Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 54




Con người một khi bận rộn thì thời gian trôi nhanh như nước chảy.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lục Chiêu Chiêu đã dùng chuyên môn, tiền bạc và mối quan hệ để lục tung bối cảnh của công ty điện ảnh ở Hong Kong kia.

Đúng như Ninh Hảo suy đoán, công ty ở Hong Kong do một công ty đăng ký ở quần đảo Cayman kiểm soát, bên trên nữa là công ty ở quần đảo Virgin. Nhiều tầng lồng vào nhau cộng thêm mảng pháp lý chưa hoàn thiện của các công ty nước ngoài nói chung khiến cơ cấu công ty trở nên mơ hồ, nhưng có thể đoán ra được người kiểm soát nhất định là Văn Gia Xương.

Trong nước quy định đối với việc đóng thuế, chia hoa hồng cho công ty Hong Kong là một phần tư số tiền trong nước, còn chính sách thu thuế của Hong Kong và quần đảo Cayman là tuân theo nguyên tắc lãnh thổ, thu nhập ở nước ngoài thì không cần phải nộp thuế. Ngoại trừ tiết kiệm được ba phần tư số tiền thuế, còn có thể thông qua cách chia hoa hồng để tuồn tiền ra ngoài, đồng thời che giấu được nguồn tiền đi tới đâu.

Chưa kể khi suy xét đến năm vừa rồi việc phát hành nợ nước ngoài của các công ty bất động sản đã tăng 1000% so với cùng kỳ năm trước thì Văn Gia Xương và ngân hàng vốn có liên hệ chặt chẽ như vậy đương nhiên cũng nghĩ đến hai lối đi, dựa vào cách phát hành nợ nước ngoài tuồn số tiền này ra, rồi lại đầu tư vào việc kinh doanh của tập đoàn Vân Thượng.

Nhưng nó khác với việc đầu tư trực tiếp, bản thân ông ta không những thu lãi cao mà còn có thể trở thành chủ nợ của Vân Thượng. Dù sau này công ty gặp khó khăn trong việc duy trì nguồn tiền lưu động khiến kinh doanh rơi vào khó khăn thì ông ta vẫn còn một thân phận là chủ nợ ở nước ngoài, công ty có thể tuyên bố phá sản, mà đơn vị đảm bảo cũng chính là ngân hàng sẽ phụ trách đền nợ.

Tuy trông thì như “chuyện tốt” không mất vốn lại còn thu được lời, nhưng khuyết điểm duy nhất nằm ở chỗ nếu chỉ đơn giản là đi theo xu hướng, hành động một cách mù quáng vậy sẽ không có kết cục tốt.

Năm ngoái số nợ nước ngoài của bất động sản đạt tới mức trăm tỷ tệ, nhưng kinh doanh trong nước lại đua nhau hụt gấu hở vai, năm nay sẽ là “năm sụp đổ”.

Việc vi phạm hợp đồng trả nợ một khi có xu thế bùng nổ, các cơ quan quản lý nhất định sẽ thắt chặt chính sách, khắc phục sự hỗn loạn. Mà Vân Thượng mới đi được nửa con đường này sẽ trở thành đối tượng bị giám sát trọng điểm.

Ninh Hảo đã có thể tưởng tượng được tình cảnh túng quẫn, có chắp thêm cánh cũng không thoát được của Văn Gia Xương trong thời gian sắp tới đây. Hiện giờ trong lòng cô rất chắc chắn, chỉ cần yên lặng đợi các cơ quan chức năng ra tay, còn bản thân cô tập trung vào công việc trước mắt, đưa Vân Thượng thoát khỏi chỗ chết trước đã.

Mùa xuân tháng ba, hoa Ngọc Lan của Tứ Thành nở rộ khắp nơi.

Trong tầm mắt, lan trắng như tuyết, lan tím diễm lệ.

Xe lái nhanh trên đường, một mảng hoa trắng xóa lướt ngang qua cửa sổ xe, không lưu lại chút dấu vết nào, quấn quýt bên cành liễu rủ xuống ven đường.

