Lúc Kiều Trạch gọi đến thì Lộ Miểu vừa tắm xong đi ra, điện thoại đặt trên bàn.
Cô đoán có lẽ là điện thoại của Kiều Trạch, không dám bắt máy...
Hôm nay Tô Minh không sắp xếp đi đâu cả, sau khi đến khách sạn liền bảo cô nghỉ ngơi trước.
Cả buổi trưa cô ngủ say như chết, đến giờ mới dậy, vừa tắm rửa xong, cả người vẫn còn đau nhức, dấu hôn trên người vẫn chưa biến mất, phía dưới cũng đau rát, hai chữ Kiều Trạch làm cô phản xạ có điều kiện nhớ lại tối qua, có chút sợ hãi khi đối mặt với anh.
Điện thoại vang một hồi rồi ngừng lại, sau đó lại vang lên tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại ba bốn lần, Lộ Miểu không dám bắt máy, nhưng anh lại muốn gọi cho đến lúc cô bắt máy mới thôi.
Cô bất chấp gọi lại cho anh.
Kiều Trạch nhanh chóng bắt máy.
Sao không nghe điện thoại? Anh hỏi, sáng sớm tỉnh lại người chạy đi mất, đợi suốt một ngày vẫn không thấy có cuộc gọi nào gọi về, gọi qua thì không bắt máy, cơn giận của anh đã sớm được cô khơi lên rồi.
Lộ Miểu nghe thấy giọng anh không ổn lắm, thấp thỏm không yên.
Đang tắm đấy chứ. Cô nói, giọng không tự giác yếu hẳn đi, Có chuyện gì không?
Lửa giận đè nặng nơi ngực Kiều Trạch: Không thấy tin nhắn ban sáng sao?
Trong lòng Lộ Miểu “lộp bộp vang lên: Tin nhắn gì cơ?
Kiều Trạch: Lộ Miểu, đừng giả vờ hồ đồ với tôi.
Lộ Miểu không dám lên tiếng.
Kiều Trạch cũng không ép cô, kiên nhẫn đợi cô mở miệng.
Lộ Miểu không thể không nói dối: Hôm nay bận quá nên quên mất.
Kiều Trạch: Bận cái gì?
Bận việc.
Việc gì?
Thì... Lộ Miểu đau đầu gãi đầu, Thì chỉ là việc bình thường thôi. Mấy hôm nay tôi phải đi Quảng Châu với Tô Minh, đang bận dự án đầu tư, một dự án rất bình thường.
Sau đó luôn miệng nói một đống chuyện dự án đầu tư, có ý chuyển đề tài.
Kiều Trạch kiên nhẫn nghe cô nói về đống tài liệu, bất chợt hỏi một câu: Em không sao chứ?
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch nhắc lại: Tối qua...
Tối qua rất xin lỗi... Lộ Miểu theo bản năng tiếp lời, Tôi uống say, hơi mất khống chế hành vi, nếu làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, mong anh chớ để trong lòng.
Kiều Trạch bị cô chặn họng.
Nên em mới chạy trốn đúng không? Anh hỏi.
Giọng Lộ Miểu nhỏ dần: Tôi đi công tác...
Đi công tác vì muốn lén chạy trốn? Kiều Trạch hỏi, giọng cực kỳ bình tĩnh, Có phải em đã quên cái gì rồi không?
... Tim Lộ Miểu nảy một cái, Cái... cái gì?
Kiều Trạch: Phí qua đêm.
Ba chữ này nói rất đàng hoàng, còn cực nghiêm túc, Lộ Miểu lúng túng đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau vẫn chẳng nói gì.
Ngủ xong bỏ chạy, khách khứa còn biết ném lại hai trăm đồng, còn em ném lại cái gì? Tờ giấy? Kiều Trạch hỏi tiếp, dáng vẻ bình tĩnh như đang giao dịch.
Lộ Miểu nhịn không được nhỏ giọng cãi lại, Cũng không phải tôi ngủ thì anh...
Hơn nữa anh cũng không bị...
Bạo cúc. Hai chữ này gần như được nhả ra từ giữa răng môi, tuy rất nhỏ, nhưng Kiều Trạch nghe thấy, bị cơn tức của cô chọc cười.
Không phải nói uống say sao? Anh hỏi.
Lộ Miểu không lên tiếng.
Kiều Trạch khẽ thở ra, đổi đề tài: Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì lập tức điện thoại báo cáo.
Lại dặn dò vài chuyện công tác, rồi cúp máy.
