Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 71




Lý Thừa Dật rất nghi ngờ năm nay là năm anh ta gặp sao quả tạ, vừa mới hốt được giám đốc dự án phụ trách mảnh đất phía bắc kia chưa bao lâu thì người ta lại từ chức rồi.

Anh ta nhờ người tìm một thầy bói ở Hong Kong.

Bói một quẻ liền khiến anh ta hoảng sợ, thầy bói nói anh ta có nạn máu đổ, ngồi tù.

Văn Gia Xương cảm thấy đây chỉ là vấn đề vận may, càng nghi ngờ con mắt nhìn người của anh ta.

Ninh Hảo nể mặt nói giúp anh ta vài câu: “Bố, chuyện này không thể trách Thừa Dật được. Nếu công ty có thể ủng hộ toàn lực, đương nhiên giám đốc dự án sẽ có thể thúc tiến công việc. Nhưng dưới tình hình tiền vốn eo hẹp, có tháo vát hơn nữa cũng không giải quyết được mâu thuẫn “thiếu thốn điều kiện” này.”

Lý Thừa Dật dựa vào cửa, một tay cầm điện thoại xem tử vi hôm nay, một tay búng tàn thuốc. Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên: “Đúng đó! Huống hồ hiện giờ công trình có làm hay không, làm thành thế nào không phải chuyện quan trọng nữa rồi. Phật nói, buông bỏ suy tư, mọi chuyện ắt sẽ thoải mái.”

Văn Gia Xương uống trà, rồi ngửa mặt nhìn anh ta, nói với giọng châm biếm: “Con thoát tục như vậy, sao không xuất gia luôn đi?”

Lý Thừa Dật phì cười: “Đợi qua thời gian bận rộn này, chắc con nên đi tu hành thật rồi. Nào là máu me, nào là ngồi tù, đáng sợ quá, phải hóa giải một chút.”

Ninh Hảo thản nhiên nói: “Thầy bói cho anh là là người theo đạo, Phật chưa chắc đã quản kiếp nạn của anh đâu.”

“Hả? Thế à!” Anh ta ngạc nhiên, bỏ điện thoại xuống.

Văn Gia Xương càng ghét bỏ anh ta bộp chộp vô tri: “Người đã sắp ba mươi tuổi rồi, suốt ngày không đáng tin như vậy.”

Lý Thừa Dật không những không có kiến thức cơ bản về huyền học mà còn không có kiến thức thực tế.

Nếu da không còn, lông bám vào thế nào?

Đạo lý này anh ta lại không hiểu.

Trận mưa bão dữ dội trôi đi, đổi lại một tháng trong xanh mát mẻ.

Vào một ngày trời trong nắng ấm, anh ta bay tới New York, nhưng mãi vẫn không thấy tin tức hạ cánh an toàn. Bởi vì anh ta không đáng tin quen rồi, nên ban đầu người trong nhà không để trong lòng.

Hai tiếng sau, thư ký Điền gọi điện tới Vụ Tùng Viện hỏi tình hình của Lý Thừa Dật, đối chiếu thông tin mới biết anh ta không hề lên máy bay, gọi điện cũng không ai nghe máy, một người to xác đột nhiên biến mất một cách ly kỳ.

Lý Lộ Vân nôn nóng đi vòng vòng, tài xế tiễn người xong thì lái xe về công ty như bình thường, mà anh ta cũng đã qua cửa an ninh, trước khi đi không có bất cứ điều gì bất thường. Điều đó có nghĩa là suốt ngày hôm nay, anh ta vẫn còn ở thành phố Giang, nhưng không có tin tức gì, địa điểm cuối cùng xuất hiện là sân bay.

Bà ta vừa nhờ người hỏi thăm tin tức ở sân bay, vừa kiểm tra camera, việc điều tra hướng đi của anh ta cần có thời gian, chờ đợi khiến người ta càng thêm thấp thỏm lo lắng.

Chuyện này tạm thời vẫn chưa dám để Uông Liễm biết.

