Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 50




Dực San vừa về đến trước cửa Chuyển Sinh điện đã thấy Hành Tư đứng ngay đình lưu ly, nhìn về Nại Hà phía trước tới xuất thần

Dực San vừa nói chuyện với Nhạc Thác, tâm tình vốn  có chút u buồn nhưng nhìn thấy bộ dáng xuất của Hành Tư liển xoay chuyển tròng mắt, hóa thành một đám mây nhỏ, lặng yên không tiếng động bay qua

Đến sau lưng Hành Tư, đang muốn vươn móng vuốt đánh lên mông hắn, không ngờ Hành Tư đã quay người lại, thần sắc lạnh nhạt nhìn Dực San đang cười xấu xa, hỏi ‘đã trở lại?”

Dọa người không được còn bị người dọa lại, Dực San vội lùi móng vuốt lại, tìm cách bay lên tuy nhiên nàng biết nàng không thể nào thoát được. Nhưng khi nhìn thấy Hành Tư cúi người ôm lấy nàng, mặt dán bên tai nàng, nàng liền mặc kệ hắn thế nào, quyết định tìm cách tẩu thoát, dù sao vẫn tốt hơn là ở giữa không trung, toàn thân lại vừa cứng ngắc vừa nóng như phát sốt thế này

Thấy Dực San nóng đến sắp bốc cháy, Hành Tư rốt cuộc cũng buông nàng ra, mỉm cười xin lỗi “lần này không có bị ngươi làm sợ, lần sau ta sẽ hảo hảo phối hợp”

Lại lần nữa bị Hành Tư trêu chọc,Dực San tức giận trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, thất bại xoay người. Nàng biết, nếu muốn ép buộc được Hành Tư, không biết nàng còn phải tu bao nhiêu vạn năm nữa ah.

Hành Tư nhìn bộ dáng hầm hừ của nàng, nhịn không được đưa tay nhéo nhẹ mặt nàng, đột nhiên nói ‘lúc trước, Nhạc Thác có đến Chuyển Sinh điện tìm ngươi”

Dực San gật đầu ‘hắn đã đến tửu diếu tìm ta”

“Ngươi và Nhạc Thác…”

“Ta đã nói rõ ràng rồi, không còn có quan hệ gì với hắn” không đợi Hành Tư nói hết câu, Dực San đã đáp lời

Hành Tư cũng không hỏi nữa, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ý cười vui vẻ

Dực San đột nhiên phát hiện ra mình đáp quá nhanh, giống như…nàng chờ không kịp mà muốn thổ lộ. Kinh nghiệm bao lâu nay cho thấy dù nàng da mặt dày thế nào, ở trước mặt Hành Tư cũng trở nên mịn màng. Nhiệt độ cơ thể tăng cao đột ngột khiến nàng lại như sắp bốc cháy

Hành Tư còn cố tình lửa cháy đổ thêm dầu, cười tủm tỉm kéo nàng lại, hôn một cái ‘tốt, ta đã biết”

Đang lúc khí thế hừng hực, bên tai đột nhiên vang lên từng trận ho khan kinh thiên động địa. Quay đầu nhìn lại thì thấy ngoài đình, Thái Thượng Lão Quân và Nghi Địch đã ho đến mặt mày đỏ bừng; khán giả vây xem như Vô Thân, Vô Khâu, Tập Thư, Tất Trì thì ánh mắt tò mò tỏa sáng như đang đi trên đường đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng vạn trượng.

Dực San không tìm được từ nào, phản ứng nào để biểu đạt cảm thụ trong lòng mình

Mà vị ca ca nào đó lại tức điên lên, vội tiến lên, kéo Dực San ra khỏi ‘ma trảo”, bảo hộ sau lưng, tràn đầy căm phẫn chỉ vào Hành Tư mắng “ban ngày ban mặt, ngươi cư nhiên…cư nhiên…”

Nói tới đây, Dực Lam lại cảm thấy việc cấp bách không phải là lý luận cùng Hành Tư mà kiểm tra lão muội nhà mình, vì thể lôi kéo Dực San kiểm tra một vòng, giống như hành động vừa rồi của Hành Tư đã cắn hỏng lão muội nhà hắn

Dực San nhìn bộ dáng khẩn trương của lão ca nhà mình, nghĩ tuyệt đối không thể cho Dực Lam biết đủ thứ tình huống tới lần thứ n ở trong rừng san hô và trên đụn mây, nếu không có trời mới biết hắn sẽ bị kích thích đến thành bộ dáng gì

Đối diện ánh mắt sáng ngời chờ xem kịch vui của mọi người, Hành Tư cảm thấy trán nổi gân xanh

“Sư phụ và Nghi Địch Tư Thần không phải nói muốn tham quan Chuyển Sinh điện và địa phủ sao? sao lại lặng yên không tiếng động đến đây nhìn lén?”

