm chí còn có một bãi cỏ. Ngoài những thứ này ra, nơi này còn có một “mặt trời” nhân tạo mọc lên vào lúc năm giờ sáng, có lẽ cũng là vì sợ những nhân tài cao cấp này sẽ phát điên nếu cả ngày không nhìn thấy mặt trời, ảnh hưởng đến tiến trình nghiên cứu.

Đầu trọc không dễ dàng bỏ qua việc xác minh danh tính, sáng hôm sau, những người mới đến được dẫn đến phòng thí nghiệm rộng khoảng 20 mét vuông để xét nghiệm gen phức tạp hơn.

Tại đây, Giải Hằng Không đã gặp vị giáo sư Donner trong truyền thuyết và cả mục tiêu của nhiệm vụ – đối tượng thí nghiệm M001.

Giáo sư Donner và tiến sĩ Trần đã quen biết nhiều năm, người trước còn xem như một nửa thầy giáo của người sau. Về mặt học thuật, cả hai đều làm về gen nhưng trọng tâm chính của giáo sư Donner là về sự khác biệt, phân hoá và tăng cường pheromone, trong khi tiến sĩ Trần thiên về nghiên cứu phân hoá và và duy trì sự ổn định của pheromone hơn. Chất ức chế KV do bà nghiên cứu và phát triển đủ để khiến cho cả alpha và omega có thể duy trì sự ổn định của pheromone mà không cần ngăn chặn tuyến thể hoàn toàn.

Sự bài tiết và giải phóng pheromone là một phần của quá trình trao đổi chất bình thường của cơ thể con người. Hầu hết các chất ức chế thời kỳ đầu đều thuốc áp chế và ngăn chặn tuyệt đối, về lâu dài sẽ gây ra tổn thương không thể phục hồi cho tuyến thể. Vì vậy, chất ức chế KV đã trở thành chất ức chế được ưa chuộng nhất kể từ khi ra mắt.

Có sự xác nhận của giáo sư Donner, danh tính của tiến sĩ Trần đã không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng những người khác vẫn cần phải trải qua xét nghiệm gen.

Tiến sĩ Trần lấy lý do giúp đỡ nên đã thay đổi kết quả xét nghiệm của Giải Hằng Không một cách dễ dàng, lúc này, Giải Hằng Không với lớp vỏ bọc là trợ lý tên “Tần Không” cuối cùng cũng khoác lên một lớp bảo vệ an toàn.

Sau khi xác minh danh tính, giáo sư Donner nóng lòng muốn đưa tiến sĩ Trần đến phòng thí nghiệm nên để lại một beta nữ tóc nâu tên là Lâm Na để hướng dẫn cho những người khác làm quen với môi trường, tiện thể giới thiệu về tình hình của phòng thí nghiệm.

Đầu tiên, Lâm Na đưa cho mỗi người một chiếc vòng tay trong suốt, đây là một thiết bị liên lạc đơn giản dùng để liên lạc và thu thập một số tư liệu, xem như là để xác nhận thân phận.

Ngoài ra, sau khi kích hoạt thì vòng tay còn có tác dụng định vị, ở phạm vi trong quyền hạn thì vòng tay chính là chìa khóa, còn ngoài quyền hạn lại là chuông báo động.

Vừa là sự bảo vệ và cũng là sự hạn chế.

Không còn ánh nhìn nghiêm túc và đáng sợ của alpha, Annie cũng thả lỏng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ở đây cũng nghiêm khắc quá đi mất, chẳng khác nào ngồi tù.”

Lâm Na cười khinh một tiếng, nói: “Nếu không thì em tưởng là lương cao dễ kiếm vậy à?”

“Này này.” Annie lại nói: “Bảo sao trước đây em hỏi chị làm việc ở đâu mà chị không nói cho em biết, không ngờ lại gặp được chị ở đây.”

Hai người nói chuyện với giọng điệu vô cùng thân quen, hiển nhiên đã quen biết từ lâu.

Giải Hằng Không mắt nhìn sáu nẻo đường, tai nghe tám hướng, vừa chú ý đến giám sát và an ninh của những nơi mình đi qua vừa nghe Lâm Na giới thiệu và ghi nhớ trong đầu vị trí của từng khu vực. Nơi này chủ yếu chia làm ba khu, khu vực sinh hoạt, khu vực nghiên cứu và khu vực cấm.

“Khu vực cấm?” Annie hỏi.

Khu vực sinh hoạt và khu vực nghiên cứu đều rất dễ hiểu, cái trước là nơi mà các nhà nghiên cứu ăn uống và vệ sinh, cái sau là các phòng thí nghiệm, phòng tiêm chủng, phòng quan sát và các máy móc cũng như cơ sở dữ liệu khác nhau. Ngoài ra còn có một khu vực mô phỏng chiến đấu ba chiều bao phủ với diện tích hơn một nghìn mét vuông, được sử dụng để kiểm tra hiệu quả chiến đấu của các đối tượng thí nghiệm.

