Ngô Man Man đổi đề tài: Miểu Miểu, em có biết vì sao lúc trước chị muốn cùng với Từ Gia Thiên đến fan meeting của Lê Quân Hạo không?
Lộ Miểu nhớ lại những gì Kiều Trạch đã phân tích, cẩn thận không nêu ý kiến, chỉ để lộ biểu cảm nghi hoặc hỏi lại: Vì sao cơ?
Chị muốn móc nối với bên phía Lê Quân Hạo đây. Ngô Man Man quay đầu nhìn cô, Không ngờ cuối cùng lại bị nha đầu đó phá chuyện.
Lê Viễn Tường nắm trong tay gần nửa nguồn hàng trên thị trường ma túy trong giới giải trí, bây giờ ông ta vừa chết, hang ổ cũng bị truy quét, thị trường này giờ chẳng khác gì để trống. Nói xong, cô ta mỉm cười với Lộ Miểu, Em có biết điều này có nghĩa gì không? Tiền! Là tiền đếm không hết!
Mỗi một câu đều chứng thực phỏng đoán của Kiều Trạch.
Hôm nay chúng ta sẽ đi gặp một đạo diễn, mọi người gọi là đạo diễn Giải, coi như cũng có chút tiếng tăm ở phía Nam này, bên dưới có mấy nhóm người đi theo, phạm vị không nhỏ, có không ít nhu cầu với lượng hàng, quan trọng là ông ta có quan hệ không tệ với mấy nhà đầu tư, đối với mấy người trong giới giải trí mà nói, bình thường thích tụ tập với nhau, hẹn mọi người cùng high, rồi chơi mấy em minh tinh chưa nổi, vân vân. Trước đây bọn chúng đều dựa vào nguồn hàng do Lê Viễn Tường cung cấp, bây giờ Lê Viễn Tường đã thua, đang tìm hàng ở nơi khác, những tay buôn khác cũng đang rục rịch, muốn nhân thời cơ chen chân vào đấy.
Có thể vào được thị trường này không, phải xem em thế nào.
Lộ Miểu chần chừ chỉ vào mình: Em ư?
Ngô Man Man cười đầy sâu xa: Đúng thế.
Lộ Miểu cảm giác nụ cười và lời nói này của Ngô Man Man có gì đó kỳ lạ, cho đến lúc nhìn thấy đạo diễn Giải, cô mới hiểu được cô ta nói có thể vào được thị trường này hay không đều dựa vào cô là có ý gì...
Cô và vị đạo diễn này đã từng gặp mặt một lần, chính là trong tiệc sinh nhật của hgn lần đó, cô gặp Từ Gia Thiên bị chuốc say, chính là người trong phòng bao đã giơ tay cản cô với Từ Gia Thiên không cho đi, sau đó lại bị Kiều Trạch dọa thôi.
Vị đạo diễn Giải này dáng người hơi béo, không cao lắm, từ ngoại hình không thể nhìn ra được là con nghiện.
Ông ta cũng nhận ra Lộ Miểu, vừa thấy cô liền cười lạnh một tiếng, rồi nhìn sang Ngô Man Man: Cô Ngô à, cô đưa cô ta đến đây làm gì? Lần trước vừa vào đã đưa người của chúng tôi đi, tôi nhớ còn rất hung hăng kia mà?
Ngô Man Man cười vỗ về: Hiểu lầm hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm thôi. Thiên Thiên là em gái của Miểu Miểu chúng tôi, người làm chị, tổng cũng không nhìn nổi em gái mình sa đọa.
Còn không phải hôm nay tôi đặc biệt đưa cô ấy đến để nhận lỗi với anh sao? Ngô Man Man lén đẩy Lộ Miểu ra, để cô sang đó tiếp người.
Cô ấy chính là Lộ Miểu. Thuận tiện giải thích thêm.
Trong lòng Lộ Miểu có chút kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn biết mình đang làm nhiệm vụ, bèn cười dịu dàng với ông ta: Đạo diễn Giải à, thật là có lỗi, lần trước thấy em gái mình say ngất như thế, lập tức lửa giận nổi lên, đã mạo phạm nhiều rồi, hi vọng đạo diễn Giải chớ để trong lòng.
Rót hai ly rượu, đưa ông ta một ly, còn mình cầm một ly, tự mình nhận lỗi với ông ta.