Lộ Miểu không đoán được mục đích của cú điện thoại này là gì, bảo là nói đến chuyện tối qua thì không hẳn, cũng có chút bàn chuyện công việc, nhưng ít nhiều cũng gọt bớt sự thấp thỏm của cô, không lạnh lùng cũng không la mắng, cảm giác anh đem lại cho cô, dường như giống trong tưởng tượng của cô, giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng xử lý.
Lộ Miểu không nói rõ là cảm giác gì, vài ngày sau đó cô cũng không có thời giờ đi tìm hiểu.
Tô Minh giao việc cho cô khá nặng, cô lại là người mới trong lĩnh vực này, ngày nào cũng đều học hỏi những kiến thức liên quan đến đầu tư và tình hình công ty đối phương, tất bật chạy lui chạy tới công ty đối phương với Tô Minh, một dự án đầu tư hơn một tuần mới miễn cưỡng bàn xong, ký hợp đồng.
Dự án đầu tư lần này chỉ là một hạng mục rất bình thường.
Cô vừa mới đến, Ngô Man Man với Thương Kỳ cũng không thể nào để cô tiếp xúc với những hạng mục trung tâm, bọn họ cần thời gian quan sát cô, nên không thể nào giao cho cô ca vượt mức bình thường được. Cô coi như học tập thêm,ở bên cạnh Tô Minh bận rộn hơn một tuần, sau đó lại bay đến Côn Minh, bàn bạc một hạng mục khác, bận đến mức gần như hai chân không chạm đất, cho đến nửa tháng sau, cuối cùng mới có thể nhẹ nhàng thở ra, cùng Tô Minh bay về thành phố An.
Hơn mười ngày qua cô không hề gọi điện cho Kiều Trạch, mà Kiều Trạch cũng không gọi cho cô nữa.
Cô không cho Kiều Trạch biết chuyện cô về, lúc xuống máy bay với Tô Minh thì chưa đến mười hai giờ trưa, hai người quay về công ty một tiếng.
Cả Ngô Man Man và Thương Kỳ đều ở trong công ty, thấy cô về, Ngô Man Man còn đi lên trao cô một cái ôm, vỗ lưng cô nói: Vất vả rồi.
Nhiệt tình đến mức Lộ Miểu ngây ra, không biết sao đột nhiên Ngô Man Man lại nhiệt tình đến vậy, nhưng Lộ Miểu có thể nhận thấy, tâm tình của cô ta với Thương Kỳ vô cùng tốt, còn đặc biệt tổ chức tiệc tẩy tràn cho cô với Tô Minh.
Trên bàn rượu, Ngô Man Man còn kính rượu với riêng cô.
Lộ Miểu mượn cơ hội uống ly rượu này mà cười với cô ta: Chị Man gặp chuyện vui phải không? Vui vẻ quá vậy?
Ngô Man Man cười vỗ cô một cái, Chị biết không giấu được em mà.
Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì. Cô ta cười đặt ly rượu xuống, Lần này dưới sự sắp xếp của tổng giám đốc Kiều, bọn chị đã gặp được quản trị Thái của Sách Phi bọn em, bàn chuyện hợp tác.
Chớp mắt Lộ Miểu nhớ lại chuyện lần trước Kiều Trạch bàn chuyện vụ án với cô, toàn bộ nhân viên của Sách Phi có liên quan đến vụ án đều đã bị cảnh sát khống chế, nhưng chưa để lộ tin tức ra ngoài, cô đoán Kiều Trạch đã sắp xếp cho quản trị Thái với Thương Kỳ Ngô Man Man gặp mặt một lần, để quản trị Thái tỏ thái độ với họ rằng, sau này việc làm ăn của công ty toàn quyền giao cho Kiều Trạch phụ trách.
Quả nhiên...
Ngô Man Man uống hết ly rượu, ôm lấy vai cô vỗ vỗ, cười nói: Miểu Miểu à, sau này mọi người chúng ta đều là người một nhà rồi, có chuyện gì phải bảo vệ cho nhau đấy, con người tổng giám đốc Kiều không tệ, có kỹ năng, có quyết đoán, em cứ đi theo tổng giám đốc Kiều là được rồi, sau này chúng ta cùng ăn một miếng thịt đấy.
Lộ Miểu mím môi cười, gật đầu.
Kính cô một ly rượu, rồi nói tiếp: Miểu Miểu à, em theo tổng giám đốc Kiều lâu thế rồi, có hút chưa?
Vài túi nhựa chứa bột trắng được ném lên bàn.
Lộ Miểu biết nó, là heroin.
Tô Minh đưa mắt sang bên này, duỗi tay ra, cầm lấy thứ đồ nọ.
Còn đang uống rượu, hút cái gì mà hút. Anh ta nói, Mấy đợt trước dưới tay A Tiêu có tên nhóc, từ đầu vốn không tốt đẹp gì, uống say rồi liền nếm thử vài ngụm, khiến mạch máu giãn nở, vỡ mạch máu, chết ngay tại chỗ.
