Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 45




Dực San vỗ vỗ tay áo bị nhăn, nhìn thẳng vào mắt Phù Tuyên “tuy ta rời đi hơn hai trăm năm nhưng trì nhớ vẫn chưa bị mai một. Thiên đình rộng lớn, khoảng trống trước các điện các có mấy chiếc xe ngựa cùng đi qua một lúc cũng không thành vấn đề, trừ phi Thiên Quân, Vương Mẫu hay các vị Đế Quân xuất hành, đến giờ ta còn chưa nghe nói hai người đi chung trên đường mà phải nhường đường. Hơn nữa Thần Tiêu phủ của ta cách xa phủ đệ của các ngươi vạn dặm, Thủy Mặc lại xưa nay chỉ đi chung quanh Thần Tiêu phủ, hôm nay cũng không có chuyện gì phải đi xa nhà, xin hỏi làm thế nào mà va chạm tới phu nhân ngươi?”

Phù Tuyên bị hỏi, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, còn ánh mắt của Nhạc Thác lại hơi lóe lên

Thái độ trốn tránh mà không dám cãi lại này, Dực San còn không đoán được nguyên nhân và tình hình thực tế thì đầu óc của nàng đúng là nên đem cho heo ăn. Rõ ràng đã cướp được Nhạc Thác vào tay, hại nàng rơi vào lục đạo, nay đứa nhỏ cũng đã sắp sinh lại không muốn buông tha, chẳng lẽ đây chính là tự tiện trong truyền thuyết?

Dực San sắc mặt âm trầm đảo mắt qua bụng Phù  Tuyên “Phù Tuyên phu nhân đã động thai khí, có phải lần dạo chơi này đi xa quá không? không phải là cố ý đi dạo đến tận Thần Tiêu phủ chứ?”

Nhìn Phù Tuyên khẩn trương bảo vệ bụng, Dực San đoán trong chốc lát, nàng ta sẽ không nói được gì liền xoay người ngồi xổm xuốt, nhéo mặt Ô Đại “ngươi cũng dám vả miệng Ô Đại? một tỳ nữ nho nhỏ bên cạnh một phu nhân không cân lượng lại dám đụng đến người của Thần Tiêu phủ ta, cũng không nhìn xem ngươi có thân phận gì. Lần trước ta cho ngươi ra oai phủ đầu ở Tê Hà điện của, ngươi liền cho rằng sự dễ dàng tha thứ của ta đối với ngươi thành không biết xấu hổ sao? ta vốn không có nhẫn nại, ngươi lại không biết xấu hổ, vậy cũng đừng trách ta vừa rồi ra tay cũng không báo trước với ngươi một tiếng” Nói xong đứng lên, chỉ mặt Phù Tuyên ‘sau này phu nhân vẫn nên quản nô tỳ nhà mình kỹ một chút, loại nô tỳ hở chút là lên mặt này e là sau này sẽ trèo lên đầu ngươi, về phần người bên cạnh ta, không cần ngươi phải lo lắng”

Phù Tuyên nhìn Dực San từ trên cao nhìn xuống mình, còn Nhạc Thác dường như muốn khoanh tay đứng nhìn, mắt thấy sắp bị ép đến thảm bại, ngoài mạnh trong yếu đáp “chỉ là một chuyện nhỏ, nói lời xin lỗi là được rồi, Dực San điện hạ cần gì vì một nô tỳ mà tức giận, tới nhà ta náo động như thế, vừa rồi kiếm của ngươi dọa ta sợ, nếu ta và đứa nhỏ có gì sơ suất, truyền ra bên ngoài cũng không tốt cho điện hạ nha”

Còn dám uy hiếp nàng? Dực San giận dữ cũng lười giả vờ bình thản với nàng ta, một kiếm mạnh mẽ chặt đứt một chân tháp quý phi. Nàng lại quên vừa bị Phi Dung đả thương, lúc này lại dùng lực quá lớn nên lực đạo chấn động khiến cánh ray rung lên, kiếm rơi xuống đất, may mà Hành Tư ở phía sau đón được nàng, Dực San mới không bị té ngã.

