Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 59




Dực San ngồi trên núi giả trong hoa viên Tê Hà viện, nhìn mái hiên cung điện đến ngẩn người 

Từ lúc hôn kỳ của nàng và Hành Tư được định ra, nàng và hắn không thể gặp mặt, lần gặp nhau tiếp theo sẽ là đêm động phòng hoa chúc. Hiện Hành Tư vẫn ở Chuyển Sinh điện làm Luân Chuyển vương, còn nàng bị đưa trở về Tê Hà điện. Không thể ở địa phủ, tửu diếu thì đã có Tang Cách trông coi, Phi Dung quân còn cố tình đi theo làm bạn, nàng đương nhiên không thể quấy rầy cuộc sống vợ chồng son người ta, mà Tư Mệnh Tinh Quân lần trước bị nàng đuổi giết nên thấy nàng liền trốn, vì thế nàng cũng không tiện đến phủ của hắn xem danh mục đăng ký. Cho nên cuộc sống đợi gả của nàng chỉ có thế dùng hai từ để hình dung: chán chết

Ngẩn người không biết bao lâu, có người đến ngồi bên cạnh nàng ‘lão muội, vừa rồi ta đi uống rượu, nghe nói sư phụ của ngươi đã hồi thiên đình”

Dực San quay đầu nhìn ca ca, phản ứng không lớn “tuy sư phụ đến Đông Hải xem mới lạ nhưng có lẽ không yên lòng về tửu diếu, sợ bị Tang Cách phá hỏng nên mới đi vài ngày đã trở lại’

Dực San cười thần bí, lắc đầu “không phải sư phụ ngươi hồi tửu diếu. Ngươi có biết sau khi hồi thiên đình, hắn đi đâu không?’

không hối tử diếu? Dực San có chút nghi hoặc, như vậy sư phụ nàng có thể đi đâu?

Dực Lam xích lại gần ‘nghe nói Nghi Địch Tư Thần hồi Khúc Thương cung, hình như mới về hôm qua, có điều rất kín tiếng nên hôm nay mới có tin lộ ra”

Dực San ngẩn người. Khúc Thương cung?

Nghi Địch đương nhiên có chỗ ở trên thiên đình, nhưng đa số thời gian hắn đều ở tửu diếu, hiếm khi quay về phủ đệ, sau đó lại rời khỏi thiên đình dạo chơi tứ phương, cho nên dần dần mọi người cũng quên nơi ở ban đầu của hắn. Nếu Dực Lam không nói, Dực San thực sự đã quên sư phụ nàng còn có một phủ đệ tên Khúc Thương cung, nhưng mà…

“Sao sư phụ đột nhiên muốn quay về ở Khúc Thương cung?”

Dực Lam nhún vai “cái này thì ngươi phải hỏi sư phụ ngươi, nghe nói hắn vừa hồi thiên đình đã đến chỗ Thiên Quân, nói muốn ngụ ở Khúc Thương cung một thời gian, sau đó Thiên Quân liền phái người thu thập lại Khúc Thương cung, còn ban thưởng nhiều tiên tỳ”

Dực Lam lại cười thần bí nói ‘có điều vừa rồi ta hỏi thăm được vài câu, dường như sư phụ ngươi ở Đông Hải bị tổn thương vì tình, hồi Khúc Thương cung đại khái là muốn nghỉ ngơi cho vơi đi nỗi thương tâm. Thái Thượng Lão Quân dường như đã nhận được tin, đã tới Khúc Thương cung xem náo nhiệt ah”

Tuy nhiều chuyện của sư phụ là không phúc hậu, hơn nữa còn là tin không vui nhưng gần đây Dực San bị nhàm chán đến sắp chết, cần có bát quái để an ủi tâm hồn trống rỗng, vì thế cuối cùng vẫn lựa chọn hi sinh sư phụ của mình

“Đông Hải? hẳn là sư phụ có khúc mắc gì đó với Ấn Trì?”

Vấn đề này, từ lúc Nghi Địch nói với bọn họ là muốn cùng Ấn Trì đến Đông Hải, nàng đã suy nghĩ tới, chẳng qua nàng không ngờ Ấn Trì có thể làm cho sư phụ dày dạn kinh nghiệm của nàng bị tổn thương

Dực Lam lại lắc đầu “tin tức từ Đông Hải truyền đến không rõ, chỉ nói sư phụ ngươi xem trong một vị công tử ở long cung lại bị cự tuyệt đến mặt xám mày tro, mọi người thấy có khả năng người được coi trong là Phi Dung, nên đều nói Phi Dung làm sư phụ ngươi tổn thương tinh thần”

Phi Dung?