Ông ta cũng là người sảng khoái, sau khi cụng ly uống hết một hơi, lúc đặt ly rượu xuống thì bỗng cánh tay giơ ra ôm lấy Lộ Miểu: Anh cũng không phải người không hiểu đạo lý, nếu cô Lộ đã hạ mình xin lỗi, chúng ta uống rượu với nhau thì việc cứ thế mà qua thôi.
Người cười ha ha mấy tiếng, lại không buông cô ra, còn ôm cô ngồi xuống sô pha.
Lộ Miểu nhịn, kéo tay ông ta ra, nở nụ cười nhạt ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Dường như Ngô Man Man rất hài lòng với biểu hiện của cô, lén cho cô một ánh mắt làm không tệ rồi cũng ngồi xuống một bên sô pha. Nói chuyện một lúc liền nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện ma túy: Đạo diễn Giải này, chuyện tối qua tôi nói trong điện thoại, anh xem...
Cô ta lấy một túi ma túy đá ném lên bàn: Độ tinh khiết của thứ này lên đến 92%, cao hơn 15% so với chỗ Lê Viễn Tường cung cấp cho các anh, anh có thể nếm thử.
Đạo diễn Giải nhìn Ngô Man Man một cái, tay còn đặt trên vai Lộ Miểu không nhúc nhích.
Lộ Miểu cũng bất động thanh sắc nhìn ông ta.
Ngô Man Man thay ông ta mở túi, đổ ra một chút lên giấy thiếc, lấy bật lửa ra.
Đạo diễn Giải từ từ thu lại cánh tay đặt trên vai Lộ Miểu, nghiêng nửa người, hít thử.
Lộ Miểu thấy ông ta từ dè dặt chậm rãi rơi vào mê say, mấy người khác ngồi trong phòng đều vây quanh lại, đua nhau thử.
Lộ Miểu thấy khi bọn họ hít thử một chút liền chuyển thứ đồ kia đi, ma túy đã sẽ kích thích dục vọng, người sau khi hít dục vọng sẽ tăng cao, cô không muốn biến thành mục tiêu dâm loạn của đám người đó sau khi luân phiên hít.
Hiển nhiên Ngô Man Man cũng không để ý đến việc liệu cô có thể trở thành vật chơi hay không, quan trọng là việc buôn bán của cô ta nhất định phải thành công.
Hành động đó của Lộ Miểu khiến cô ta nhìn cô một cái, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc.
Tay Lộ Miểu đè lên vật kia, cười cười nhìn đạo diễn Giải: Đạo diễn Giải, hàng của chúng tôi thế nào?
Đạo diễn Giải còn đang nhắm mắt say sưa, gật đầu: Không tệ.
Ngô Man Man mượn cơ hội thuyết phục, từ độ tinh khiết đến đủ loại ma túy, liệt kê từng lượng hàng cung cấp một, cuối cùng đồng ý cho ông ta 5% chiết khấu, để ông ta giới thiệu bọn họ đến những ông chủ lớn trong giới sau lưng họ.
Đạo diễn Giải không đáp ứng ngay lập tức, chỉ đích danh muốn Lộ Miểu ở lại cùng ông ta.
Ngô Man Man nhìn Lộ Miểu: Miểu Miểu, tối nay làm phiền em phục vụ đạo diễn Giải rồi.
Nhân cơ hội vào nhà vệ sinh liền kéo cô cùng đi ra ngoài, nói gì mà khiến cô vất vả rồi, đừng phá chuyện, phía Kiều Trạch cô ta sẽ giải thích hộ, mục đích mọi người đều giống nhau, đều là để kiếm tiền.
Lộ Miểu gật đầu, không nói rõ cũng không từ chối. Ý của Ngô Man Man rất rõ, đẩy cô ra làm mồi nhử, để cô gió thổi bên tai đạo diễn Giải, thổi trúng thì tốt, không trúng thì thoi, quan trọng là đạo diễn Giải đã nhận lợi rồi thì sẽ nể mặt, con đường đàm phán rộng ra rất nhiều.
Lúc vào nhà vệ sinh lén nhắn tin cho Kiều Trạch, nói sơ qua tình hình với anh, hỏi anh có thể sắp xếp quét khiêu dâm được hay không, rồi báo lại địa chỉ số phòng cho Kiều Trạch.
Ngô Man Man ngồi một chút rồi tìm cớ rời đi, để lại mình Lộ Miểu với đạo diễn Giải và mấy người đàn ông khác.
