*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
( Warning: hơi máu me nhẹ)
—
Mặc dù không rõ nguồn gốc của các thể dự bị được Mạn Đức chiêu mộ nhưng hầu hết mỗi một người đều tình nguyện tham gia thí nghiệm trên cơ thể người. Giải Hằng Không không để tâm lắm đến việc trông coi thể dự bị nhưng đề phòng từ trước sẽ không lo gặp hoạ, lúc vào phòng tiêm vẫn có hai lính canh đi cùng.
Trong suốt nhiều năm như vậy, mặc dù đã từng xảy ra trường hợp thể dự bị đổi ý ngay sát giờ và gây ra hỗn loạn nhưng cũng sẽ mau chóng bình tĩnh lại nhờ việc tiêm thuốc an thần bằng ống tiêm thông minh, nhưng lần hỗn loạn này đã khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc.
“Ý anh là hai đợt thể dự bị gần đây đều xuất hiện tình trạng phản kháng?” Lâm Na vừa đi tới cửa phòng tiêm A thì đụng phải Giải Hằng Không, cô chỉ kịp gật đầu với Giải Hằng Không rồi lại đỡ lấy beta vừa chạy ra khỏi khu vực tiêm A để rút lui về khu vực an toàn.
Vị này là nhà nghiên cứu vừa mới kêu cứu.
“Không sai.” Nhà nghiên cứu ấn vào vùng bụng bị thương của mình, thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Trong đó còn có vài người vừa được tiêm thuốc tăng cường EVO, bọn họ giết lính canh và cướp vũ khí.”
Trái tim Lâm Na chùng xuống, cảm thấy lần nổi loạn này chỉ e là sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, hy vọng là tuyệt đối đừng ảnh hưởng đến đối tượng thí nghiệm trong khu vực cấm, nếu không thì tổn thất sẽ chỉ lớn hơn mà thôi. Ngài A Xuân vừa rời đi, cô Sherley cũng chưa tới, những con người trói gà không chặt như bọn họ đây có thể sống sót hay không còn chưa nói chắc được.
“Bọn họ uy… uy hiếp đội trưởng Rise mở hai phòng chứa thể dự bị còn lại cho bọn họ, đội trưởng không chịu, bọn họ liền… liền giết anh ấy, còn…”
Lời sau đó dường như anh ta không thể nói được nữa nhưng Lâm Na biết rằng kết cục của Rise không tốt đẹp gì, nhưng bây giờ cô không kịp thương tiếc cho sự hy sinh của Rise, việc bảo toàn tính mạng quan trọng hơn. Lúc đang định gọi Giải Hằng Không rút lui cùng nhau thì đột nhiên nhận ra Giải Hằng Không đã biến mất.
Âm thanh của còi báo động vang lên không ngừng bên tai, tiếng súng cũng đi kèm theo đó. Giải Hằng Không đi theo hai lính canh kia vào phòng tiêm, thể dự bị bên trong sắp chạy đến chết, trong vũng máu có cả lính canh lẫn nhà nghiên cứu, tay trái của nhà nghiên cứu kia thậm chí còn bị chặt ra vứt sang một bên.
Sau khi hai alpha ăn mặc như lính canh xông vào, chỉ liếc mắt một cái đã nổ súng với những lính canh đang quay lưng về phía bọn họ chĩa súng vào thể dự bị đang nổi loạn.
Giải Hằng Không thầm nghĩ, quả nhiên.
Hắn nấp vào điểm mù trong tầm nhìn của bọn chúng nhờ vào sự yểm hộ thiết bị, nhìn hai lính canh giả đang giúp thể dự bị thủ tiêu lính canh thật, sau đó cầm một chiếc vòng tay bạc dính máu mở cánh cửa dẫn đến phòng dự bị B.
Giải Hằng Không đi theo sau bọn chúng, thấy hai lính canh nhanh chóng đi vào tuần tra một vòng, sau đó mở cửa phòng quan sát số 3, thả hai alpha có cơ bắp cường tráng ra, alpha mặc áo ba lỗ dính máu từ phòng tiêm A bước ra ném hai khẩu súng cho bọn chúng, rất rõ ràng năm người này là một nhóm.
Nếu như đoán không sai thì lính canh của Mạn Đức 90% xuất thân từ quân đội, trên người không có hình xăm tượng trưng cho chợ đen. Cho nên khi Giải Hằng Không nhìn thấy một hình xăm nhỏ trên mu bàn tay của lính canh kia, hắn liền biết rằng hai người này chắc chắn không phải là người của phòng nghiên cứu, hơn nữa tình trạng hỗn loạn này nhất định đã được lên kế hoạch từ lâu, chỉ là không rõ mục đích của bọn chúng là gì.