Dực San lập tức lắc đầu “sao có thể, khi sư phụ đến Đông Hải, Phi Dung đã đến tửu diếu với Tang Cách, cơ hội để chạm mặt cũng không có”

Dực Lam cũng tán thành “ta cũng nghĩ là tiểu tử Ấn Trì kia, có điều ta lại cảm thấy Ấn Trì không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm sư phụ ngươi đau lòng. Quên đi, đoán cũng không ra, chỉ bằng pha bình trà ngon ở trong phòng khách chờ,Thái Thượng Lão Quân rời khỏi Khúc Thương cung chắc chắn sẽ tới đây”

Nhận được tin, Thái Thưỡng Lão Quân liền kích động cỡi mây đi đến Khúc Thương cung

Được tiên tỳ dẫn vào hoa viên, từ xa đã thấy Nghi Địch ngồi bên hồ thủy tạ, dường như là đang cho cá ăn

Nước hồ xanh trong, liễu rủ lơ thơ, trong nước từng đoàn cá chép đỏ như lửa tranh nhau đớp mồi càng làm cho thân ảnh cảu người đang dựa bên mộc lan thêm phiêu miểu cao xa

Thái Thượng Lão Quân đi vào nhà thuỷ tạ “chậc chậc, lão phu nghe nói Nghi Địch Tư Thần đi Đông Hải một chuyến, trái tim lại bị tổn thương nặng nên mới về Khúc Thương cung dưỡng thương, vốn không tin nhưng giờ thấy ngươi như vậy…ngươi lần này quả nhiên tổn thương không nhỏ nha” 

Nghi Địch vẫn cho cá ăn, lười nhìn khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn của Thái Thượng Lão Quân

Thái Thượng Lão Quân thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn, tự rót cho mình chén trà, vừa uống vừa nói ‘bộ dáng ngươi thế này, trước kia lão phu từ thấy một hai lần nhưng dường như không có thê thảm như lần này. Ngươi xem trọng tiểu tử Ấn Trì kia? Không ngờ hắn có bản lĩnh lớn như vậy, có lẽ ngươi xuất ngoại vân du quá lâu, ngượng tay lui bước không tính, ngay cả sức kiên nhẫn chịu đựng cũng giảm”

Nghi Địch cười cười, ánh mắt vẫn nhìn cá chép trong hồ ‘không phải mấy tiểu thần tiên đều nói ta coi trọng Phi Dung sao?”

Thái Thượng Lão Quân xuy một tiếng “Phi Dung đang còn cùng thê tử hắn canh giữ tửu diếu, sao có thể là hắn”

Nghi Địch tung chỗ thức ăn còn lại vào trong nước, nhìn đám cá chép tranh nhau làm mặt nước xao động, vỗ vỗ tay “ngươi không nói ta cũng đã quên, lần khác phải đến tửu diếu nhìn xem, nếu để nha đầu kia phá hư thì không tốt lắm”

Thái Thượng Lão Quân không để cho hắn nói sang chuyện khác, nhìn quanh, lắc đầu thở dài “Thiên Quân cũng quá không phúc hậu, lúc này ngươi cần có thiếu niên mỹ mạo làm bạn bên cạnh để an ủi, lại đem nhét mấy tiểu cô nương vào Khúc Thương cung của ngươi, làm sao tâm tình của ngươi tốt hơn được”

Nghi Địch quay đầu, liếc hắn một cái

Thái Thượng Lão Quân cầm chén trà, trong lòng kích động chờ Nghi Địch tranh luận với hắn như trước, nào ngờ Nghi Địch chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục cho cá ăn

Nghi Địch như thế này làm cho Thái Thượng Lão Quân cảm thấy không hảo ngoạn chút nào.

Thái Thượng Lão Quân không xem được náo nhiệt, Dực San dùng chiêu bài đến Khúc Thương cung thỉnh an cũng không có thu hoạch gì

Gần đây Nghi Địch dường như rất thích cho cá ăn, bất cứ lúc nào có người đến Khúc Thương cung bái phỏng nếu có thể nhìn thấy Nghi Địch đều là lúc hắn đang cho cá ăn.

Cách một thời gian, Thái Thượng Lão Quân vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đến Khúc Thương cung tìm náo nhiệt

Lúc này Nghi Địch không cho cá ăn mà nhàn nhã ngồi bên cửa sổ, nhướng mi nhìn hắn ‘Khúc Thương cung của ta chắc chắn không có náo nhiệt gì để xem, thật sự thẹn với sự hăng hái của Lão Quân, có điều gần đây Lão Quân rảnh như thế, chẳng lẽ Đâu Dẫn cung không luyện đan nữa sao?”

