—
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Tống Chiếu Ẩn đã đè xuống lại.
Y mất trí thật rồi, thế mà lại có suy nghĩ hoang đường như vậy.
Tuy nhiên, cơn đau giày vò đó không buông tha cho y mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Y cắn môi dưới, cau chặt mày, đôi đồng tử màu xanh nước hồ như có thêm một lớp nước trở nên cực kỳ trong suốt, kết hợp với sắc mặt tái nhợt và mái tóc đen tuyền của y, trong sự tương phản mạnh mẽ này lại có thêm một cảm giác yếu đuối kỳ lạ.
Giải Hằng Không nhìn đến thất thần trong giây lát.
“Anh Kiếp, lối này!”
Thịnh Mạc hét lớn một tiếng, không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng lục cỡ nhỏ, bắn hạ đối tượng thí nghiệm bên cạnh A Kiếp rồi chạy tới đỡ A Kiếp dậy: “Đi mau.”
Tiếng súng này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tống Chiếu Ẩn tập trung lại tinh thần, lập tức quay đầu đi về phía lối ra.
Lối đi mở ra ở ngay góc tường theo hướng ba giờ của quả cầu pha lê, vừa vặn ở ngay bên dưới khoang sinh học, là một cánh cửa hẹp chỉ đủ cho một người đi qua. Người ở gần đó nhất là Quạ, sau khi nghe thấy tiếng súng và quay lại chửi một tiếng “Đệt” xong gã đã đi vào trước, Thịnh Mạc đỡ A Kiếp theo sát phía sau.
Giải Hằng Không cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa trong ánh mắt “thật đáng thương làm sao” vừa rồi của Tống Chiếu Ẩn mà lập tức đuổi theo y.
Tuy nhiên, ngay khi Tống Chiếu Ẩn chuẩn bị chạm vào khung cửa, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt, alpha từ trên trời giáng xuống đã tóm lấy y.
Chính là đối tượng thí nghiệm vừa được đưa vào.
Lần này Tống Chiếu Ẩn phản ứng rất nhanh, lập tức nắm lấy cổ tay đối tượng thí nghiệm chuẩn bị ném người qua vai nhưng không ngờ phần thân dưới của người này vẫn vững chắc, Tống Chiếu Ẩn không thể di chuyển được gã nên đành phải chọn cách khác tương đối (*), xoay người thoát khỏi sự khống chế, đồng thời nhìn rõ được toàn bộ diện mạo của đối tượng thí nghiệm này.
(*) bản gốc là 退而求其次, nghĩa là không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Alpha trước mặt còn cao hơn Tống Chiếu Ẩn cao một mét tám nửa cái đầu, dáng người vạm vỡ, hình thể cường tráng. Từng thớ cớ bắp to lớn trên người gã gần như sắp xé rách quần áo, cánh tay thậm chí còn to hơn cả chân Tống Chiếu Ẩn, chặn ngay cửa như một ngọn núi.
“Xem ra vận may của anh thật sự rất không tốt.” Giọng điệu Giải Hằng Không như đang nói đùa nhưng ánh mắt lại cảnh giác.
Cơ thể vai u thịt bắp của alpha này không chỉ có khả năng chịu đánh được mà chỉ riêng cảm giác áp bức khi đối mặt cũng không thể coi thường, càng khỏi phải nói đến lượng pheromone nồng nặc mà gã giải phóng ra chèn ép đến mức y sắp không nhịn được nhả pheromone ra để chống cự.
Tống Chiếu Ẩn không nhịn nổi nữa, mùi gỗ thông mang theo sự công kích lan ra, alpha vừa ngửi được thì trong mắt lập tức hiện lên biểu cảm hưng phấn, sau đó lao về phía Tống Chiếu Ẩn.
Hai người lập tức vật lộn với nhau, alpha tuy cường tráng nhưng động tác không hề chậm chạp, còn Tống Chiếu Ẩn thì hiển nhiên có kỹ năng chiến đấu tốt hơn một bậc, cộng thêm phản ứng nhanh nhạy của y, cho dù không thể chặt đầu gã cũng vẫn chiếm ưu thế, mượn khoang sinh học treo trên tường để tung chân lên rồi đạp gã lùi lại vài mét.