Sau khi năm người tụ họp lại đã phớt lờ vô số ánh mắt ước ao trong những chiếc lồng khác mà rời khỏi phòng tiêm ngay, thế nhưng ngay khi bước ra khỏi cửa, tiếng súng liên tiếp đột nhiên vang lên, hai người đi phía trước đã bị súng máy hồng ngoại ở hành lang bắn thành cái sàng.
Súng máy bên ngoài vẫn đang tiếp tục bắn, phía sau cũng có lính canh đã phản ứng lại và đến gần, bọn chúng nhất thời bị mắc kẹt trong phạm vi lối ra chật hẹp.
Giải Hằng Không quét mắt nhìn camera trong góc, định đi tới hỏi tên đần độn viết rõ mấy chữ “Tôi là kẻ xấu” trên mu bàn tay này xem rốt cuộc gã quậy đục nước như vậy là vì sao, nếu vui thì cho hắn chơi chung với.
“Động tĩnh lớn như vậy, chắc là phía thằng ba đã nhận được tin tức và chuẩn bị ra tay rồi.” Gã đàn ông xăm trổ nói: “Chúng ta phải mau chóng tập hợp với nó càng sớm càng tốt.”
Vừa đến gần, Giải Hằng Không liền nghe được một tên alpha tóc đen khác nói câu này, xuyên qua khe hở giữa các dụng cụ thí nghiệm, hắn nhìn thấy hình xăm hoàn chỉnh trên mu bàn tay cầm súng tiểu liên của người đó, quả nhiên đúng như những gì hắn nghĩ, là hình xăm một ngọn lửa – biểu tượng của chợ đen ngầm ở Vùng đất Tội ác.
Quận Ernie là vùng đất tam giác hỗn loạn nhất trong tám khu, còn được gọi là vùng đất Ernie, đồng thời cũng được gọi là Vùng đất Tội ác.
“*** con mẹ nó, một cái viện nghiên cứu nát cứ ra vẻ thần thần bí bí bí thì thôi đi, lắp nhiều đại bác như vậy để *** bố mày à?” Gã đàn ông có hình xăm trên mu bàn tay phỉ nhổ.
Giải Hằng Không chợt nhớ đến “báu vật” mà Z cướp về từ Vùng đất Tội ác mà Elise từng nhắc đến, mục đích của bọn chúng là thứ này sao?
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu hắn chưa đến một giây thì có một tiếng nổ bất ngờ vang lên từ cánh cửa nối với phòng tiêm A ở phía sau, đồng thời hắn cũng nghe thấy một lính canh khác tiếp chuyện.
“Nếu không mày tưởng là 80 triệu tiền thù lao đó dễ kiếm vậy à?”
Giải Hằng Không nhíu mày, sâu bên trong con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo.
Tám mươi triệu.
“Xuỳ.” Gã đàn ông xăm trổ nhổ một ngụm nước bọt, nhấc súng lên chĩa vào cửa sau đang mở, nổ súng tuỳ tiện, trong lúc nạp đạn còn không quên tiếp tục cuộc trò chuyện: “Mày nói xem đây rốt cuộc là báu vật gì mà đáng để bỏ ra 80 triệu đi lấy từ một nơi quỷ quái như vậy.”
Tiếng súng máy bắn liên tục bên ngoài dường như đã dừng lại trong vài giây, thế nhưng câu hỏi của gã không nhận được câu trả lời. Gã đàn ông xăm trổ đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, giơ súng lên bắn chết một lính canh đột nhập vào bằng cửa sau, sau đó lăn lộn trên mặt đất gia nhập cùng đồng bọn.
“Đi.”
Vừa dứt lời, đồng bọn của gã không đứng dậy mà lại ngã xuống đất. Tim của gã đàn ông xăm trổ giật thót lên, một luồng sát khí đột nhiên dâng lên sau đầu gã, đồng thời cũng thoáng thấy trong khoé mắt có một alpha xuất hiện sau lưng mình không biết từ bao giờ.
Cảm nhận được nhiệt độ của nòng súng, sau gáy đột nhiên lạnh toát, thậm chí tuyến thể còn cảm thấy một cơn ớn lạnh.
“Anh ấy đúng là một báu vật.” Giải Hằng Không thong thả di chuyển nòng súng mang theo độ ấm từ sau đầu đến thái dương gã, tiếc nuối nói: “Nhưng mà, mày không có cơ hội được nhìn thấy rồi.”
“Đợi đã!” Gã đàn ông xăm trổ nhanh chóng nói: “Mày cũng đến đây vì 80 triệu phải không? Tao có thể giúp mày, chỉ cần mày không giết tao, tao sẽ không lấy dù chỉ một xu.”
