Điện thoại là Ngô Man Man gọi đến, hỏi cô có liên lạc được với Từ Gia Thiên hay không.
Từ Gia Thiên hẹn cô ấy cùng đến fan meeting của Lê Quân Hạo, bây giờ buổi meeting đã sắp bắt đầu rồi mà không thấy người đâu, điện thoại cũng không gọi được.
Lộ Miểu nghe ý của Ngô Man Man, có vẻ như không biết Từ Gia Thiên đã xảy ra chuyện.
Em ấy hẹn chị lúc nào? Cô hỏi.
Mới sáng hôm qua chứ đâu, lúc con bé hẹn chị chị vẫn còn đang ăn sáng, nhắc đến chuyện fan meeting của Lê Quân Hạo, rồi hẹn hôm nay cùng đến. Bây giờ sắp bắt đầu rồi, nhưng không thấy con bé đâu, điện thoại cũng không gọi được, không có nó sao chị vào hậu trường được chứ.
Nghe giọng của Ngô Man Man có vẻ vội, xuyên qua điện thoại còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, đúng là đang ở nơi tổ chức sự kiện rồi.
Bây giờ chị ở đâu?
Ở hiện trường hoạt động của fans Lê Quân Hạo đấy. Tầng ba sân vận động. Ngô Man Man nói xong liền nhíu mày, Trừ gọi điện ra, em còn cách gì khác liên lạc với con bé không?
Em ấy... Lộ Miểu hơi do dự, Em ấy xả ra chuyện rồi.
Ngô Man Man kêu a lên: Sao lại thế? Xảy ra chuyện gì cơ?
Lộ Miểu kể sơ qua chuyện của Từ Gia Thiên.
Vậy bây giờ người sao rồi? Đã tìm được người chưa? Ngô Man Man gấp giọng truy hỏi.
Lộ Miểu: Vẫn chưa, tình hình của em ấy em cũng không rõ lắm, mẹ em ấy không thích em, không cho em biết.
Ngô Man Man im lặng một lúc: Lát nữa chị sẽ nhờ người hỏi thăm xem.
An ủi vài câu, rồi gác máy.
Lộ Miểu cầm điện thoại suy nghĩ, mở weibo lên, nhập lên thanh tìm kiếm fan meeting của Lê Quân Hạo, đúng là trên weibo có không ít fans chia sẻ ảnh tại hiện trường, ở hiện trường fans đến đông nghịt, theo đạo lí anh ta nên xuất hiện rồi, nhưng ở hiện trường lại không có ảnh của anh ta, bên phía tổ chức có đăng tin tkhông báo, vì tạm thời thân thể anh ta không khỏe, có thể tối nay mới có mặt.
Lộ Miểu không biết là anh ta bị mời đi thẩm vấn hay thân thể không khỏe thật.
Cô cầm điện thoại quay sang Kiều Trạch ngồi gần đó, đưa điện thoại cho anh xem: Có phải cảnh sát triệu anh ta đến rồi không?
Kiều Trạch liếc nhìn cô, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thẩm Kiều, nhờ cậu ta hỏi thăm tình hình.
Thẩm Kiều đi theo Thẩm Ngộ lăn lộn hơn mười năm ở thành phố An, sớm đã quen thân hết cả ở thành phố An này. Tính cậu ta cũng lỗ mãng, cà lơ phất phơ không chịu bị hạn chế, khả năng giao tiếp thuộc hạng nhất, quen đủ hạng người, trong ngoài hệ thống nơi nơi đều có người quen của cậu ta.
Nhờ cậu ta hỏi thăm sự tình, thường chỉ cần một cú điện thoại là xong chuyện.
Kkhông đầy một lát sau, cậu ta đã gọi điện đến, do thói quen mà gọi đến, lúc mặt đối mặt đều giao tiếp bình thường nên chốc lát cậu ta quên mất Kiều Trạch bị điếc.
Kiều Trạch nhấn nút nghe thì nói luôn: Gọi tôi làm gì, cậu nói với Lộ Miểu đi.
