Kiều Trạch bước đến, xách Nghiêm Cao đứng dậy, trói hai tay chéo ra sau lưng đè người lên tường, lục soát trên người hắn ta một lần, sau khi xác định không có bất cứ thiết bị nghe lén theo dõi hay thiết bị truyền tin nào mới buông hắn ta ra.
Thương Kỳ đứng ở cửa, xoa hai tay, nhìn Nghiêm Cao cười lạnh: Nghiêm Cao, cậu nói với tôi cậu có việc, thì ra là đặc biệt chạy đến gặp Hoàng Giai Ngâm?
Nghiêm Cao mím môi, ánh mắt phòng bị nhìn anh ta.
Kiều Trạch đút hai tay vào túi áo khoác, cười nhìn hắn ta: Hoàng Thường biết chi tiết chuyện hợp tác giữa tôi với tổng giám đốc Thương, Hoàng Giai Ngâm cũng tường tận kế hoạch hôm đó như lòng bàn tay, nếu nói trong chúng ta không gài người, thì tôi không tin.
Nên tôi mới nghĩ kế cùng với tổng giám đốc Thương, bắt sâu mọt trong chúng ta. Kiều Trạch nói tiếp, Tin nhắn là tôi dùng điện thoại của Hoàng Giai Ngâm gửi đi, đồng thời cũng gửi một tin giống thế cho Tô Minh, biết kế hoạch hành động tối đó trừ ba người chúng tôi ra cũng chỉ có cậu và Tô Minh. Trong tin nhắn, tôi nói chuyện giả cảnh sát đã gây nên phong ba, nên hẹn gặp mấy người ở phòng 301 hội sở Vị Mã Hà. Ai tới, liền chứng minh người đó biết nội tình.
Sắc mặt Nghiêm Cao trở nên rất khó coi.
Kiều Trạch nhìn hắn ta, bình tĩnh nói tiếp: Ngày đó là Hoàng Giai Ngâm hiến kế cho tổng giám đốc Thương, tôi đoán, ít nhất cũng phải có hai mục đích. Một làn mượn tay tổng giám đốc Thương xử lí Lộ Miểu, đồng thời xử lí luôn Tô Minh. Hoàng Giai Ngâm tự biết tôi không phải là cảnh sát, mục đích của cô ta từ đầu đến cuối chỉ có Lộ Miểu, chỉ cần xử lí được Lộ Miểu là cô ta đã đạt được mục đích, còn với tổng giám đốc Thương hay cô Ngô đây mà nói, Lộ Miểu chứng minh tôi không phải là cảnh sát, cũng gián tiếp xóa đi tội danh tôi làm tiết lộ tin tức, nhưng cảnh sát vẫn đến, như vậy chỉ có thể là người khác trong chúng ta. Cậu là người do Hoắc tổng bố trí, là người cùng ở tuyến trên với tổng giám đốc Thương, nên sẽ không thể nào nghi ngờ đến cậu được, vậy duy nhất có khả năng chính là Tô Minh.
Cậu là người bên cạnh tổng giám đốc Thương, nhưng gần nửa năm qua, tổng giám đốc Thương càng ngày càng nể trọng Tô Minh, vì để ngăn mình trở thành A Tuấn thứ hai, cậu bèn quyết định ra tay trước, mượn dịp này để phá Tô Minh.
Chỉ là các người không ngờ được chính là, trình độ giả mạo cảnh sát còn quá kém, không xử lí sạch sẽ sẽ chọc phải cảnh sát thật, không chỉ bị đăng báo, tổng giám đốc Thương còn bị coi là kẻ thao túng phía sau bị dẫn đi điều tra, khiến kế hoạch của các người thất bại vào lúc chưa chín muồi.
Tổng giám đốc Thương không thể nào không phát hiện được bên trong có nội gián, hơn nữa còn do Hoàng Giai Ngâm sắp đặt, chỉ là kiêng dè địa vị củ nhà họ Hoàng trong công ty nên chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Đây cũng là chỗ mà Hoàng Giai Ngâm không sợ, cho nên dù cô ta biết rõ kế hoạch xảy ra vấn đề, nhưng vẫn không có một lời giải thích nhận lỗi nào với tổng giám đốc Thương hay cô Ngô, không cần biết liệu chuyện cô ta sắp đặt có làm hỏng quan hệ hợp tác giữa tôi với giám đốc Thương hay không. Hoặc đối với cô ta mà nói, trực tiếp làm hỏng là tốt nhất, đó chính là kế hoạch một mũi tên trúng ba đích.