Từ thành phố đi tới khu vực phát triển, bờ biển rộng lớn, cây xanh um tùm, mọi thứ đều khiến không khí trở nên tươi mới hơn.

Ninh Hảo hứng khởi trong lòng, cô đề xuất dừng xe đi dạo nhưng bị Lý Thừa Dật bác bỏ.

Lý do anh ta phản đối rất thực tế: “Đều là bùn đất, chỗ nào mà chả như nhau? Lúc về còn không giặt sạch được đôi giày nữa.”

Người cùng ngành ở địa phương lập tức phụ họa theo anh ta, đưa ra rất nhiều ví dụ cho việc không nên xuống xe: “Mọi người không biết uy lực của Dương Liễu đâu, thực sự là ô nhiễm môi trường, cản trở hô hấp mà. Đợi sau này quy hoạch lên, việc đầu tiên phải làm là nhổ hết những cây Dương Liễu này.”

Biến một mảnh đất hoang dã tràn đầy sức sống thành một thành phố mới hình như vẫn không thể khiến Lý Thừa Dật vui sướng, anh ta suốt ngày trưng ra vẻ mệt mỏi vì không có gì khiến anh ta hứng thú, có lẽ chỉ có con số trong tài sản tăng thêm mấy số không nữa mới có thể giúp anh ta bớt buồn chán.

Sự nhiệt tình của Ninh Hảo bị phản đối, cô âm thầm hờn dỗi, cũng không phụ họa theo mấy chuyện mà anh ta cảm thấy thích thú.

Xế chiều về tới thành phố, khi phải đi xã giao thì cô từ chối nói mình bị cảm, phải về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Lý Thừa Dật không cố chấp giữ cô lại, bởi vì mỗi khi kết thúc công việc Uông Liễm sẽ hỏi anh ta ở đâu, rồi cô ta đến đó. Uông Liễm thích đi những nơi ánh đèn nhấp nháy, chơi đùa cũng rất buông thả. Cuộc xã giao như thế này, anh ta thích dẫn Uông Liễm đi chung hơn.

Sau khi Uông Liễm đến Tứ Thành thì chung sống hòa bình với Ninh Hảo, khiến Lý Thừa Dật thường xuyên nảy sinh tâm trạng việc trái ôm phải ấp đã thành sự thật.

Thực ra, anh ta còn không tỉ mỉ bằng Uông Liễm. Ninh Hảo có nuôi một con cá vàng trong phòng khách ở khách sạn, theo Uông Liễm quan sát, khi đám bạn bè gọi đồ ăn bên ngoài đến chỗ cô ăn uống nói chuyện, mỗi lần Lý Thừa Dật nói gì, Ninh Hảo sẽ nghiêng đầu nhìn con cá vàng kia, như đang giao lưu trong im lặng rằng “tên ngốc này lại tới rồi”.

Xe công vụ dừng ở trước cửa khách sạn.

Thả Ninh Hảo xuống xe, rồi lại đón Uông Liễm đi, đón đưa mượt mà, đúng là cảm giác rất giống trái ôm phải ấp.

Uông Liễm lên xe ngồi bên cạnh Lý Thừa Dật, khoác tay dựa vào vai anh ta, không khí ngưng đọng trên xe suốt từ nãy bắt đầu chuyển động lại. Người đón tiếp ở Tứ Thành rất thích bà chủ này, tổng giám đốc dự án khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, ngay cả nói năng tục tĩu cũng không dám.

Ninh Hảo về phòng, lần lượt đá bay đôi bốt ngắn gò bó, nằm lên giường gọi điện cho Văn Tư Hoàn.

Cô không chắc anh còn ở công ty hay không, vào giờ này cô sẽ không chủ động gọi video, bởi vì đã có hai lần Tống Vân Khai ló đầu vào ống kính, rồi trêu chọc Văn Tư Hoàn bị vợ quản nghiêm, kiểm tra mọi lúc mọi nơi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Tư Hoàn nói đó chỉ là anh ta đang ghen tỵ mà thôi, không cần để ý làm gì.

