Con chó ngao xuất hiện quá mức bất ngờ, tấn công lại dữ dội, chỗ thiếu sót trong đối phó với nguy hiểm đã khiến Lộ Miểu không thể nào kịp phản ứng lại ngay được, mà cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể ngây người nhìn hai móng vuốt sắc bén lao thẳng đến trước mặt cô.
Kiều Trạch biến sắc, tay nhanh chóng sượt qua má trái của cô, dùng tốc độ cực nhanh đè cô vào lòng, đồng thời xoay người lại, đè vai cô mượn lực một cước đá lên, một cú đá xoáy thẳng ra phía sau, trúng mạnh vào lồng ngực con chó ngao Tây Tạng kia, nó bị đá bay gào lên, rầm một tiếng ngã sầm ra đất.
Anh cũng không kịp xem con chó ngã xuống thế nào, vội vàng nắm lấy bả vai Lộ Miểu đẩy lùi ra sau nửa bước, cúi đầu nhìn cô, vừa kiểm tra vừa gấp gáp hỏi: Có bị cào trúng không?
Lộ Miểu lắc đầu: Em không sao...
Nhưng cả người vẫn chưa định hồn lại.
Kiều Trạch cũng thế, thấy cô không sao thì nhẹ nhàng thở ra, cũng không kiềm chế được, đôi tay dài vươn ra trực tiếp ôm chặt cô vào lòng.
Lập tức ánh mắt Hoàng Giai Ngâm lạnh hẳn đi, xoay người quát một tiếng với con chó ở trong: A Bảo!
Chú chó ngao oẳng một tiếng, lùi về sau hai bước.
Tay Kiều Trạch đặt trên vai Lộ Miểu, lạnh mặt nhìn Hoàng Giai Ngâm: Cô Hoàng có ý gì đây? Đây là cách các người tiếp khách sao?
Hoàng Giai Ngâm cũng không còn tâm tình đối phó với anh: Nhà tôi ra sao anh còn không rõ ư? Anh đã đến, cô ta cũng đã đến rồi, không biết trong sân nuôi chó à, không phải nên tự cảnh giác đi sao?
Thấy con chó ngao yếu ớt thoáng bước đến bên chân, trong lòng phiền loạn, trực tiếp đá một cú: Cút sang một bên.
Hít một hơi sâu, cuối cùng cũng đè xuống được cơn giận, lấy gương mặt tươi cười xin lỗi Lộ Miểu: Miểu Miểu, có lỗi với em quá, là do chị không nhốt nó kĩ, bình thường nó sợ người lạ, thấy người lạ xâm phạm lãnh địa sẽ công kích theo bản năng.
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn cô ta, thuận lời bắc thang cho cô ta xuống: Không sao, là do em không để ý.
Kiều Trạch liếc mắt nhìn con chó ngoan ngoãn đứng cạnh chân cô ta không nhúc nhích: Cô Hoàng, tuy nói chó dữ đả thương người khác, thông thường sẽ chịu trách nhiệm dân sự, đền tiền là qua chuyện, huống gì chúng tôi còn thuộc kiểu xâm phạm lãnh địa, dựa vào lời ngoài ý muốn đó hình như cũng có lý. Nhưng có nhiều chuyện, trong lòng mọi người đều sáng tỏ, cô cũng biết tôi hận nhất là người khác giở trò ngay dưới mắt tôi.
Ngữ khí của anh trước sau vẫn bình tĩnh như một, nhưng Lộ Miểu vẫn nghe ra cảnh cáo trong lời của anh, mắt thấy không khí sắp đông cứng, bèn nhanh chóng ra mặt hòa giải.
Tổng giám đốc Kiều, đây là do lỗi của em, lần trước khi đến đây suýt nữa em quấy nhiễu đến A Bảo, lần này cũng trách em quên mất việc đó. Mọi người đừng vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến hòa khí nữa, quản trị Hoàng còn đang đợi đấy.
Cơn giận của Hoàng Giai Ngâm do những lời Kiều Trạch gợi lên đành phải dằn mạnh xuống, xoay người đi vào phòng khách.
Lộ Miểu đẩy Kiều Trạch ra muốn đi lên, nhưng Kiều Trạch không cho, trực tiếp ôm người lại, đi theo sau Hoàng Giai Ngâm, dọc đường cũng không còn gặp chó dữ tấn công nữa.
