Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

Chương 22






Tống Chiếu Ẩn không buồn để ý đến “kho vũ khí di động” còn đang ngơ ngác mà nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng, trong đầu vạch ra kế hoạch dùng phòng xét nghiệm bên cạnh Sherley làm điểm đột phá. Ngay khi liếc mắt, y nhận ra Giải Hằng Không cũng đang nhìn về phía đó, hai người nhìn nhau một cái đã hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Tống Chiếu Ẩn chỉ vào Quạ rồi làm một động tác tay về phía Thịnh Mạc, Quạ vừa tỉnh táo lại lập tức hiểu ý, bước nhẹ chân lùi lại.

Lùi được một nửa, “con chim” ngu ngốc này đột nhiên nhận ra động tác tay vừa rồi là động tác tay chuyên dùng của Bồ Câu Trắng, có nghĩa là: Cậucứu người, tôi chặn hậu.

Tại sao đối tượng thí nghiệm này lại biết động tác tay của Bồ Câu Trắng?

Khoan đã, vừa rồi K gọi y là… Sĩ quan huấn luyện Z… thân mến??

Z? Sĩ quan huấn luyện?!

Sát thủ mặt lạnh trong truyền thuyết, anh em của thủ lĩnh Bồ Câu Trắng – Miles, sát thủ hạng A mật danh Z đột ngột mất tích cách đây năm năm kia ư?!

Quắt đờ phắc.

Bảo sao tiền thưởng là 80 triệu, con mẹ nó đáng giá thật.

Một bụng oán trách của quạ Quạ biến mất ngay lập tức, nghe lời lùi ra ngoài. Tống Chiếu Ẩn đang định xuất phát thì đột nhiên nhận ra Giải Hằng Không không nhúc nhích, thế là nghiêng đầu sang nhìn, phát hiện người này đang nhìn chằm chằm tay y.

Cảm nhận được ánh mắt của y, Giải Hằng Không ngước mắt lên, ánh mắt đặt vào khuôn mặt bình tĩnh của y.

Không biết có phải là do ánh sáng của nơi này ảm đạm hay không mà đôi mắt lạnh lùng của hắn dường như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, mơ hồ có thêm một chút mềm mại. Không biết Giải Hằng Không nghĩ đến điều gì mà đuôi mắt vốn sắc bén dần dần thả lỏng, giơ tay lên, làm một loạt động tác tay với Tống Chiếu Ẩn.

  【Đi cùng nhau.】

Tống Chiếu Ẩn nhìn chằm chằm hắn một giây, sau đó khẽ gật đầu. Giải Hằng Không lập tức nở một nụ cười dịu dàng, như thể nhận được lời hứa gì quý giá, xoay người đi về hướng còn lại.

Có lẽ là vì thông tin Thịnh Mạc đưa ra không làm Sherley hài lòng, khóe miệng đang nhếch lên của alpha càng trở nên sắc bén, khuyên bạc trên môi tỏa ra ánh sáng rét lạnh, sát khí lộ rõ.

Thịnh Mạc nói tiếp: “Nhưng tôi cũng không ngốc, biết rằng có thứ quý giá trong người sẽ bị dòm ngó, lòng người khó đoán. Vậy nên ngoài việc lưu giữ bản đồ này trong đầu, tôi còn giữ lại bản sao lưu trên web đen.”

“Nếu như tôi không sống sót trở về, ba ngày sau, bản đồ này và tin tức về chiếc mặt nạ sẽ xuất hiện trên web đen, mọi người đều sẽ biết về nó.”

Bất kể là Ouroboros và Mạn Đức thì hẳn là đều không muốn thông tin về mặt nạ làm khơi dậy làn sóng một lần nữa, vì vậy con át chủ bài của Thịnh Mạc quả thật là một quân bài tốt.

Ouroboros phải đưa cậu ta đi làm nhiệm vụ, cũng phải đảm bảo an toàn cho cậu ta.

Ba ngày cũng không đủ thời gian để viện nghiên cứu thay đổi bố trí phòng ngự.

Sherley nheo mắt cười lạnh: “Cũng khá thông minh, nhưng…”

“Đùng——”

Một tiếng nổ dữ dội cắt ngang chữ “nhưng” của Sherley, khói bụi bay khắp nơi, gạch vụn bay lả tả nện vào vòng vây.

Vị trí của cú nổ quá gần với Sherley, mặc dù phản ứng nhanh nhưng cô vẫn bị choáng váng trong chốc lát trước những xác chết bị vỡ vụn, còn A Kiếp và Thịnh Mạc như thể đã biết từ lâu, ngay khi tiếng nổ vang lên đã lăn đến phía sau chỗ che chắn.