Cô ta vừa đi, đạo diễn Giải liền nhịn không được nữa, bắt lấy cô cố chấp muốn hôn, Lộ Miểu đưa tay đẩy miệng ông ta ra, rót rượu nói mấy câu khách sáo, cùng nhắc đến chuyện phim ảnh của ông ta, tay bất động nắm chặt điện thoại, cho đến khi điện thoại rung lên một cái, người mềm nhũn ra nhào vào lòng ông ta, vừa đút rượu ông ta, vừa thổi gió bên tai, hỏi thái độ của ông ta về món hàng này của bọn cô thế nào, muốn bao nhiêu, bên dưới có mấy người.
Đạo diễn Giải hít mấy hơi ma túy đá vào, cơn cuồng dâm đã sớm nổi lên, bây giờ gái đẹp mềm mại tựa trong lòng, người không kiềm chế được nữa, trở tay ôm lấy cô, cúi đầu toan hôn lên thì cửa rất đúng lúc bị người bên ngoài đá văng ra, một câu không được nhúc nhích quát lên, cảnh sát nối đuôi nhau vào.
Gái làng chơi và những người mua dâm trong phòng đều bị đựa đi, đi cùng còn có người ở những phòng bao khác, thấy cảnh sát tấn công quét khiêu dâm quy mô lớn, bọn chúng liền biết mình xui xẻo đụng trúng họng súng, ở hiện trường còn có phóng viên săn tin, lập tức đưa tin đã truy quét được hang ổ mại dâm lớn, ảnh kèm theo bài viết là cả trai lẫn gái bị đột kích ở phòng khác, một đám người ôm đầu lùi vào trong góc, không thấy rõ mặt, nhìn quả thật rất giống hành động truy quét khiêu dâm bình thường.
Sau khi Lộ Miểu được đưa về cục cảnh sát liền chia ra với những người khác, người được dẫn đến phòng thẩm vấn.
Ở bên kia bàn trong phòng thẩm vấn, ngồi đó chính là Kiều Trạch.
Người khoanh hai tay trước ngực ngồi đằng kia, nghiêng đầu nhìn cô.
Lộ Miểu không ngờ mình và anh lại dùng thân phận người bị thẩm tra và người tra hỏi để gặp mặt ở đây, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì lạ, còn có chút buồn cười, hơn nữa anh còn rất nghiêm túc, nhịn không được bật cười phì.
Kiều Trạch cũng bị cô chọc cười, đứng lên, đi về phía cô, đứng lại trước mặt cô, cúi đầu quan sát một vòng: Không sao chứ?
Lộ Miểu lắc đầu: Không có gì cả.
Kiều Trạch giang rộng hai tay, ôm lấy cô: Không có gì là tốt rồi.
Nhận lấy túi xách của cô từ cảnh sát bên cạnh đưa đến, cánh tay tự nhiên khoát lên vai cô: Về trước nào.
Lộ Miểu nhớ đến mấy người đạo diễn Giải: Bọn họ thì xử lí thế nào?
Chứng thật không mua dâm, quá nửa đêm sẽ thả người. Anh nói, quả thật tối nay chỉ sắp đặt kế che mắt với bọn chúng, mục đích là đưa người về, nhưng không thể để đạo diễn Giải sinh nghi, ảnh hưởng đến hợp tác giữa anh và Ngô Man Man, không thể cản trở Ngô Man Man được, vì bọn họ cũng muốn nắm giữ danh sách thị trường này. Thế nên tin tức ông ta chơi gái sẽ được phong tỏa, quá nửa đêm cũng sẽ thả người.
Sau khi Lộ Miểu cùng Kiều Trạch về đến nhà liền vào phòng tắm rửa trước, cô không chịu nổi trên người mình có mùi của người khác.
Lúc tắm xong đi ra thì Kiều Trạch còn bận việc trên sô pha, vẫn là bộ dạng lười biếng dựa lưng vào ghế, trên đùi đặt laptop.
Thấy cô đi ra, anh hất cằm chỉ về chỗ bên cạnh, Đến đây nào.
Lộ Miểu đoán có lẽ anh lại muốn thảo luận về vụ án, ừm một tiếng, vừa lau tóc vừa ngồi xuống sô pha, hỏi anh: Sao thế?
Hôm nay tình hình ra sao rồi. Anh đặt laptop lên bàn, nhìn sang cô, hỏi.