Hoàng Thường bố Hoàng Giai Ngâm đang ở trong phòng tiếp khách, chính là Thương Kỳ và Ngô Man Man.
Chuyện Kiều Trạch muốn đến thăm Hoàng Giai Ngâm vẫn chưa nói rõ, chỉ nói là giới thiệu cho ông gặp mặt một người, vốn muốn đàng hoàng giới thiệu Kiều Trạch, không ngờ lại xảy ra chuyện ban nãy, trong lòng không thoải mái, trên mặt cũng không còn bao nhiêu nhiệt tình, đi vào phòng khách, trực tiếp gọi ông ta một tiếng bố, quẳng ra một câu người muốn gặp bố đã đến rồi rồi bước về phía ông ta.
Hoàng Thường đang trò chuyện với Thương Kỳ, nghe thấy thế bèn ngẩng đầu nhìn cô một cái: Ai cơ?
Hoàng Giai Ngâm hất cằm ra cửa, cười nói: Tự bố nhìn đi.
Hoàng Thường ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu vào nhà, bỗng động tác khựng lại, ánh mắt dõi theo anh chăm chú.
Kiều Trạch mỉm cười với ông ta: Quản trị Hoàng, đã lâu không gặp!
Rồi ôm Lộ Miểu đi vào.
Hoàng Thường đứng lên, tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa anh và Lộ Miểu, rồi quay đầu lại nhìn Hoàng Giai Ngâm mặt không đổi sắc, cuối cùng lại nhìn Kiều Trạch.
Cậu là Giang Hành? Trong giọng nói mang theo vài phần không rõ ràng, cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.
Kiều Trạch gập người đầy lịch lãm với ông ta: Đúng thế, không may vẫn còn sống. Xin lỗi, quản trị Hoàng thất vọng rồi.
Động tác này trong mắt Hoàng Thường có vẻ đầy khiêu khích, lập tức nổi giận đen mặt.
Thương Kỳ cũng đứng lên, kinh ngạc nhìn Hoàng Thường: Quản trị Hoàng, ông cũng quen tổng giám đốc Kiều sao?
Hoàng Giai Ngâm liếc nhìn anh ta: Thương Kỳ anh có ý gì vậy, không phải tôi đã nói với anh tổng giám đốc Kiều chính là Giang Hành rồi sao?
Thương Kỳ hơi nghiêng người, đứng đưa lưng về phía Kiều Trạch và Lộ Miểu, trừng to mắt với cô ta, bảo cô ta đừng nói lộ hết chuyện cô ta và mình âm thầm cấu kết hãm hại Lộ Miểu.
Hoàng Giai Ngâm liếc mắt, nhìn sang Kiều Trạch: Còn có việc gì anh ta không đoán ra chứ, cần gì che đậy thế?
Hoàng Thường không rõ thông đồng giữa hai người, kì quái nhìn Hoàng Giai Ngâm một cái: Lại làm bậy gì thế hả?
Hoàng Giai Ngâm cúi đầu nghịch móng tay: Đâu có.
Sự chú ý của Hoàng Thường vẫn còn tập trung ở câu nói ông cũng quen tổng giám đốc Kiều của Thương Kỳ, ông ta đã nghe nói gần đây Thương Kỳ đang âm thầm mở rộng thế lực, luôn liên lạc với một người gọi là tổng giám đốc Kiều, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, bây giờ nghe ý của Thương Kỳ, bất giác nhìn Thương Kỳ một cái: Hắn ta chính là người phụ trách của Sách Phi mà gần đây các anh hợp tác ư?
Kiều Trạch cười: Một năm không gặp, quản trị Hoàng vẫn tin tức nhanh nhạy như trước.
So với Kiều Trạch ngông cuồng, Thương Kỳ khiêm tốn rất nhiều: Đúng thế, gần đây trong tay thiếu chút hàng, vẫn cùng tổng giám đốc Kiều hợp tác.
Hoàng Thường ném cho anh ta một ánh mắt trách cứ: Nếu bên tổng giám đốc Thương thiếu hàng, không phải trực tiếp tìm tôi là được sao?
Thương Kỳ: Chủ yếu là lo bên quản trị Hoàng ông cũng không có nhiều hàng, mà chúng ta lại muốn có hàng lập tức, nên mới nghĩ xuống tay ở đường khác.
Hoàng Thường: Nhưng mà tôi còn nghe nói, nhà máy lần trước cảnh sát tập kích phá hủy, là bên các anh sao?