Lý Lộ Vân ngồi trong phòng khách lòng nóng như lửa, than ngắn thở dài. Dạo này Lý Thừa Dật liên tục nói đến lời phán của thầy bói, không lẽ bị bắt cóc rồi?

Ninh Hảo thì có suy đoán khác.

Cô cũng đang nhờ người nghe ngóng, nhờ có phương hướng chính xác nên thông tin nhanh hơn Lý Lộ Vân bên kia mò kim đáy biển.

“Nghe ngóng được rồi.” Ninh Hảo cầm điện thoại từ trong sân bước vào phòng khách báo cáo với bố mẹ anh ta: “Là bị người của cục điều tra kinh tế dẫn đi ở sân bay, nói là cần phối hợp điều tra, chắc có liên quan đến chuyện bố Uông Liễm.”

“Vậy…” Lý Lộ Vân nhất thời mất hồn: “Phối hợp điều tra, phối hợp thế nào? Không thể liên lạc với người nhà sao?”

Phối hợp điều tra chỉ là cách nói uyển chuyển mà thôi.

Ninh Hảo cảm thấy giải thích với bà ta quá tốn sức, quay sang nhìn sắc mặt của Văn Gia Xương.

Đương nhiên Văn Gia Xương biết điều này có nghĩa là gì, đi đến bước này cũng không phải chưa từng chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên ông ta mới liên tục thúc giục Lý Thừa Dật nhanh chóng chuyển một phần tiền an toàn vào tài khoản của công ty mẹ ở nước ngoài. Ông ta đã tính đến điều xấu nhất, đó là hy sinh bản thân mình, bảo toàn con cháu và gia sản, nhưng vẫn đang do dự, để lỡ thời cơ tốt.

Chỉ có Lý Thừa Dật mới ngây thơ cho rằng chỉ cần bản thân cứng miệng thì sẽ có thể phủi sạch quan hệ với bố vợ.

“Hảo Hảo, tìm quan hệ nghe ngóng rõ ràng một chút, xem thử có cách nào bảo lãnh người ra trước không.”

Ninh Hảo gật đầu, chuẩn bị ra chỗ yên tĩnh gọi điện thoại.

Văn Gia Xương đứng dậy, đi vào trong sân nhưng không vào phòng trà, chỉ đứng dưới gốc cây, chắp tay, quay lưng lại với cửa nhà.

Ánh sáng mặt trời đan xen nhau, bóng cây um tùm rậm rạp bao trùm ông ta.

Bóng râm rơi xuống mái tóc bạc và tay áo sơ mi màu kem của ông ta.

Ninh Hảo vừa nói chuyện vừa nhìn về phía ông ta, nhìn ra được sự thê lương, kết cục đã định.

Mây trắng dày đặc như một tấm chăn bông che đi ngôi nhà to lớn, sâu thẳm này.

Vài ngày sau đó, có mấy cơn mưa đổ xuống.

Nhiệt độ hạ thấp, cách biệt nhiệt độ giữa buổi sáng và ban đêm rất lớn, ánh nắng mặt trời trở nên mờ nhạt hơn.

Lý Thừa Dật được đón về nhà, trông tiều tụy hơn ngày xuất phát rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt trống rỗng.

Con người không thể bị phạt chỉ vì lý do tư tưởng, anh ta không có hành vi phạm tội thực tế, không định tội được.

Nhưng anh ta bị cấm xuất cảnh, tài khoản cũng bị đóng bằng, hành vi chuyển giao tài sản đã không thể nào thực thi tiếp.

Văn Gia Xương không tìm anh ta nói chuyện, một trong những điều kiện để Lý Thừa Dật về nhà đó là Vân Thượng phải thay đổi cơ cấu cổ phần, cắt đứt đường lui dùng khoản nợ đẹp để thoát xác.

