*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—
Viện nghiên cứu thực hiện việc quản lý theo hình thức “nhốt giam”, vậy nên có thể xem là thắt chặt bên ngoài và lỏng lẻo bên trong, chưa bao giờ gặp phải một cuộc nổi loạn với quy mô lớn như vậy, hay có thể nói là đột nhập.
Sau khi Tạ Thư đang bận bù đầu bù cổ bình tĩnh lại thì cũng phát hiện ra cuộc nổi loạn này đã có kế hoạch từ trước, những người này trước hết là không biết đã dùng thủ đoạn nào để trà trộn vào nhóm thể dự bị được sàng lọc không quá nghiêm ngặt, trong quá trình mai phục đã nắm bắt được thông tin và chờ thời cơ để hành động.
Sau khi A Xuân rời đi, người thay ca Sherley cũng chưa đến nơi, sự chênh lệch thời gian này đã tạo ra lỗ hổng trong nội bộ phòng thủ của viện nghiên cứu, cũng tạo thời cơ cho bọn chúng xé ra một lỗ hổng trong lưới sắt của viện nghiên cứu.
Lúc này đây, cuộc nổi loạn của một vài đối tượng thí nghiệm chẳng khác nào nối giáo cho giặc và xé lỗ hổng này ra to thêm, thậm chí còn lợi dụng tình hình hỗn loạn để phá hoại tín hiệu liên lạc nội bộ, khiến cho một số vũ khí tầm xa bị ngắt liên lạc.
Ngay khi tin tức “vũ khí nguy hiểm” của biệt thự Ánh Dương đột nhiên nổi loạn truyền đến, sắc mặt của mỗi một người trong phòng điều khiển đều trông rất khó coi. Các nhà nghiên cứu ngay lập tức tuân theo yêu cầu của cảnh báo khủng hoảng, lo trước tính sau, khóa cơ sở dữ liệu và gấp rút sửa chữa điểm truyền tín hiệu để phòng ngừa tình trạng hỗn loạn trở nên nghiêm trọng hơn.
Tạ Thư lại điều thêm một đội lính canh đến ngăn M001 lại, đồng thời bảo Donner kích hoạt trạng thái tê liệt của con chip trong cơ thể M001. Tuy nhiên, bởi vì tín hiệu bị chặn nên hiện tại bọn họ không những không thấy được tình hình ở biệt thự Ánh Dương mà còn mất tín hiệu với con chip trong cơ thể M001, không có cách nào kích hoạt ngăn chặn khẩn cấp.
Biệt thự Ánh Dương.
Cơ thể bị súng điện bắn trúng của Tống Chiếu Ẩn lảo đảo trong chốc lát nhưng không hề ngã xuống như bọn chúng mong đợi, khuôn mặt của alpha bắn phát súng đó cực kỳ kinh sợ, giây tiếp theo lại trở nên méo mó, tiếng kêu đau đến khản cả cổ thậm chí còn át cả tiếng chuông báo động.
Alpha tóc vàng trơ mắt nhìn Tống Chiếu Ẩn dùng một tay bẻ gãy cổ tay của alpha kia, tay kia rút mũi tiêm đang bị ghim vào thắt lưng ra, đầu kim chứa đầy sát khí đâm thẳng vào thằng ba đang không kịp tránh đi, alpha ngã xuống đất ngay lập tức.
Tóc Vàng thậm chí còn không nhìn rõ động tác của Tống Chiếu Ẩn, đến khi gã lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt xanh ngày càng sáng ngời của Tống Chiếu Ẩn thì chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng gió lạnh thổi qua.
Alpha có vẻ ngoài gầy yếu này nguy hiểm hơn bất kỳ ai mà gã từng gặp.
Xa xa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếng súng kia cuối cùng cũng thu hút lính canh đến.
“Đệt.” Tóc Vàng chửi một tiếng, quay đầu lại thì thấy Tống Chiếu Ẩn đã cướp lấy súng tiểu liên bắn về phía gã, Tóc Vàng lập tức trốn vào trong toà nhà nhỏ, khói thuốc mù mịt bốn phía, đến khi lấy lại tinh thần chỉ nhìn thấy góc áo của Tống Chiếu Ẩn biến mất ở góc cua trên hành lang dài.
“Đuổi theo!”
Tóc Vàng liếc nhìn thằng ba vẫn còn thở hổn hển một cái, dẫn đầu đuổi theo, những người khác theo sát phía sau, còn những alpha mặc đồ lính canh theo âm thanh mà đến không phải là lính canh do Tạ Thư phái tới mà là những kẻ đột nhập cùng hội với Tóc Vàng.
