Nhưng... Lộ Miểu vẫn hoảng hốt, phản ứng cơ thể của cô rất chân thật, cô thật sự khó chịu. Thậm chí cô lo nghĩ liệu có phải do Kiều Trạch muốn để cô bớt buồn, nên mới thông đồng với bác sĩ tạo bản báo cáo xét nghiệm giả hay không, đây là chuyện Kiều Trạch hoàn toàn có thể làm được.
Lộ Miểu, nếu em thật sự dính phải ma túy, anh cũng sẽ buộc em phải cai nghiện, chứ không phải dùng cái cách giấu đầu hở đuôi này để làm em yên lòng.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Kiều Trạch nhìn cô nói từ tốn, vươn tay ra kéo cô vào lòng.
Miểu ngốc, dù ông trời có quên lãng em nhiều năm như thế, thì vẫn sẽ có một hai lần quan tâm em.
Cúi đầu hôn cô: Tin tôi, nhé?
Lộ Miểu ngập ngừng, rồi gật đầu.
Kiều Trạch dẫn cô đi tìm bác sĩ, hỏi nguyên nhân.
Bác sĩ là người Thẩm Kiều giới thiệu, cũng quen biết Kiều Trạch, nghe anh kể qua về tình hình Lộ Miểu xong, chỉ nói là hậu quả của việc ảnh hưởng bởi thuốc và tâm lí.
Biểu hiện triệu chứng hít phải ma túy giả của cô lúc ấy, ngoài ảnh hưởng của đủ loại thuốc trộn lẫn ra, còn có một phần có thể do tâm lí ảnh hưởng. Cô luôn bài xích kháng cự một cách cực đoan với chuyện hít ma túy, khiến cô nảy sinh phản ứng bài trừ mãnh liệt như thế.
Giữa chừng thì có cuộc gọi đến điện thoại Lộ Miểu, cô đi ra ngoài nghe máy.
Bác sĩ đưa mắt nhìn về phía cửa, đè thấp giọng xuống, hỏi Kiều Trạch: Phản ứng bài trừ của cơ thể cô ấy có chỗ khác với người thường, bình thường mà nói thì không hẳn có phản ứng dữ dội đến thế. Có phải trước đây cô ấy từng chịu tổn thương giống thế hay có bóng ma tâm lí gì không?
Bất giác Kiều Trạch nhìn Lộ Miểu ở bên ngoài, lắc đầu: Tôi cũng không rõ.
Bác sĩ thở dài: Để ý đến mặt này của cô ấy nhiều hơn nữa đi, rõ ràng cô ấy cho thấy rõ nguyên nhân vì tâm lí.
Kiều Trạch gật đầu.
Trò chuyện thêm một lát, anh dẫn Lộ Miểu đi về trước, trực tiếp về bên nhà anh, thuận đường cũng đón Lộ Bảo về.
Chuyện này xảy ra, anh thật sự lo cô chỉ có một mình, tuy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng nghĩ đến vẫn thật đáng sợ.
Vừa về đến nhà, Lộ Miểu lập tức đi tìm thức ăn cho Lộ Bảo.
Kiều Trạch nhìn cô ngồi xổm trên đất đút Lộ Bảo ăn, lại nhớ đến vấn đề mà bác sĩ nói lúc nãy, nhìn chằm chằm bóng lưng cô một hồi rồi ngồi xuống cạnh cô, lấy một ít thức ăn trong bát ném cho Lộ Bảo, rồi lúc này mới quay đầu sang nhìn cô.
Lộ Miểu, không phải trước kia em cũng bị người ta ép hít ma túy đấy chứ?
Lộ Miểu dừng tay, rũ mắt xuống, gật đầu: Ừm.
Kiều Trạch: Có hít không?
Lộ Miểu lắc đầu: Không có.
Im lặng một lát mới thấp giọng nói: Người đó bắt chéo hai tay em ra sau lưng, lấy thứ kia ra bắt em hít, lúc đó có em trai em ở đấy nữa, thứ kia bị em ấy cướp mất. Lúc đó em ấy cũng vừa bị ép phải hít xong, giật lấy rồi hít một hơi lớn ngay trước mặt em. Hít xong rồi tình trạng em ấy rất tệ, cứ nôn mãi, đồng tử rời rạc...