Cuối cùng khoản vay vẫn phải trả, không trả được thì nhà họ Văn cũng phải trả một cái giá khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cả buổi chiều hôm đó, hai bố con ngồi trong phòng tắm nắng rất lâu, không phải lúc nào cũng nói chuyện, mà phần lớn thời gian đều ngồi im.

Lý Lộ Vân ở trong nhà nhìn bọn họ, cảm thấy nghẹn lòng, bèn dẫn theo dì Ngô mang cơm tối cho bọn họ.

Lý Thừa Dật đứng dậy nói “không có khẩu vị”, ỉu xìu đi lên lầu.

Trong nhà đã có một phụ nữ mang thai không nuốt nổi cơm, giờ lại thêm một người.

Nhưng Văn Gia Xương thì tràn đầy sức sống đến bất ngờ, sau lần bị nhồi máu não, tay ông ta không làm được một số động tác nhỏ nữa, chỉ có thể dùng muỗng xúc cơm và thức ăn như thời trẻ ăn cơm hộp ở công trường.

“Hảo Hảo về chưa?” Ông ta hỏi Lý Lộ Vân.

“Về rồi, đang ăn cơm ở nhà ăn.”

Văn Gia Xương càng ăn nhanh hơn: “Đợi con bé ăn xong thì gọi vào đây.”

Lý Lộ Vân không truyền đạt như vậy, sau khi vào nhà thì bảo Ninh Hảo buông đũa, đi qua đó luôn.

Văn Gia Xương hỏi: “Giữ lại giang sơn mà con nói, phải giữ như thế nào? Xử lý hết Tứ Thành, Ký Thành, Khởi Thành và mảnh đất mới giành được ở Minh Châu, giữ lại phía nam Giang Lăng?”

“Tháng trước con định làm như vậy, nhưng tình hình hiện giờ đã khác.”

Văn Gia Xương tưởng ý của cô là không còn đường thoát nữa, đang định thất vọng thở dài.

Ai ngờ cô lại nói: “Phải làm ngược lại.”

“Nói thế là sao?”

“Ngân hàng tư nhân mà Thừa Dật tìm vay lãi quá cao, nhưng giá nhà vẫn đang tiếp tục giảm, đất chúng ta giành được đều là giá đất cao nhất, nếu không nhận được khoản vay lãi suất thấp, công trình tiếp tục làm chỉ càng ngày càng lỗ. Hiện giờ mảnh đất phía nam Giang Lăng nên ngừng xây dựng ngay lập tức.”

Văn Gia Xương hơi nhíu mày, tuy rằng ông ta cũng biết càng làm càng lỗ, nhưng ít nhất xây xong nhà ở mảnh đất phía nam Giang Lăng, nhất định sẽ bán ra được, có thể thu hồi được một số vốn. Những căn nhà khác ở các thành phố tuyến hai bây giờ xây xong không bán được, chẳng phải bỏ lớn lấy nhỏ sao?

Ninh Hảo nhắc nhở ông ta: “Phía nam Giang Lăng không phải dự án của mình chúng ta, lợi nhuận phải chia sẻ, nợ cũng phải chia gánh nặng…”

Văn Gia Xương ngạc nhiên nói: “Con muốn kéo Kim Việt xuống nước?”

Ninh Hảo cong khóe môi: “Con muốn kéo chính quyền khu Giang Lăng xuống nước. Gánh nặng chia cho càng nhiều bên, áp lực của chúng ta sẽ càng nhẹ.”

Văn Gia Xương trợn mắt, ánh sáng trong mắt như vì sao trên trời.

Đây là lời đề nghị rất to gan, tuy rằng ông ta vẫn không hiểu được, nhưng trực giác dường như đã nhìn thấy bầu trời xán lạn.

“Ý của con là?”

“Ngừng xây dựng. Công ty tuyên bố phá sản dự án phía nam Giang Lăng.” Ninh Hảo nói xong, đổ nước trà còn lại trong ly và úp ngược ly xuống mặt bàn: “Người ngồi không yên không chỉ có mỗi chúng ta nữa.”