Trùng hợp thay, alpha vừa vặn lùi về bên cạnh Giải Hằng Không vừa mới chạy tới.
Một đối thủ mạnh có pheromone alpha cao cấp và một kẻ yếu không có pheromone, hoàn toàn không cần suy nghĩ, đối tượng thí nghiệm bỗng nhiên xoay người sang tấn công Giải Hằng Không.
Giải Hằng Không hít sâu một hơi, thầm nghĩ Tống Chiếu Ẩn nhất định có khả năng lây nhiễm, nếu không thì tại sao vận may của hắn càng ngày càng hẻo thế này.
Đầu óc suy nghĩ lung tung nhưng cơ thể vẫn nhanh chóng tránh đi, tuy nhiên đối tượng thí nghiệm lại nhanh hơn hắn, sải một bước dài, dùng cánh tay dài chặn hắn lại, bưng hắn lên ném xuống đất.
Giải Hằng Không cau chặt mày, hắn đưa tay lên che ngực, tiện thể mượn lực trượt ra khỏi bên dưới người gã như một con cá, chui thẳng vào trong lối đi tối om rồi biến mất.
Tống Chiếu Ẩn hơi nhíu mày, y tựa như ngạc nhiên vì Giải Hằng Không lại ngoảnh mặt làm ngơ và bỏ lại y ở đây như vậy, nhưng tựa như cũng không ngạc nhiên đến thế vì dù sao lối thoát đã ở ngay trước mắt.
Chỉ là vào giây phút vừa rồi, cảm xúc của y quả thật đã bị ảnh hưởng, trong pheromone giải phóng ra ngoài có thêm một chút cảm xúc phẫn nộ.
Thế nhưng trong nháy mắt, y lại bị pheromone alpha có mùi máu tanh khơi dậy tinh thần chiến đấu, hai người lại vật lộn với nhau, Tống Chiếu Ẩn nhạy bén cảm nhận được mặc dù đối tượng thí nghiệm này có sức lực cực lớn nhưng lại không ổn định, chỉ cần kéo dài thêm mấy phút nữa thì sẽ không còn là đối thủ của y nữa.
Nhưng lý trí duy nhất còn sót lại của y cũng hiểu rõ rằng, thứ mà y của bây giờ không thể kéo dài nhất chính là thời gian.
Vào giây phút lối đi mở ra, viện nghiên cứu chắc chắn đã phát hiện ra đường rút lui của bọn họ, không thể tiếp tục thí nghiệm mà sẽ chỉ cử lính canh đến quét sạch toàn bộ mà thôi.
Thậm chí sẽ kích hoạt lại tác dụng gây tê liệt của con chip.
Có lẽ vận may của y thật sự không tốt, vừa nghĩ tới đây, y liền cảm nhận được cảm giác tê dại truyền đến từ tuyến thể sau gáy.
Tống Chiếu Ẩn cau chặt mày, lập tức nhả pheromone ra để phản kháng, chỉ trong một lúc phân tâm như vậy, đối tượng thí nghiệm đã đấm vào vai y, đánh y quỳ thẳng xuống đất.
Cơn đau dữ dội truyền đến từ bả vai, cường độ pheromone y nhả ra đột ngột tăng lên nhưng vẫn chống đỡ qua được cơn chóng mặt mà không bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tống Chiếu Ẩn quỳ trên mặt đất, dùng sức nắm chặt nắm đấm, mượn sự kích thích của cơn đau để chống lại tác dụng gây tê liệt của con chip.
Còn đối tượng thí nghiệm phía sau y lại thừa thắng xông lên, gầm lên rồi tung ra một cú đấm mạnh. Ngay khi nhìn nắm đấm to như cái tô sắp nện vào sau đầu mình, một tia sáng bạc mỏng manh lóe lên rồi “vút” một tiếng biến mất trong mắt phải của đối tượng thí nghiệm.
Góc độ của cú đấm xé gió đột nhiên lệch đi.
Mặc dù trong đầu y đang là một cuộc đấu tranh giữa lý trí và cảm tính nhưng trực giác đối với nguy hiểm của Tống Chiếu Ẩn vẫn khiến cho y vô thức quay đầu lại, né tránh cú đấm có thể lấy mạng y.