Anh mỉm cười với hắn ta: Tôi đoán đúng chứ?
Mặt Nghiêm Cao tái nhợt, không nói một lời.
Thương Kỳ giơ hai tay lên, vỗ tay từng đợt: Quả nhiên là kế hoạch hay.
Rồi hỏi hắn ta: Nghiêm Cao, mấy năm nay tôi đối với cậu chưa đủ tốt sao?
Nghiêm Cao mấp máy môi: Là tôi có lỗi với tổng giám đốc Thương.
Thương Kỳ: Vậy là cậu thừa nhận mình thông đồng với Hoàng Giai Ngâm gài bẫy tôi?
Nghiêm Cao không nói.
Đột nhiên Thương Kỳ nổi đóa, một cước đá người ngã nhào ra đất, rút súng ra muốn bắn chết hắn ta.
Kiều Trạch giơ tay chụp lấy họng súng, đẩy súng anh ta ra một bên: Tổng giám đốc Thương, anh còn muốn tiếp tục gọi cảnh sát đến đây nữa à?
Nghiêm Cao nhấ định phải trừ khử, nếu không hắn ta mà liên lạc với Hoàng Giai Ngâm thì kế hoạch của chúng ta không còn ý nghĩa gì nữa.
Anh bước về phía Nghiêm Cao, lôi người đứng lên, nhìn Thương Kỳ nói, Tổng giám đốc Thương, không bằng giao người cho tôi đi?
Thương Kỳ nhìn anh: Anh định xử lí thế nào?
Kiều Trạch nhìn Nghiêm Cao: Cậu ta là người của Hoàng Thường, tất nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi.
Thương Kỳ nhớ đến ngày hôm qua ở biệt thự họ Hoàng, Cao Viễn bị chó ngao Tây Tạng cắn xé, bèn gật đầu.
Kiều Trạch gọi cho Đường Viễn bảo anh ta đến, để anh ta vào dẫn người đi.
Kiều Trạch xoay người nhìn Thương Kỳ: Tổng giám đốc Thương, chuyện tôi đồng ý với anh tôi đã làm xong, còn chuyện anh đồng ý với tôi thì sao?
Thương Kỳ bị Hoàng Thường chèn ép đã sớm nín nhịn một bụng tức, lần này lại bị Hoàng Giai Ngâm trắng trợn tính kế, mà sau đó không có lấy một câu xin lỗi. Chẳng qua do trở ngại địa vị nên mới nhịn không truy cứu, nhưng trong lòng đã sớm bất mãn đến cực điểm, bây giờ Kiều Trạch đồng ý giúp anh ta kéo Hoàng Thường xuống, dưới kích thích mong muốn có ngày nhanh chóng được mở mày mở mặt, bèn đồng ý với anh.
Kế hoạch của Kiều Trạch rất đơn giản, nếu Hoàng Giai Ngâm đã chơi đóng giả cảnh sát với bọn họ, vậy thì họ sẽ để cảnh sát thật xuất hiện, mượn thế lực của cảnh sát chặt Hoàng Thường.
Chỉ cần Hoàng Thường bị chặt, tự nhiên vị trí của ông ta do Thương Kỳ ngồi vào.
Trước kia Thương Kỳ không tìm thấy cơ hội xuống tay với Hoàng Thường, làm lớn sợ bị Hoắc tổng sinh nghi, lại phiền phức đến mình, mà làm nhỏ thì với Hoàng Thường mà nói cũng chỉ như gãi ngứa, không nhức nhối, bởi vậy chỉ có thể từ chỗ Ngô man Man, muốn thông qua cô ta tiếp cận Hoàng Giai Ngâm, tìm lấy cơ hội từ Hoàng Giai Ngâm.
Kế hoạch của Kiều Trạch đã giải quyết toàn bộ băn khoăn của anh ta, thế nên nhanh chóng đồng ý.
Kiều Trạch và Thương Kỳ bàn chuyện xong liền đi về trước, nhưng không về nhà mà đổi tuyến đường đến chỗ của Đường Viễn.
Anh ta cũng vừa về, Nghiêm Cao đã bị giam giữ bí mật.
Người sao rồi? Vừa vào nhà, Kiều Trạch hỏi thẳng.
