Âm Thanh Rung Động

Chương 5




05.

Thật bất ngờ, khi tôi nói chuyện sẽ nhận thêm đơn hàng thì Lương Mục Bạch đã đồng ý ngay lập tức.

Anh còn nói kiểu: “Hạt Dẻ cứ để tôi lo”.

Tôi đã tự tin mang theo một nhân viên mới đến với người chị họ của mình.

Tôi dẫn người mới đến nhà của khách và bảo cậu ấy viết lại sở thích và thói quen của từng vị khách, tuân thủ các yêu cầu của họ và giải thích từng biện pháp phòng ngừa.

Một buổi chiều bận rộn.

Khi tôi đang chăm sóc mèo của khách, Lương Mục Bạch gọi điện thoại đến.

Lần đầu tiên, giọng nói của anh không còn bình tĩnh vững vàng nữa mà tràn ngập khẩn trương cùng hoảng sợ: “Cô còn bận bao lâu nữa?”

“Một tiếng nữa, có chuyện gì vậy?”

“Hạt Dẻ cứ gào.” Anh nói ngắn gọn.

Đầu dây bên kia không nói gì thêm.

Phải rồi, tôi nghe thấy tiếng kêu chói tai của Hạt Dẻ, hết tiếng này đến tiếng khác, nghe thật đáng thương.

Tôi nói: “Anh cho nó ăn hạt đi, hoặc thử ôm nó vào lòng rồi xoa bụng nó.”

“Nó cào tôi.”

Bây giờ không chỉ mỗi con mèo, ngay cả tiếng kêu của Lương Mục Bạch cũng nghe thật đáng thương.

Tôi im lặng một lúc.

Quay sang người mới: “Tiếp theo cậu tự xử được chứ?”

Gật đầu.

“Được rồi, tôi có việc gấp, đi trước đây.”

Về đến nhà, một người một con mèo đã trở lại dáng vẻ hài hòa trước đây.

Trên cổ Lương Mục Bạch có hai vết cào mới.

Tôi cố nén cười và nhận lỗi: “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhận đơn hàng.”

Hợp đồng đã ghi rõ là tôi phải ở bên cạnh con mèo bất cứ khi anh ấy cần, mức lương của Lương Mục Bạch đưa ra so với giá thị trường cao hơn nhiều lần, xét về tình hay về lý anh ấy không đáng phải chịu đựng như vậy.

Lương Mục Bạch bình tĩnh: “Vấn đề của tôi còn lớn hơn.”

Anh ấy cố gắng hết sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến tôi không hiểu sao lại nhớ đến câu nói “Nó cào tôi” trên điện thoại một cách khó chịu và bực bội.

Tôi nghĩ, anh ấy trông vẫn dễ thương.

Tôi nói tiếp: “Đây là công việc của tôi, sau này tôi sẽ không nhận đơn hàng ngoài nữa.”

Anh không hỏi lý do thêm nữa, chỉ nói: “Làm như vậy có ảnh hưởng công việc của chị họ cô không?”

“Không sao.” Tôi nói: “Tôi sẽ nói chuyện với chị ấy.”

Tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn nếu tôi không nhận đơn hàng ngoài nữa.

Nhưng không ngờ lại xảy ra ngoài ý muốn lần nữa.

Tăng ca.

Phòng dự án vô tình phạm sai lầm, trưởng phòng nhẫn tâm triệu tập mọi người đi làm vào ngày cuối tuần quý giá, thấp bé nhẹ cân như tôi đương nhiên trốn không thoát.

Tôi đi theo sư phụ Từ Thanh Phong của mình và chăm chỉ nghe lệnh của anh ấy.

Tăng ca được nửa buổi.

Đã đến giờ trà chiều, Lương Mục Bạch cũng đến rồi.

Anh đứng ở cửa phòng làm việc, phía trước đeo một cái balo dành cho mèo, bình tĩnh nói: “Cảm ơn mọi người, mọi người đã vất vả rồi.”

Mọi người đồng loạt vỗ tay!

Nói xong, anh bỏ quai balo xuống, đột nhiên cúi người, mở balo mèo ra, bế Hạt Dẻ ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên người ở bộ phận dự án nhìn thấy con mèo của Lương Mục Bạch.

Mọi người vô cùng tò mò, đưa mắt nhìn theo nó hết lần này đến lần khác.

Hạt Dẻ như một ngôi sao lớn bước trên thảm đỏ, len lỏi giữa lối đi chẳng giống ai, với tư thế cao ngạo, bước chân uyển chuyển và phong thái dễ mến.

Dưới ánh mắt sợ hãi của tôi, nó từ từ bước về phía tôi.

Mắt tôi ra hiệu cho nó đừng đến gần.

Thật đáng tiếc, nó không hiểu.

Nó nhảy vào lòng tôi, khéo léo tìm một tư thế nằm thoải mái và ngả đầu vào eo tôi một cách trìu mến.

Văn phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ.



Tôi cứng người.