Sau khi các lính canh trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi thì nhanh chóng tỉnh táo lại, nổ súng về phía bọn họ.

“Nhận lấy.”

Cùng lúc với giọng nói thô bạo của alpha vang lên, một khẩu súng lục đã nạp đạn rơi chính xác vào tay A Kiếp, A Kiếp nhận lấy khẩu súng, bắn hai phát súng “đoàng đoàng” và giải quyết lính canh đang nhắm vào Thịnh Mạc.

Quạ cầm súng tiểu liên nhảy ra: “Mẹ mày, ông đây giết chúng nó xong thì tính sổ với mày sau.”

Sherley mở mắt ra từ trong đống bụi, lập tức nhận ra mình đã bị lừa, nhắm AK bắn về phía Thịnh Mạc nhưng lại có người nhanh hơn cô, một bóng người màu trắng lóe lên từ phía sau, viên đạn sượt qua họng súng của cô, bất ngờ khiến cho quỹ đạo đạn của cô bị chệch hướng.

A Kiếp kéo Thịnh Mạc ở cuối quỹ đạo đạn đi, dùng cơ thể mình chặn lại. Quạ nổ súng yểm trợ, sau khi thủ tiêu lính canh ở sườn phải, ba người trốn vào góc hành lang dài.

Tình thế thay đổi trong nháy mắt, con mồi đến tay cứ vậy mà trốn thoát, Sherley nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng Tống Chiếu Ẩn vút qua bức tường.

“Tôi còn đang nghĩ là ai, hóa ra là ngài Z.” Sherley bắn hai phát “đoàng đoàng”: “Đã lâu như vậy không gặp, đúng lúc để tôi xem xem bọn họ đã làm cho anh mạnh lên đến mức nào.”

Tống Chiếu Ẩn cũng không có ý định đọ thân thủ với cô, thấy Quạ đã trót lọt rồi thì nhanh chóng nhảy qua đống đá vụn, nhảy vào phòng xét nghiệm vừa nổ tung.

Không lâu nữa tín hiệu sẽ được khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó muốn rời đi sẽ là việc khó càng thêm khó. Y thật sự không muốn rơi vào tình cảnh thật sự phải để cho một thằng nhãi ranh cắn một miếng.

Hai tiếng trước, Tống Chiếu Ẩn còn đang làm kiểm tra trong phòng xét nghiệm này, còn thảo luận với Giải Hằng Không làm sao để thoát ra khỏi đây. Bây giờ phòng xét nghiệm đã bị một quả lựu đạn của Giải Hằng Không làm cho nổ tung hỗn loạn, còn làm kinh động đến vài đối tượng thí nghiệm đang trốn ở đây.

Tống Chiếu Ẩn liếc mắt một cái nhưng không thấy bóng dáng Giải Hằng Không đâu, Sherley ở phía sau đang đuổi theo không ngừng, y không dừng lại, vừa nổ súng về phía sau vừa chạy về phía phòng thí nghiệm trung tâm.

Dù sao thì thằng nhãi con đó cũng không dễ chết thế đâu.

Giải Hằng Không đúng là không chết, chỉ là đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn khi cho nổ tung khoang xét nghiệm.

Khi lẻn vào phòng xét nghiệm, hắn không để ý ở đây còn có một vài đối tượng thí nghiệm đang ẩn nấp nên đã không nhận ra một alpha trông như khoai lang tím không biết từ đâu chui ra khống chế hắn.

Sức bùng nổ của alpha đã được cải tạo bằng thuốc vô cùng phi thường, lực cánh tay thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn, cổ tay bị khống chế của Giải Hằng Không không thể chống lại được, cứ như vậy mà bị bóp cổ kéo đi xa vài mét.

Khi cảm giác nghẹt thở lấn át, đôi mắt xanh xám kia vẫn hiện lên trong đầu hắn, thậm chí còn sinh ra một chút oán trách.

Nếu không phải Tống Chiếu Ẩn đột nhiên vạch trần thân phận của hắn ngay lúc này, tâm trạng của hắn làm sao có thể dao động đến mức bị loại rác rưởi như vậy khống chế rồi rơi vào nguy hiểm chứ.

Thế cho nên, Tống Chiếu Ẩn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

May mà hắn ném lựu đạn ra kịp thời, ngay khi lựu đạn nổ tung, làn sóng không khí rúng động, khiến cho Giải Hằng Không và alpha khoai lang tím bị hất ra xa, nặng nề rơi ra khỏi phòng xét nghiệm.

