Biết là Quỳnh sẽ tới trễ, Hào cũng nhân cơ hội này muốn nói chuyện rõ ràng với Vi An, cậu thật sự không muốn vì chuyện này mà đánh mất tình cảm bao nhiêu năm qua giữa hai người, không thể là người yêu thì họ vẫn là anh trai và em gái, sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi. Đứng ngoài ban công, giọng nói của Hào bình tĩnh, ôn hòa:
- Vi An, cám ơn về tình cảm và những gì em đã dành cho anh, anh rất vui khi được một người con gái ưu tú như em yêu thích nhưng có lẽ chúng ta có duyên nhưng không có nợ, anh không có cái phúc khí này. Vi An em xứng đáng có được một người toàn tâm toàn ý yêu em, trong mắt người đó chỉ có em, yêu chiều em. Không là người yêu nhưng anh vẫn xem em như em gái ruột chẳng khác gì Tử Nhiễm, điều này sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi cả.
- Anh Hào, anh đừng nói cảm ơn hay xin lỗi nữa, trong chuyện này không ai là người có lỗi cả. Chỉ nói chúng ta không có duyên, giá như em can đảm hơn nói ra tình cảm của mình sớm hơn thì có lẽ em...Thôi giờ cũng không có chuyện giá như này nữa, em đã nghĩ thông mọi chuyện cũng đã chấp nhận buông tay kể từ khi gặp chị Quỳnh. Chị Quỳnh vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại rất tâm lý hiểu lòng người, giỏi giang mà không kiêu căng, hay giúp đỡ người khác, em thấy chị ấy thật sự rất hợp với anh. Em đã quyết định chôn giấu tình cảm của mình thành một bí mật chỉ của riêng em thôi nếu không có chuyện ngày hôm qua. Em thật không muốn anh khó xử, từ nay anh mãi mãi là anh trai của em mà thôi - Giọng nói chua xót, Vi An đáp lại, nói cho Hào suy nghĩ của mình - Tạm biệt tình yêu đầu đời của em - Cuối cùng, Vi An có một quyết định táo bạo, cô nói lời tạm biệt rồi nhón chân hôn vào môi của Hào, trên khuôn mặt cô nước mắt chảy dài đủ thấy sự đau khổ của cô. Hào quá bất ngờ về hành động của Vi An, chưa kịp tránh đi thì một tiếng "Keng" vang lên, Hào và Vi An giật mình quay người lại thì đã thấy Quỳnh đang sững sờ đứng nhìn họ, chiếc ly vỡ tan thành nhiều mảnh nằm dưới đất. Quá bất ngờ, họ cứ đứng nhìn nhau như vậy, trong mắt Quỳnh hiện lên sự khó tin, Vi An là người phản ứng đầu tiên chạy đến bên cạnh Quỳnh nắm lấy tay cô muốn giải thích:
- Chị Quỳnh, chị hãy nghe em giải thích. Chị... - Vi An chưa nói hết câu thì Quỳnh đã gạt phăng tay cô, hét lên:
- Cô còn muốn nói gì nữa đây. Hai người đang làm gì, chính mắt tôi đã nhìn thấy cô còn gì để giải thích chứ.
- Chị Quỳnh, tất cả là lỗi của em, là em đã chủ động hôn anh ấy, chỉ là nụ hôn tạm biệt thôi. Anh Hào không có lỗi gì cả, chị nghe em nói đi - Vi An thấy cô tức giận thì gấp gáp giải thích nhưng Quỳnh chẳng nghe được lời nào, chỉ nhớ đến những hình ảnh mà cô vừa thấy, lòng cô đau như cắt:
- Nghe cô nói, nói gì nữa đây. Tôi tin hai người như vậy mà hai người lại phản bội tôi như vậy - Nói xong, Quỳnh quyết tuyệt muốn quay đầu đi, Vi An thấy vậy muốn kéo cô lại nhưng đều bị Quỳnh đẩy ra, lúc này Hào mới có phản ứng, nắm lấy tay Quỳnh, lên tiếng:
- Quỳnh, em không tin anh sao?