Mà Ninh Hảo vốn dĩ không thèm kiểm tra, chẳng qua là ngày nào cũng nấu cháo điện thoại nên không có nhiều chuyện quan trọng để nói, dần dần chủ đề sẽ chuyển sang hỏi anh “buổi sáng ăn gì”, “buổi trưa ăn gì”, “buổi tối ăn gì”, “ăn chung với ai”...

Anh không những kiên nhẫn trả lời mà còn ấp ủ niềm vui ẩn trong sự kiên nhẫn đó.

Khí hậu ở hai nơi khác biệt, thành phố Giang mưa dầm suốt ngày mà vừa nghe thấy giọng nói của Ninh Hảo, dường như trời xanh gió nóng bên chỗ cô đã chia đều sang cho anh rồi.

Mỗi buổi sáng anh đều ngủ đến khi tự tỉnh, phát hiện bên cạnh trống không thì sinh ra lười biếng chán nản. Anh mở điện thoại, người đồng nghiệp lại gửi cho anh một đống tin nhắn “động viên trước cuộc chiến”, đánh nát phản ứng sinh lý khi thức dậy của anh.

Đúng lúc này Ninh Hảo gửi cho anh một tấm ảnh bữa sáng, anh thưởng thức bằng mắt, thể lực đã khôi phục được một chút. Anh nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ trắng đục rồi gọi điện thoại cho cô, nói cô biết “mặc dù gió táp mưa sa, nhưng vườn hoa vẫn nở tươi tốt”.

Vào khoảng thời gian đôi lúc thoải mái đôi lúc căng thẳng này, giai đoạn đầu khi thành lập công ty được thúc đẩy rất thuận lợi, hoặc có thể nói rằng Tống Vân Khai không cho phép mọi chuyện tiến triển không thuận lợi.

Tài trợ đợt B đã tới.

Trước mắt không thiếu tiền, cũng không ai đề xuất phải đưa ra thị trường.

Chuyện này khiến Văn Tư Hoàn thở phào nhẹ nhõm.

Tin tức tốt tạm thời không nói cho Ninh Hảo biết, như vậy anh có thể tiếp tục đoán khi Ninh Hảo biết sẽ khen ngợi anh như thế nào, cố gắng kéo dài để được hưởng thụ nhiều hơn.

Cô như được điều gì đó gợi ý, hôm nay gọi điện đến sớm hơn thường ngày.

Anh kìm nén niềm vui, giả vờ bình tĩnh hỏi cô: “Hôm nay tan làm sớm, không đi xã giao hả?”

“Hôm nay đi bàn bạc với bên chính quyền, sau đó đến khu vực mới khảo sát thực tế. Bọn họ muốn đi uống rượu, em nghĩ cách chuồn rồi.”

“Vậy buổi tối em gọi đồ ăn ngoài à? Ăn gì đó?”

“Em nhìn trúng một quán sủi cảo nhím biển.”

“Sủi cảo không phải vẫn chế biến bằng bột mì à?” Anh hỏi rất đột ngột.

“Đúng vậy, thức ăn làm từ bột mì thì sao chứ?”

“Ăn vào sẽ khiến người ta buồn ngủ.” Đây là điều cô thường xuyên oán trách với anh trong tuần đầu tiên khi mới đến Tứ Thành. Buổi tối cứ ăn xong là mắt dính vào buồn ngủ, nhưng đồ ăn làm từ bột mì ở đây lại rất ngon, khiến cô lần nào cũng mới tám giờ hơn đã đi ngủ, sau đó một hai giờ sáng thức dậy, rồi đến bốn giờ hơn mới ngủ lại được, đồng hồ sinh học hoàn toàn bị đảo lộn.


Nhưng lúc nào thèm ăn thì cô lại nói: “Buồn ngủ thì đi ngủ thôi, dù sao buổi tối em ở một mình trong khách sạn cũng không có việc gì làm.”

“Anh đang lái xe, giờ em rảnh rỗi thì nói chuyện với anh chút, đề phòng anh buồn ngủ.”

