Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 32




Ăn sáng xong Kiều Trạch liền ra ngoài, không đưa cô theo.

Lộ Miểu một mình về khách sạn, có chút bực bội.

Không phải bực bội vì không được Kiều Trạch cho phép, mà là vì bản thân luôn nói không để cảm xúc làm ảnh hưởng đến công việc, nhưng rồi vẫn tự mất mặt.

Cô quả đúng như Kiều Trạch nói, không đủ thuần thục xử lí chuyện tình cảm.

Cũng chứng thực năng lực còn thiếu.

Cô nhiều ít vẫn còn để ý đến cái nhìn của Kiều Trạch, vì để ý, nên mới cảm thấy áp lực, cũng vì vậy mà không nắm tốt cảm xúc trong tay.

Cô có thể đón nhận chỗ thiếu hụt của mình, nhưng không cho phép bản thân vì nó mà hối hận.

Phương diện nào chưa đủ, thì bù đắp phương diện ấy.

Đến trưa Lộ Miểu mới điều chỉnh lại tâm tình, giữa trưa hẹn Ngô Man Man đi ăn.

Lúc gặp Ngô Man Man thì cô thu lại vẻ tiều tụy của hai ngày nay, trạng thái đã khôi phục lại vẻ sáng rỡ của ngày đầu tiên.

Ngô Man Man nhìn là biết được cô có thay đổi: "Hôm nay nhìn tâm tình có vẻ không tệ, sao thế, gặp được chuyện gì vui à?"

"Đâu có chứ." Lộ Miểu thẹn thùng cười, "Chỉ là đã nghĩ thông một việc."

Ngô Man Man cười "ù ôi" hai tiếng: "Nghĩ thông chuyện gì cơ? Có liên quan đến tổng giám đốc Kiều không?"

Lại nói: "Chị thấy em hai ngày trước có vẻ mệt mỏi, chắc cũng liên quan đến tổng giám đốc Kiều nhỉ."

Chợt trong lòng Lộ Miểu đập thịch một cái, khó trách Kiều Trạch nhắc cô, cả đám này, đều thành tinh cả, chỉ là cất giấu không thích nói mà thôi.

Cô khẽ than, im lặng một lúc, rồi mới nhìn cô ấy: "Quả thật có chút nguyên nhân vì anh ấy."

"Hai ngày nay nhìn ánh mắt của anh ấy nhìn Từ Gia Thiên, rồi thái độ đối với em thì..." Lộ Miểu khẽ khuấy ống hút, hơi dừng lại, nhìn sang cô ấy nói, "Em cảm thấy... Hình như mình thích anh ấy rồi."

Ngô Man Man sửng sốt, sau đó cười nói: "Chị còn tưởng sao nữa, không dưng đột nhiên trở nên mệt mỏi như thế."

Lộ Miểu mím môi cười, không nói tiếp.

Ngô Man Man cầm ly cà phê gõ “cốc cốc” lên bàn hai cái: "Ơ, ngày đó là ai nói, đối với đàn ông ấy mà, chỉ cần thỏa mãn là được rồi, đừng nghĩ đến chuyện không nên. Sao bản thân lại lún vào rồi."

Lộ Miểu lắc đầu cười: "Nên mới nói, đàn bà phụ nữ toàn khẩu thị tâm phi."

"Người đàn ông như anh ấy, thật ra muốn không động tâm cũng khó lắm." Lộ Miểu nói xong nhìn cô ấy, "Chị Man, nói thật đi, chị sẽ không rung động trước tổng giám đốc Thương chứ?"

"Rung động thì sao, còn không phải như thế này ư." Ngô Man Man khuấy cà phê, "Dù sao như bây giờ cũng tốt, tạm thời anh ấy cũng không bỏ rơi chị, cứ thế mà ở bên anh ấy thôi."

Lộ Miểu gật đầu, cầm ly nước lên, kính với cô ấy: "Chúc chị có kết quả tốt."