Rồi đưa điện thoại cho Lộ Miểu.
Thẩm Kiều khá ngạc nhiên khi anh tín nhiệm Lộ Miểu đến mức đó, nhưng vẫn nói lại tin tức đã hỏi thăm được cho Lộ Miểu, quả thật cảnh sát có tìm đến Lê Quân Hạo nghe ngóng, nhưng không có chỗ nào đáng ngờ, nửa tiếng sau, bóng dáng của Lê Quân Hạo đã xuất hiện tại hiện trường hoạt động.
Trên weibo có phát video trực tiếp.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn: Đây là ngôi sao mà Từ Gia Thiên báo cảnh sát?
Lộ Miểu gật đầu: Đúng thế, chính là anh ta.
Kiều Trạch nhìn theo anh ta một lúc: Cô không biết là... gương mặt này nhìn khá quen mắt sao?
... Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh, rồi lại nhìn Lê Quân Hạo trong đoạn video, không nhìn ra.
Quê anh ta ở đâu? Đột nhiên Kiều Trạch hỏi.
Ở ngay thành phố An. Lộ Miểu nhớ Từ Gia Thiên có từng nhắc đến, Lê Quân Hạo là đại minh tinh xuất thân ở thành phố An, tuy phát triển ở Bắc Kinh, nhưng quê nhà anh ta ở bên này, có cơ hội sẽ quay về.
Kiều Trạch nghiêng người cầm lấy chìa khóa trên bàn: Qua đó xem.
Lộ Miểu ngạc nhiên đứng lên: Mặc kệ bên 1206 ư?
Chạy không được đâu. Kiều Trạch đứng dậy, Đến hiện trường hoạt động nhìn xem.
Hai người nhanh chóng lên xe, lúc khởi động xe thì Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái: Ngô Man Man theo đuổi minh tinh à?
Lộ Miểu nghiêng đầu nghĩ: Kkhông theo.
Lần trước Từ Gia Thiên mời cô ấy đến xem nhân phẩm Lê Quân Hạo thế nào, cô với Ngô Man Man ngồi phòng trong, nhưng Ngô Man Man chỉ bình phẩm Lê Quân Hạo từ đầu đến chân, không hề có cảm giác cuồng nhiệt khi fan gặp thần tượng.
Nếu không phải theo đuổi, vì sao cô ta nhất định đi đến fan meeting của anh ta, muốn vào hậu trường của sao?
Lộ Miểu nhíu mày, không hiểu rõ lắm.
Cô ta muốn mượn phía Lê Quân Hạo này. Kiều Trạch nhìn cô, Nếu Lê Quân Hạo đúng là con nghiện, cô ta sẽ mượn tuyến này của anh ta mà nắm lấy cơ hội thị trường ma túy trong giới giải trí, trước mắt người nổi tính hít ma túy là đặc thù rất mạnh của nơi này, nếu ở đây có người dẫn đầu hít ma túy, thì cơ bản mọi người đều sẽ hít theo, vì nếu cô kkhông hít, thì không thể vào được chốn này, sẽ có vẻ xa lạ, đối với người mới hoặc người nổi tiếng chỉ có ba bốn mối mà nói, tâm lí cấp bách nhất chính là hòa nhập vào chốn này, mở rộng nhân mạch, vì sự nghiệp đi lên của mình mà mở ra lối đi, thế nên nếu có anh lớn chị lớn trong hội đã mời chào, bọn họ tự khắc lo lắng cho sự nghiệp của mình, có thể sẽ theo vào, vô hình trung chính là một thị trường.
