Đang chơi game thì Tạ Dung gọi điện đến, Bạch Chi Yến lúc này đã quên mất chuyện lúc nãy, anh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên nghe, “Alô, chơi game đây, sao vậy?”
Bên kia không biết nói gì đó, anh dời điện thoại đi và quay đầu lại quát: “Các huynh đệ ăn gì, Tiểu Tạ mang cho.
”
“Gà nấu.
” Hồ Việt mất vài giây mới dành thời gian trả lời.
“Tôi cũng giống vậy.
” Lâm Dã nói tiếp.
Bạch Chi Yến thở dài, hướng về phía micrô nói: “Anh gửi trong nhóm.
”
Cúp điện thoại, Bạch Chi Yến mở □□, lúc này mới phát hiện Tạ Dung không chỉ gửi riêng giọng nói cho anh trước khi điện thoại, mà còn tag toàn bộ thành viên trong nhóm.
Anh thở dài, nhấp vào kiểu nhập giọng nói thành văn bản: “Hai suất gà nấu, đều là suất vừa.
Tổng cộng ba suất cơm tẻ, trong đó một suất cay vừa, thêm nấm kim châm và da đậu phụ, một suất khác không cay, thêm giá đỗ và cá viên.
Sau đó cho anh một suất mì chua cay, gia vị như thế không được thiếu, để nhiều giấm và ớt, tiện thể giúp anh mua xương quai xanh và một mớ đậu phụ cá ở Lỗ Vị, cảm ơn!”
Sau khi xác nhận không có lầm, anh thêm một biểu tượng cảm ơn nhỏ vào cuối.
[Hạnh Nhân Du]: Được.
Sau đó Bạch Chi Yến tiếp tục chơi game, chơi xong lại không chơi tiếp.
Anh bối rối mở giọng nói Tạ Dung gửi riêng cho anh.
Từ trong điện thoại phát ra giọng Tạ Dung không giống bình thường, nghe có vẻ xa cách hơn, như đang ngâm mình trong rượu bạc hà thì bị ném vào trong nước.
“Sao anh lại chạy như vậy……” Còn chưa kịp nghe xong đã bị Bạch Chi Yến ngắt đứt, anh không dám nghe, lại muốn biết Tạ Dung nói gì, vì thế chuyển nó thành văn bản.
Những gì Tạ Dung nói là: “Sao anh lại chạy nhanh như vậy, em còn muốn hỏi anh hôm nay có muốn mang cơm không.
”
May mắn may mắn, Bạch Chi Yến vỗ vỗ ngực.
Anh sơ suất click mở giọng nói tiếp theo, đầu tiên nghe thấy Tạ Dung cười cười, trực giác của Bạch Chi Yến báo động không phải chuyện tốt, lại không kịp ấn dừng, tai nghe Tạ Dung cười nói: “Không biết còn tưởng anh thẹn thùng.
”
……
Đ*?! Đây là những gì em làm? Gay đều như vậy? Không phải nam thần nghiêm khắc sao? Cười cái gì mà cười?
Thẹn thùng cái rắm, Bạch Chi Yến xoa nhẹ lỗ tai nóng bừng, trở lại nói: “Thẹn thùng cái rắm!”
Gửi xong lỗ tai càng đỏ, anh vùi đầu lên bàn và túm tóc, nói không ngừng: “Muốn chết muốn chết muốn chết.
”
Lúc sau bình tĩnh hơn một chút, anh bắt đầu nghĩ về con người Tạ Dung, người này lớn lên thật đẹp, chất giọng dễ nghe, còn rất chu đáo, nhưng tại sao lại là gay?
Chờ một chút, không phải em ấy nói đã có cô gái mình thích sao?
Bạch Chi Yến giật bắn mình, có vấn đề lớn.
Trong tuần này, kể từ khi Tạ Dung nói ra chuyện kia tới nay, Bạch Chi Yến chưa từng nhớ đến việc này.
Không đúng không đúng, nếu Tạ Dung là gay, vậy còn cô gái kia? Có thể không phải là con gái.
Đúng rồi, lúc ấy Tạ Dung nói là “Thích người môi hồng răng trắng, tóc dài, mắt cong cong, rất thích cười.
”
Cũng không có nói là con gái, là con trai tóc dài, học nghệ thuật?
Đây không phải vấn đề, Bạch Chi Yến đột nhiên biết được Tạ Dung thích con trai, lông mày anh nhíu lại lúc nào cũng không rõ.
Lúc Tạ Dung trở về, thấy cảnh tượng: Hồ Việt và Lâm Dã chơi game tức giận đến mắng đồng đội, mà Bạch Chi Yến như đứa trẻ làm sai gục đầu xuống giấy A4 viết viết vẽ vẽ.
Tạ Dung thò đầu nhìn thoáng qua, trên giấy tràn đầy chữ, như là “Tại sao”, “Khổ sở”, “Không thể hiểu được”, “Sao lại như vậy”.
Tạ Dung cười một tiếng làm Bạch Chi Yến giật mình, chỉ thấy anh nhanh chóng đặt xấp giấy lên bút.
Bạch Chi Yến quay đầu, nói: “Đã về rồi?”
Bạch Chi Yến phát hiện ánh mắt của Tạ Dung dừng trên mặt anh vài giây, cuối cùng lại không nói gì, đưa mì chua cay và món kho cho anh, sau đó đặt hai suất cơm của hai người bạn cùng phòng lên bàn ăn, gọi: “Học trưởng, ăn cơm thôi.
”
Cả hai phất tay đáp lại.
.