“Thành phố làm sao có thể để mặc cho thị trường nhà đất dẫn đầu thành phố Giang đổ nát được? Chính quyền khu vực Giang Lăng nghe thấy tin tức này có lẽ sẽ như sấm chớp giữa trời quang. Thị trường không ổn định nữa, bọn họ không thể nào nhắm mắt làm ngơ. Hơn nữa, những chủ nhà đã ký hợp đồng mua nhà sớm nhất định sẽ gây rối, động tĩnh không thể nhỏ được.”

Trái tim của Văn Gia Xương đập thình thịch.

Ông ta không có chỗ dựa bên trên, từ khi kinh doanh đến nay ông ta luôn phải cụp đuôi trước những người làm quan chức, chiêu ăn vạ để chính quyền nâng đỡ này, ông ta đến nghĩ cũng không dám.

Bầu trời bên ngoài đã tối đen.

Ông ta suy ngẫm lợi hại trong đó, im lặng hồi lâu, cảm xúc kích động khó kìm nén khiến hai tay ông ta hơi run lên.

“Chính quyền khu vực Giang Lăng sẽ không đồng ý cho chúng ta phá sản, bọn họ sẽ ra mặt can thiệp, sau đó thì sao?”

Ninh Hảo mỉm cười chỉnh lại lời ông ta: “Khu vực Lăng Giang không đồng ý chúng ta ngừng xây dựng, nhưng phá sản hay không thì bọn họ không nói được. Thương trường như chiến trường, có thắng thì sẽ có thua lỗ, kinh doanh không thuận lợi, thua lỗ cũng là chuyện bình thường. Chúng ta phá sản, chính quyền ắt phải bước vào để bình ổn thị trường, món nợ phải tính toán lại hết. Công trình này ai làm đều lợi bất cập hại, chỉ có thể giảm khoản nợ cho chúng ta, để chúng ta tiếp tục làm cho xong.”


Văn Gia Xương suy đi tính lại: “Sổ sách phải tính rõ ràng, điểm lợi nhuận và thua lỗ nằm ở đâu, chúng ta làm tiếp còn có thể thu được lợi nhuận gì không?”

“Con sẽ tính rõ ràng ạ. Có điều, bố phải hạ thấp mong muốn, cho dù có lợi nhuận cũng sẽ không nhiều lắm đâu.”

Văn Gia Xương xua tay: “Bây giờ bố đã không còn ảo tưởng chuyện đó nữa, có thể giúp công ty không gánh khoản nợ lớn là bố đã thắp hương cảm ơn lắm rồi. Nhưng có một vấn đề, vẫn có người sẽ cạnh tranh với chúng ta. Kim Việt, bọn họ nhất định cũng muốn ăn trọn phía nam Giang Lăng dưới tình huống giảm nợ.”

“Con biết ạ, con chuẩn bị rồi.”

*

Tin tức mảnh đất phía nam Giang Lăng ngừng xây dựng lan truyền nhanh chóng, dẫn nổ quả bom long trời lở đất trên bầu trời thành phố Giang, vô số người gấp đến độ nhảy cẫng lên.

Thực ra tin tức là Vân Thượng tung ra, đây là sau khi quan hệ công chúng đánh giá việc bán nhà đất sẽ bị ảnh hưởng thế nào khi tin tức phá sản, ngừng xây dựng truyền ra.

Quả nhiên phản ứng của bên ngoài đúng như dự kiến.

Chính quyền khu vực ngay lập tức quyết định tham gia vào, thành lập tổ công tác khởi động lại dự án.

Ngoài ra, Kim Việt cũng kêu la dữ dội, không chịu thừa nhận khoản vốn vay.

Không nhận cũng vô dụng, giám đốc dự án lúc trước là Tôn Quốc Đống đã phải chịu tội tham ô công quỹ trong đợt “tự kiểm tra” lần trước rồi.