“Hôm nay anh đi đâu?”

Anh chần chừ một lát: “Từ khu Tân Hải về thành phố.”

“Sao lại đi tới đó!”

“Ừm… Bị Tống Vân Khai kéo đi.”

Tân Hải chính là nơi hoang vắng đến mức khu công nghiệp của An Tịnh Vũ không có một ai thèm thuê, chỉ đành chuyển thành làm kho hàng hóa kia. Ninh Hảo nghĩ đến đường ở đó toàn là container chuyển hàng đi lại, bỗng cảm thấy căng thẳng: “Vậy em không thể nói chuyện làm anh phân tâm được, anh tập trung lái xe đi.”

“Em không nói chuyện anh mới buồn ngủ đó. Sáng nay dậy sớm quá.” Anh mặt dày dây dưa với cô tận nửa tiếng đồng hồ, đến khi sợ cô đói mới tắt máy trước để cô đi gọi đồ ăn.

Ninh Hảo ăn sủi cảo xong thì nghỉ ngơi một lúc, cô nhìn đồng hồ đã qua bảy mươi phút, cho dù lúc nãy gọi điện anh vừa mới xuất phát thì có lẽ cũng sắp đến nhà rồi, nên cô lập tức gọi video cho anh.

Nhưng thật kỳ lạ, cuộc gọi bị anh chuyển sang thành gọi thoại.

“Anh chưa về nhà à?”

“Vẫn chưa, đang trên đường về, anh vừa mới đến bán đảo Tân Giang.”

“... Ý anh là, anh vừa ra khỏi nhà Tống Vân Khai?” Bỗng nhiên giọng điệu của cô trở nên lạnh lẽo.

Anh vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường, trả lời trôi chảy: “Ừ, đúng vậy, cùng nhau đi ăn chút đồ.”

“Vậy anh lái xe đi, không làm phiền nữa.” Cuộc gọi kết thúc rất đột ngột.

Anh không nghĩ Ninh Hảo tức giận, chỉ cho rằng cô tắt máy nhanh như thế là muốn đi tắm, thế là anh tính thời gian tắm rửa thường ngày của cô, một tiếng sau gọi lại cho cô: “Vẫn chưa ngủ phải không?”

“Đến nhà rồi à?” Ninh Hảo hỏi.

“... Ừ, đến rồi.” Theo thời gian thường ngày, lúc này chắc chắn đã tới rồi.

“Vậy chuyển sang gọi video đi, anh tìm giúp em hai bộ đồ, rồi gửi tới đây. Mở video lên em chỉ cho anh.”

“... Đợi chút, anh vẫn chưa tới, sắp rồi.”

“Cuộc gọi trước anh đã nói mình rời khỏi bán đảo Tân Giang rồi, tối muộn lại không kẹt xe, sao còn chưa về tới Vụ Tùng Viện vậy?”

Trong nháy mắt, cả người anh toát mồ hôi.

Dù sao không thể nói thật rằng anh đi nhầm đường được, gần Vụ Tùng Viện chỉ có một trục đường chính rộng rãi, đi nhầm đường thì có thể lái đi đâu? Ruộng mương hay là công viên sinh thái?

Quả nhiên một lời nói dối cần phải dùng một trăm lời nói dối để gỡ lại.


“... Anh… Không về thẳng Vụ Tùng Viện, mà đến ký túc xá lấy ít đồ.”

“Đồ gì?”

“... Cái gì mà đồ gì?” Cô hỏi đột ngột khiến anh không bịa ra được.

“Không phải anh nói buổi sáng thức dậy quá sớm, mệt buồn ngủ rồi à? Còn về ký túc xá lấy đồ, đồ gì quan trọng vậy?”

“...! Hảo Hảo, anh có điện thoại gọi tới, là Vân Khai, chắc là liên quan đến công việc, anh nghe máy chút đã, sẽ gọi lại cho em ngay.”

