Tại sân bay, cũng ở phòng chờ mà lần đầu tiên Hào và Quỳnh gặp nhau, hai người ngồi dựa vào nhau nói về kỉ niệm và cảm xúc ngày hôm đó, Tử Nhiễm ở bên cạnh vui mừng, rốt cuộc tình cảm của hai người họ đã có kết quả rồi, cô thật sự vui cho hai người họ. Một lát sau, có thông báo máy bay hạ cánh, nhiều người lũ lượt vào phòng chờ, ai cũng mặt mày hớn hở nhìn xung quanh tìm người than, chốc lát một cô gái bước vào, chỉ mặc quần jeans áo sơ mi đơn giản nhưng vẫn không che đi nét mĩ lệ, thanh nhã của cô ấy. Thấy cô gái đó, Tử Nhiễm đã vội vàng chạy đến, giọng đầy mừng rỡ la lên:
- Vi An.
Cô gái được gọi, quay sang nhìn Tử Nhiễm, ánh mắt cũng đầy mừng rỡ, kêu:
- Tử Nhiễm.
Hai cô gái vui vẻ ôm nhau, Hào và Quỳnh cũng tay trong tay bước đến, sau khi hai người kia bình tĩnh lại, Vi An mới nhìn thấy Hào, ánh mắt lóe lên niềm vui nhưng khi nhìn thấy Quỳnh đang mỉm cười dịu dàng nắm tay đứng bên cạnh Hào thì nụ cười vừa nở hình như cứng lại, người đờ ra, cứ đứng nhìn Quỳnh như vậy. Mới ánh nhìn đầu, Quỳnh đã có thiện cảm với cô gái mới gặp này, thân thiện chào hỏi:
- Chào em, Vi An.
Nghe Quỳnh chào hỏi, Vi An mới phục hồi tinh thần, thu lại tất cả bình tĩnh, nở một nụ cười tiêu chuẩn chào:
- Chào chị. Xin lỗi, em không biết chị là ai?
Tử Nhiễm nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Vi An chuyển sang ôm lấy cánh tay Quỳnh, hớn hở giới thiệu:
- Đây là chị dâu tương lai của mình đó, chị ấy tên là Hoàng Kim Quỳnh - Quỳnh búng nhẹ vào mũi Tử Nhiễm, mắng yêu:
- Nghịch ngợm.
Nhìn hành động qua lại của hai người họ, Hào cũng phì cười, riêng một người khác thì ánh mắt ảm đảm, Hào hỏi thăm:
- Vi An em có mệt không? - Thấy Vi An cười cười lắc đầu, mới đề nghị - Thôi chúng ta về nhà rồi nói chuyện - Hào nói xong rồi thì đưa tay cầm hành lí trong tay Vi An.
Vi An theo thói quen muốn từ chối thì Quỳnh đã đưa tay cầm tay cô, Tử Nhiễm kéo tay kia, Quỳnh vỗ vỗ tay Vi An, giọng nói trầm ấm:
- Để anh ấy cầm hành lí đi, chúng ta đi.
Trên xe của Hào, Tử Nhiễm và Vi An ngồi xe trò chuyện rôm rả, Quỳnh thì ngồi ghế bên cạnh chỗ lái, nói chuyện với Hào. Hào đề nghị:
- Anh đưa em về công ty trước.
- Được. Lát anh tới công ty rồi gọi cho em nha - Quỳnh đồng ý.
Hào gật đầu đồng ý nhưng vẫn mở miệng dặn dò:
- Trưa nay, anh có cuộc hẹn không cùng ăn cơm với em được, em nhớ phải ăn đó.
- Vậy anh làm đồng hồ báo thức báo em ăn cơm là được rồi - Quỳnh trêu chọc, cô biết dù Hào có dặn dò tới lúc đó cũng sẽ gọi nhắc cô ăn trưa, cô đã quá quen với nó nên mới lấy điều này trêu chọc Hào quá nhiều chuyện nhưng trong lòng lại ngọt như mật.
Bị trêu chọc mà mặt không đổi sắc, Hào vẫn bình thản thừa nhận:
- Được thôi.