Hội kiểu này, cũng tương tự bên phía Châu Kỳ, cùng là mọi người tụ tập lại nhau hít ma túy, ở Hồng Kông Đài Loan, người trong giới gọi là tiệc thuốc, ở Bắc Kinh thì gọi là hiệu thuốc. Thông thường trong cõi buôn đều là những tay sếp soạn ra, nhân mạch của bọn họ rộng, quan hệ mạng lưới phức tạp, muốn buôn bán ma túy thì khá dễ dàng. Lấy nhân khí với giá trị buôn bán lúc này của Lê Quân Hạo, anh ta đã đứng vững gót chân ở chốn này, có nhiều người mới muốn nịnh bợ anh ta, cũng như nhiều ông chủ kinh doanh lớn muốn bóc lột giá trị thương mại của anh ta. Nên chỉ cần Ngô Man Man nắm được Lê Quân Hạo, bất kể bên dưới anh ta có người nào muốn bợ đỡ, hay là trùm hội, đều là một con đường bán hàng của cô ta.
Đương nhiên, mục đích chính của cô ta hẳn vẫn là muốn mượn Lê Quân Hạo trèo lên hội của các sếp trong cõi buôn sau lưng anh ta.
Thị trường này, thứ kkhông thiếu nhất chính là tiền.
...
Giải thích xong, xe của Kiều Trạch cũng đã đến ngoài sân vận động.
Kiều Trạch cho xe dừng ở bãi đỗ xe cửa hàng đối diện bãi đỗ xe của sân vận động, đây là nơi hoạt động kết thúc, nhóm người Lê Quân Hạo muốn rời đi thì phải qua nơi này.
Lộ Miểu cùng Kiều Trạch ngồi trên xe, cô đang xem video hoạt động, còn Kiều Trạch nhìn chằm chằm vào cửa bãi đỗ xe.
Nửa tiếng sau, hoạt động của Lê Quân Hạo thuận lợi kết thúc, dưới sự vây quanh của các nhân viên công tác với phóng viên và fans mà đi ra khỏi hiện trường hoạt động, rồi sau đó lên xe quản lí rời đi.
Kiều Trạch trông thấy bọn họ lái xe rời đi thì mới cho xe đi theo.
Lê Quân Hạo ở lại khách sạn năm sao lớn nhất thành phố An, là khách sạn lớn của thành phố An.
Lúc anh ta xuống xe thì lên thẳng nhà ăn ở tầng cao nhất dùng cơm, đã đặt phòng trước.
Lộ Miểu kéo tay Kiều Trạch đi vào, cố ý đi về phòng ăn của Lê Quân Hạo, bên đó đang có phục vụ cầm thực đơn đi đến.
Lộ Miểu tính toán thời gian, lúc đến trước cửa thì vừa khéo bất ngờ đụng phải nhân viên, trong nháy mắt phục vụ mở cửa phòng ra, thực đơn trong tay nhân viên bị đâm trúng rớt xuống đất.
Tiếng động lớn đã kinh động đến người trong phòng ăn.
Lộ Miểu vừa rửa sạch vết trà trên người, vừa giả vờ vô tình ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, sau đó rất ngạc nhiên nói với Lê Quân Hạo: Anh Lê?
Nhất thời Lê Quân Hạo không nhận ra cô.
Lộ Miểu cười: Tôi là chị gái của Thiên Thiên đây, lần trước có dịp cùng nhau dùng cơm rồi.
Lê Quân Hạo bừng tỉnh, khách khí cười với cô: Tôi nhớ cô rồi, lần trước Thiên Thiên say, là cô đưa cô ấy đi.
Lộ Miểu cười lúng túng: Lần đó thật có lỗi, chỉ là tôi thấy em ấy uống say quá.
Rồi sau đó giả vờ vô tình nhìn vào phòng: Hôm nay Thiên Thiên không ở đây cùng anh à?
Lê Quân Hạo cười cười: Vẫn chưa liên lạc với cô ấy, hai ngày nay bận việc quá.
Lộ Miểu gật đầu: Vậy kkhông làm phiền anh nữa, lần sau lại trò chuyện.
Lộ Miểu kéo Kiều Trạch đi trước, vào phòng đối diện.
Anh cảm thấy Từ Gia Thiên là bị anh ta bắt ư? Vừa ngồi xuống, Lộ Miểu liền thấp giọng hỏi Kiều Trạch.