Giải Hằng Không có được cơ hội thở gấp, kiềm nén sự choáng váng đau nhức từng cơn trong đầu, thoát khỏi vòng tay của khoai lang tím, dù sao thì cũng tự cứu mình thành công.

Thịnh Mạc, người cũng đã tự cứu mình thành công nghĩ lại vẫn còn sợ, không màng đến việc xem xét vết thương của A Kiếp mà vội vàng rút lui về phòng mô phỏng cảnh tượng.

“Chạy đi đâu hả, đồ chó đẻ?” Quạ nhận ra omega nhỏ này đang kéo người đi về hướng ngược lại với gã thì giận dữ chửi rủa.

“Lối này!” Sắc mặt Thịnh Mạc không tốt, nếu không phải bây giờ đang phải dựa vào Quạ thì cậu ta nhất định đã giết tên ngu rác rưởi này từ lâu rồi.

“Đệt.” Quạ vừa nổ súng yểm hộ vừa rút lui về đây: “Tốt nhất là mày đừng có giở trò nữa.”

“Muốn ra ngoài thì anh câm miệng rồi đi theo tôi.” Thịnh Mạc lạnh lùng nói.

Quạ tức giận đến mức khó thở, hung dữ trừng cậu ta một cái rồi cam chịu đi theo. Lúc này gã mới phản ứng lại được, hai đứa cháu này quả thật không nói câu nào là thật, bất kể là mục đích của chuyến đi này hay lối thoát đều con mẹ nó đánh rắm.

Chỉ là K và Z vẫn chưa biết lối ra thật ra nằm ở đây, nếu như bọn họ đi về phía phòng thí nghiệm trung tâm thì chẳng khác nào tìm đường chết.

Thế nhưng dù có chết cũng không sao, gã vẫn có thể nhận được 40 triệu, nghĩ lại thì trong tay Z còn có một thiết bị có thể định vị được omega nhỏ này, có lẽ sẽ không dễ chết như vậy.

Nghĩ tới đây, Quạ đột nhiên cảm thấy hơi thất vọng, xem ra gã hoàn toàn không có duyên với 80 triệu kia rồi.

Đúng như Quạ nghĩ, khi rời khỏi khỏi phòng xét nghiệm, Tống Chiếu Ẩn đã biết được Thinh Mạc không rời khỏi nơi này mà đi vào phòng mô phỏng cảnh tượng thông qua chiếc vòng tay. Trong nháy mắt, y đã nhận ngay rằng lối đi thứ ba này có lẽ không nằm ở phòng thí nghiệm trung tâm, thế là xoay người lại đối đầu trực diện với Sherley.

Khi ngửi thấy mùi hoa hồng kia, mùi gỗ thông nồng nặc lập tức lan ra mọi ngóc ngách trong phòng xét nghiệm, áp đảo mùi hoa hồng, Sherley cau mày như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

“Xem ra thí nghiệm tiến triển cực kỳ thuận lợi nhỉ.” Cô cảm thán một câu, ra dấu tay cho lính canh đang nấp sau lưng Tống Chiếu Ẩn. Tuy nhiên, ngay khi tên lính canh đứng đầu đến gần thì động tác lại đột nhiên dừng lại, không ai có thể thấy rõ Tống Chiếu Ẩn di chuyển như thế nào, đến khi tỉnh táo lại thì alpha đã ngã xuống đất.

Tống Chiếu Ẩn nhìn lại thì thấy một cây kim bạc bọc đá lạnh đang cắm vào cổ người đó.

Cùng lúc đó, một cơn gió mạnh lướt qua tai Sherley, khoang xét nghiệm đổ xuống đất phát ra tiếng động, để lộ ra đối tượng thí nghiệm với khuôn mặt tím tái ở đằng sau với vẻ mặt nóng nảy và hung dữ, vừa mới chạm mặt đã hét lên lao thẳng về phía cô.

Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, Tống Chiếu Ẩn đã tung người ra thủ tiêu một lính canh khác rồi tông cửa xông ra.

Giải Hằng Không đang nấp trong góc nhếch miệng huýt sáo một tiếng, hắn lau máu tươi đang chảy trên trán đi, thở hổn hển, bước chân lâng lâng lùi về một hướng khác.

Cuối cùng đã đến trước cửa phòng mô phỏng cảnh tượng, bước chân của A Kiếp đã mất sức đến mức lung lay sắp đổ, may mà nhờ có chìa khóa bí mật do Grave cung cấp, Thịnh Mạc đã thuận lợi mở được cửa phòng mô phỏng.

