Trước đây vẫn luôn tốt đẹp, nhưng từ sau khi nó vào công ty liền liên tục xảy ra sự cố... Hoàng Giai Ngâm hơi tựa vào bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn Ngô Man Man, Điều này chưa đủ khả nghi sao?
... Sắc mặt Ngô Man Man có mấy phần nghi ngờ, Không thể nào, nó còn chưa tiếp xúc gì với trung tâm tài liệu, chuyện nhà máy với giao dịch cũng chưa từng nhắc qua trước mặt nó, hôm xảy ra chuyện cũng ở dưới sự theo dõi của bọn tôi, hằng ngày ngoài lúc đi làm ra về thì không tiếp xúc với những người khác trong công ty, nó thì có bản lĩnh nào moi được tin tức nội bộ chứ?
Nó không moi được... Hoàng Giai Ngâm dừng lại, Nhưng người đàn ông của nó có thể moi được chứ?
... Ngô Man Man nhanh chóng hiểu ý, Cô nói Kiều Trạch?
Hoàng Giai Ngâm không gật đầu cũng không lắc đầu, vẫn giữ tư thế nghiêng đầu nhìn, Tên thật của Kiều Trạch là Giang Hành.
Ngô Man Man há to miệng ngạc nhiên.
Cô ta không xa lạ gì với hai chữ Giang Hành, là người bên cạnh Hoàng Thường, cũng là người Hoàng Giai Ngâm luôn nhung nhớ, tuy trước đây chưa gặp bao giờ, nhưng cũng có tiếng tăm trong nội bộ họ, thay Hoàng Thường giải quyết không ít chuyện khó khăn, nhưng sau đó không biết xảy ra nguyên nhân gì mà nói nội bộ có cảnh sát nằm vùng, cũng có người nói vì muốn cướp vị trí của Hoàng Thường nên mới bị đánh lén, đủ kiểu truyền miệng, lại không có kết luận.
Hồi đầu Giang Hành vì chuyện của Cao Viễn mới xảy ra chuyện. Có thể Cao Viễn là cảnh sát, liệu điều này có thể chứng minh rằng... Giang Hành cũng có thể là cảnh sát không?
Nếu Giang Hành cũng là cảnh sát, có phải mọi chuyện đều được tháo gỡ trót lọt rồi không?
Sắc mặt Ngô Man Man chậm rãi cứng lại, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra trong mấy ngày hợp tác với Kiều Trạch, về hành vi thì không có khả nghi nào, nhưng liên tục xảy ra chuyện, quả thật khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Có bằng chứng không? Dù sao vẫn còn hợp tác với Kiều Trạch, Kiều Trạch nhìn cũng không giống người hiền lành, có thể dễ dàng bị lừa gạt, không xác định trước, Ngô Man Man không dám kết luận dễ dàng.
Tính hai lần xảy ra sự cố này, bây giờ cô ta với Thương Kỳ đã sứt đầu mẻ trán, bên Kiều Trạch luôn thúc giục, nếu nhỡ không phải, coi như hợp tác giữa cô ta với bên Sách Phi đi tong. Không có bằng chứng trước, cô ta không dám mạo hiểm.
Hoàng Giai Ngâm xòe tay ra: Không có.
Có nhiều thứ không cần có bằng chứng mới có thể chứng minh được, không phải thử là biết được sao?
Ngô Man Man nhìn cô ta: Thử thế nào?
Hoàng Giai Ngâm: Lộ Miểu là người của anh ta, anh ta có phải cảnh sát hay không, nó lại không biết ư?
Ngô Man Man giữ ý kiến cũ, nhìn thái độ của Kiều Trạch với Lộ Miểu trong mấy ngày qua, Lộ Miểu không biết rõ chuyện cũng rất bình thường.
Ngược lại lời của Hoàng Giai Ngâm lại có phần châm chọc.