Mặc dù Tống Chiếu Ẩn chỉ có một mình nhưng kỹ thuật bắn súng của y rất siêu phàm, cộng thêm quen thuộc với biệt thự Ánh Dương hơn bọn chúng nên tạm thời không rơi vào thế yếu, thậm chí còn gây thương tích cho mấy người, cho đến khi đám lính canh do Tạ Thư phái đến cũng tới chiến trường thì một cuộc hỗn chiến bắt đầu nổ ra.
Đúng như y dự đoán, máy thu tín hiệu của biệt thự Ánh Dương đã bị giở trò, không chỉ vũ khí gặp trục trặc mà lưới điện cũng vô dụng, chỉ có tín hiệu của camera giám sát điện tử là chập chờn lúc có lúc không.
Đoạn video giám sát ngắt quãng được truyền tới phòng điều khiển chính, khiến cho Lâm Na xem mà cau mày. Đặc biệt là khi cô nhận ra chấm xanh đại diện cho Giải Hằng Không đang di chuyển về phía biệt thự Ánh Dương và sẽ sớm gặp được M001 đang tấn công lính canh, tiếng tim đập khó khăn lắm mới lắng xuống của cô lại dâng trào trở lại.
Đội ngũ thiết bị đã tăng cường tín hiệu, Lâm Na lập tức gửi một đoạn tin nhắn thoại tới máy liên lạc của Giải Hằng Không.
“Không, Không, anh có nghe thấy không? Mau rời khỏi đó đi, phòng thí nghiệm số 13 an toàn, anh qua đó đợi đi.”
Sau khi Giải Hằng Không rời khỏi phòng tiêm liền đi về phía biệt thự Ánh Dương, tuy gặp phải một vài đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát nhưng hắn cũng không xử lý mà ngược lại còn âm thầm giúp bọn họ phá hủy một vài camera giám sát liên lạc.
Lúc nghe thấy giọng nói này, hắn cũng muốn phá hủy thứ này ngay và luôn trong tiềm thức nhưng vừa nghĩ đến việc phải dùng nó để mở cửa lúc đi vào biệt thự Ánh Dương nên đã dừng tay lại.
“Không, tránh xa biệt thự Ánh Dương ra, M001 đã gia nhập vào cuộc phản kháng, anh ta sẽ giết anh.”
Giải Hằng Không đá văng một alpha mất kiểm soát đang nhe răng trợn mắt, cuối cùng đưa ra một câu trả lời: “Anh ấy sẽ không đâu.”
Tín hiệu không ổn định nên lúc vang lên qua máy liên lạc, câu nói này trở nên ngắt quãng, làm mất đi giọng điệu chắc chắn không cần nghi ngờ của hắn.
Lâm Na lo lắng nói: “Anh nghe tôi nói, anh ta đã từng giết lính canh rồi, anh ta sẽ không nương tay với anh, anh mau rời khỏi đó đi.”
Giải Hằng Không lười nghe tiếp nên trực tiếp nhả pheromone ra làm đông cứng món đồ này.
Đường truyền mới kết nối đột nhiên ngừng lại, tim Lâm Na giật thót lên, đúng lúc bên phía Tạ Thư truyền đến tin tức rằng có một vài kẻ đột nhập đang tiếp cận đài tín hiệu, muốn mở hệ thống phòng ngự của khu vực cấm.
Hỗn loạn bất ngờ ập đến, vũ lực của đối phương lại mạnh, nội bộ lính canh tổn thất nặng nề. Hiện tại không có đủ nhân lực, khố rách áo ôm, nếu như thật sự để bọn họ mở khu vực cấm, đối tượng thí nghiệm mà nổi loạn thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Chưa kể đến vật liệu thí nghiệm cấp S quan trọng nhất đều được cất giữ ở tầng trong cùng của phòng thí nghiệm trung tâm trong khu vực cấm.
Vẻ mặt Tạ Thư trở nên nghiêm nghị, mặc dù anh ta chưa bao giờ nhìn thấy vật liệu thí nghiệm cấp S đó nhưng đã từng nghe nói rằng lúc đầu để lấy được vật liệu này ở Vùng đất Tội ác, bọn họ đã phải trả một cái giá cực kỳ cao.
Hơn nữa, virus gamma còn được chiết xuất từ vật liệu này, tầm quan trọng của nó là điều hiển nhiên.
“Phải mất bao lâu mới kết nối được với con chip bên trong cơ thể M001 vậy?!” Tạ Thư lớn tiếng hỏi.