"Cám ơn." Ngô Man Man cũng cạn ly lại.

Lộ Miểu nhấp một hớp, rồi tiếc nuối đặt ly xuống: "Mai bọn em phải về trước, không biết sau này bao giờ mới có thể gặp lại đây."

"Có gì đâu, không phải các em cũng ở thành phố An sao? Sau này vẫn còn nhiều cơ hội lắm." Ngô Man Man đưa cho cô một tờ danh thiếp, "Bên trên là số điện thoại riêng của chị, có cơ hội thì đi ăn với nhau một bữa."

"Khoảng hai ngày nữa bọn chị cũng phải về." Lại nói thêm.

Lộ Miểu cười nhận lấy tấm danh thiếp, "Tốt quá, đến lúc đó chị Man đừng chê em phiền nhé."

Rồi hỏi cô ấy: "Đúng rồi, chị Man, chị có quen bác sĩ tâm lí nào không?"

"Sao thế?" Ngô Man Man lo lắng nhìn cô.

"Gần đây em cứ có áp lực lớn, đêm gặp ác mộng, làm phiền đến người ta, nên muốn đi xem thế nào."

Ngô Man Man liền hiểu rõ, mạng lưới của cô ấy khá rộng, rất nhanh đã giới thiệu cho cô, ở ngay Macau.

Sau khi ăn xong còn đích thân dẫn cô đi.

Lộ Miểu cũng tùy cô ấy, nếu sau này thật sự phải tiếp xúc thâm nhập, cô không muốn lúc đó cô ấy nghi ngờ thói quen xấu này của cô.

Bác sĩ tâm lí hơn 40 tuổi, nhìn khá thân với Ngô Man Man.

Bác ấy hỏi bệnh tình của cô, Lộ Miểu kể sơ qua, cũng chắc đến chuyện mình bị nhà họ Từ vất bỏ.

Thương Kỳ và Ngô Man Man đều quen Trần Kỳ, Từ Gia Thiên lại gọi cô ấy một tiếc chị, Lộ Miểu cũng từng nhắc đến quan hệ của cô với Từ Gia Thiên trước mặt họ, thế nên ở trước mặt Ngô Man Man cũng không kiêng dè.

Bác sĩ tâm lí chẩn bệnh là, có thể do áp lực tâm lí quá lớn, dẫn đến lo âu.

Ngô Man Man cho là cô vì Kiều Trạch nên mới như thế, bước ra khỏi phòng khám, an ủi cô vài câu, thả lỏng tinh thần, đừng nghĩ nhiều, thậm chí còn khuyên cô thử rời bỏ Kiều Trạch xem.

Vừa đúng lúc Tô Minh đến đón cô ấy, Ngô Man Man lập tức chỉ vào Tô Minh cười nói: "Tô Minh nhà bọn chị cũng không tệ, có muốn cân nhắc lại không."

Lộ Miểu và anh ta đã từng giáp mặt trong KTV, từng gặp một lần, cô vẫn còn nhớ Kiều Trạch nói là cô phải xây dựng liên lạc với Tô Minh, bèn cười nói: "Chị Man, chị đừng làm bẩn tổng giám đốc Tô chứ. Em là người thế nào, tổng giám đốc Tô là ai kia chứ."

Nói thì nói thế, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, xin số Wechat của Tô Minh.

Ngô Man Man cười cô nói một đằng làm một nẻo, lúc lên xe vẫn còn trêu ghẹo Tô Minh: "Cô em gái này của tôi không tệ đâu, anh nên nắm cho chắc vào."

Tô Minh chỉ cười ngại ngùng, chào hỏi Lộ Miểu, rồi dẫn Ngô Man Man đi trước.

Lộ Miểu thôi cười, xoay người đến phòng khám tâm lí khác ở gần đấy.