Nhất thời Thương Kỳ căm giận ra mặt: Là ai nói? Con mẹ nó ai ở sau lưng xuyên tạc thế chứ.
Rồi tức giận nhìn Hoàng Thường: Quản trị Hoàng, ông cũng biết đây, Hoắc tổng vì để ngăn tranh chấp nội bộ trong chúng ta, ai chịu trách nhiệm gì, từ trước đến nay vẫn phân công rõ ràng, tôi làm sao lại dám trắng trợn cướp đường làm ăn của ông chứ.
Hoàng Thường liếc mắt nhìn Kiều Trạch: Vậy hắn ta là chuyện thế nào?
Thương Kỳ: Không phải tôi đây muốn xây dựng quan hệ hợp tác trước sao, đợi khi hoàn thành cơ chế hợp tác, lại giới thiệu cho hai người làm quen nhau.
Rồi nói thêm: Đây cũng là ý của Hoắc tổng.
Vậy Hoắc tổng có biết... Chợt Hoàng Thường dừng lại, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Kiều Trạch và Lộ Miểu, Hắn ta chính là Giang Hành?
Liệu người đó có biết... Thay đổi lời nói, Hoàng Thường cười lạnh nhìn Kiều Trạch đang ngồi, Hắn ta là người của cảnh sát?
Thương Kỳ biến sắc, nhìn về phía Kiều Trạch.
Lập tức Kiều Trạch rút súng ra, họng súng chỉa thẳng vào đầu Hoàng Thường: Quản trị Hoàng, ông nói lại lần nữa xem!
Người ở đây đều bị hành động đó của Kiều Trạch hù dọa, nhất là Hoàng Giai Ngâm, cô ta không ngờ Kiều Trạch thực sự muốn lấy mạng Hoàng Thường, thất kinh lập tức đứng bật dậy.
Lộ Miểu cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn Kiều Trạch.
Cánh tay trái đặt trên vai cô hơi đè xuống, Kiều Trạch đẩy cô ra.
Cận vệ của Hoàng Thường ở bên cạnh cũng rút súng ra, nhắm thẳng Kiều Trạch.
Lộ Miểu biết hắn ta, lần trước khi đến đây, chính là người đàn ông gầy yếu ở bên cạnh Hoàng Thường, hình như tên là A Tuấn.
Hoàng Thường là người đã quen với tình cảnh căng thẳng thế này, mặt nghiêm túc không hề vì sự việc bất ngờ xảy ra mà biến sắc, vẫn như cũ không nhanh không chậm nghiêng người châm trà.
Cả Thương Kỳ và Ngô Man Man như bị choáng váng, vội vàng đứng dậy.
Ngô Man Man cẩn thận vươn tay nắm lấy súng Kiều Trạch, muốn đẩy súng anh ra chỗ khác, cười xòa nói: Tổng giám đốc Kiều à, làm gì thế kia chứ, động dao động súng quá dọa người rồi, có chuyện gì thì cứ từ tốn mà nói.
Kiều Trạch xoay cổ tay đẩy cô ta ra: Đây là ân oán giữa tôi với ông ta, cô đừng có xen vào.
Quản trị Hoàng. Kiều Trạch bình tĩnh nhìn Hoàng Thường, ánh mắt vừa sâu vừa lạnh, Ông chỉ cần nói suông một câu, mạng của Cao Viễn không còn, tôi đây đến cả tai cũng coi như phế. Mấy năm nay chúng tôi bán mạng cho ông, còn không bằng một câu vớ vẩn người khác nói đúng không?
Tay trái đặt trên chốt súng, không nhanh không chậm đè xuống, ngón trỏ tay phải đặt ở cò súng, từ từ kéo lui.
A Tuấn cũng xoạch một tiếng đẩy chốt an toàn xuống: Bỏ súng xuống!
Lộ Miểu lo lắng nhìn Kiều Trạch, trong lòng căng thẳng gần chết, nhưng không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cảnh giác nhìn hai người.
Hoàng Giai Ngâm trực tiếp đứng giữa hai người, giơ tay ra tỏ ý: Đều bỏ súng xuống cả đi, bỏ súng xuống.
Nhưng không ai bỏ xuống cả.
Đột nhiên Hoàng Giai Ngâm mất khống chế, hét lên với A Tuấn: Tôi bảo anh bỏ súng xuống!