Ngô Man Man tiếp cận Hoàng Giai Ngâm nhiều ít là có mục đích cả, mục tiêu của họ là Hoàng Thường, cô ta không rõ Hoàng Giai Ngâm có nhận ra mục đích của mình chưa, nên mới cố ý châm ngòi quan hệ giữa họ với Sách Phi, hay là chỉ mượn tay cô ta chèn ép Lộ Miểu.
Không đoán ra tâm tư của Hoàng Giai Ngâm, Ngô Man Man cũng án binh bất động, chỉ nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ: Giai Ngâm, không phải cô yêu Giang Hành sao? Bây giờ vất vả lắm mới phát hiện anh ta còn sống, không phải cô nên vui sướng sao? Nhưng ý của cô nhìn thế nào cũng giống như muốn đưa anh ta vào chỗ chết thế?
Ai nói tôi muốn đưa anh ta vào chỗ chết? Hoàng Giai Ngâm nhìn cô ta một cái, Đến nay Giang Hành vẫn bị nghi ngờ là cảnh sát. Hơn nữa bố tôi, vì chuyện tôi bị thương mà hận anh ta thấu xương, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế phá anh ta. Sớm muộn gì anh ta cũng phải đụng mặt với bố tôi thôi, chỉ cần chạm mặt là chắc chắn lộ tẩy ngay, đến lúc ấy bố tôi muốn nói cho các cô biết anh ta là cảnh sát, các cô có thể không nghi ngờ anh ta sao? Còn không bằng để tôi thức tỉnh cô, có phải hay không chỉ cần thử là biết, như vậy về sau các cô cũng có thể yên tâm hợp tác, tôi cũng loại bỏ nghi ngờ với anh ta, kết quả cùng thắng, vì sao không làm chứ?
Ngô Man Man: Nếu anh ta thật sự là cảnh sát thì sao?
Hoàng Giai Ngâm trầm mặc một lúc rồi nhìn cô ta: Tùy các cô xử trí.
Ngô Man Man cũng thoáng lặng đi: Thử thế nào?
Hoàng Giai Ngâm vẫy tay gọi cô ta đến, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô ta.
Sắc mặt Ngô Man Man dần dần nặng nề, lại có phần lo lắng.
Hoàng Giai Ngâm cũng không ép cô ta: Tôi chỉ đưa ý kiến cho cô, còn muốn nhận hay không thì tự cô lo liệu.
Rồi đưa mắt nhìn điện thoại: Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây. Suy nghĩ kĩ thì gọi điện cho tôi.
Hoàng Giai Ngâm rời đi chưa lâu thì Ngô Man Man liền vào văn phòng của Thương Kỳ, truyền đạt lại lời của Hoàng Giai Ngâm cho Thương Kỳ, mặc dù mọi chuyện đều là cô ta ra mặt phụ trách, nhưng quyết định vẫn do Thương Kỳ.
Thương Kỳ nhiều ít vẫn còn băn khoăn mối quan hệ với Sách Phi, sự cố xảy ra dồn dập quả thật khiến lòng anh ta không kiên định được, có thể nhân cơ hội này điều tra nội tình của Kiều Trạch là tốt nhất, nhưng anh ta cũng lo rằng nếu đoán sai, ngược lại sẽ chọc giận Kiều Trạch.
Trước mắt cứ quan sát xem thế nào đã. Trầm ngâm một hồi, cuối cùng Thương Kỳ chỉ thốt ra mấy chữ này với Ngô Man Man.
Ngô Man Man hiểu ý, cũng không dám một mình hành động, lúc đối mặt với Lộ Miểu thì bình thường thế nào thì bây giờ thế ấy, thậm chí có phần thân thiết hơn, mấy hôm sau mở hội nghị nội bộ còn đặc biệt gọi Lộ Miểu đến, Kiều Trạch cũng đã ở đó.