Mặc dù một lượng lớn các nhà nghiên cứu là beta nhưng cũng có một số ít omega với chỉ số IQ vượt trội, vì vậy để tránh sự hỗn loạn, những lính canh alpha kia sẽ sống ở khu vực nằm giữa ba khu và gần khu vực nghiên cứu, phía Đông Nam của nó chính là “khu vực cấm” này.

“Đó là khu vực cất giữ các đối tượng thí nghiệm nguy hiểm.” Lâm Na giải thích: “Hiện tại thí nghiệm đang tiến triển không được thuận lợi lắm, hầu hết các đối tượng thí nghiệm đều ở trạng thái không ổn định, vì cân nhắc đến an toàn nên đã bị thiết lập thành khu vực cấm.”

Đối tượng thí nghiệm nguy hiểm.

Ánh mắt đang đảo quanh của Giải Hằng Không đột nhiên tập trung vào tòa nhà hình mái vòm màu trắng có alpha canh giữ ở phía trước bên phải, có lẽ là để xác nhận sự ổn định của đối tượng thí nghiệm mà máy cảm biến pheromone ở đây nhiều hơn những nơi khác, thậm chí máy báo động cứ mười mét là có một cái, hai bên lối đi còn có một vài máy dò hồng ngoại. Có ma mới biết thứ được bắn ra là tia hồng ngoại hay là đạn hồng ngoại.

“Bọn em không thể đi vào sao?” Annie hỏi.

“Đúng vậy, bình thường khi kiểm tra định kỳ mà cần đi vào thì sẽ được cấp quyền hạn tạm thời. Đến lúc đó sẽ có lính canh vào cùng chúng ta để đảm bảo an toàn.” Lâm Na nói.

Quả nhiên, vòng tay của bọn họ không hề có quyền hạn tiếp cận các đối tượng thí nghiệm ở mức độ nguy hiểm, kể cả Lâm Na.

Giải Hằng Không cau mày, hai ngày nay quả thật đã sắp tiêu hao hết sạch sự kiên nhẫn của hắn.

Hắn thật sự không thích ở dưới lòng đất.

“Vậy à.” Annie gật đầu, nghĩ đến alpha có khí chất đáng sợ kia, cô không khỏi cau mày hỏi: “Chính là alpha đầu trọc đã đưa bọn em vào sao?”

Nghe cách gọi này, Lâm Na cười một tiếng: “Cái gì mà đầu trọc, đó là ngài A Xuân.”

Có lẽ Lâm Na đã ở dưới lòng đất quá lâu nên khi gặp được một người bạn tốt thân thiết thì không ngừng nói chuyện được, thế là cô đã giới thiệu ngắn gọn về A Xuân cho hai người nghe. Gã là cấp dưới của ngài Hình, người phụ trách chính của viện nghiên cứu, chịu trách nhiệm chính về an ninh, nhận vào và gửi vật tư ra bên ngoài.

Dựa vào sự nhạy bén của Giải Hằng Không, chỉ qua một lần gặp mặt đã có thể cảm nhận được A Xuân không phải là một alpha bình thường, ít nhất là một alpha cấp cao với pheromone cấp A, hơn nữa, nhìn vào cách mang súng và tư thế nghiêm chỉnh tương tự của bọn họ mà nói thì rất giống như những quân nhân… đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Sau lưng viện nghiên cứu này thật sự không đơn giản, có thể hỗ trợ một công trình dưới lòng đất lớn như vậy không chỉ dùng “có tiền” là có thể khái quát đơn giản.

Sau chuyến tham quan, nhóm người được người phụ trách của những khu vực khác nhau dẫn đi như những nhân viên mới lên nhậm chức. Với tư cách là trợ lý của tiến sĩ Trần, Annie và Tần Không được Lâm Na dẫn đến phòng thí nghiệm của giáo sư Donner.

Hầu hết những người ở đây đều là nhân viên nòng cốt nên Lâm Na còn giải thích nhiều hơn vừa rồi, còn kể cho bọn họ chuyện tuần trước ở đây đã xảy ra một cuộc nổi loạn của các đối tượng thí nghiệm, hầu hết các thiết bị ở phòng thí nghiệm khu B đều bị hư hỏng, trước mắt vẫn đang được sửa chữa.

Tiến sĩ Trần và giáo sư Donner đang thảo luận sôi nổi về dữ liệu trên màn hình ba chiều, thấy bọn họ quay lại cũng chỉ gật đầu chào một cái, chỉ có tiến sĩ Trần là nhìn Giải Hằng Không thêm một cái nữa.

Những dữ liệu nghiên cứu có thể xem là cơ mật đó đang hiển thị rành rành thế này mà Giải Hằng Không lại không hề có chút hứng thú nào. Hắn đang động não rất nhanh, nghĩ cách lẻn vào khu vực cấm để tiêu diệt mục tiêu rồi thuận lợi bỏ đi.