Quỳnh quay lại nhìn Hào, lúc này đây trên khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt, một giọng nói thê lương cất lên:
- Tin anh? Vậy anh nói cho em biết làm sao để em tin anh đây. Anh nói với em anh không biết Vi An thích anh đi. Hay anh nói với em những gì em vừa thấy đều là mơ đi. Hay là anh giải thích cho em biết anh để người con gái thầm yêu anh sống chung nhà với anh, hằng ngày đều gặp mặt nhau là có ý gì đi. Anh làm gì đi, anh làm em tin anh đi - Càng về sau thì Quỳnh càng như thét lên.
Từng lời Quỳnh nói khiến cho Hào không thể phản bác điều gì, từng giọt nước mắt bỗng như lưỡi dao cứa vào trái tim cậu, chỉ biết đứng sững người nhìn cô rơi nước mắt, Quỳnh đẩy tay cậu mà Hào vẫn không phản ứng, Quỳnh quay lưng đi mất, Vi An gấp gáp gọi Hào:
- Anh Hào, anh mau đuổi theo chị Quỳnh đi.
Tiếng gọi đó như thức tỉnh Hào, cậu chạy nhanh theo Quỳnh, Vi An cũng chạy theo. Quỳnh chạy xuống lầu mà nước mắt đầm đìa, bị Tử Nhiễm nhìn thấy, khó hiểu kéo cô hỏi thăm:
- Chị Quỳnh, có chuyện gì vậy? Sao chị lại khóc?
Quỳnh chẳng trả lời mà gạt tay Tử Nhiễm, tiếp tục chạy ra ngoài mặc kệ Tử Nhiễm lo lắng gọi theo, lát sau Hào đã đuổi theo xuống, gấp gáp hỏi:
- Tử Nhiễm, em thấy Quỳnh không?
Tử Nhiễm không hiểu chuyện gì, ngơ ngác chỉ về phía cửa thì Hào đã chạy ra, thấy Vi An cũng chạy xuống, mắt đỏ hoe như sắp khóc tới nơi vội kéo cô hỏi thăm:
- Vi An, có chuyện gì vậy?
- Là lỗi của mình. Là lỗi của mình - Vi An cũng gấp muốn chết, giọng nghẹn ngào chỉ lặp lại mãi một câu.
Quay lại chỗ Quỳnh, Hào tất nhiên là nhanh chóng đuổi kịp Quỳnh, kéo tay cô:
- Quỳnh, em nghe anh nói đi.
- Anh Hào, anh muốn nói gì với em, chuyện Vi An thích anh sao anh chưa từng nói với em lại còn để cô ấy ở trong nhà anh. Con đường tình yêu rất hẹp, trong mắt em chỉ chứa được em và anh thôi, tuy Vi An không muốn chen vào nhưng những gì anh giấu diếm em lại làm trở ngại mắt em, lòng em. Anh Hào, em mệt mỏi lắm rồi, đoạn đường này em không muốn đi nữa - Giọng nói của Quỳnh bình tĩnh đến đáng sợ.
Sự bình tĩnh của Quỳnh càng làm cho Hào hoảng hốt, gấp gáp giải thích:
- Anh xin lỗi, chuyện này là lỗi của anh, là do anh xử lý không tốt nên mới khiến em đau lòng. Nhưng em hãy tin anh, từ trước đến nay trong lòng anh chỉ có em mà thôi.
- Bây giờ em mệt mỏi rồi. Để em bình tĩnh đã rồi chúng ta hãy nói chuyện - Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần của Quỳnh đã mệt rã rời, cô không muốn tiếp tục nói chuyện, quay người đón taxi về nhà. Biết lúc này Quỳnh không muốn nói chuyện, Hào đành bất đắc dĩ để cô đi, để ngày mai cô bình tĩnh rồi mới giải thích cho cô hiểu, cậu nhíu mày nhìn chiếc taxi chạy đi.
Nguy cơ này chưa đi nguy cơ khác đã đến, từng chuyện đều đang thử thách tình yêu của đôi trẻ? Quỳnh và Hào phải đối mặt với nó như thế nào?