“Mày giúp tao?” Giải Hằng Không mỉm cười, như thể đã bị thuyết phục: “Mày dựa vào cái gì mà cho rằng mày có thể giúp tao?”
“Đối tượng thí nghiệm gì đó bây giờ đang ở trong tay đồng bọn tao, bọn nó người đông thế mạnh, mày…” Gã đàn ông xăm trổ nhìn thấy khóe miệng Giải Hằng Không đã nhếch lên khi nghe thấy câu này, gã không hiểu có nghĩa là gì, thấy hắn sắp bóp cò thì chỉ có thể ném quân bài của mình ra: “Viện nghiên cứu dưới lòng đất này chỉ có hai lối ra, cả hai đều được trang bị hệ thống chống thoát hiểm, nếu như không có quyền hạn thì có mở thế nào cũng không được, nhưng bọn tao biết con đường thứ ba.”
Giải Hằng Không không đưa ra câu trả lời trực tiếp mà đột nhiên ra tay ngăn cổ tay đang mò vào túi dao găm bên chân của gã đàn ông xăm trổ lại, “rắc” một tiếng, Giải Hằng Không bẻ gãy cổ tay gã không hề thương tiếc, đồng thời dùng tay trái đón lấy con dao bị đánh rơi.
“Điều kiện của mày cũng khá hấp dẫn đấy, nhưng đáng tiếc…” Một ánh bạc lóe lên, một đường màu đỏ tươi xuất hiện dưới trái cổ đang run rẩy vì sợ của alpha. Giải Hằng Không nhìn biểu cảm dần dần đông cứng lại của gã, nói xong nửa câu sau.
“Báu vật này là của tao, cũng chỉ có thể đi với tao.”
Cuộc đấu súng vẫn đang tiếp tục, Giải Hằng Không lặng lẽ giết chết hai tên sát thủ rồi lại lặng lẽ rời khỏi phòng tiêm, mặc dù cả đường đi hắn đều né tránh camera giám sát vẫn còn nguyên vẹn nhưng vẫn bị Lâm Na nhận ra dấu vết.
Sau khi trở về khu vực an toàn, Lâm Na không khỏi bắt đầu lo lắng cho Tần Không bị mất tích, dọc đường đi cô đã chứng kiến quá nhiều thương vong, có người quen và có cả người không quen, may mà giáo sư Donner hay tiến sĩ Trần và những người khác đều được chăm lo thoả đáng, bình an vô sự.
Trong năm năm qua, các nhà nghiên cứu xung quanh Lâm Na cũng đã thay đổi rất nhiều, khó khăn lắm mới gặp được một người vừa mắt, cô còn muốn ở chung với người này thời gian dài hơn nữa kìa. Vì vậy sau khi xác nhận phòng thí nghiệm đã tạm thời an toàn, cô bèn yêu cầu bộ phận kỹ thuật trích xuất định vị vòng tay của Tần Không, khi nhìn thấy đèn xanh báo hiệu sinh tồn bình thường, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thư, người phụ trách tạm thời của bộ phận an ninh đã tiếp quản hệ thống an ninh, bảo họ đừng lo lắng hay chạy lung tung, nhưng khi nghe nói rằng kẻ đột nhập đã mở phòng lưu trữ, hiện tại những alpha vừa mới tiêm thuốc EVO đang chạy lung tung khắp nơi, ai có thể hoàn toàn yên tâm được chứ?
Tuy nhiên, chuyện khiến cho bọn họ sợ hãi hơn nữa đã xảy ra… một cuộc xung đột đã nổ ra ở biệt thự Ánh Dương, M001 bất ngờ nổi giận và gây thương tích cho lính canh.
So với những quả pháo đốt nhỏ vừa mới được tiêm máu gà, vị này mới được xem như một vũ khí sát thương bền vững thật sự.
Thằng ba cũng không ngờ rằng alpha trông gầy gò này lại có sức chiến đấu cao đến vậy chứ đừng nói là ngờ đến việc y sẽ bất ngờ nổi điên.
Khi Giải Hằng Không được gọi trở lại phòng thí nghiệm, Tống Chiếu Ẩn đã phát hiện ra hai tên lính canh này không phải là lính canh trước đó “hộ tống” y đi làm kiểm tra. Y bình tĩnh quan sát alpha bên cạnh, cả hai đều là khuôn mặt xa lạ, một người tóc vàng, một người tóc nâu, đều mặc đồng phục thống nhất của phòng nghiên cứu, ngoài khẩu súng lục P92 và một khẩu súng điện trong túi đeo súng trên thắt lưng ra thì trong tay hai người còn cầm một khẩu súng tiểu liên quân dụng.
