01.
Việc tôi sống với sếp của mình, Lương Mục Bạch, hoàn toàn là một sự tình cờ.
Tôi vốn dĩ chỉ là trợ lý thực tập phòng dự án của công ty anh, chính là loại người như vô hình, không có ai chú ý đến.
Nhưng mà tôi cũng có một nghề tay trái.
Chăm mèo tận nhà, hay gọi một cách chuyên nghiệp là chăm sóc thú cưng.
Đó là một ngày cuối tuần bình thường.
Tôi nhận đơn đặt hàng và cầm hộp đồ nghề đến nhà khách, tôi vừa tắm cho mèo xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa sau lưng.
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Lương Mục Bạch mới đi công tác về.
Khoảnh khắc đó, nói tôi hóa đá luôn tại chỗ thì cũng không phải nói quá đâu.
Tôi chưa bao giờ nghĩ nghề tay trái của mình là đến tận nhà sếp, chăm mèo của sếp!
Tôi tỏ vẻ bình tĩnh, thầm nghĩ anh ấy không thể nào biết đến tôi chứ đừng nói là nhớ tôi là ai, tôi cúi đầu giả vờ bận sấy lông cho mèo.
Ngay khi máy sấy tắt, Lương Mục Bạch đi đến bên cạnh tôi.
Anh ấy thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái và đứng ngược sáng, từ góc nhìn của tôi, tôi chỉ có thể cảm thán “Đẹp vãi mèo!”.
Nhưng lúc này trông tôi trông không xứng với vẻ đẹp thần thánh đó chút nào.
Tôi vội quay đầu lại, dùng tóc che mặt để anh không nhìn rõ mặt tôi.
Anh chỉ hỏi: “Mấy lần trước cũng là cô sao?”
Tôi im lặng gật đầu.
Sau khi gật đầu, tôi âm thầm hận bản thân, đến đây bao nhiêu lần rồi mà không nhận ra đây là nhà sếp.
“Làm tốt lắm.” Anh bình luận ngắn gọn rồi đưa ra lời mời: “Cô có muốn làm lâu dài không?”
“Hả?”
“Con mèo này hơi khó chăm sóc, nếu không phải…”
Anh dừng một chút, lại nói: “Thôi bỏ đi, nói đơn giản, tôi cần một người thường xuyên chăm sóc nó, tốt nhất là đến đây ở luôn, lương bổng sao cũng được, cô thấy sao?”
Tôi ngẩn người: “Bảo mẫu chung nhà?”
Anh không giải thích được, cười tủm tỉm nói: “Cô hiểu như vậy cũng được.”
Tôi thì thầm và ngập ngừng: “Nhưng tôi có công việc rồi.”
“Tôi biết cô có công việc.”
Anh thẳng thắn nói: “Cô không phải là trợ lý phòng dự án của Từ Thanh Phong sao?”
“Tôi nhớ cô, Dư Sanh.”
!!!
Tâm trí tôi bay lơ lửng luôn.
Việc anh ấy gọi tên tôi một cách chính xác giống như tia lửa điện giáng xuống đất vậy, khiến toàn thân tôi tê liệt.
Anh nói thêm: “Ban ngày đến công ty làm việc bình thường, buổi tối đây chăm sóc nó, sẽ không ảnh hưởng gì đến cô đâu.”
“Nhưng, nhưng…” Tôi vẫn đang cố tìm lý do.
Lương Mục Bạch vô tình như cố ý nhắc nhở: “Tôi nhớ công ty quy định rõ ràng rằng nhân viên không được phép làm việc bán thời gian ở bên ngoài, có đúng không?”
!!!
Tôi tỉnh lại liền.
Đi làm thêm mà lại đụng phải sếp, nhưng tôi lại sợ đánh mất công việc quý giá vừa mới làm quen này.
Chẳng biết anh đang đe dọa hay dỗ dành: “Cô ở đây chăm sóc nó, tôi sẽ xí xóa chuyện cũ.”
…
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.
Vậy là tôi bắt đầu sống chung với sếp của mình.
Hay đúng hơn, với con mèo của anh ấy.