Vẫn là xin ý kiến về vấn đề gặp ác mộng của mình, kết quả chẩn đoán của bác sĩ cũng không khác nhau lắm, vẫn cảm thấy do cô gặp áp lực tâm lí quá lớn, có thể cũng liên quan đến vài chuyện đã xảy ra, cho cô mấy viên thuốc an thần, khuyên cô hãy thoải mái, thả lỏng tinh thần.

Lộ Miểu để người ta làm một giấy tờ xác minh cô có thể làm việc sinh hoạt bình thường cho cô.

Khám xong thì sắc trời hãy còn sớm.

Không biết Kiều Trạch đã đi đâu, không thấy gọi cho cô, Lộ Miểu cũng không dám gọi cho anh, một mình buồn chán, rãnh rối đi đến nhà hàng Quảng Đông hôm qua.

Cô đặc biệt canh giữ cửa sau nhà bếp, đợi Trương Khởi.

Đến chín giờ rưỡi tối thì nhà hàng cũng thưa người dần, Trương Khởi ở trong bếp cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài hít thở.

Anh ta vừa đẩy cửa ra thì liền trông thấy Lộ Miểu, sắc mặt hốt hoảng, xoay người định đi.

Lộ Miểu không biết anh ta bận cái gì, dường như anh sợ phải gặp cô.

Cô đi theo, luôn đi sau anh ta, không nói câu gì.

Cước bộ của anh ta lúc nhanh lúc chậm, Lộ Miểu đi theo cũng khi nhanh khi chậm.

Cuối cùng Trương Khởi bị ép đến mức nóng nảy, dừng bước, quay đầu nhìn cô: "Cô muốn gì?"

Lộ Miểu chỉ nhìn anh ta mà không nói gì, bước lên mấy bước, đột nhiên hắn lùi về sau, tay cản trước mặt: "Tôi nói cô hay, cô đừng có đến đây, đây chính là địa bàn của tôi."

Vừa đúng lúc Từ Gia Thiên và bố mẹ đến ăn cơm, còn đang gọi điện thoại với anh trai Từ Gia Diên, mới đưa mắt đã nhìn thấy Lộ Miểu và Trương Khởi ở đầu hẻm, kinh ngạc gọi một tiếng "chị?".

Ở vị trí của cô ấy không nhìn thấy rõ mặt Trương Khởi, chỉ thấy Lộ Miểu.

Một chữ "chị" này của cô khiến Từ Gia Diên ở đầu bên kia nhíu mày, "Chị ư?"

"Là Lộ Miểu đấy." Từ Gia Thiên nói, "Hai ngày nay chị ấy ở Macau."

Lộ Miểu và Trương Khởi đều vì một chữ "chị" này của cô ấy mà quay đầu lại nhìn, lúc Từ Gia Thiên trông thấy Trương Khởi thì giật mình suýt nữa làm rớt điện thoại: "Trương... Trương Khởi?"

Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn cô ấy một cái, không hiểu vì sao cô ấy lại quen Trương Khởi.

Trương Khởi lại giống như bắt gặp cọng cỏ cứu mạng, chạy về phía cô ấy, núp ở đằng sau: "Cô mau đưa cô gái này đi đi, âm hồn bất tán quấn lấy tôi làm gì."

Trần Kỳ thấy anh ta là một đầu bếp bẩn thỉu, lòng chỉ một mực bảo vệ nghé con, liền kéo Từ Gia Thiên sang, lạnh mặt với anh ta: "Định làm gì hả?"

Từ Gia Diên ở đầu dây nhíu mày, nhắn với Từ Gia Thiên: "Tìm Trương Khởi đòi số điện thoại bàn."

Rồi sau đó dặn cô: "Đưa điện thoại cho Lộ Miểu."

"Vâng..." Từ Gia Thiên sợ hãi đưa điện thoại cho Lộ Miểu.