“Ngay đây thôi!” Beta với gương mặt trẻ con của bộ phận kỹ thuật trả lời, mười ngón tay gần như gõ phím nhanh như chớp: “Tín hiệu đã hồi phục được 60% rồi, dự kiến hai phút sau có thể kết nối, gửi đi lệnh gây tê liệt.”
Trong vòng hai phút, chỉ cần khống chế được M001 thì sẽ có thể dành ra đủ nhân lực để tập trung giải quyết kẻ đột nhập.
M001, cũng chính là Tống Chiếu Ẩn, không rõ mục đích của nhóm kẻ đột nhập này là gì nhưng hiển nhiên mục tiêu của bọn chúng chính là y. Nếu không thì đã không đuổi theo ráo riết không buông như vậy, y cũng đâu có siro trị viêm phế quản (*) đâu.
(*) giải thích một chút, bên Trung có một cái quảng cáo siro trị viêm phế quản từ hơn chục năm trước, bối cảnh là có một con báo đuổi theo một cô gái, xong cô gái hỏi “Tại sao lại đuổi theo tôi?” xong con báo nói là “Tôi muốn uống siro trị viêm phế quản” rồi đoạn cuối quảng cáo kết thúc là “Siro ho trị viêm phế quản, ngừa ho, tiêu đờm, bổ phổi” =))) sau này người ta dùng nó thành một cái meme nếu nói với người khác “Tôi muốn siro trị viêm phế quản” nghĩa là “Tôi muốn theo đuổi bạn” =))) Mà tại từ “theo đuổi” hay “đuổi theo” bên Trung đều dùng cùng một chữ 追 nên ở đây cũng có thể hiểu theo nghĩa đám kia đuổi theo Z nhưng Z thấy là vì mình làm gì có siro trị viêm phế quản nha
Xét từ góc độ nổ súng của những người này mà nói, bất luận là kẻ đột nhập hay lính canh thì dường như đều không có ý định giết chết mà chỉ muốn chế ngự y.
Lý do lính canh không giết y còn có thể hiểu được, còn những kẻ đột nhập thì sao?
Y vừa suy nghĩ lý do bên trong vừa hoạ thuỷ đông dẫn (*), khiến cho bọ ngựa và chim sẻ đấu đá lẫn nhau, còn y thì thừa nước đục thả câu, trì hoãn thời gian để tìm kiếm thông tin và cơ hội, nói không chừng còn có thể trốn thoát nhân lúc hỗn loạn.
(*) hoạ thuỷ đông dẫn: sử dụng một số cách thức để ngăn mình khỏi bị tổn thất và để người khác gánh chịu tổn thất thay, mình tạm thời chưa nghĩ ra cụm thay thế trong tiếng Việt nên để Hán Việt nhé:<
Nhưng rốt cuộc thì vẫn phải chiến đấu một mình, y bị bao vây trong một phòng nghỉ gần biệt thự Ánh Dương, trước khi lính canh đánh phá tiến vào, Tống Chiếu Ẩn đã nhân cơ hội túm lấy một kẻ đột nhập, là một alpha.
“Dừng tay!” Tóc Vàng đi theo hét lên, sau đó nhanh chóng nói: “Chúng tôi không có ý xấu, chúng tôi tới đây để cứu anh.”
Bàn tay đang ghì chặt yết hầu alpha của Tống Chiếu Ẩn quả nhiên đã khựng lại, alpha tranh thủ được chút thời gian thở hổn hển: “Đúng vậy, chúng tôi đến đây để cứu… Ờm á…”
Tống Chiếu Ẩn siết chặt ngón tay, lạnh lùng hỏi lại: “Cứu tôi ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Alpha tóc vàng nói tiếp: “Nếu anh muốn rời khỏi đây thì hãy thả A Kiếp ra rồi đi theo chúng tôi.”
“Cậu có biết tôi là ai không mà muốn cứu ra ngoài.” Tống Chiếu Ẩn không hề cử động, thậm chí còn cướp lấy khẩu súng tiểu liên từ tay alpha tên A Kiếp và chĩa vào Tóc Vàng, đồng thời thoáng thấy sau tai của alpha này có một hình xăm Ouroboros (*).
(*) Ouroboros hay uroboros là một biểu tượng cổ xưa với hình ảnh một con rắn hay rồng tự ăn đuôi mình, thường được coi biểu tượng cho vòng vĩnh cửu luân hồi hay sự đầu thai.
Trông hơi quen quen, hình như y đã từng thấy ở đâu đó.
Chưa kịp nghĩ ra đã nghe thấy alpha tóc gai lao vào theo Tóc Vàng hét lên: “Tôi mặc kệ anh là ai, chúng tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, anh mau thả anh tôi ra đi.”