Quỳnh cũng phì cười với sự mặt dày của Hào, đánh yêu một cái nhẹ lên vai của Hào, cậu cũng cười to, hai người ngồi ghế sau, Tử Nhiễm thấy họ như vậy rất vui mừng, Vi An miệng nở nụ cười nhưng trong tâm lại chua xót, nghẹn ngào, đôi mắt ánh lên nét buồn bã. Có một điều Vi An chưa bao giờ nói ra, cô lâu nay thầm mến Hào, từ nhỏ lớn lên bên anh, có thể nói đối với cô Hào là thần tượng, là cái gương của cô. Vì thế, Vi An đã thích Hào từ lâu, cô cố gắng hết mình để trở thành một người xứng với anh ấy nhưng không ngờ cô chỉ đi một năm trở về bên cạnh Hào đã có một người con gái khác. Nhưng cô không hề ghét Quỳnh, bởi cô thấy Quỳnh không chỉ xinh đẹp, trang nhã mà tính tình lại rất tốt. Tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng cô cảm nhận được từ người cô ấy toát lên sự độc lập, quyết đoán rất giống trên người của Hào, hai người họ thật sự rất hợp. Chỉ là trong lòng cô có chút cảm giác không cam tâm thôi, tạm thời chưa chấp nhận được thôi, nên trong lòng buồn bã thôi. Một lát sau, Quỳnh quay người, cười nói với Vi An:
- Vi An, hôm nay chị có việc ở công ty phải xử lý, em về nhà nghỉ ngơi trước, bữa sau chị mời em ăn cơm được không? - Lấy lại tinh thần, Vi An gật đầu đồng ý, biểu tình trên mặt rất tự nhiên nhưng lại tự nhiên đến kì lạ, chỉ là Quỳnh không để ý, quay sang nói chuyện với Tử Nhiễm - Tử Nhiễm, hôm nay cho em nghỉ một hôm ở với Vi An nha, ngày mai phải đi làm lại đó.
Tử Nhiễm nghe vậy ngay lập tức hớn hở đồng ý, Vi An thì lại tò mò thắc mắc:
- Đi làm, Tử Nhiễm cậu đi làm rồi sao? Không phải cậu không thích đến H&K sao? - Lần trước khi Tử Nhiễm đến H&K làm việc, cô đã nghe cô ấy oán giận rất nhiều sau đó chỉ làm vài ngày đã không chịu đến đó nữa mà.
- Cho xin đi, cho mình tiền mình cũng không đến đó làm nữa. Mình là đến Nhân Ái, công ty của chị Quỳnh làm việc đó, nói cho cậu biết mình làm việc ở đó rất vui - Câu trước thì oán hận, câu sau Quỳnh đã hớn hở kể lại.
Quỳnh nghe họ trò chuyện, đưa ra đề nghị:
- Vi An, chắc là em bằng tuổi của Tử Nhiễm, em có muốn đến công ty của chị thực tập lấy kinh nghiệm không?
- Cảm ơn chị, em sẽ cân nhắc xem sao - Thấy lời đề nghị của Quỳnh hấp dẫn nhưng cô cũng có chỗ khó xử nên hứa sẽ xem xét.
Quỳnh chưa kịp đáp lại, thì Hào đã cắt ngang:
- Lần sau gặp mặt rồi bàn đi. Tới công ty của em rồi kìa, mau vào đi - Nói xong cũng nhanh chóng bước xuống muốn mở cửa xe cho Quỳnh.
Quỳnh cũng đồng ý như vậy, chào tạm biệt hai người họ, Tử Nhiễm thì quay sang Vi An hớn hở thuyết phục cô đến Nhân Ái làm việc, cô ấy nghĩ hai người họ nếu cùng đi làm cùng về thì vui biết chừng nào nhưng Vi An tâm thần đã bay ra cửa xe từ lâu, nhìn Hào và Quỳnh lưu luyến từ biệt, không biết nói gì mà Quỳnh hôn nhẹ lên má Hào rồi xấu hổ chạy vào công ty, Hào thì cười nhìn theo, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều yêu thương. Cô càng nhìn càng cảm thấy hai người thật sự rất hợp, Quỳnh lại xinh đẹp tốt bụng nhưng tình cảm của cô phải làm sao đây?
Nhìn những biểu hiện này có lẽ Vi An là một cô gái tốt nhưng tình cảm của cô ấy với Hào phải chăng trở thành một khúc mắc trong lòng Quỳnh?