Phù Tuyên không còn giữ được dáng vẻ bình thản, hét chói tai, Nhạc Thác đúng lúc tiến lên đỡ nàng mới không để nàng ngã xuống đất

Dực San vẫn còn tức giận, tránh khỏi Hành Tư, nhặt kiếm lên, chỉ vào Phù Tuyên “ta vì cái gì mà tức giận, ngươi dùng móng tay để nghĩ cũng có thể nghĩ ra. Ta sau khi trở về vốn không có ý định lại dính dáng gì tới ngươi, nay xem ra không chứng thực được tội danh năm đó ngươi vu hãm ta thì đúng là có lỗi ngươi khi đó đã chịu một kiếm kia của ta ah”

Phù Tuyên nhìn Dực San từng bước tới gần, hoảng loạn nói “không, không, ngươi không dám, mạng người quan trọng. Nhạc Thác, ngươi mau ngăn nàng lại đi”

Nhạc Thác che chở trước mặt Phù Tuyên “San San, nếu ngươi vì Thủy Mặc mà trút giận thì như thế đã đủ, không cần làm lớn chuyện, nếu Phù Tuyên thật xảy ra chuyện gì, đối với ngươi cũng không có lợi”

Dực San dừng bước, lẳng lặng nhìn vẻ mặt khẩn cầu của hắn, nhìn không chuyển mắt. Quen biết từ nhỏ cho tới nay, Nhạc Thác ở trước mặt nàng luôn cợt nhả, sủng nàng, cùng nàng đi gây chuyện dù là giả vờ để dỗ nàng thì cũng là mặt đầy ý cười. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày hắn sẽ cúi đầu cầu xin nàng, lại vì bảo vệ một nữ nhân khác. Nhưng hắn bảo hộ thê nhi của hắn cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩ mà.

Bàn tay nắm bội kiếm run run, là vì vừa rồi dùng sức quá nhiều sao?

Lúc này Hành Tư đi đến bên cạnh Dực San, Nhạc Thác thấy thế sắc mặt khẽ biến, khẩn trương hơn nhưng Hành Tư không hề để ý tới hắn và Phù Tuyên, chỉ ôm Dực San vào lòng, bỏ đi kiếm của nàng, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay của nàng, ánh sáng nhu hòa hiện lên, Dực San liền cảm thấy cánh tay tốt hơn nhiều.

“Đau sao?”

“Ừ”

“Kế tiếp giao cho ta, ngươi không cần phải lộn xộn nữa”

Hành động của hắn làm cho Dực San kinh ngạc, tiếp theo đó là nước mắt rơi xuống, nàng vội vàng úp mặt vào lòng Hành Tư, không muốn để Nhạc Thác và Phù Tuyên nhìn thấy nàng khóc.

Năm đó nàng bị khép tội ác ý đả thương người, một mình đối mặt với ngàn vạn lời đồn và sự khinh miệt của mọi người, nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, cho nên nàng nghĩ mình đủ kiên cường để đối mặt với Nhạc Thác và Phù Tuyên nhưng một câu “giao cho ta” của Hành Tư đã dễ dàng đánh ta sự kiên cường ngụy trang của nàng. Nàng cũng từng hi vọng vào lúc nàng tứ cố vô thân, Nhạc Thác sẽ đứng bên cạnh nàng, nói với nàng “kế tiếp giao cho ta”, như vậy nàng nhất định cũng sẽ cảm động và an tâm mà ôm lấy hắn khóc như bây giờ. Đáng tiếc, khi đó Nhạc Thác đứng bên cạnh Phù Tuyên. 

Hành Tư vẫn ôm chặt Dực San, ngẩng đầu nói với Nhạc Thác “vừa rồi San San nổi nóng, lời lẽ hơi nặng, mong Nhạc Thác quân thứ lỗi, có điều Phù Tuyên phu nhân nói Thủy Mặc va chạm nàng, vừa rồi đã lộ ra sơ hở chồng chất, cãi cũng không dám cãi, như vậy chuyện va chạm e là không chính xác. Hơn nữa quản sự tiên tỳ của Thần Tiêu phủ, dù thế nào thì tiên giai cũng cao hơn Phù Tuyên phu nhân một bậc, nếu việc đó là thật cũng nên giao cho thiên quan phụ trách xử lý, phu nhân lại giam Thủy Mặc vào thủy lao, còn muốn San San tự mình tới cửa nhận người, không khỏi đi quá giới hạn quá mức. Dù ngươi và hài tử ngươi có việc gì hay không thì việc này truyền ra, chịu thiệt cũng chính là phu nhân ngươi. Nay Thủy Mặc và San San đều ở quý phủ của ngươi chịu ủy khuất, không biết Nhạc Thác quân tính giải thích thế nào với Thần Tiêu phủ?” Ngữ khí của hắn tuy bình thản nhưng thái độ không hề ôn hòa, bàn tay của Phù Tuyên nắm vạt áo của Nhạc Thác run lên, không dám nói lời nào