Tuy hắn nói chuyện với Thái  Thượng Lão Quân và Nghi Địch nhưng Vô Thân, Vô Khâu phụ trách dẫn hai vị đại thần đi tham quan lại cảm thấy sau lưng lạnh toát, bất động thanh sắc kéo Tất Trì và Tập Thư che chắn trước mặt, đề phòng bất trắc còn có người đỡ thay mình

Nghi Địch khoanh tay, không cho là đúng “tự ngươi chọn một nơi trống quắc, gió lùa tứ phía còn vô cùng rộng rãi lại trách người ta nhìn lén sao?’

Thái Thượng Lão Quân đương nhiên phải che chở cho đồ đệ của mình nhưng cũng phải cảm thán “Hành Tư, ngươi đi theo vi sư nhiều năm như vậy, vi sư nhìn ngươi lớn lên, ngươi từ khi nào qua mặt vi sư, lại từ nơi nào học được cách liếc mắt đưa tình hả?” 

Vô Thân, Vô Khâu hớn hở nói ‘ai nha, khó được nhìn thấy Hành Tư quân á khẩu nói không nên lời nha. Hắc hắc, trận náo nhiệt hôm nay xem thật giá trị”

Bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh “thừa dịp Hành Tư quân không rảnh để thu thập các ngươi, hai ngươi có thể chạy xa bao nhiêu thì mau chạy đi, cũng không biết vừa rồi là ai giật dây cho Thái Thượng Lão Quân và Nghi Địch Tư Thần đến nhìn lén”

Vô Thân, Vô Khâu hoảng sợ, quay đầu nhìn lại “Tây Tề, ban ngày mà ngươi không ngủ sao?”

“Liên quan gì tới các ngươi?”

Quần chúng xem náo nhiệt cãi nhau, ben này Hành Tư cũng không nhàn rỗi, duỗi tay kéo Dực San đang bị Dực Lam kiểm tra trở lại, chậm rãi nói “sư phụ, nhiều năm cùng đồ nhi đàm kinh luận đạo, giảng dạy đạo lý thế gian lại không nhắc tới những chuyện này nhưng đồ nhi khi gặp được người tình đầu ý hợp đương nhiên liền vô sự tự thông, làm sao lại là lén sư phụ tự học?”

Hành Tư quân, da mặt đủ dày nha

Dực San bị Hành Tư gián tiếp thổ lộ, rung động đến tận tâm can, quên cả nói chuyện

So với phản ứng của Dực San, Nghi Địch và Thái Thượng Lão Quân trấn định hơn nhiều. Dù sao cũng đã nhiều năm kinh nghiệm sa trường, há có thể vì một câu nói mà rối loạn?

Trên đường quay về Chuyển Sinh điện, Nghi Địch đột nhiên lên tiếng ‘nha đầu”

Dực San quay đầu hỏi “sư phụ, có việc gì?”

“Trước kia vi sư chưa từng đến âm tào địa phủ, nay tới đây thấy cảnh trí không tệ, tính ở lại vài ngày đi dạo chung quanh, sẽ ngụ ở Chuyển Sinh điện, vừa rồi ta thấy hậu viện còn rất nhiều phòng trống, ngươi thay vi sư thu thập một gian đi”

Chuyển Sinh điện thật ra có rất nhiều phòng trống, nhiều người ở cũng không thành vấn đề nhưng người định đoạt mọi chuyện ở Chuyển Sinh điện hẳn là Luân Chuyển vương ah.

Dực San cảm thấy đáp ứng không ổn mà không đáp ứng cũng không xong vì thế vụng trộm liếc nhìn Hành Tư một cái

Hành Tư đưa mắt nhìn Nghi Địch, thấy đối phương bày ra vẻ mặt: ta cố ý không hỏi ngươi đó, dù sao nói với đồ đệ ta cũng vậy thôi, ngươi chắc chắn cũng sẽ đáp ứng.

“Một khi đã vậy, làm phiền Tất phán quan các ngươi giúp San San thu dọn một chút, chú ý chuyện ăn mặc chi dùng của Nghi Địch Tư Thần một chút, không được chậm trễ”

Nghe Hành Tư nói vậy, Thái Thượng Lão Quân cũng vuốt râu, chậm rãi nói “Hành Tư, vi sư cũng muốn ở lại địa phủ ép buộc tiểu tử Tắc Thủ vài ngày, nếu Nghi Địch đã ở lại Chuyển Điện, ta cũng không tiện làm phiền nơi khác, ở chung một chỗ với hắn cho có bạn”

Hành Tư còn chưa lên tiếng, Dực Lam đã nhịn không được nhảy dựng lên “còn có ta” không ở lại nhìn lão muội hắn, hắn làm sao yên tâm để Dực San và Hành Tư sớm chiều ở chung một chỗ.