Không cho cá ăn, còn có thể nói như vậy, xem ra là đã bình phục

Thái Thượng Lão Quân vuốt râu ‘thực ra lão phu mới luyện ra một loại đan dược mới giúp dưỡng khí ngưng thần thư thái thông mạch, nghĩ lần này đến đây mà còn thấy ngươi cho cá ăn thì sẽ đưa ngươi mấy viên, có điều hiện tại xem ra lão phu có thể tiết kiệm mấy viên đan dược rồi”

Nghi Địch rũ mắt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ “chỉ là hiểu lầm, chỉ là có chút thất vọng thôi. Đã vô duyên, cũng đã buông xuống”

Thái Thượng Lão Quân nhíu mày, không nói gì nữa

Mà Ấn Trì ở Đông Hải mấy ngày nay lại sầu mi khổ kiểm

Ngày đó Nghi Địch phất tay áo rời đi, hắn vẫn có chút mơ hồ, thường xuyên suy nghĩ đến xuất thần, sau đó cảnh tượng Nghi Địch rời đi luôn hiện ra trong đầu hắn, mỗi một lần đều khiến hắn đau lòng không thôi. Mỗi khi hoàn hồn, Ấn Trì lại toàn thân toát mồ hôi lạnh, cố ý bảo mấy ca ca dẫn hắn đi tăng thêm kiến thức, tỷ như đi dạo thanh lâu để thể nghiệm ôn nhu hương của nữ tử; tỷ nhu đến hoàng cung thế gian rình coi hoàng đế lâm hạnh phi tử, nhắm phân tán lực chú ý nhưng mà hiệu quả cực kỳ kém.

Ấn Trì cảm thấy mình tiếp tục như vậy thực sự là trúng tà nhưng Long cung lại không có người thích hợp để hắn trút bầu tâm sư, nếu để mấy ca ca hắn biết, chắc chắn lão cha của hắn cũng biết.

Cứ nghẹn khuất như vậy được mấy ngày, rốt cuộc Ấn Trì cũng đến Chuyển Sinh điện nhưng tới nơi mới biết Dực San đã bị triệu về thiên đình, Hành Tư không rảnh để chiêu đãi hắn. Không có ai để nói chuyện, Ấn Trì cảm thấy thất vọng vô cùng

Nhưng lần này Vô Thân, Vô Khâu lại rất nhiệt tình, thành công khiến Ấn Trì kể ra chuyện sau khi Ấn Trì và Nghi Địch đi Đông Hải cùng trạng thái tâm lý hiện tại của Ấn Trì, liền cho hắn chủ ý

“Thái Thượng Lão Quân tinh thông đạo pháp, lại dạo chơi bát phương, duyệt hết thế gian trăm thái, bình thường cũng hay giúp người nếu ngươi nghẹn khuất như vậy, chi bằng tìm hắn khai đạo đi”

Nhìn Ấn Trì biết nghe lời phải mà tìm đến thiên đình, Vô Thân, Vô Khâu liền tràn ngập chờ mong. Theo tin tức mà bọn họ biết được, Nghi Địch Tư Thần tổn thương tình cảm liền nhốt mình trong Khúc Thương cung, ngày ngày cho cá ăn, Thái Thượng Lão Quân đã mấy lần đến xem náo nhiệt. Nếu Ấn Trì đi tìm Thái Thượng Lão Quân, khả năng gặp phải Nghi Địch sẽ rất cao. Đương nhiên chuyện này bọn họ không có nói với Ấn Trì, tình cờ gặp nhau mới có nhiều chuyện để nói nha.

Tiếc rằng không có tình cờ cũng chẳng có gặp lại  

Ấn Trì vừa tới trước cửa Đâu Dẫn cung thì thấy Thái Thượng Lão Quân cỡi mây từ một hướng khác về tới

Thái Thượng Lão Quân mới từ Khúc Thương cung trở về, chợt thấy Ấn Trì hẳn là đang ngâm mình Đông Hải lại đứng trước cửa Đâu Dẫn cung của hắn, không khỏi giật mình

Đi vào Đâu Dẫn cung nồng đậm mùi dược liệu, Ấn Trì có chút câu nệ nhưng đây không phải lần đầu tiên hắn gặp Thái Thượng Lão Quân, cho nên theo đề nghị của Vô Thân, Vô Khâu liền thẳng thắng bày tỏ mục đích mà mình đến đây.

Thái Thượng Lão Quân nghe xong, hồi lâu mới lên tiếng “lão phu đương nhiên muốn giúp ngươi nhưng lão phu nghĩ vấn đề của ngươi hẳn nên tìm Nguyệt Lão khai đạo mới thích hợp hơn”

Khi Ấn Trì tìm được Nguyệt Lão thì Nguyệt Lão đang ngồi bên cạnh một đống tơ hồng lộn xộn, vừa xem sổ nhân duyên trong tay vừa bện tơ hồng.