Anh mất hồn mất vía sử dụng “chiến thuật kéo dài thời gian”, thực ra cũng không hẳn do không trả lời được, mà do anh không biết đường trong khu thành phố, phải mở bản đồ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh vừa tìm đường vừa sợ hãi, muốn lừa Ninh Hảo khó thật. Từ nhỏ đến lớn may mà cô không để ý đến anh, nếu không, dựa vào sự nhạy bén của cô, đã vạch trần anh một trăm lần rồi.

Có người may mắn vì sống sót sau kiếp nạn, nhưng không biết mình đã bước vào khu vực bom nổ.

Anh giở trò tinh ranh để tắt điện thoại, Ninh Hảo lập tức gửi tin nhắn cho Tống Vân Khai: [Đàn anh, bây giờ mua cổ phiếu của Quân Đằng có kiếm được tiền không?]

Tống Vân Khai trả lời ngay:

[Đừng mua.]

Anh ta còn kích động gửi thêm một tin nhắn thoại: “Ngoài ngành đừng đụng vào cổ phiếu.”

Hay lắm! Bọn họ đang nói chuyện, nhưng Tống Vân Khai vẫn có thể trả lời tin nhắn ngay lập tức.

Khi Văn Tư Hoàn đến nơi thì đã trôi qua nửa tiếng, anh gọi cho Ninh Hảo nhưng bị từ chối nghe.

Anh gọi bốn năm lần đều chung tình trạng là vừa nghe thấy âm thanh đợi máy thì đã lập tức chuyển sang tiếng tút tút liên hồi, kẻ ngốc cũng biết anh bị cúp điện thoại rồi. Anh bất lực gửi tin cho Ninh Hảo: [Vợ ơi nghe điện thoại đi, anh có chuyện quan trọng (meme đáng thương).]

Khi anh gọi qua lần nữa, Ninh Hảo rủ lòng từ bi nghe máy, nhưng vừa lên tiếng đã đánh phủ đầu:

“Anh nói Tống Vân Khai kéo anh đi Tân Hải, không có lý nào anh nói chuyện điện thoại với em trên xe mà anh ấy không chen miệng vào, trừ khi anh ấy ở lại công xưởng Tân Hải, nhưng anh lại nói anh đi tới bán đảo Tân Giang ăn cơm, Tống Vân Khai không ở nhà, anh chạy đến nhà anh ấy ăn cơm cái gì?”

… Không ngờ lời nói dối của mình lại yếu ớt như vậy.

Văn Tư Hoàn đau khổ đỡ trán: “... Hảo Hảo, không phải anh cố ý lừa em, chỉ là muốn tạo bất ngờ cho em. Anh đặt một món quà, đã giao đến trước cửa khách sạn cho em rồi, em xuống lầu xem thử đi.”

“Không xem.” Ninh Hảo nói năng dứt khoát: “Rốt cuộc bây giờ anh đang ở đâu? Ở chung với ai? Tại sao không thể gọi video?”

“Anh, anh giờ đang ở nhà, đã đến hầm để xe rồi. Em nhận quà trước đi, anh sắp lên tới lầu rồi, có gì gọi video lấy đồ giúp em có được không?”

“Em không tin anh đang ở nhà, không hề tin. Anh đừng tưởng rằng nhét kẹo ngọt cho em thì sẽ qua ải được!” Tuy rằng nói năng cứng rắn, nhưng cô đang thay giày rồi.

“Em nhận quà rồi, muốn giết muốn chém thế nào cũng được.”

Anh đầy tự tin khiến cô nửa tin nửa ngờ.

Khách sạn thỏa thuận với Vân Thượng là khách sạn SR sang trọng bậc nhất Tứ Thành, nó nằm trong trung tâm thành phố phồn hoa, nhưng bây giờ trời đã tối, đường phố bên ngoài cánh cổng vàng kim nguy nga trở nên yên tĩnh, vắng lặng hơn rất nhiều.

Cô đi một vòng trước đại sảnh, không hề nhìn thấy bóng dáng nhân viên giao hàng nào, chần chừ một lúc rồi đi tới cánh cửa xoay.