Anh ta quét mắt nhìn chai rượu còn hơn phân nửa trên bàn: Nếu có ai xảy ra chuyện, chúng ta không ai thoát được đâu.
Ngô Man Man cười giơ tay cầm lại thứ trong tay anh ta về: Không phải chỉ mới hỏi chút thôi sao, đâu dám tùy tiện để em ấy hút lúc này.
Rồi lại quay đầu nhìn Lộ Miểu: Miểu Miểu, em đụng vào thứ này chưa?
Lộ Miểu thành thật lắc đầu: Chưa từng.
Ngô Man Man ngạc nhiên: Tổng giám đốc Kiều không để em đụng vào sao?
Lộ Miểu vẫn lắc đầu: Đụng vào rồi sao giúp anh ấy kiếm tiền được nữa.
Ngô Man Man bị cô chọc cười: Hẳn rồi.
Cất lại thứ đồ, rồi không nhắc đến chuyện ma túy nữa.
Lòng bàn tay Lộ Miểu dinh dính, mồ hôi ra đầy.
Cô không biết trong khoảng thời gian cô đi vắng này, Kiều Trạch với Thương Kỳ Ngô Man Man đã bàn chuyện gì mà khiến cô ta không chút băn khoăn ném túi ma túy ra như thế.
Kết thúc bữa tiệc, Lộ Miểu về nhà nghỉ ngơi trước.
Kiều Trạch không có ở nhà, Lộ Bảo cũng đi vắng.
Thông thường Lộ Bảo đi vắng chỉ có một khả năng, Kiều Trạch cũng đi xa nhà, nó bị gửi nuôi ở chỗ Thẩm Ngộ Kiều Thời.
Kiều Trạch không có nhà cô thoải mái đôi phần, nhưng ở trong căn phòng này vẫn khiến cô có chút khó chịu.
Một hồi bận rộn cô đã sớm quên chuyện tối đó, nhưng người vừa đặt chân về nhà, trông thấy cửa phòng anh mở toang, cùng với giường lớn ở trong phòng, ký ức về tối hôm đó lập tức sáng bừng lên.
Khăn trải giường đêm hôm đó đã được lấy đi, Kiều Trạch cầm nó đi giặt, còn phơi ngoài ban công.
Lộ Miểu tưởng tượng dáng vẻ sáng hôm sau anh dậy giặt drap giường, mặt lại nóng bừng lên.
Anh là người đặc biệt cẩn thận, nhưng drap phơi lâu thế rồi vẫn chưa lấy vào, cô đoán có lẽ hai ngày đó anh cũng đi ra ngoài.
Cô không biết anh đi đâu, bận việc gì, nghĩ ngợi, cuối cùng nhịn không được lấy điện thoại ra gọi cho anh, không ngờ điện thoại tắt máy.
Cô nghĩ lại nửa tháng qua không liên lạc gì, đột nhiên có chút bận tâm về anh, sợ anh xảy ra chuyện.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, nửa tháng rồi anh không gọi cho cô, cảm thấy không bình thường lắm, đang cân nhắc có nên gọi điện cho đội trưởng Hình hay Chu Kỳ hay không, thì ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt mở cửa, theo bản năng cô quay lại nhìn.
Cửa bị đẩy ra, nhưng người mở cửa lại không phải là Kiều Trạch, mà là Kiều Thời đang cầm trong tay mấy túi đồ.
Kiều Thời cũng không nghĩ đến việc Lộ Miểu sẽ ở nhà, ngẩn người: Em về rồi à?
Rồi sau đó quơ quơ thứ trong tay với cô: Chị về đây lấy chút đồ, nhân tiện lấy thức ăn cho Lộ Bảo luôn.
Lại hỏi cô: Nghe anh chị nói gần đây em đi công tác, ra ngoài lâu thế kia à, vất vả lắm nhỉ?
Lộ Miểu lắc đầu: Cũng không hẳn.
Rồi chỉ tay về phòng Kiều Trạch: Anh ấy đi đâu vậy.
Kiều Thời hơi bất ngờ: Anh ấy cũng không nói với em sao?
Lộ Miểu lắc đầu: Không có.
Không sao đâu, con người anh ấy là thế đấy. Kiều Thời an ủi cô, Thường xuyên đột ngột không thấy bóng đâu, ngay đến một cuộc gọi cũng không gọi. Mười ngày nửa tháng sau lại đột nhiên về, quen chút là ổn thôi. Thật ra chị cũng không biết anh ấy đi đâu.