Nhạc Thác nhìn Dực San ở trong lòng Hành Tư, trầm mặc một lát, hỏi “vậy Hành Tư quân cảm thấy làm thế nào mới là hợp lý?”

Hành Tư còn chưa lên tiếng, Dực San vẫn úp mặt trong ngực hắn đã buồn bực lên tiếng “nàng đánh Thủy Mặc bao nhiêu cái thì giờ chịu lại bấy nhiêu, sau đó cũng giam vào thủy lao, rồi lại quỳ trước mặt Thủy Mặc nhận sai”

Nhạc Thác vừa tính đáp ứng, Dực San lại nói “ngày thường ta cũng lười so đo với người nhưng không phải là không so đo, ngược lại ta rất hay mang thù, đừng tưởng rằng phạt Ô Đại là xong. Ô Đại dám đánh Thủy Mặc là mượn lá gan của ai, ai dám không để Thần Tiêu phủ vào mắt, chỉ bằng Phù Tuyên ngươi còn không có tư cách làm chuyện này. Nếu ngươi còn muốn đứa nhỏ này thì an tĩnh một chút cho ta, chờ ngươi sinh xong, ta lại đến tính toán rõ ràng với ngươi”

Trở lại Thần Tiêu phủ, Dực San vẫn còn thấy tức giận

Theo lời Thủy Mặc, Phù Tuyên vốn tới tìm Dực San nhưng vì nàng không ở đây, Phù Tuyên lại bị ngăn ở ngoài cửa Thần Tiêu phủ nên trút giận lên người Thủy Mặc. Thủy Mặc vốn không bị thương nặng, chỉ là bị giam trong thủy lao, có chút kiệt sức. Dực San liền để nàng về phòng nghỉ ngơi, còn mình không muốn quấy rầy nàng nên đi ra ngoài.

Hành Tư vẫn còn ở trong sân, Dực San nhìn xiêm y của hắn bị nàng làm nhăn, áy náy nói ‘vừa rồi cảm ơn ngươi đã giúp ta giải vậy, cũng thật sự xin lỗi”

Nàng vừa nói vừa nghĩ sẽ chôm vài bộ xiêm y tốt nhất của ca ca mình để đưa cho Hành Tư, nhằm biểu đạt sự xin lỗi nhưng nhớ tới Tập Thư từng nói về quan hệ của nàng và Hành Tư liền cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào

Hành Tư lại như không thấy nàng xấu hổ, lắc đầu, thở dài “vừa rồi tính tình kia của ngươi, quả nhiên là lời đồn cũng là nói có sách mách có chứng, dám đánh người, lời lẽ thì nặng nề không trật tự, rõ ràng là đi phân rõ phải trái lại giống như đi đánh nhau. Phù Tuyên cũng thôi đi, nếu lỡ gặp ngươi đánh giỏi hơn ngươi, không phải ngươi chịu thua thiệt rồi sao?”

Hả? Dực San một lần nữa nhìn Hành Tư như nhìn cái gì đó rất quái dị. Ngôn ngữ không có trật tự? bình thường cãi nhau, ai rảnh mà để ý tới mấy chuyện này sao?

Hành Tư vẫn mặc kệ nàng đánh giá “sau này đừng ngay câu đầu tiên đã tự mình động thủ, ít nhất cũng phải đển nàng nói rõ nguyên nhân sự tình, sau đó khiến nàng lộ ra sơ hở không thể tự bào chữa, như thế không mất chút sức nào mà vẫn có thể thắng chứ không phải xúc động lỗ mãng lại lời lẽ ác độc uy hiếp, nếu không dùng nàng không đúng trước cũng sẽ tạo thành hậu quả bất lợi đối với ngươi. Nhớ kỹ chưa?”