Về mặt lý thuyết, là Kim Việt và Vân Thượng cùng chọn ra giám đốc dự án nên đã tạo nên tổn thất lớn. Nhưng sự thật như thế nào, thực ra ba bên đều biết rõ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vấn đề cần giải quyết quá nhiều, tiêu điểm cuối cùng tập trung vào việc khởi động lại dự án.

Ninh Hảo dẫn theo quản lý cấp cao của phòng đầu tư, phòng công trình, phòng kế toán tăng ca suốt mười mấy ngày đưa ra phương án sơ bộ, giao cho tổ công tác.

Khoảng thời gian này, Lý Thừa Dật bỏ bê nghiệp vụ, hoàn toàn không giúp ích được gì, nên anh ta dứt khoát không đến công ty nữa, một mình ở nhà sa sút tinh thần.

Ninh Hảo có về Vụ Tùng Viện hay không, anh ta cũng không can thiệp nữa, biết cô nghe điện thoại xong sẽ lập tức đi họp, nên đã từ bỏ việc kiểm tra, mọi thứ lấy công ty làm trọng.

Ninh Hảo ở Cẩm Hồ Uyển, mỗi ngày Văn Tư Hoàn đều vui vẻ đi lại giữa khu Đông Thành và khu Giang Lăng.

Nhưng công việc của cô bận rộn, không phải tính toán sổ sách thì là mở họp online, thường xuyên bận đến đêm muộn. Anh tan làm về còn chưa nói được với cô câu nào, chỉ có thể nhìn cô từ xa, nghe cô nói chuyện với người khác bằng giọng điệu dịu dàng, mềm mại.

Nhưng như vậy cũng hài lòng rồi.

Trước khi đi ngủ, anh ôm lấy cô trêu chọc: “Em còn vất vả hơn người mở công ty như anh nữa.”

“Đương nhiên rồi.” Cô cười: “Em là công ty phá sản đó.”

Phương án sơ bộ nộp cho chính quyền, lúc đợi tin có thể nghỉ ngơi vài ngày.

Nhưng trong lòng nôn nóng nên cũng không yên tâm bỏ đó, đi chơi xa.

Văn Tư Hoàn cố ý dành ra một ngày rảnh rỗi, dẫn cô tới công viên thảo viên cắm trại nướng thịt. Mùa thu đang là thời tiết đẹp nhất của công viên, buổi tối ngồi trên bãi cỏ trò chuyện với anh, cô dùng lá ngân hạnh biểu diễn “chú chim bay bay” cho anh xem.

Trong mấy ngày chờ đợi này, cuối cùng tin tức tốt đã tới trước.

Lần này Uông Liễm đi khám thai phải làm siêu âm nên đã bảo dì Ngô có kinh nghiệm đi chung. Sau đó Dì Ngô mang tin vui trở về: “Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi! Là con trai! Tôi tận mắt nhìn thấy trong màn hình đó!”

Nghe nói không nhìn thấy chưa chắc là con gái, nhưng nhìn thấy thì nhất định là con trai.

Văn Gia Xương xuất thân từ nông thôn, Lý Lộ Vân cũng thuộc tầng lớp nông dân ở khu ngoại ô thành phố, quan niệm đều cổ hủ. Tuy rằng bọn họ không phản cảm với con gái, nhưng chuyện kế thừa gia sản này vẫn chỉ nghĩ đến con trai. Uông Liễm lần đầu mang thai đã là con trai, khiến vị trí người kế thừa tiếp theo đã có chủ rồi.

Nhưng mây đen trong nhà vẫn chưa tan đi, Văn Gia Xương chỉ tuyên bố tin vui này lúc ăn tối, âm thầm ăn mừng cùng người nhà.

Cho đến tuần sau, tổ công tác của chính quyền trả lời, tỏ ý phương án Vân Thượng đưa ra có thể thực hiện được, bảo họ tiếp tục đưa ra phương án kỹ hơn, đồng thời hạn hoàn thành phương án rất gấp, yêu cầu phải làm xong trong một tuần.