Nghi Địch và Thái Thượng Lão Quân ở lại, không có gì đáng trách nhưng Dực Lam la hét đòi hỏi như thế, có vẻ không nói đạo lý. Vô Thân, Vô Khâu thì thầm một chút, liền đùa giỡn mồm mép cùng Dực Lam

Mọi người cười đùa ầm ĩ, Ẩn Trì vẫn luôn im lặng cảm thấy có chút cô đơn, cũng biết không hợp nhau, không nên hùa cùng một bọn. Trong lòng cảm thấy cô đơn, biểu tình trên mặt không thể khống chế được, hắn lại sợ người khác nhìn ra sẽ cười nhạo, vì thế lên tiếng cáo từ.

Nghi Địch liếc nhìn hắn “Ấn Trì tiểu tiên, ngươi cũng ở lại vài ngày đi, thời gian này không có ai theo giúp ta uống rượu,cảm thấy không quen, truyền tin về cho cha ngươi, nói là ta giữ ngươi lại, hắn sẽ không bắt ngươi trở về”

Ấn Trì ngẩn người “nhưng…nếu ở lại sẽ phiền San San bọn họ phải thu thập thêm phòng” chủ yếu là Hành Tư sẽ chán ghét hắn ah

Nghi Địch vẻ mặt không sao cả ‘sợ phiền toái thì ở cùng phòng với ta là được, dù sao nha đầu có nam nhân chắc sẽ không rảnh uống rượu cùng ta, ngươi cũng nhân cơ hội này luyện tửu lượng đi, nam nhi không biết uống rượu, nói ra sẽ dọa cha ngươi ah”

Ấn Trì á khẩu. Cái gì mà dọa cha hắn, hắn không biết uống rượu liên quan gì tới đại thần này chứ?

Vô Khâu thì thầm với Vô Thân “đây là xem Chuyển Sinh điện của chúng ta thành khách điếm sao?” 

Vô Thân không để ý tới hắn, vì Vô Khâu thì thầm thực ra không khác gì lớn tiếng nói

Nghi Địch và Thái Thượng Lão Quân đều quay đầu nhìn Vô Khâu, cùng bày ra vẻ: bổn đại gia/bản tôn thần chính là xem chỗ của các ngươi thành khách điếm thì thế nào?

Vô Khâu yê lặng lui ra sau Vô Thân, cố làm người tàng hình

Vì thế, dưới cường quyền của hai vị sư phụ, Chuyển Sinh điện liền trở thành khách điếm

Sau giữa trưa, Tất Trì nhìn sắc trời, nói “sắp tới giờ cơm chiều, hôm nay lại có nhiều người như vậy, hay là chúng ta bảo tiên quỷ đưa chút thức ăn tới, được không?”

Thái Thượng Lão Quân đang thích ý uống trà, nghe vậy nhíu mày nói “ta nhớ San San nha đầu khi làm phàm nhân, trù nghệ rất tốt, sao phải phiền toái bảo tiệm cơm mang thức ăn tới?”

Dực San lúc này mới có phản ứng ‘Lão Quân, sao ngươi biết được trước kia ta biết nấu ăn?”

“Khi đó đi ngang qua phủ của Tư Mệnh Tinh Quân, nhàm chán liền vào tìm hắn hành huyên một lát, Tư Mệnh thuật tay cho ta xem mệnh số phàm nhân của ngươi. Ah, giờ mới nhớ ra, Tư Mệnh sắp xếp mệnh số của ngươi quả thực rất nhấp nhô ah”

Dực San nhìn Thái Thượng Lão Quân thong thả vuốt râu, nội tâm lại cực kỳ rối rắm. Tư Mệnh Tinh Quân có tật là viết được mệnh số tốt liền tìm người đến thưởng thức, bình luận mà mệnh số của nàng bị hắn sắp xếp đến thảm, còn bị hắn lấy ra cho Thái Thượng Lão Quân mua vui,cũng không biết khi nàng làm phàm nhân vô dụng, Tư Mệnh hỗn đản kia còn cho ai thưởng thức “kiệt tác” của hắn nữa.

Nghĩ tới đây, nàng liền cảm thấy bốc hỏa, cố kiềm cơn giận, nói ‘vậy làm phiền Lão Quân chờ, ngài cho ta mượn đồ đệ, ta làm cơm cho ngài dùng”

Phủ quân đại nhân vô tội nào đó đang xem công văn cũng bị trúng đạn, lập tức bị tha đi.