Kiều Trạch liếc nhìn cô: Tôi không phải đến tìm Từ Gia Thiên.
Nhân tiện thôi. Lộ Miểu xách bình trà rót ra hai ly, tay cầm một ly, chậm rãi đưa đến trước mặt anh: Mời anh uống trà.
Hai tay Kiều Trạch nhẹ nhàng vòng trước mặt, nghiêng đầu nhìn cô: Có chuyện gì thì nói thẳng.
Lộ Miểu mím môi, từ từ đặt ly trà đến trước mặt anh: Không phải anh học trinh thám hình sự sao, thử phân tích chút đi, liệu có khả năng Từ Gia Thiên ở trong tay anh ta không?
Kiều Trạch cong môi: Tôi một không chưa đến hiện trường phát hiện vụ án hai chưa tiếp xúc bất cứ khẩu cung gì ba không điều tra bối cảnh anh ta bốn đến ngay anh ta nói gì cũng không nghe thấy, chỉ bằng một cái nhìn, cô lại bảo tôi phân tích cho cô, liệu Từ Gia Thiên có nằm trên tay anh ta ư?
Lộ Miểu chun mũi: Đội trưởng Tiếu nói anh là truyền kỳ.
Kiều Trạch liếc mắt nhìn cô: Tại sao không nói tôi còn là thần phật?
Khuỷu tay anh đặt trên bàn, người nghiêng về phía cô: Ngay cả động tác dâng trà ban nãy của cô, không phải là đã coi tôi là thần thánh mà cúng bái đấy ư?
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch duỗi tay ra, trở tay cầm lấy thực đơn, mở ra: Muốn ăn gì không?
Làm sao Lộ Miểu còn muốn ăn gì được, cứ tùy tiện là được rồi, ngay cả vì sao mình phải ở đây với anh cô cũng không hiểu.
Kiều Trạch không đợi cô phản ứng, gọi vài món.
Bữa cơm này của Lê Quân Hạo mất hơn hai tiếng, đến bảy giờ tối mới xong xuôi.
Lộ Miểu với Kiều Trạch thấy anh ta rời đi, nhưng không đi theo lên lầu, ngược lại quay về bãi đỗ xe, ngồi trong xe đợi.
Nửa tiếng sau, một mình Lê Quân Hạo xuất hiện ở bãi đỗ xe, đội mũ, đeo khẩu trang kính râm, che đây kín đáo, một mình lên xe, rồi sau đó lái xe đi mất.
Kiều Trạch lái xe đuổi theo.
Dù tai anh không nhạy, nhưng kỹ thuật lái xe vẫn như cũ, hơn nữa lần dấu với phản lần dấu, sớm đã tkhông thạo.
Rốt cuộc cũng là người hành nghề gần hai mươi năm, Lộ Miểu nghĩ, lại nhịn không được nhìn trộm anh một cái, người nhìn khá trẻ, chỉ chừng ba mươi, cô nghĩ mãi không ra anh đã mấy tuổi.
Kiều Trạch nhìn cô: uốn hỏi gì thì nói thẳng đi.
Lộ Miểu mấp máy môi: Vẫn là vấn đề gọi chú hay anh đấy.
Kiều Trạch không để ý đến cô nữa.
Sự chú ý của Lộ Miểu đã đặt lên phong cảnh hai bên đường, càng đi càng cảm thấy quen, hơn nữa khi xe Lê Quân Hạo từ từ chạy vào tiểu khu bọn họ ở thì Lộ Miểu a lên một tiếng, quay đầu nhìn Kiều Trạch.
Tay Kiều Trạch khoát lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô: Lúc trưa tôi có hỏi cô, gương mặt này nhìn có quen mắt hay không. Đây chính là đáp án.
Theo anh ta dừng xe dưới lầu một khu nhà, cho đến khi anh ta xuống xe vào thang máy, anh mới tắt máy, xuống xe đi theo.