Cuộc họp này mở trong nhà Thương Kỳ, thảo luận chính là một khoản giao dịch ma túy, vẫn là thị trường giải trí đó, thông qua mấy nhà đầu tư lớn cùng một đường dây với đạo diễn Giải, chịu trách nhiệm tổ chức mấy cuộc gặp mặt.
Nói đến tin tức giao dịch cụ thể thì Lộ Miểu bị kêu ra ngoài.
Cuộc họp kéo dài đến tận gần một giờ sáng.
Trên đường về, Lộ Miểu nhịn không được hỏi Kiều Trạch tình hình thế nào.
Dùng lời của Ngô Man Man mà nói, gần đây tin tức lan nhanh, lại vừa xảy ra chuyện, tất cả mọi người tạm thời kiềm chế lại đã, trước cung ứng một lượng nhỏ, bọn họ còn dự trữ một ít hàng, có thể lấy đi dò đường, nếu xác định không thành vấn đề thì lại lấy bên Sách Phi. Kiều Trạch không nhanh không chậm đánh vô lăng, Lý do nghe không thành vấn đề.
Lộ Miểu: Còn thực tế thì sao?
Kiều Trạch đưa mắt nhìn gương chiếu hậu: Có người theo dõi.
Lộ Miểu: ...
Cô nghiêm mặt, kiềm chế không quay đầu lại nhìn, chỉ lén nhìn lên gương chiếu hậu, nhìn dòng xe phía sau, không dễ nhận ra đằng sau đó là xe theo dõi hay chỉ là đi cùng đường.
Chiếc Passat màu đen. Kiều Trạch nhắc nhở, Cài dây an toàn đi.
Lúc Lộ Miểu lên xe đã cài dây an toàn rồi, theo phản xạ kéo chặt nó.
Ngồi yên. Thấp giọng dặn dò xong, đột nhiên Kiều Trạch giẫm chân ra, Tốc độ xe gần như ngay lập tức tăng vọt đến cùng, bị tốc độ đột nhiên tăng tốc tác động khiến cơ thể Lộ Miểu giật một cái về phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc Passat đằng sau, tốc độ chiếc xe kia cũng đã nhanh ơn, nhưng rốt cuộc kĩ thật cũng không theo kịp Kiều Trạch, đêm khuya trên đường cũng không có nhiều xe, điều này đem đến thuận tiện rất lớn cho Kiều Trạch, sau mấy lần lưu loát rẽ ngoặt đã đá văng chiếc xe kia không còn bóng dáng.
Lúc về đến nhà, một tay Kiều Trạch thảy chìa khóa xe lên bàn, ngồi xuống sô pha, thuận tay kéo Lộ Miểu ngã ngồi lên đùi, cúi đầu hôn cô, rồi mới nhìn vào mắt cô chậm rãi nói: Lộ Miểu, mấy ngày nay có thể em phải chuyển đi, một mình em có thể không?
... Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh, gật đầu, Có thể.
Nhưng vẫn còn nghi ngờ: Em có thể biết tại sao không?
Có người theo dõi em. Tay anh kiềm chế gạt tóc mái cô sang hai bên, Trong thời gian này tôi không hi vọng em gần gũi với tôi lắm, có thể biểu hiện xa cách phớt lờ được đến đâu thì cứ biểu hiện. Tôi sẽ tìm cho em một căn hộ tốt, cũng sẽ để Thẩm Kiều chuẩn bị một chiếc xe cho em. Sau này em ở một mình, một mình đi làm ra về, có được không?
Lộ Miểu gật đầu, có chút bận tâm: Nhưng tai anh vẫn chưa hồi phục, một mình anh sẽ không sao chứ?
Tôi không sao, giai đoạn hiện tại không có người muốn tôi xảy ra chuyện đâu. Anh cúi đầu chạm vào trán cô, Không có tôi em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để mình xảy ra việc gì. Em đưa Lộ Bảo đi luôn đi, có nó ở đó, tôi mới yên tâm.