Hắn cư nhiên còn phân tích thế cục lợi hại với nàng?

Dực San không phục ‘đang lúc nổi nóng, ai nghĩ nhiều như vậy chứ? Thủy Mặc nén giận chịu đựng các nàng khi dễ như vậy, nói không chừng thực sự là có va chạm lại sợ liên lụy tới ta. Ta cho tới giờ là lười nói với người vô nghĩa, bị nàng khi dễ một lần, chẳng lẽ còn phải nhịn tới lần thứ ha? Phù Tuyên tiểu nhân, đáng ghê tởm nhất là sử dụng ám chiêu sau lưng, nếu không phải năm đó nàng dùng…” nói tới đây, nàng đột nhiên chuyển đề tài “sao ta lại phải nói những chuyện này với ngươi, ngươi cũng không có quan hệ gì. Dù sao hôm nay ngươi cũng đã thấy được, ta vừa không hiền lương thục đức cũng chẳng có tâm địa Bồ Tất, tính tình nóng nảy hay gây sự, sau này nên cách xa ta một chút, đừng để bị ta ảnh hưởng tới thanh danh của ngươi”

Không thể phủ nhận là Dực San chỉ giận mà nói lẫy nhưng nàng vừa rồi đã lộ vẻ chanh chua đanh đá trước mặt một công tử tài giỏi nhiều mặt cho nên vẫn muốn tránh xa một chút.

Tuy nhiên Hành Tư chỉ thản nhiên nhìn nàng một lát, thản nhiên nói “nổi nóng cũng vô dụng, về địa phủ giải sầu đi”

Nàng quả nhiên là gặp được một quái vật nha

Khi bọn họ trở lại Chuyển Sinh điện, Phi Dung và Tang Cách đã rời đi

Vô Thân nói với Hành Tư “Phi Dung quân nhắn lại, nói vừa rồi là bọn họ không đúng, ngày sau sẽ mang lễ đến xin lỗi” nói xong nhìn thấy vẻ mặt Dực San vẫn còn chưa nguôi giận, liền thức thời từ bỏ ý định moi tin

Dực San không có tâm tình cùng bọn họ chơi đùa, ngồi xuống bàn, rót cho mình chén trà nào ngờ tay nhũn tới mức cầm bình trà cũng không chắc, ấm trà rơi xuống đất vỡ tan tành, nước trà văng tung tóe. Nàng vì né tránh nước trà, vội vàng đứng lên lại bị ghế dựa vướng chân, suýt chút nữa té chổng vó

Chẳng lẽ hôm nay hoàng lịch viết:mọi việc không thuận lợi, đừng xuất môn sao?

Dực San phát điên, muốn tìm một nơi vắng người, hét to vài tiếng cho hả nhưng chưa kịp thực hiện ý định đã bị người ôm đi

Dực San choáng váng, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, rống lên “ngươi làm gì vậy?”

Người ôm nàng ngữ khí nghiêm túc “cái chén còn cầm không nổi, chân cũng đứng không vững, xem ra vừa rồi Phi Dung quân ra tay hơi nặng, vẫn nên tìm người giúp ngươi nhìn xem, không bị thương tổn gì mới an tâm”

Vì thế trước mắt bao người, Dực San bị ôm ra khỏi Chuyển Sinh điện. Cho đến khi bọn họ đã đi xa cũng có thể nghe được tiếng Dực San rống lên

‘Để ta xuống, hỗn đản, ta tự mình đi được”

“Đứng còn không vững, ngươi đi thế nào?”

“Ngươi quản làm gì, để ta xuống”

“Đừng dài dòng.”

Quần chúng Chuyển Sinh điện đứng xem náo nhiệt, cảm khái vạn phần

Vô Thân băn khoăn “sao ta cảm thấy San San là cố ý làm rơi bình trà chứ?”

Vô Khâu băn khoăn “chẳng lẽ là giả vờ mất trí nhớ, nhân cơ hội thổ lộ?”

Tất Trì băn khoăn ‘có khả năng lắm nha”

Tập Thư băn khoăn “rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?”