Bên ủng và băng tay được gài hai con dao găm quân dụng, chuôi dao trên băng tay dường như khác nhau, mơ hồ để lộ ra hoa văn chạm khắc. Tống Chiếu Ẩn nhìn thêm một lần nữa, khi thu tầm mắt lại thì lại thoáng thấy ở vị trí cầu vai chỗ cơ thang (*) của lính canh tóc vàng có hơi không bình thường, dường như rất không vừa người.
(*) cơ thang ở người là một cơ lớn và mỏng trải dài dọc theo phần trên của cột sống. Cơ thang có nguyên ủy là đường gáy trên, ụ chẩm ngoài, và các mỏm gai của đốt sống từ đốt sống cổ I đến đốt sống ngực XII, và bám tận tại mỏm cùng vai và gai vai.
Tuy nhiên, điều y không ngờ đến là mãi cho đến khi sắp về đến biệt thự Ánh Dương, hai người này cũng không bất kỳ hành vi nào kỳ lạ, nếu như có thì chính là lúc Giải Hằng Không rời đi, trên mặt tên alpha tóc vàng đã xuất hiện vẻ trầm ngâm trong chốc lát.
Cuối cùng, khi bước vào biệt thự Ánh Dương, điều kỳ lạ đã xảy ra.
Tiếng còi báo động khẩn cấp từ xa truyền đến, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Tống Chiếu Ẩn đã ra đòn phủ đầu ngay khi cảm thấy hai người này đang bao vây y, lập tức ngồi xổm xuống rút con dao găm từ trong ủng của alpha tóc vàng ra, đồng thời quét chân về phía alpha còn lại.
Hai người hiển nhiên không ngờ rằng Tống Chiếu Ẩn lại phản ứng nhanh như vậy, alpha tóc vàng không tránh được nên bắp chân bị cắt ra một vết thương, vô thức giơ súng lên chĩa vào Tống Chiếu Ẩn nhưng lại không nổ súng: “Đừng nhúc nhích.”
Khoé mắt Tống Chiếu Ẩn đã chú ý tới lính canh ở lối vào biệt thự Ánh Dương cũng đang lại gần mình, làm sao y có thể ngoan ngoãn nghe lời được? Y nhanh chóng nhấc chân đá bay khẩu súng tiểu liên trong tay người kia, cùng lúc đó, alpha để tóc gai còn lại cũng vây đánh Tống Chiếu Ẩn.
(tóc gai)
Lính canh vây đến cách đó không xa lập tức giơ súng lên ngắm chuẩn rồi nổ súng, bóng dáng Tống Chiếu Ẩn bắt đầu giao chiến vô cùng tốc độ với hai alpha, những viên đạn bay sượt qua mặt bọn họ.
“Thằng ba!” Alpha tóc vàng hét lớn một tiếng, vừa né tránh đòn tấn công của Tống Chiếu Ẩn vừa nói: “Phải bắt sống.”
Sau khi nổ súng thì thằng ba cũng đã hối hận, lỡ như thu hút lính canh thật đến sẽ phiền phức hơn nên đã lập tức thu súng lại, lấy súng điện từ bên thắt lưng ra.
Tống Chiếu Ẩn cau mày, pheromone giống như một thanh kiếm sắc bén xé gió hướng về phía thằng ba, alpha chưa bao giờ gặp phải loại pheromone cấp cao như vậy, thậm chí còn cảm thấy choáng váng trong chốc lát dưới sự áp bức này.
Ngay trong giây phút do dự này, Tống Chiếu Ẩn đã xoay người lao tới với tốc độ khó tin, tung chiêu đánh bật súng điện. Khẩu súng điện bay trúng hàng rào sắt rồi đáp xuống bãi cỏ mà không hề hấn gì.
Ánh mắt Tống Chiếu Ẩn khẽ chuyển động, pheromone alpha cũng chuyển động theo gió nhưng lại không hề thu hút sự chú ý của những máy cảm biến kia.
Xem ra nhóm người này đã có sự chuẩn bị trước, bất kể là lưới điện hay là máy cảm biến đều đã bị phá hủy.
Nhưng rốt cuộc thì hai tay khó địch lại bốn tay, huống hồ gì đối diện còn là bốn người, ngay trong chính khoảng nghỉ này, alpha bên cạnh thằng ba đã rút một khẩu súng điện ra nhắm vào Tống Chiếu Ẩn.
Thân hình Tống Chiếu Ẩn nhất thời khựng lại, cảm giác tê dại đột nhiên lan ra khắp toàn thân.
—
Tống: Tôi đã bất cẩn.
Không: Bà xã đừng sợ, emtới đây!