Cảm giác có người đến, Nguyệt Lão ngước mắt lên, liếc nhìn Ấn Trì một cái rồi lại tiếp tục bện tơ hồng, thuận miệng hỏi “người tới là a?”

Ấn Trì tiếp thu giáo huấn dọa người của Đông Hải long cung, không ngay từ đầu liền thành thật giới thiệu mình ‘vãn bối được Thái Thượng Lão Quân chỉ điểm, muốn nhờ Nguyệt Lão chỉ điểm bến mê”

Nguyệt Lão ngước mắt nhìn hắn ‘lão phu chỉ để ý đến chuyện nhân duyên, nhân duyên của ngươi có vấn đề?”

Nghe tới hai chữ nhân duyên, Ấn Trì liền cảm thấy đau đầu nhưng Nguyệt Lão không phải là Thái Thượng Lão Quân, nếu kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối thì không biết phải nói tới khi nào, vì thế quyết định nói giản lược vào trọng điểm

‘Trước đây vãn bối nhờ cơ duyên xảo hợp mà quen một người bạn, chỉ mới ở chung với nhau mấy ngày nhưng lúc chia tay vãn bối lại nói mấy lời khiến hắn không thoải mái, nên tan rã trong không vui,sau khi tách ra lại thường nhớ tới hắn, giống như gặp ma chướng. Vãn bối cũng không phải thích hắn nhưng nhớ như thế, có phải là vì chọc hắn không thoải mái nên thấy áy náy?”

Nguyệt Lão vẫn tiếp tục bện dây tơ hồng ‘sao ngươi biết được mình không thích người nọ”

“Vì..”Ấn Trì do dự ‘không có khả năng thích”

Nguyệt Lão rút ra một dây tơ hồng, híp mắt nhìn sổ nhân duyên “ở chỗ lão phu, không có gì là không có khả năng, dù là kẻ thù truyền kiếp, thân phận chênh lệch, gần trong gang tấc hay biển trời cách mặt đều có khả năng kết thành nhân duyên”

“Nhưng mà vãn bối tuyệt không thể cùng người nọ kết thành nhân duyên”

Nguyệt Lão ngẩng đầu đánh giá hắn “người nọ là nam”

Như vậy mà cũng nhận ra? Ấn Trì có chút ngượng ngùng

Nguyệt Lão lại không chút để ý ‘nếu chỉ vì nói sai mà áy náy, đi tìm hắn nói xin lỗi không phải là xong rồi sao,có cái gì mà băn khoăn?”

Xin lỗi? Ấn Trì nghĩ tới tình cảnh mình đi tìm Nghi Địch xin lỗi nhưng lại nghĩ không ra, hơn nữa hắn cũng không dám đi tìm Nghi Địch

Nguyệt Lão thấy hắn ngây ngốc không nói tiếp, liền nói ‘nếu ngươi không dám đi tìm hắn nói xin lỗi, hoặc là ngươi làm sai quá mức không còn mặt mũi đi tìm hắn, hoặc là ngươi thích hắn”

Ấn Trì hiển nhiên cảm thấy biểu hiện hôm đó của mình không có thái quá, phản ứng rất bình thường,vậy chỉ có một khả năng…

Nếu hắn thích một nam nhân mới thái quá.

Nguyệt Lão quanh năm suốt tháng kéo dây tơ hồng cho người ta, tương quan lịch duyệt phong phú đến không thể diễn tả bằng lời, lúc này thấy dây tơ hồng đã bệnh xong liền thu hồi sổ nhân duyên và dây tơ hồng, chậm rãi đứng lên.

“Tiểu thần tiên a, như ngươi vậy, lão phu không phải thấy lần đầu. Có người cảm thấy đoạn tụ là nghiệt duyên, có điều lão phu nghĩ rằng có thể thành thì chính là lương duyên, không thể thành mới là nghiệt duyên, không liên quan gì tới tuổi tác thân phận địa vị giới tính. Không cần so đo nhàm chán như vậy”

Ấn Trì vẫn đau khổ giãy dụa “nhưng trước kia vãn bối đều thích nữ tử, không phải là đoạn tụ”

“Rất nhiều người không phải sinh ra đã đoạn tụ, cũng phải trải qua rất nhiều chuyện…Ngươi luôn la hét mình không phải đoạn tụ, ngươi lại không thử thích nam nhân, sao biết mình rốt cuộc có phải đoạn tụ hay không?”

“…”

“Loại sự tình này hỏi rõ tâm của mình là đủ, không có gì là làm không được hoặc không thể làm, chỉ là ngươi có muốn làm hay không thôi. Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm cớ”

Nguyệt Lão cũng không nhiều lời với Ấn Trì, nói xong liền vội vã canh giờ đến thế gian nối dây tơ hồng.