Mùa xuân lúc ấm lúc lạnh, cô kéo chặt áo khoác theo bản năng.

Cô ló đầu nhìn trái nhìn phải, động thái duy nhất trong tầm mắt là có xe về khách sạn, rẽ vào bãi đỗ xe bên trái.

Cô mất một lúc mới chú ý đến có một bóng dáng cao lớn quen mắt đứng dưới đèn đường ở phía đối diện.

Đèn đường tông ấm màu cam chiếu xuống.

Anh hơi dựa vào đuôi xe, vào khoảnh khắc cô tập trung nhìn thẳng về trước, anh đứng thẳng lên hệt như hai người có tâm linh tương thông. Anh quay về phía cô, dang cánh tay như đang đợi ôm lấy cô.

Cô giật mình, đưa tay dụi mắt, không phải ảo giác, cô bước nhanh xuống bậc thang, chạy nhanh về phía con đường đối diện.

Anh không thể đứng im đợi được, cũng bước về trước hai bước, đứng giữa đường ôm lấy cô, hưởng thụ cô gái nhỏ bé lao vào lồng ngực anh như ngư lôi (*). Theo thói quen, anh ôm lấy cô quay 180 độ, qua cái ôm, anh vứt hết những nhớ nhung nặng nề lên người cô. Anh nuốt nước bọt, liều mình muốn nói mấy lời dạo đầu đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi nước mắt của cô chảy qua ngón tay đang nâng mặt cô của anh thì anh lại im bặt.

(*) Ngư lôi: Là một loại vũ khí tự di chuyển trong nước, bên trong mang thuốc nổ lao vào đáy tàu thuyền của đối phương.

Trên con phố yên tĩnh, trống trải, anh ôm chặt lấy cô, đứng cách một khoảng nhấn khóa xe, mở khóa cốp sau.

“Hảo Hảo, em nhìn nè, đó là gì.”

Cô quay đầu, lá cây ngân hạnh ở sau cốp tràn ra ngoài trông như một núi tiền sáng lấp lánh, gió xuân thổi qua một cái liền hóa thành dòng thác vàng.

Mùa của tự nhiên như bị đảo ngược.

Khoảnh khắc nhận ra đó là gì, trong tai cô chỉ còn toàn là âm thanh ồn ào của thời gian.

Anh vẫn nhớ, mỗi mùa thu khi chuông tan học vang lên, cô và bạn thân của mình thường đi quanh con đường trồng đầy ngân hạnh nằm ở phía nam trường anh để chọn lá rụng, anh âm thầm đi theo sau, nhướn mày khó hiểu nhưng vẫn thề rằng phải giúp cô tìm được lá ngân hạnh hoàn hảo nhất trên thế giới.

Nếu cô thích mùa thu, vậy để bốn mùa đảo lộn cũng không phải không được.

Khi đó anh không biết mình yêu cô, bởi vì hiển nhiên nam chính trong câu chuyện tình yêu không phải anh, anh chỉ có thể sắm vai nhân vật thầm lặng kỳ quái trong câu chuyện, là kiểu yêu quái không mặt cô độc khiến người ta sợ hãi nhưng lại muốn tặng vàng cho cô như phát điên.

*

Ở cuối con đường không ai để ý, có một chiếc xe công vụ đang rẽ vào.

Từ lúc cô gái chạy ngang qua đường, lao vào lòng đối phương như chú chim nhỏ, Uông Liễm đã trợn tròn mắt: “Đó là Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn sao? Như đang quay phim điện ảnh vậy, ha ha ha, tình cảm tốt thật đấy!”

Lý Thừa Dật sắp cắn vỡ răng hàm mới nặn ra được một câu: “Kệ bọn họ!”

Uông Liễm nở nụ cười hứng thú, quay sang quan sát biểu cảm của anh ta. Lẽ nào đây chính là “bắt gọn hiện trường thất tình của chồng” thịnh hành trên mạng sao? Có cần đưa khăn giấy cho anh ta lau nước mắt không nhỉ?