Bị nhốt rồi. Đường Viễn lấy hai lon đồ uống trong tủ lạnh ra, ném cho anh một lon, Bên Thương Kỳ thì sao?
Kiều Trạch mở nắp lon nước, tranh thủ nhìn anh ta một cái: Người ngay đến Hoàng Giai Ngâm cũng có thể đùa giỡn xoay vòng, có tôi ra tay, còn có thể không thành được sao?
Đường Viễn cười, liên tục vỗ vai anh: Bớt chém gió đi.
Kiều Trạch ngẩng đầu uống một hơi, lúc này mới nhìn anh ta: Giúp tôi tìm một đội chuyên làm hiệu ứng đáng tin, làm cho tôi một đoạn video tầm một phút, video bắt chước như Cao Viễn, để chó ngao cắn xé, phải bịt miệng Thương Kỳ lại, đỡ ngày nào đó hắn ta nhớ đến lại sinh nghi.
Đường Viễn làm dấu tay OK với anh, Tôi đảm bảo sẽ xong xuôi.
Kiều Trạch gật đầu, đang định nói tiếp thì chợt điện thoại vang lên, là tin nhắn do Lộ Miểu gửi đến, hỏi anh bao giờ về.
Cô biết hôm nay anh hẹn Hoàng Giai Ngâm đi ăn, nhưng anh lại không nói tỉ mỉ kết hoạch với cô, thấy anh quá trưa đến tối mà vẫn chưa về, nên đứng ngồi không yên.
Cô chưa từng chủ động chú ý đến hành tung của anh, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên.
Tâm tình của Kiều Trạch vì mẩu tin nhắn này của cô mà chẳng hiểu sao lại vui vẻ, nhìn thấy tin nhắn, ngay cả khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười.
Không phải anh cố ý giấu diếm, cả ngày bận rộn quá mức, không phải đối mặt với Hoàng Giai Ngâm thì là đối mặt với Thương Kỳ, quả thật không tìm được cơ hội nói rõ.
Đường Viễn thấy ý cười hiện lên trên mặt anh, liền chậc chậc vài tiếng, cười nhạo anh: Tin nhắn của Tiểu Lộ Miểu nhà chúng ta đấy à?
Kiều Trạch nhàn nhạt nhìn anh ta: Thành nhà của cậu từ bao giờ thế?
Đường Viễn: Vào tổ hành động này của chúng ta thì không phải là của chúng ta rồi sao? Đây chính là chiến hữu kiêm người nhà.
Kiều Trạch không bác lại anh ta, hơi nghiêng người, gọi lại cho Lộ Miểu.
Tôi về ngay đây. Anh nói.
Lộ Miểu ở đầu dây ờ một tiếng: Nhưng tối nay có lẽ em về hơi trễ, giờ em đang ở nhà em gái anh.
... Kiều Trạch lặng đi hai giây, Sao lại chạy đến đó?
Lộ Miểu: Tiểu Tiểu Kiều muốn gặp Lộ Bảo bèn đến đây chơi một lúc, rồi muốn em đến nhà chị ấy chơi nên em đi cùng.
Sau đó lại như sợ anh hiểu lầm điều gì, dõng dạc nói rõ: Tin nhắn kia không phải em gửi đâu, là chị Kiều Thời lấy điện thoại em gửi đấy.
Kiều Trạch: ...
Anh lặng người một lúc: Giờ tôi đi đón em.
Lộ Miểu tắt máy, cảm giác giọng điệu về sau của Kiều Trạch có vẻ bất thường.
Kiều Thời ngồi bên cạnh, chỉ tiếc rèn sắt không thfnh thép: Sao em lại nói ra chuyện chị gửi tin nhắn đi thay em chứ?
Lộ Miểu: Em sợ anh ấy có hiểu lầm.
Cái quỷ ấy, anh ấy chính là thích nhất mấy chuyện hiểu lầm như thế. Nói đến đây, Kiều Thời lại không nhịn được hướng dẫn từng bước cho Lộ Miểu, Anh chị đây từ nhỏ đã thích được tóm trong tay, chính là cần biểu hiện chút quan tâm với anh ấy cho thỏa đáng, em đừng nhìn anh ấy tỉnh bơ ra mặt thế, thật ra trong lòng đã sớm hoa nở nhạc lên rồi, đến độ so với Lộ Bảo còn ngoan hơn.
Lộ Miểu: ...