Cùng lúc đó, Ninh Hảo đưa một báo cáo dự tính thu chi nội bộ cho Văn Gia Xương xem qua.

Dựa vào tính toán của bộ phận công trình, hợp đồng và tài vụ của Vân Thượng, nếu chính quyền đồng ý cách “tổ chức lại phá sản, giảm nợ”, do Vân Thượng tiếp tục làm hết những công trình còn lại, bao gồm mảnh đất thương mại không thu được lợi nhuận trên lý thuyết, vậy bọn họ sẽ có cơ hội thu được lợi nhuận mấy tỷ.

Văn Gia Xương không dám tin, đọc đi đọc lại bản báo cáo này mười mấy lần, không tìm thấy điểm sơ sót nào.

Ông ta không kìm được mà hỏi: “Chúng ta thật sự có thể giành thắng Kim Việt à? Bọn họ hiện giờ đứng chung một điểm xuất phát với chúng ta, thậm chí còn có chữ tín hơn ở chỗ chính quyền. Nếu bọn họ biết còn có khả năng thu lợi nhuận lớn như vậy…”

Ninh Hảo thản nhiên nói: “Bọn họ không tính ra được lợi nhuận lớn như vậy, trừ khi bên chính quyền tiết lộ phương án của chúng ta cho họ.”

“Không có bức tường nào không lọt gió cả, rất có khả năng sẽ tiết lộ cho bọn họ.” Văn Gia Xương buồn bã: “Hai công ty chắc hẳn phải cạnh tranh giá cả.”

“Bố, bố đừng lo lắng, kêu gọi đầu tư là thế mạnh của con, Kim Việt không có ưu thế này. Nếu không kêu gọi đầu tư được, bọn họ sẽ không kiếm nổi số tiền này.” Ninh Hảo an ủi ông ta.

Văn Gia Xương nhớ lại lúc trước việc giành được mảnh đất phía nam Giang Lăng chính là nhờ thành tích kêu gọi đầu tư hơn người khi Ninh Hảo từng làm ở Hải Nguyên.

Tới giờ phút này, bất kể đây là năng lực của Ninh Vĩnh Vinh hay của Ninh Hảo, ông ta chỉ đành tin vào siêu năng lực này thôi.

Văn Gia Xương không kìm được mà cảm thán, anh Ninh này của ông ta cứu ông ta hết lần này đến lần khác, khi ông ta rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, không ngờ lại vẫn là do ông cứu giúp.

Buổi tối hôm đó, Văn Gia Xương gọi điện thoại nói chuyện rất lâu với Ninh Vĩnh Vinh, đến cuối cùng không ngờ lại nước mắt giàn giụa.

Ninh Vĩnh Vinh không thích để bụng, chuyện hôn nhân của con cái bị thay đổi đã trôi qua rất lâu, cuộc sống sau hôn nhân của con gái không tệ, mà con rể thay thế cũng không phải phế vật.

Ông không làm khó Văn Gia Xương, còn mời Văn Gia Xương năm nay dẫn cả gia đình đến công trường ở Trung bộ của ông ăn tết, lúc này Văn Gia Xương đã xúc động tới rơi lệ, không chút do dự đồng ý.

Sau khi tắt điện thoại, Văn Gia Xương đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của Lý Lộ Vân: “Em sắp xếp đi, chúng ta phải ăn mừng có cháu nội, xua đi xui xẻo trong nhà.”

Bữa tiệc lần này, địa điểm được chọn ở khách sạn Winters, không những mời người thân bạn bè thường xuyên qua lại, còn mời những người có mặt mũi trên quan trường, thương trường của thành phố Giang đến tham dự, mọi dấu vết đều đang phát ra tín hiệu.

Phía nam Giang Lăng chỉ là chiến thuật ngừng xây dựng, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, Vân Thượng vẫn chưa tận, chỉ đợi ngày xua tan mây đen, nhìn thấy trời xanh.

Buổi tiệc này Ninh Hảo không tham gia.

Cô đang tăng ca làm phương án.