Hắn ta chần chừ nhìn cô ta một cái, súng nắm trong tay nhúc nhích, nhưng lại không cam lòng, lạnh lùng nhắc nhở cô ta:
Hắn ta uy hiếp bố cô đấy.
Hoàng Giai Ngâm bất chấp, đè hai tay xuống: Tôi nói bỏ xuống.
Xoay đầu về phía Kiều Trạch, vẻ mặt đầy thờ ơ lạnh lùng nhìn anh: Giang Hành, bỏ súng xuống.
Nhưng Kiều Trạch vẫn nắm chặt súng như cũ.
Hoàng Giai Ngâm: Đây là nhà tôi, nếu anh nổ súng thật, anh cũng không thể còn sống mà ra ngoài đâu.
Kiều Trạch: Chưa thử làm sao cô biết người sống là tôi, hay là ông ta?
Lộ Miểu nghĩ một lúc, rồi trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, người nhìn sốt ruột đến mức sắp khóc: Anh đừng như vậy nữa, không chừng chỉ là hiểu lầm gì đó thôi, có chuyện gì cứ từ từ nói.
Kiều Trạch không hề nhìn cô, trực tiếp đẩy cô ra.
Từ đầu đến cuối Hoàng Thường là bình tĩnh nhất, từ tốn uống xong ngụm trà, cúi người cầm lấy điều khiển, bật tivi lên, chuyển mấy kênh, không quá một lát sau, tivi trên tường bắt đầu có hình ảnh, là một căn nhà trệt ánh sáng lờ mờ, một người đàn ông xa lạ bị treo lên xà nhà, trên cánh tay, ngực, đùi, khắp nơi đều đầy vết thương và máu, có đông cứng đóng vảy, cũng có những nơi máu đang thấm ra, áo sơ mi bị xé rách bươm, từng mảnh vải rũ xuống trên người, hòa cùng những vết máu đọng lại nơi nơi, xuyên qua mảnh vải che đùi anh, lờ mờ có thể trông thấy chút xương trắng hếu lộ ra, máu thịt mơ hồ.
Cách một mét bên chân anh, ở hai bên là con chó ngao Tây Tạng trưởng thành đang cùng nhau tranh đoạt xé nát một khối thịt máu chảy đầm đìa.
Lộ Miểu suýt chút nữa che miệng khóc lên, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng đè nén được cảm xúc, mắt nhìn thẳng vào màn hình tivi không rời.
Màn hình chuyển sang cảnh khác, chuyển đến một lối ra vào, trên màn hình là Kiều Trạch lạnh lùng, dùng súng một mình xâm nhập vào, thân người cao lớn xuyên qua căn nhà hài dẹp, từng bước đến gần người đàn ông đang bị treo lên đấy.
Hoàng Thường tắt tivi cái phụt, nhìn sang Thương Kỳ Ngô Man Man cũng là gương mặt khiếp sợ.
Tên đàn ông trên tivi là Cao Viễn, là một cảnh sát. Tay chỉ vào Kiều Trạch, Hắn ta lén trốn mọi người, một mình đi cứu một gã cảnh sát, có ý sao đây?
Thương Kỳ không thể tin nổi nhìn Kiều Trạch, đột nhiên giơ tay lên, rút súng từ bên hông ra, họng súng chỉ thẳng vào Kiều Trạch: Quả nhiên mày là cảnh sát!
Tao còn bảo sao chân trước vừa giao dịch của mày, sau lưng liền bị cảnh sát theo dõi. Quả nhiên là mày đội lốt giả dạng.
Hoàng Giai Ngâm chắn giữa lối, tay chỉ về phía Thương Kỳ: Anh bỏ súng xuống.
Lộ Miểu hết hồn nhìn cục diện bất chợt rối loạn này, theo bản năng nhìn về phía Kiều Trạch.
Gương mặt Kiều Trạch vẫn nặng nề nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, tầm mắt khóa chặt lấy Hoàng Thường.
Lộ Miểu thấy rõ bàn tay rũ xuống bên người anh đang nắm chặt, gân xanh trên tay lúc ẩn lúc hiện.
Lộ Miểu biết anh đang kiềm chế, Cao Viễn trên màn hình đã kích thích anh.
Đây có thể là lần đầu tiên anh chứng kiễn rõ ràng mọi khổ đau mà Cao Viễn phải chịu trước khi chết.