Giống lúc trước anh đoán đấy, Ngô Man Man muốn tiếp quản thị trường của Lê Viễn Tường. Lộ Miểu thuật lại tường tận tình hình ở hiện trường hôm nay cho anh, Hầu hết là mấy người trong giới đó tiếp xúc với ma túy kiểu mới, Ngô Man Man hứa sẽ cung cấp đủ kiểu hàng và trích số tiền không nhỏ, nhưng lúc trước anh phân tích với em thì có nói rằng, thị trường ma túy mới uy hiếp không ít đến bọn chúng, theo lý mà nói bọn chúng không nên đưa ra lượng lớn thuốc tinh khiết cao như thế mới đúng.
Cô nhíu mày: Mấy hôm trước, Ngô Man Man còn nói với em là đã đạt được hợp tác với phía bên anh, chẳng lẽ số hàng này do anh phụ trách cung cấp?
Không phải. Thương Kỳ không đề cập đến chuyện này với tôi. Kiều Trạch nói, Bọn chúng không tin tưởng tôi trăm phần trăm, chỉ mới đạt được hợp tác bước đầu, tin tưởng là còn phải dựa vào cơ sở cùng thuyền. Trước mắt không có giao dịch, dĩ nhiên sẽ không ngồi cùng thuyền.
Nếu cô ta dám đảm bảo cung cấp nhiều hàng như thế, ít nhất chứng minh bọn chúng có chỗ sản xuất của riêng. Kiều Trạch nói, Nơi đó sản xuất một lượng hàng lớn để bọn chúng cung ứmh vào thị trường này. Sở dĩ muốn hợp tác với Sách Phi chính là nhìn trúng vị trí bá chủ trên thị trường ma túy mới cùng với nguồn gốc nguyên vật liệu.
Việc bây giờ chúng ta phải làm là đạt được tin tưởng tuyệt đối. Dồn đến đường cùng đi một thuyền là cách nhanh nhất.
Động tác lau tóc của Lộ Miểu dừng lại, gật đầu như có suy nghĩ: Vậy nên muốn tấn công nơi sản xuất của bọn chúng?
Kiều Trạch gật đầu: Đúng thế.
Nghĩ ngợi một hồi lại hỏi cô: Hôm nay đi làm, cấp trên các em không sắp xếp việc gì cho em làm sao?
Câu hỏi này của anh có chút kì lạ, Lộ Miểu ngẩn người, sau đó lắc đầu: Không có.
Sao đột nhiên lại hỏi thế?
Không có gì, chỉ tò mò hỏi chút thôi.
Lộ Miểu ờ một tiếng, không nói nữa, quay người cầm lấy túi xách của mình, tính tìm điện thoại mở xem tin tức.
Vừa kéo khóa túi xách ra, điện thoại chưa thấy đâu thì đã thấy hộp thuốc mà Tô Minh nhét vào, cô giật mình sững người ra.
Kiều Trạch liếc cô một cái: Sao thế?
Không... không có gì...
Lộ Miểu nhanh chóng nhét hộp thuốc vào lại, lấy điện thoại ra, kéo khóa kéo định cất túi xách đi, không ngờ đột nhiên Kiều Trạch nghiêng người, giật lấy túi xách của cô.
Này này anh làm gì thế hả...
Lộ Miểu cuống đến mức nhanh chóng bật dậy đi sang, tay phải Kiều Trạch cầm túi xách giơ lên cao, cánh tay cô liền chụp vào không trung.
Cô vội vã đứng lên, tay trái Kiều Trạch đè lên vai cô, trực tiếp đè cả người cô lên đùi mình, anh cũng xoay người mở túi xách cô ra, nhất thời nhảy ra hộp Viagra kia.
Kiều Trạch cầm hộp thuốc ra, quan sát một lát, rồi nhìn cô: Em mua thứ này làm gì?
Tối qua... Kiều Trạch nghiêng đầu suy nghĩ, Em chưa thỏa mãn?
Lộ Miểu: ...
Cô mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: Không phải em mua...
Đưa tay che mặt muốn cướp lại đồ: Là cấp trên đưa...
Kiều Trạch nhíu mày: Tô Minh?
Lộ Miểu đỏ mặt gật đầu: Anh ta không nên nhét vào...
Kiều Trạch: Anh ta vô duyên vô cớ đưa thứ này cho em làm gì?
Vì... vì... Lộ Miểu gãi đầu, một hồi lâu vẫn không tìm được cớ thích hợp.
Đuôi mày Kiều Trạch nhướn lên: Hửm?