Lộ Miểu không nhận lấy, chỉ nhìn Trương Khởi ở sau lưng cô ấy: "Lộ Tiểu Thành đâu? Rốt cuộc tối đó đã xảy ra chuyện gì?"

“Ai biết mẹ gì nó còn sống hay đã chết chứ."

Từ Gia Diên nhíu mày, căn dặn Từ Gia Thiên: "Mở loa ngoài."

Từ Gia Thiên bèn mở loa ngoài.

Giọng điệu dịu dàng của Từ Gia Diên xuyên qua loa truyền đến: "Miểu Miểu, em về trước đi."

Trần Kỳ vừa thấy Từ Gia Diên xưng hô thế, lập tức phát điên: "Có phải mấy đứa các con đều gạt mẹ liên lạc với nó không?"

"Mẹ, mẹ đừng nói gì cả." Từ Gia Diên quát nhẹ, rồi sau đó dịu giọng nói với Lộ Miểu, "Miểu Miểu, nghe lời, em về trước đi. Chuyện gã ta để anh xử lí, được không?"

Lộ Miểu không đi, chỉ lấy điện thoại ra, gọi cho cảnh sát khu vực: "Alo, cảnh sát phải không? Tôi muốn báo cáo, ở đây có công nhân chui."

Mặt mày Trương Khởi lập tức vặn vẹo: "Cô..."

Lộ Miểu nhìn anh ta không rời, tiếp tục nói với đầu dây: "Tên khai sinh của anh ta là Trương Khởi, người thành phố An, nhập cư trái phép đến đây làm việc, bây giờ ở tại..."

Lộ Miểu báo địa chỉ của Trương Khởi, kèm cả địa điểm làm việc của anh ta.

Trương Khởi toan chạy trốn, nhưng Lộ Miểu đã cản hắn lại.

Cảnh sát rất nhanh liền đến, dẫn Trương Khởi về cục cảnh sát điều tra, nếu như thật đúng là nhập cư trái phép, ngoại trừ bị xử phạt hành chính ra, Trương Khởi còn bị trục xuất về quê.

Cả Trần Kỳ và Từ Gia Thiên đều bị một chiêu này của Lộ Miểu dọa sợ, cả hai nhìn cô đầy kinh ngạc.

Từ Gia Diên ở đầu dây cũng không ngờ cô lại dùng cách này để đuổi Trương Khởi về thành phố An, im lặng một lúc lâu, cuối cùng tắt máy mà không nói gì.

Lộ Miểu phối hợp bận rộn xong thì đã hơn mười một giờ, lúc về lại khách sạn thì gần không giờ.

Vừa ra khỏi thang máy, Từ Gia Diên đã gọi đến cho cô.

"Em đi Macau lúc nào?" Thoáng như không hề xảy ra chuyện trước đó, giọng của Từ Gia Diên ở đầu dây vẫn điềm đạm như cũ.

Trần Kỳ không có ở đây, nên Lộ Miểu cũng không còn lạnh nhạt với anh như lúc nãy.

"Mới hai ba ngày." Cô nói.

"Bao giờ về?"

"Mai ạ."

"Mấy giờ? Anh đến đón em."

"Không cần đâu ạ, em đi cùng với bạn."

Từ Gia Diên không chấp nhận lời từ chối của cô: "Nhắn số chuyến bay sang cho anh."

"Thật sự không cần mà. Em còn biết là mấy giờ."

"Biết rồi thì nhắn sang anh."

"Thật..."

"Miểu Miểu..." Đột nhiên Từ Gia Diên ngắt lời cô, "Người cuối cùng nhìn thấy Lộ Tiểu Thành là anh."

Lộ Miểu im lặng một lúc: "Vâng..."

Tắt cuộc gọi với anh, lúc này mới mở cửa phòng ra.

Kiều Trạch đã về, có vẻ đã về được một lát, hình như nghe thấy cuộc trò chuyện ngoài cửa của cô, người ngồi trên ghế trước laptop, hai tay đan trước ngực nghiêng đầu nhìn cô.