Cô hít mũi: Tối hôm ấy lúc em vừa chạm vào thứ đó thì vô cùng khó chịu, tuy anh ta đã bị ma túy khống chế đến mức thần trí không rõ, nhưng vẫn cố chấp đỡ tia lí trí cuối cùng, có chết cũng không để em chạm vào, em lại...
Cô không nói thêm gì nữa, cũng không khóc lóc, chỉ vô cùng bình tĩnh.
Kiều Trạch nhìn cô một lúc: Người đó là ai?
Một người... nói thích em, tên anh ta là Nhậm Vũ. Lộ Miểu dừng lại, Là ông chủ tiệm cơm mà em trai làm thêm, có lẽ là tay buôn ma túy. Có lần đi tìm em trai thì em đụng phải anh ta. Em không biết vì sao anh ta lại thích em, lúc nào cũng muốn thành đôi với em. Lúc đó em mới học cấp hai, không dám yêu đương, cũng rất sợ anh ta nên không muốn. Vừa hay lúc đó quan hệ giữa Trương Khởi với em trai em rất tốt, hắn ta lại là một tên lưu manh thích theo đuổi nữ sinh không ngừng, cũng không hiểu vì sao lại chặn trước cổng trường bọn em, nói muốn theo đuổi em, nói chung là làm chuyện rối tung lên đồn thổi bậy bạ rơi vào tay anh ta, sau đó anh ta liền...
Dù sao thì... cũng thật kì lạ, có một vài người vừa nói thích anh, một bên lại gây rối anh, thậm chí còn hủy hoại anh và cả gia đình anh chỉ để chứng minh sự quan tâm của mình. Cô nhìn anh nói, Nên đôi lúc căn bản em không biết vì sao người khác phải thích em, em rất sợ mà cũng rất ghét người khác nói thích em, em luôn không biết sau khi được người ta thích liệu có xảy ra chuyện gì không.
Kiều Trạch nhớ lại lần đầu tiên hôn cô thì cô đã nói, đừng thích cô.
Bây giờ gã ta ở đâu? Anh hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu: Em không biết. Sau đêm hôm đó, anh ta với em trai em liền mất tích, em không biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, em thì bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện rồi.
Kiều Trạch: Trước khi em bất tỉnh thì đã xảy ra chuyện gì?
Lộ Miểu ngập ngừng: Người đó thật sự rất tức giận, ép em làm một số chuyện em không muốn làm, lấy em trai ra uy hiếp em các kiểu.
Cô nói rất sơ sài, cô không muốn nhớ lại nhiều.
Kiều Trạch cũng không ép cô: Lúc ấy không báo cảnh sát sao?
Lúc đó điện thoại bị cướp, vừa lúc trước đó em với anh trai mới gọi điện xong, chỉ kịp gọi lại cho anh ấy. Sau đó anh ấy báo cảnh sát giúp, cũng là anh ấy giúp xử lí chuyện.
Kiều Trạch: Có ghi lại khẩu cung không?
Lộ Miểu gật đầu: Có ghi rồi. Nhưng lúc đó không có tin tức gì, nên em mới muốn làm cảnh sát.
Lúc đó trường học đưa tin rất chậm, cũng vì chuyện đó nên em đặc biệt ghét ma túy với tay buôn. Nhậm Vũ cũng như thế, chạy rồi không còn người quan tâm. Em không cam lòng, rất muốn đưa người như anh ta ra trước công lí, nên mới học lại thi vào học viện cảnh sát.
Kiều Trạch nhíu mày, trước khi anh tái bổ nhiệm Lộ Miểu thì đã nhờ bên Tiếu Trạm điều tra qua tư liệu về Lộ Miểu, không thấy tài liệu nào ghi việc lập hồ sơ báo cảnh sát.
Ngày hôm sau anh lại lần nữa tra xét hồ sơ báo án năm đó, không kiểm tra được tài liệu báo cảnh sát nào của Lộ Miểu hay Từ Gia Diên, cũng không có khẩu cung của Lộ Miểu.
Nói cách khác, năm đó Từ Gia Diên không hề báo cảnh sát.