Tống Chiếu Ẩn rơi vào trạng thái mơ màng, tầm nhìn trở nên mơ hồ, chỉ nhìn thấy đối tượng thí nghiệm loạng choạng lùi về sau, thế là y lập tức lăn tại chỗ để kéo dài khoảng cách, không dây dưa với đối tượng thí nghiệm nữa mà lao thẳng vào lối đi còn đang mở.
Đối tượng thí nghiệm theo sát phía sau nhưng vì cơ thể gã quá cường tráng nên không thể đi vào hết mà bị kẹt lại ở cửa, chắn hết hoàn toàn ánh sáng.
Mặc dù đã chạy vào lối ra nhưng Tống Chiếu Ẩn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, cho nên khi bắt gặp Giải Hằng Không, y cũng không thu lượng pheromone mạnh mẽ đang giải phóng ra lại, thậm chí còn ra tay tấn công cho đến khi y nghe thấy một tiếng rên, đồng thời ngửi thấy một mùi băng tuyết mạnh mẽ.
Giống như bị một trận tuyết lạnh xâm chiếm, đầu óc choáng váng của Tống Chiếu Ẩn tỉnh táo lại một chút, ít nhiều gì cũng lấy lại được một chút lý trí, pheromone sắc bén tràn ra ngoài dường như đã dịu đi một chút.
Trong khi hương trầm trôi lơ lửng, Tống Chiếu Ẩn cuối cùng cũng ngã xuống như không thể gắng gượng được nữa, Giải Hằng Không ôm lấy y nhưng lại không ổn định được cơ thể, thế là bọn họ cùng nhau khuỵu xuống, ôm nhau ngã ra đất.
Một tiếng rên rỉ vang lên trong bóng tối, sau đó là một loạt tiếng thở hổn hển, hai loại pheromone đan xen hòa quyện vào nhau.
Sau gáy Tống Chiếu Ẩn vẫn còn tê dại nhưng vẫn cảm nhận được có thứ gì đó nóng hổi và mềm mại sượt qua tuyến thể của mình, ngay sau đó là một dòng chất lỏng nóng và ẩm lướt qua tuyến thể của y.
Y không biết đó là thứ gì, trực giác cảm thấy buồn nôn nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bên trong chất lỏng đang thẩm thấu vào tuyến thể của y dường như có một chút mát lạnh, khơi dậy cảm giác rạo rực kỳ lạ do pheromone gây ra trước đó nhưng đã mơ hồ lấn át cảm giác tê dại.
Đối tượng thí nghiệm bị kẹt ở cửa vẫn đang gầm rú, Tống Chiếu Ẩn không còn suy nghĩ xem đó là gì nữa mà dùng tay đẩy Giải Hằng Không đang đè lên người mình ra, thế nhưng lại nghe thấy một tiếng rên vang lên ở phía sau và âm thanh hơi mơ hồ của Giải Hằng Không.
“Nhẹ thôi, đau.”
Động tác của Tống Chiếu Ẩn khựng lại, ngay giây sau đột nhiên nhận ra thứ vừa mới lướt qua gáy y là gì.
Không nói rõ được vì sao, y đột nhiên mạnh bạo đẩy Giải Hằng Không ra, nhỏ giọng quở trách: “Cút ra!”
“Ơ, xem ra cũng không có gì đáng ngại.” Một loạt tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó là tiếng cười của Giải Hằng Không, đồng thời pheromone lạnh lẽo trong không khí dường như lại dao động trong chốc lát, thu lại sự sắc bén, thế mà lại có thêm một chút dịu dàng.
Cảm giác rạo rực kia dường như ngày càng lớn hơn, sống lại từng chút một trong tuyến thể, che đậy cảm giác tê dại, y thậm chí còn hy vọng Giải Hằng Không nhả ra nhiều pheromone một chút, tốt nhất là…
“Rầm——”
Đối tượng thí nghiệm bị kẹt ở cửa không hiểu sao đột nhiên ngã ra đất, ánh sáng đột nhiên tràn vào, suy nghĩ xấu xa hỗn loạn trong lòng Tống Chiếu Ẩn tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Vô số lính canh cầm súng trường đổ bộ vào phòng mô phỏng cảnh tượng và đang hướng về phía bọn họ.
—