Âm Thân

Chương 5: Ôn chuyện




Thi thể cô gái họ Tô kia, mắt chảy lệ máu, dễ dàng thấy có chuyện rồi. Các nhân vật lớn ở đây vẻ mặt kinh hãi, có mấy người mặt hoàn toàn tái xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tôi nhìn khuôn mặt đang ra chiều suy nghĩ của Tô Ngũ, cúi đầu, nhìn trong tay mình đang cầm bài vị của Đạo Đồng. Mặt trên ở trung tâm viết: Tô môn Đạo Đồng chi linh vị, phía bên trái viết: Mất năm Tân Dậu mùng mười tháng một. Tay của tôi không khỏi nắm chặt khối bài vị bằng gỗ, ngực mơ hồ có cảm giác lạnh.

Hôn lễ nặng nề kết thúc trong tiếng hỉ nhạc, thi thể tân lang tân nương được đặt lại vào quan tài, đóng lại kỹ càng, chuẩn bị ngày thứ hai cử hành lễ tang. Tôi cùng Tô Ngũ ôm bài vị, đi tới từ đường họ Tô, đặt bài vị vào một chỗ. Lúc đi ra, Tô Ngũ vỗ vai tôi, nói: “Tô Tam, theo tôi uống một ly đi?” Tôi nhìn sắc trời, gật đầu.

Theo gã lên trấn trên tới Thạch đầu cư mới mở, vào một căn phòng trang nhã trên lầu hai. Trên lầu ngoại trừ chúng tôi, chỉ có một người khách khác, Tô Ngũ kêu nửa cân Hoa điêu, với vài món đồ nhắm. Gã tự rót một chén, nói: “Thực sự không nghĩ tới được, chúng ta bây giờ thành thông gia.” Tôi tự giễu cười nói: “Thông gia thế này, anh cũng không ngờ đúng không!” Tô Ngũ nhìn thẳng tôi, ánh mắt sau kính có chút mông lung, gã hỏi: “Anh thực sự nghĩ như vậy?” Tôi vừa đáp lời gã, vừa châm rượu uống. Gã bảo, hai chúng tôi mỗi người thay phiên uống một chén, rất nhanh, nửa cân Hoa điêu chỉ còn thấy đáy. Làn da Tô Ngũ đỏ ửng, bỏ kính mắt xuống, trong mắt mất đi vài phần sắc bén như đao mà trở nên nhu hòa hơn. Tôi nhìn chằm chằm theo mắt gã.

“Sao vậy?” Gã hỏi, nấc một tiếng nhỏ. Tôi híp mắt dựa sát vào gã, hỏi: “Chúng ta, trước đây có phải đã từng gặp nhau?” Gã mở to đôi mắt phượng, như đứa nhỏ nhìn tôi, dần dần trong mắt gã hiện lên ánh nhìn thô bạo khát máu như trước, nhìn chằm chằm tôi. Tôi nhìn chằm chằm gã, như bị điều gì đó mê hoặc vậy, sau rồi tôi đánh móc sau gáy, đem gã đè xuống trên bệ cửa sổ phía sau, mặt tiến gần lại gã. “Anh làm gì?!” Gã la hỏi, tay định đánh đẩy đầu tôi ra. Tôi quay đầu tránh thóat, hai tay chế trụ tay gã, lại đè gã xuống bệ cửa.

“Anh…” Tô Nguyên Hạo trợn to mắt nhìn tôi, trong ánh mắt không có sự tàn khốc, chỉ có một màu đen thâm thúy, phản chiếu rất rõ hình ảnh khuôn mặt tôi đang đến gần. Mặt tôi kề rất gần, thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của gã, cảm nhận được chút run rẩy rất nhỏ của gã. Tôi vùi đầu vào cần cổ gã, hít một hơi, cắn xuống một cái. Gã “ai da” một tiếng, kêu to giãy giụa đứng dậy. Tôi liều chết đè gã lại, tiếp tục hết sức cắn, cắn đến khi trong miệng đã tràn ngập mùi máu tươi. Gã khom đầu gối, nhắm vào dạ dày tôi mà thúc, tôi nhanh tay lẹ mắt tránh thoát được, chộp được cổ tay gã, cổ tay rất nhỏ, chỉ dùng một tay là đã nắm trọn.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Gã lạnh mặt, trừng mắt nhìn tôi. Qua một hồi vật lộn, đầu tóc chải vuốt gọn gàng của gã đã bị bung ra, tóc mai mất trật tự rơi trên mặt, khiến gã thọat nhìn qua trẻ con hơn đôi chút. “Chúng ta trước đây chắc chắn đã gặp mặt!” Tôi cắn cổ gã, gã lại né tránh, sườn mặt đối diện tôi. Tôi cắn trúng gáy gã, bỗng nhiên dừng lại. Gã thừa cơ tránh ra, chạy sang một bên, mắt trừng tôi.

” Ha ha ha, quả nhiên là anh, tôi đã nói rồi, chúng ta đã gặp qua!” Tôi hộc mùi rượu, như một tên ngu ngốc cười nói cũng không khác mấy. Tô Ngũ sắc mặt thay đổi, vuốt vuốt cần cổ. Tôi bảo: “Anh hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra, không phải sao? Trên gáy anh còn có dấu răng lúc trước của tôi đó.” Tô Ngũ nghe xong, đột nhiên cười ha hả, cười đến mức đứng không nổi, tôi nhìn thấy thì hơi nhột thật muốn gã dừng lại cho rồi. Gã cười nói: “Tô Tam à Tô Tam, thật không ngờ tời đường đường là hiệu trưởng trường đạo của nữ lại say khướt ở quán rượu như vậy! Chuyện này truyền ra ngoài, không biết mặt mũi của anh để đi đâu?” Tôi mất hứng bảo: “Cựu hiệu trưởng. Hơn nữa, tên tuổi tôi cũng muốn vứt luôn cho rồi, còn cần sĩ diện làm gì!” Gã nói: “Xưng hô cũng so đo! Anh nói nhớ kỹ tôi, vậy anh nói đi, tôi là ai?”

Tôi không nói chuyện, vừa cười gian vừa theo dõi gã, thấy gã chân tay ngày càng luống cuống.

Tác giả: Về chuyện âm thân, tôi chưa gặp qua bao giờ, chỉ là nghe bà nội đã mất kể lại, đó là phong tục ở quê của bà, hôn lễ chỉ có những nhân vật lớn trong tộc tham gia, kiệu hoa vừa vào cửa, lập tức cửa lớn phải đóng, không cho người khác thấy. Ở trong phòng bái đường, ngày thứ hai làm lễ tang, sau đó đem hai người hợp táng, sẽ mời người đến rãi rượu uế, sau đó mới bày tiệc rượu.