Lộ Miểu lo lắng: Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Sao anh ấy có thể có chuyện được. Cũng hơn ba mươi năm rồi, em xem không phải anh ấy sống rất tốt đó ư? Kiều Thời đã hoàn toàn quen với nhịp sống của Kiều Trạch, Em đừng lo cho anh ấy quá, người tốt không sống lâu, tai họa do trời, anh chị không phải người tốt đâu.
Lộ Miểu: ...
Cô không hiểu được lý luận này của cô ấy.
Kiều Thời chỉ vào mình: Người tốt sẽ luôn cay độc với em gái của mình ư?
Lời này đã an ủi cô, Lộ Miểu thẹn thùng cười, không nói gì.
Kiều Thời rất thích nhìn dáng vẻ ngơ ngác dễ thường có chút thẹn thùng này của Lộ Miểu, hơn nữa nếu ở chung với Kiều Trạch, thì nhìn thế nào cũng cảm thấy anh cô giống cầm thú.
Có lẽ hai ngày nay anh ấy sẽ về thôi, em đừng lo quá. Kiều Thời vẫn không nhịn được dịu giọng an ủi cô, nhân tiện đưa mắt nhìn khắp phòng, Tối nay có rãnh không? Sinh nhật con gái chị, cùng đến ăn bữa cơm đi, con bé rất thích em đó, ngày nào cũng hỏi chị xinh đẹp bao giờ lại đến nữa, nếu em có thể đến nhất định nó sẽ rất vui.
Lộ Miểu ừm một tiếng, hơi lúng túng: Em không biết sinh nhật cô bé, còn chưa chuẩn bị quà gì cả.
Người đến là được rồi, có quà gì vào tay con bé chưa đầy một tiếng cũng bị phá cả thôi. Kiều Thời nói, Đúng lúc đến tối có thể đưa Lộ Bảo về theo, còn ở đó nữa, nó cũng bị con bé chỉnh thành điên mất thôi.
Lộ Miểu gật đầu: Vâng.
Nhưng vẫn không thể không biết xấu hổ mà không đem quà theo, cô bỏ ra hai tiếng chọn cho Tiểu Tiểu Kiều một món quà sinh nhật.
Thẩm Kiều đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Tiểu Kiều, không làm long trọng lắm, chỉ mời bạn bè người thân đến chúc mừng, ở trong vườn biệt thự đặt một cái bàn lớn, mọi người cùng nhau ăn cơm, rồi lại cùng nhau cắt bánh ngọt.
Trừ biết được Thẩm Ngộ với Kiều Thời ra, Lộ Miểu không quen những người khác lắm, tính khí cũng không phải hoạt bát giỏi giao tiếp, nếu không phải vì công việc, thì hầu hết thời gian cô đều thu người im lặng, sau khi bắt chuyện xong thì bình thản ngồi một bên, chơi với Tiểu Tiểu Kiều.
Trong đám anh em của Thẩm Ngộ chỉ có lão thất là còn độc thân mà cũng chưa có người trong lòng, gần như tất cả cô gái trẻ tuổi độc thân trong thành phố đều là mục tiêu săn đi săn của cậu ta, hơn nữa vì Lộ Miểu vừa xuất hiện trong bữa tiệc gia đình thế này, cậu ta nhịn không được tìm Kiều Thời hỏi thăm chuyện Lộ Miểu.
Thẩm Kiều ngồi ngay cạnh lão thất, Kiều Thời còn chưa đáp lại cậu ta thì Thẩm kiều đã tiếp lời: Còn độc thân mà, đúng không?
Hai chữ đằng sau còn mở to mắt nhìn Lộ Miểu đối diện.
Lộ Miểu đang quay đầu chơi với Tiểu Tiểu Kiều bên cạnh, căn bản không biết hai người nói gì, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiều một cái: Cái gì?
Thẩm Kiều chỉ vào lão thất: Đây là lão thất nhà tôi... Thấy người thế nào?
Lại chèn thêm câu: Có ngon như anh Kiều không?
Lộ Miểu: ...
Vừa lúc Kiều Thời ngẩng đầu lên, thấy ở phía đối diện một bóng người cao lớn đang đi về bên này, bèn nhắc: Anh tôi đến rồi.
Đứng lên, vẫy tay với anh: Anh, sao giờ mới về thế?
Bận chút việc.
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên, Lộ Miểu theo bản năng ngẩng đầu, thấy Kiều Trạch ngược sáng đi đến.
Nửa tháng không gặp, vẫn là dáng vẻ trầm ổn cao ráo, khí chất mười phần.
Kiều Trạch nhìn một cái đã thấy cô, khi ánh mắt giao nhau thì Lộ Miểu mất tự nhiên dời mắt đi.
Kiều Trạch đi về phía cô, kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh cô.