Mọi người còn lại khó có lúc đoàn kết một lòng, cùng nhau vụng trộm đi theo

Đến phòng bếp, Dực San nhìn dụng cụ nấu ăn quen mắt mà không quen tay, lại nhìn Hành Tư bị nàng lôi tới, còn bày ra vẻ mặt: tùy ngươi sai khiến, tùy thời cống hiến sức lực, liền có chút do dự. Tuy rằng nàng đã nhớ lại mọi chuyện nhưng trù nghệ dường như lại không quay về với nàng, gần đây cũng không đụng tới, không biết hiện giờ trù nghệ của nàng là đẳng cấp của Liễu San San hay là Dực San trước kia thiêu cháy cả phòng bếp

Do dự một lát, nàng liền thương lượng với Hành Tư “ngươi cũng không cần giúp ta cái gì, chỉ là lát nữa ta nấu cơm xong, ngươi đều nếm qua một lần giúp ta”

Hành Tư nghe vậy liền nhíu mày, Dực San cũng da mặt dày, cười nói ‘hắc hắc, ta sợ mình nấu không ổn, làm cho sư phụ bọn họ ăn đến hư bụng thì không tốt lắm, nên làm phiền ngươi…”

“Không muốn bọn họ bị đau bụng?”

Hành Tư liếc mắt nhìn nàng “vậy ngươi không sợ độc sát phu quân sao?”

“Này, ta có làm đồ ăn không ngong cũng không tới mức độc chết ngươi ah”

Trong một góc nơi vườn hoa bên ngoài phòng bếp chợt lay động vì câu nói của Hành Tư, lại nhờ có tiếng hét của Dực San giúp che lấp

Mà Dực San hét lên rồi mới có phản ứng, hình như vừa rồi Hành Tư nói là…nàng vậy mà không phản bác, còn hùa theo…

Khi Dực San ở trong phòng bếp lệ rơi đầy mặt, trong một góc nơi vườn hoa bên ngoài phòng bếp cũng có một đám người lệ rơi đầy mặt vì nguyên nhân khác

Nghi Địch cảm thấy không chút tư vị “đồ đệ bảo bối của ta lại bị âm tào địa phủ các ngươi sai sử làm đầu bếp?tiểu tử Hành Tư kia sao chỉ biết có ăn, cũng nên giúp chút việc chứ”

Thái Thượng Lão Quân lại càng cảm thấy không chút tư vị “đồ đệ của ta dễ lắm sao? bưng bàn đưa bát không nói, còn phải thử thức ăn. Nha đầu San San kia thật nhẫn tâm, cái gì cũng cho vào miệng đồ đệ ta”

Nghi Địch khinh thường nói “ta thấy hắn ăn rất vui vẻ nha”

Ấn Trì vẻ mặt đồng tình, Dực Lam thì hậm hực, nghe Hành Tư nói xong suýt chút nữa đã nhào vào phòng bếp đại khai sát giới, bị Thái Thượng Lão Quân dùng phép trói quăng vào một góc

Vô địch nhiều chuyện Vô Thân vẫn duy trì biểu tình bất khả tư nghị, không ngừng dụi mắt “không ngờ Hành Tư quân luôn bình tĩnh nghiêm túc, trong chuyện tình cảm lại có thể không biết liên sỉ như vậy”

Vô Khâu nghĩ nghĩ “không biết liêm sỉ hẳn là có ý xấu đúng không?”

Vô Khâu nghĩ nghĩ: “Không biết liêm sỉ hẳn là cái nghĩa xấu?”

Vô Thân không chút do dự gật đầu ‘phải, là lời ca ngợi thì ta sẽ dùng sao?”

Người trong phòng bếp lo nấu cơm, người bên ngoài nhìn lén, vốn là cảnh tượng hài hòa nhưng không bao lâu đã bị động tĩnh bên ngoài phá hủy

Tất Trì nghiêng tai nghe ngóng “hình như là có người cãi nhau”

Khó có được cảnh tượng cãi nhau trước cửa Chuyển Sinh điện thanh tĩnh, Vô Khâu, Vô Thân cảm thấy rối rắm, không biết nên ra ngoài xem cãi nhau hay tiếp tục ở đây rình xem. Lúc này Dực San và Hành Tư cũng đã bị động tĩnh bên ngoài quấy rầy, đi ra

Vô Thân len lén liếc nhìn sắc mặt Hành Tư, sau đó liếc mắt nhìn Vô Khâu, ra ý ngầm hiểu

Bên ngoài đang cãi nhau kịch liệt