Suốt quãng đường này, bọn chúng thương vong nặng nề, mục tiêu của nhiệm vụ này không những không hợp tác mà còn liên tục gây rắc rối cho bọn chúng. Tóc Gai nổi lên sát khí nhưng vì tiền nên hắn mới không thẳng tay giết chết chàng trai xinh đẹp này.
Nhiệm vụ.
Đầu tiên là một tên “Tần Không” với thân phận bí ẩn, bây giờ lại là một nhóm lính đánh thuê được huấn luyện bài bản, vậy là Tần Không cũng đang làm nhiệm vụ? Rốt cuộc là ai đang bỏ ra sức lực lớn thế này để cứu y ra ngoài, có liên quan gì đến bọn chúng, và mục đích là gì?
Có lẽ là cảm nhận được Tống Chiếu Ẩn đang cố ý nói lời vô nghĩa, alpha tóc vàng dùng ánh mắt ngăn cản Tóc Gai nói tiếp, trầm giọng nói: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết anh có muốn rời khỏi nơi này hay không thôi.”
Suy nghĩ của Tống Chiếu Ẩn đang xoay như chong chóng, bỏ qua mục đích của kẻ chủ mưu chuyện này sang một bên, tình hình hỗn loạn hiện tại quả thật thích hợp để thừa nước đục thả câu, tạm thời đồng ý cũng không phải là không được, thế nhưng Tần Không…
Một cơn đau nhói đột ngột từ tuyến thể sau gáy truyền đến, Tống Chiếu Ẩn còn chưa kịp lên tiếng thì một cảm giác tê dại gấp trăm lần so với cơn điện giật trước đó lập tức lan ra khắp cơ thể.
Trước khi mất đi ý thức, điều cuối cùng Tống Chiếu Ẩn nghĩ trong đầu là —— Tại sao mình lại phải cân nhắc đến tên bệnh thần kinh toàn nói lời bốc phét kia?
“Tên bệnh thần kinh toàn nói lời bốc phét” hắt hơi một cái, sau đó đá một omega đang động dục đang lao về phía hắn một cái.
Giải Hằng Không khó khăn lắm mới đến được biệt thự Ánh Dương nhưng chỉ nhìn thấy một vài omega trốn đến đây nhân lúc hỗn loạn, đều là đối tượng thí nghiệm vừa mới được tiêm thuốc, trên mặt mỗi một người đều hiện lên vẻ đau đớn, hiển nhiên là vẫn chưa hợp nhất được với virus, không thể sống sót qua nổi hai tiếng.
Thậm chí còn có một người xảy ra triệu chứng động dục, mặc dù khả năng kiềm chế của Giải Hằng Không cực kỳ mạnh nhưng vẫn bị pheromone omega nồng nặc này kích thích đến mức lông mày giật lên. Lúc đi ngang qua đối tượng thí nghiệm omega với vẻ mặt đau đớn này, Giải Hằng Không tiện tay nhặt một mảnh đạn ném về phía cậu ta.
Mảnh vỡ xuyên qua ngực omega, thay cậu ta kết thúc sự giày vò sống không bằng chết đó.
Sau khi tìm một vòng nhưng không thấy Tống Chiếu Ẩn đâu, vòng tay bạc của Giải Hằng Không đã hết đóng băng nhưng lại không liên lạc được với Lâm Na. Xem ra phần lớn tín hiệu trong phòng nghiên cứu đã bị hư hỏng, việc hắn có thể tìm thấy Tống Chiếu Ẩn hay không phải dựa vào duyên phận rồi.
Ánh mắt hắn quét qua mấy thi thể nằm trên mặt đất, bước chân định rời đi của Giải Hằng Không đột nhiên khựng lại, một luồng ánh sáng màu bạc đột nhiên lóe lên trong khoé mắt hắn, Giải Hằng Không quay đầu lại, sau đó lại nhìn về phía rìa ngoài biệt thự Ánh Dương mà hắn vừa mới rời khỏi thêm hai lần, đi về phía tiếng súng dày đặc nhất.
Hiển nhiên, duyên phận giữa hắn và Tống Chiếu Ẩn không hề nhạt nhoà. Mười phút sau, hắn nhìn thấy bóng lưng gầy gò của Tống Chiếu Ẩn ở rìa ngoài của khu vực cấm. Ngoài ra, Giải Hằng Không còn nhìn thấy một khuôn mặt khác khiến cho hắn cảm thấy hơi quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu.
—
Không: Bà xã mạnh quá thì phải làm sao?