Lộ Miểu lo anh không khống chế được sẽ thực sự bóp cò, theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay anh, ở nơi người khác không nhìn thấy được, tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve giữa bàn tay, giúp anh phân tán lực chú ý.
Yết hầu Kiều Trạch lăn lên lăn xuống, nhếch khóe miệng lên, chợt xoay người, súng nhắm vào Thương Kỳ cũng đang dùng súng chĩa vào anh.
Mẹ mày thì ra mày cũng như gã họ Hoàng đó, đầu óc đều bị chó đái bỏ đi thế sao? Anh lạnh lùng nói, Người khác cố ý châm ngòi hai câu, liền tự xưng là thần thám nhanh nhạy ư*?
(*Ý bảo chưa tìm hiểu cặn kẽ đã cho là đúng.)
Thương Kỳ cũng lạnh lùng cầm chặt súng nhìn anh bất động: Tao với quản trị Hoàng quen nhau bao lâu, tao với mày quen nhau được bao lâu, mày nghĩ tao sẽ tin anh ư?
Kiều Trạch gật đầu: Được thôi. Nếu mày đã đồng ý tin tên già khốn nạn đó thì tao cũng chẳng còn lời để nói. Chúng ta cứ thử xem, rốt cuộc đạn của ai nhanh hơn.
Ngón trỏ chậm rãi bóp cò.
Hoàng Giai Ngâm vội vàng ngăn giữa hai người: Được lắm, có gan thì bắn tôi luôn đi!
Nói rồi hai mắt nhắm chặt.
Hoàng Thường lạnh mặt đứng lên: Càn quấy cái gì hả?
Đến gần kéo cô ta ra: Trong mắt trong lòng gã đàn ông này chưa từng có con, con còn chưa rõ sao?
Hoàng Giai Ngâm đứng im không nhúc nhích: Đó cũng là chuyện của con.
Tay chỉ thẳng vào Kiều Trạch: Mạng của anh ta là của tôi, trước khi tôi ra tay thì không được ai làm gì cả, nếu không hôm nay đừng ai muốn sống sót rời khỏi đây.
A Tuấn nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp.
Thương Kỳ cũng nghi hoặc nhìn cô ta.
Hoàng Giai Ngâm lạnh mặt không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn Kiều Trạch.
Khóe môi Kiều Trạch nhếch lên, xoay người bịch một tiếng ném súng lên bàm.
Có lời đay nghiến trước đó của Hoàng Giai Ngâm, anh vừa ném súng xuống, những người khác cũng thôi chĩa súng vào Kiều Trạch.
Tôi nói rồi, một ngày nào đó, tôi sẽ lấy lại tất cả những thứ các người thiếu tôi, cả vốn lẫn lời!
Ném lại câu nói đó, một tay Kiều Trạch kéo Lộ Miểu đến trước người, túm lấy cô đi ra ngoài, Đường Viễn cũng đi theo.
A Tuấn vẫn còn nắm chặt súng trong tay, họng súng nhắm vào lưng anh, tay run lên, lại không dám bóp cò.
Lộ Miểu và Kiều Trạch Đường Viễn thuận lợi ra khỏi biệt thự nhà họ Hoàng.
Đường viễn lái xe, Lộ Miểu và Kiều Trạch ngồi ở băng ghế sau.
Hai người vừa lên xe, cả người Lộ Miểu gần như tê liệt, khuỷu tay hung hăng thụi vào anh: Rốt cuộc anh đang làm gì thế hả? Có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?
Kiều Trạch cũng lạnh nhạt nhìn cô một cái: Không phải bảo em đừng đến rồi sao, còn em thế nào cũng phải để mình diễn kịch thêm, đòi đi theo bằng được.
Lộ Miểu vẫn còn sợ hãi, trái tim treo lên vẫn chưa thả xuống, thấy anh còn có tâm tư trêu chọc cô, người bị chọc tức, lấy khuỷu tay đập anh, xoay người không để ý đến anh nữa.
Kiều Trạch khẽ thở dài, duỗi tay ra kéo cô vào lòng.
Lộ Miểu hơi vùng vẫy không muốn để anh ôm.
Đừng lộn xộn, để anh ôm cái nào. Anh thấp giọng nói, vẻ khàn khàn và mệt mỏi trong câu chữ khiến cô nhớ đến Cao Viễn trên màn hình ban nãy, lập tức yên lặng lại, để mặc anh ôm chặt.