Âm Thầm Yêu Anh

Chương 70: Toan tính




Ngày hôm sau, mọi tin tức tự nhiên đều chuyển hướng về một người là Hào, không quá nhiều ảnh hưởng đến Vũ Minh và Quỳnh nữa, giống như là cố ý vậy, đầy đủ mọi tiêu đề: "Người thứ ba là ai?", "Anh trai có bệnh luyến em gái", "Người chia rẽ hạnh phúc", cổ phiếu của H&K sụt giảm nghiêm trọng. Đó là bước đầu tiên của kế hoạch, tiếp theo thư kí Hà xếp lịch hẹn cho Vũ Minh và Quỳnh ăn tối với ông Phàn Bình tại nhà hàng Royal. Tới giờ hẹn, Quỳnh khoác tay Minh đến với thái độ rất thân mật, ông Phàn Bình đã đến từ sớm, họ chào hỏi nhau, rồi mới ngồi xuống gọi món cụng ly nói chuyện xã giao. Cầm ly rượu sóng sánh, nhìn màu đỏ tươi của rượu, Quỳnh hơi mỉm cười suy nghĩ, giọng nói từ tốn nhẹ nhàng cất lên:

- Ông Phàn, ông có biết đến một người gọi là Hùng Ưng không? - Quỳnh dường như chỉ bâng quơ hỏi vậy thôi nhưng lại làm mặt mày ông Bình tái mét, giả vờ trấn tĩnh hỏi lại:

- Tôi không hiểu cô Hoàng đang nói gì?

Trong lòng Vũ Minh khinh thường ông ta giả nhân giả nghĩa nhưng bên ngoài lại rất bình tĩnh để ly rượu trên bàn, tiếp lời của Quỳnh:

- Ông đừng giả vờ với chúng tôi, chúng tôi đã nhắc đến thì đã nắm rõ mọi chuyện trong tay rồi - Thấy ông Bình lo lắng, mặt càng thêm tái nhợt, Minh vẫn bình tĩnh nói - Ông yên tâm đi. Chúng tôi không có ý định phanh phui chuyện này, mà muốn bàn một chuyện hợp tác với ông.

- Hợp tác? Tôi không biết các vị cần gì ở tôi - Ông Bình thắc mắc. 

Vũ Minh và Quỳnh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều có chung suy nghĩ: "Đúng là tên cáo già". Quỳnh lên tiếng trả lời:

- Ông Bình, đây là một giao dịch có lợi cho cả hai bên mà, tôi đạt được thứ tôi muốn, còn ông được ngồi vào ghế Chủ tịch của H&K như ông mong muốn. 

- Tôi không biết cô Hoàng đang nói gì? Tôi chỉ là muốn làm một cổ đông ngồi không nhàn rỗi, ở nhà hưởng tiền thôi, không có sức lực làm Chủ tịch gì đó đâu - Vẫn còn giả nai, ông ta vờ từ chối, nhưng ánh mắt đầy tham vọng đã lộ rõ tính toán của hắn. 

Minh cũng thấy được điều đó, hơi nở nụ cười nhưng ẩn chứa suy nghĩ sâu xa: 

- Ông Phàn ak, chúng tôi đều là người thông minh. Thứ ông muốn là gì tự ông cũng hiểu rõ rồi, còn tôi muốn chính là làm cho Bùi gia sụp đổ thôi. 

Nhìn Quỳnh có ánh mắt hơi khó xử rồi thở dài chấp nhận, không biết làm sao, còn Minh thì quyết tâm, thêm chút hận thù, ông đã đoán ra chắc là vụ việc hôm trước đã làm cho Minh ghen tị, phải lật đổ Hào cho bằng được. Quỳnh tuy có chút không muốn nhưng lại không thể cản Minh, nên đành chấp thuận. Thì ra là ân oán tình thù, vậy thì có lợi cho ông rồi. Ông Bình vẫn đang suy nghĩ thì Quỳnh đã nói tiếp:

- Để tiện hợp tác chúng tôi đã tặng cho ông một món quà vào sáng nay rồi đó. 

- Ý cô là những bài báo sáng nay chăng? - Ông Bình liếc Quỳnh, thâm ý hỏi. 

Không rơi vào yếu thế chút nào, Quỳnh rất bình tĩnh đáp lại ông:

- Tôi biết bài báo mấy ngày trước đều là kiệt tác của ông Phàn đây - Thấy ông Bình muốn lên tiếng giải thích thì Quỳnh đã chặn ngang - Chúng tôi không tính truy cứu về việc này, không những vậy tôi còn thổi gió bay về một hướng có lợi cho chúng ta. Chẳng phải sao? 

Thấy Minh và Quỳnh đều là người thông minh, giao dịch này cũng có lợi nên ông Bình cân nhắc một chút rồi cũng đồng ý:

- Lợi ích thì có bao giờ ai từ chối. Huống chi lại hợp tác với hai người thông minh như các vị. 

Không chút nóng nảy đợi cho ông ta suy nghĩ, cả việc ông ta đồng ý cũng nằm trong dự kiến của họ, giơ lên ly rượu, Minh cũng cười nói:

- Cạn ly vì sự hợp tác của chúng ta - Bọn họ cụng ly, trong lòng lại tràn đầy suy nghĩ, mỗi người đều toan tính thiệt hơn, không ai biết ai đang nghĩ gì. 

Trên xe, Minh và Quỳnh vẫn tiếp tục bàn bạc:

- Quỳnh, em tặng ông ta cổ phần của Nhân Ái làm gì, việc này quá phiêu lưu rồi, thành công thì thôi nhưng thất bại là em bồi cả sự nghiệp mà mình gầy dựng vào trong đó.

- Ông ta là một tên cáo già, không mất chút máu để đổi sự tin tưởng của ông ta thì không được. Với lại chúng ta đã nắm chắc rồi, anh yên tâm đi. Em sẽ khiến ông ta trả giá những gì hắn đã làm - Quỳnh khẳng định, trong giọng nói lộ vẻ kiên quyết, ánh mắt toan tính sáng như sao. 

Sang ngày mới, Hào cũng tức giận đập những tờ báo trên bàn, mắng:

- Chết tiệt. Mấy nhà báo này rảnh rỗi quá đáng rồi đó, chuyện chẳng những không nguôi ngoai mà còn cứ thế làm lớn lên. Chắc chắn là có kẻ giở trò. Tra, tra cho anh. 

Hạnh cũng nhíu mày, cô cũng tức lắm nhưng không phải vì bài báo này bởi cô biết mấy bài báo này là kiệt tác của Quỳnh, một phần kế hoạch đối phó với Phàn Bình, điều này chỉ có Minh và cô biết, nếu như để Hào điều tra ra Quỳnh là người giở trò ở mấy bài báo thì lại một phen sóng gió cho xem. Mà cơn sóng này cô không biết làm sao ngăn chặn tổn thương đến với cô em gái bé bỏng, đầy truân chuyên của cô. Con bé đang bệnh, thế mà vẫn phải lo mấy chuyện này, đều tại cái tên Phàn Bình đó, cô nhất định không dễ dàng bỏ qua cho ông ta. 

Kế hoạch của Quỳnh liệu có mắc sai lầm, nếu như thua Quỳnh sẽ mất điều gì đây?