Cho đến khi tầm mắt của hắn quét qua một trang thông tin thoáng qua về đối tượng thí nghiệm trên màn hình ba chiều:

 【Số hiệu: M001

Họ tên: Tống Chiếu Ẩn

Giới tính: Alpha nam

Tuổi xương: 25

Giai đoạn: Tiêmthuốc thử EVO-1 lầnthứ tư

Tình trạng: Ngủ say ổn định

Quá trình cải tạo: Lần tiêm thuốc thử EVO thế hệ đầu được thực hiện vào ngày 20 tháng 11 năm 1078,…

……

……】

Giải Hằng Không hơi nheo mắt nhìn bốn chữ phía sau phần “tình trạng”, sau đó quay đầu nhìn Lâm Na đang nói chuyện với Annie, hỏi: “Trước đó cô nói đối tượng thí nghiệm không ổn định đều ở khu vực cấm, vậy những đối tượng ổn định thì sao?”

Cả đường đi Giải Hằng Không vô cùng im lặng, mặc dù hắn luôn mỉm cười và làm điệu bộ lắng nghe nhưng vẫn toát ra chút khí chất người lạ chớ lại gần. Lúc này đây đột nhiên lên tiếng, Lâm Na sửng sốt một lát mới trả lời: “Giai đoạn hợp nhất với thuốc thử EVO khi vừa tiêm là giai đoạn có giá trị nhất cho việc nghiên cứu, vậy nên bọn họ đều được giữ trong khu vực quan sát. Ở ngay bên kia.”

Giải Hằng Không nhìn theo hướng Lâm Na chỉ thì thấy một cánh cửa kim loại ở bên phải phòng nghiên cứu, mỉm cười hỏi: “Có thể đi vào tham quan không?”

Vẻ ngoài của hắn vốn đã sáng sủa, bây giờ nở nụ cười như vậy đã phá vỡ khí chất người lạ chớ lại gần vừa rồi, giữa hai đầu lông mày có thêm một chút dịu dàng, rất khó để người khác nói ra lời từ chối, cộng thêm vẻ mặt của Annie cũng rất mong chờ nên Lâm Na đã đồng ý vô cùng sảng khoái, đi xin chỉ thị của giáo sư Donner.

Giáo sư Donner đang tập trung nghiên cứu, chưa nghe cô nói xong đã mất kiên nhẫn phất tay, vì vậy Lâm Na đã cầm vòng tay lên, mở quyền hạn rồi dẫn bọn họ đi tham quan.

Khu quan sát là nơi cất giữ đối tượng thí nghiệm lớn hơn khu thí nghiệm gấp mấy lần, được cấu thành từ những căn phòng bằng kính trong suốt, bên trong chỉ có một chiếc giường đơn màu trắng và các đối tượng thí nghiệm đang nằm trên giường.

Không một ngoại lệ, bọn họ đều là những người sống sờ sờ.

Nhỏ nhất là một đứa trẻ đang lớn, trạng thái đang ở giai đoạn phân hóa. Những người còn lại đều là omega, hai nam một nữ. Trong số đó, làn da của một nam một nữ hơi đứng tuổi còn lộ ra một màu xanh tím đáng sợ, mặc dù đèn xanh tượng trưng cho sự sống vẫn bật nhưng trông cũng không khác gì người chết.

Người duy nhất trông vẫn giống một người bình thường là một omega thiếu niên mang số hiệu C-12370, ít nhất vẫn còn nguyên viện, cũng có thể xem như một người khỏe mạnh.

Giải Hằng Không quét mắt qua từng con số một, cuối cùng dừng lại trước phòng quan sát có viết “M001” trên đó.

Một thanh niên cao lớn đang nằm trên giường đơn, mùi bệnh tật nồng nặc bao trùm khuôn mặt trẻ tuổi của y. Hai má hóp lại, sống mũi và quai hàm trở nên vô cùng bén nhọn, sườn mặt nhợt nhạt gần như hòa vào ga trải giường màu trắng, ngay cả tóc và lông mày của y cũng dường như đã phai màu trở thành xám bạc, chỉ có đôi môi có màu hồng rất nhạt.

M001 với sức phá hoại cực cao?

Giải Hằng Không tì đầu lưỡi lên vách trong khoang miệng, thầm nghĩ giá trị 40 triệu lẽ ra nên dùng cho việc đột phá độ khó của phòng nghiên cứu thì hơn, dù sao thì con ma ốm này dường như không cần hắn ra tay cũng đã trông sống không được bao lâu nữa.

Đang lúc định xoay người bỏ đi, trong đầu Giải Hằng Không chợt lóe lên một cách khó hiểu, sao hắn lại đột nhiên cảm thấy góc nghiêng của con ma ốm này quen quen nhỉ.

Hắn còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đèn cảnh báo bên cạnh đột nhiên bật sáng. Ánh đỏ lóe lên, máy cảm biến pheromone trong phòng kính nổ “bùm” một tiếng, đối tượng thí nghiệm trên giường không biết đã mở mắt ra và ngồi dậy từ lúc nào.

Ánh mắt Giải Hằng Không lạnh đi, quay đầu lại thì đối diện với một đôi mắt màu xanh xám.

Trong phút chốc, đồng tử của hắn co rút lại, trong lòng sửng sốt.

Z?