Dáng vẻ này của anh khiến Lộ Miểu cảm thấy áp lực rất lớn, hơn nữa mới sáng nay còn bị anh phê bình, ở trước mặt anh bất giác khí thế cô xẹp xuống, nhìn anh một cái rồi cụp mắt, cúi đầu đứng ở đằng kia, như em học sinh tiểu học phạm lỗi.

"Nghe nói cô mới vừa báo cảnh sát một nhân công chui?" Đột nhiên Kiều Trạch hỏi.

Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh: "Sao anh biết?"

"Đúng lúc đi ăn với một người bạn, vụ án cậu ta xử lí."

Lộ Miểu rũ mắt, lẩm bẩm: "Trên đời này còn người nào anh không biết nữa không?"

"Nhiều lắm." Kiều Trạch đứng lên, "Ai bảo cô xúi quẩy, lần nào cũng đều chết trên tay tôi."

Lộ Miểu: "..."

Kiều Trạch dừng trước mặt cô, nhìn chăm chú quan sát cô: "Đưa cô đến Macau mấy ngày, cô cũng chỉ làm được đúng một chuyện, đuổi kẻ thù của cô về nước?"

"..." Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh, "Đâu chỉ thế, tôi còn đã thân thiết với Ngô Man Man hơn rồi. Cũng đã thiết lập liên lạc với Tô Minh."

Lấy điện thoại ra, mở Wechat, để anh xem Wechat của Tô Minh.

Tô Minh vừa gửi cô một tin nhắn: "Đã ngủ chưa?"

Kiều Trạch nhìn cô một cái.

Lộ Miểu lấy điện thoại lại: "Tám chuyện cũng coi như là liên lạc bình thường đi."

Kiều Trạch: "..."

Lộ Miểu kéo túi xách, lấy bản xác nhận của bác sĩ ra, hơi chần chừ, rồi vẫn mím môi đưa cho anh.

"Hôm nay tôi có đi khám tâm lí." Cô cúi đầu nói, "Bác sĩ nói tâm lí của tôi không có vấn đề gì, chỉ là có thể do áp lực quá lớn, nên mới dẫn đến gặp ác mộng. Nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc bình thường của tôi, hơn nữa tôi cũng không nói mớ."

"Đây là xác nhận của bác sĩ." Cô bước lên từng bước, nhẹ nhàng nhét bản xác nhận vào trong tay anh, "Tôi đi khám đến hai bác sĩ, đều là kết luận giống nhau. Nên anh không cần lo lắng vấn đề tâm lí của tôi, tôi sẽ điều chỉnh lại tốt."

Kiều Trạch đảo mắt nhìn cô.

Cô nhìn có chút không thoải mái lắm, khẽ cắn môi: "Chuyện sáng nay... Tôi thật sự xin lỗi, tôi cam đoan sẽ không tái phạm nữa."

Rồi lại lấy tấm card mà anh cho cô ra, đưa lại anh: "Tạm thời trên người tôi không có nhiều tiền, nên cầm hai tháng lương trước. Không nói trước với anh là tôi có lỗi, vài bữa nữa tôi sẽ trả lại anh."

Tấm card này là anh vì để cô có qua lại với Ngô Man Man cũng không lộ tẩy, là thẻ hạng vàng.

Anh nhìn chằm chằm vào tấm thẻ không nói gì, rồi tầm mắt theo tấm thẻ chậm rãi dời lên mặt cô.

Cô cũng đang ngẩng đầu nhìn anh, có chút sợ hãi, lại thêm cố chấp, còn có vẻ không yên, đang khẽ mím môi, ép mình tiếp đón ánh mắt anh.

Anh chưa từng gặp người nào ngốc như thế... Khiến anh...

Cánh tay buông thõng bên người khẽ giật, bỗng anh bước đến, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.