Trong lúc ba người vội vàng trốn vào trong thì đạn cũng xé gió bay tới.

Quạ nhanh tay lẹ mắt xoay người, dùng một chân đạp hai gánh nặng này vào trong, lúc quay đầu lại định đóng cửa lại thì thấy Z đang chạy về phía bọn chúng.

Ngón tay chạm vào nút đóng cửa của gã đột nhiên khựng lại, hơi do dự một lát. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc chỉ một giây, Quạ đành cam chịu di chuyển lên một nấc.

Dù sao cũng là 80 triệu mà.

Cánh cửa kim loại sắp tới gần lại mở ra lần nữa, viên đạn xuyên qua khe hở, cắm vào cánh tay phải của Quạ, gã hét lớn một tiếng rồi nổ súng yểm trợ cho Tống Chiếu Ẩn đi vào, sau đó đưa tay ra nhấn nút đóng cửa. Thế nhưng không ngờ rằng sau khi Tống Chiếu Ẩn vừa vào cửa, nhìn xung quanh một lát lại đột nhiên vòng tay ra sau nhét nòng súng trong tay vào khe cửa sắp đóng lại.

Quạ giật mình, chưa kịp mở miệng thì một tiếng “bíp” dài đột nhiên vang lên.

Vô số thiết bị đang cờ im trống lặng đồng thời sáng lên, các máy dò laser khác nhau được kích hoạt trên hành lang ló ra như những con rắn kết thúc giấc ngủ đông, đưa ra những tín hiệu nguy hiểm.

“Tín hiệu khôi phục lại rồi!”

Ngay khi nhìn thấy những tia hồng ngoại đó thức tỉnh, trái tim Giải Hằng Không chùng xuống.

Vận may của Tống Chiếu Ẩn thật sự rất tệ.

Giải Hằng Không bất lực lắc đầu, nhẫn nhịn cơn đau đớn, lăn tại chỗ rồi kéo một đối tượng thí nghiệm cường tráng chỉ còn lại hơi tàn chắn sau lưng làm lá chắn hình người.

Trong lúc chuẩn bị di chuyển đến phòng thí nghiệm trung tâm, Giải Hằng Không đột nhiên ngửi thấy mùi gỗ thông đặc biệt trộn lẫn với các mùi pheromone khác trong không khí đang đi ngược lại với hướng mà hắn đang đi tới.

Suy xét một lát, hắn liền thay đổi bước chân, rút lui về sau theo mùi gỗ thông.

Không có gì đáng ngạc nhiên, ngay khi tín hiệu được khôi phục, tất cả đạn hồng ngoại đều được bắn ra, Giải Hằng Không đồng thời nhạy bén nhận ra rằng camera ở góc chéo phía trước sau khi quét qua hắn thì dường như hơi thay đổi góc độ.

Lông mày Giải Hằng Không hơi cử động, xem ra sự thận trọng hắn mang theo cả đường đi vẫn hữu dụng, lớp da nhân viên nghiên cứu “Tần Không” vẫn chưa hoàn toàn bị bong ra.

Thế là hắn tiện tay nhét khẩu súng vào tay người đàn ông cơ bắp này, đồng thời ghì chặt cẳng tay của gã trước cổ mình, trông có vẻ như hắn đang bị bắt cóc vậy.

Quả nhiên, những máy dò đó đã dừng lại một lúc nhưng sau đó lại khởi động lại và nhắm vào hắn.

Đệt.

Sắc mặt Giải Hằng Không hơi thay đổi, chỉ trong nháy mắt đã ý thức được rằng, mặc dù hắn chưa ngã ngựa nhưng mạng sống của một nhà nghiên cứu bình thường không đủ quan trọng để bọn họ ngừng tấn công.

Nghĩ đến đây, Giải Hằng Không lập tức khống chế lá chắn sau lưng và tăng tốc về phía trước, hai ba giây sau, hắn chợt nhận ra mùi gỗ thông trong không khí trở nên cực kỳ nồng nặc, nhìn sang một bên theo mùi hương thì nhìn thấy cánh cửa phòng mô phỏng cảnh tượng cách đó không xa, Tống Chiếu Ẩn đang đứng ở đó.

Giống như đang đợi hắn vậy.

Nếu như họng súng mà y giơ lên ​​không phải đang chĩa thẳng vào hắn.



Không Không, mạnh dạn lên, bà xã cậu đang đợi cậu đấy!