“Uy…Hành Tư quân, không phải ngươi muốn đưa ta đi tìm đại phu sao?”

Bị bắt cóc đi hồi lâu, Dực San đã nguôi tức không ít nhưng nhìn thấy bọn họ đang đứng trước một vùng hoang vu hẻo lánh, cách đó không xa là tiểu viện ba gian rách nát, nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu

“Nơi rừng núi hoang vắng thế này mà có đại phu sao?”

Hành Tư còn chưa mở miệng, bên gốc cây ven đường liền vang lên thanh âm trào phúng của thiếu niên “các ngươi lại tới nữa sao? thần tiên kia, sư phụ ta vừa rồi còn mắng ngươi nha, ngươi lại tự mình đưa tới cửa, đúng là muốn chết mà”

Dực San ngẩng đầu liền thấy hai mỹ thiếu niên ngồi trên cành cây, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, thấy Dực San nhìn bọn họ liền làm như không nhìn thấy, nhảy xuống, vừa chạy vào phòng vừa nói ‘chúng ta đi nói cho sư phụ biết là các ngươi đến. Hắc hắc, sư phụ nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi các ngươi”

Hành Tư thần sắc lạnh nhạt giải thích “nơi này là Chưởng độc dược tư, ngươi còn nhớ Tắc Thủ tư thần không?”

Tắc thủ, Chưởng độc dược tư xú danh vang xa lại là ân nhân cứu mạng của nàng sao? Dực San ngây người, nhớ lại “chuyện xưa”, như vậy hai mỹ thiếu niên vừa rồi chính là Chu Thúy và Bích Sa, bất hảo đồ đệ của Tắc Thủ rồi. Cũng có nghĩa là Hành Tư đưa nàng đi gặp Tắc Thủ vô liêm sỉ kia sao?

“Hành Tư quân, ngươi không phải để ta nói lời cảm tạ với  Tắc Thủ kia chứ?”

Tuy rằng Tắc Thủ đúng là đã cứu mạng nàng, theo lý nên nói lời cảm tạ nhưng nàng nghe nói Tắc Thủ quái gở lại hay ghi thù, nếu lỡ nói cảm tạ không thành lại bị hắn giày vò thì tính làm sao?

Hành Tư lắc đầu “trước không vội nói lời cảm tạ”

“Vậy ngươi đưa ta đến…”

Dực San còn chưa nói xong, phía trước đã vang lên thanh âm hùng hổ của Tắc  Thủ “xú tiểu tử ngươi còn dám tới? vô sỉ lại không đáng tin, lão tử không đán chết ngươi không được mà”

Dực San còn chưa có phản ứng, Hành Tư đã ôm nàng bay lên, ngay lúc đó, chỗ bọn họ vừa đứng đã bị đào thành một cái hố sâu

Dực San cúi đầu nhìn, thấy khói độc bay lượn lờ từ cái hố đó, da đầu run lên

Chờ khỏi độc tan hết, Hành Tư mới đưa nàng chậm rã hạ xuống, nhìn Tắc Thủ đứng đối diện, khí định thần nhàn nói ‘đã nhiều ngày không gặp, cơn tức của Tắc Thủ tư thần sao lại lớn hơn như vậy?”

Trong tay Tắc Thủ vẫn còn đạn độc, nghe hắn nói xong lại càng phát điên hơn “lúc trước ngươi lừa lão phu cứu xú nha đầu này, rõ ràng đã thỏa thuận nói với sư phụ ngươi việc làm hư hồ lô là do ngươi làm, kết quả ngươi đã làm gì? hiện tại lão tử nhân kia cả ngày quấy lấy lão tử làm phiền, bắt ta đền hồ lô cho hắn. Ngươi còn dám hỏi lão tử cơn tức sao lại lớn như vậy?”

Dực San lúc này mới cẩn thận nhìn Tắc Thủ, thấy hắn quả nhiên rất tiều tụy, khác với hình tượng kiêu ngạo vô liêm sỉ của hắn. Đối với chuyện này, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, bị Thái Thượng Lão Quân quấn lấy, quả thật không phải là chuyện hay ho gì.

Hành Tư thành khẩn nói “lúc trước quả thật muốn đi tìm sư phụ nhưng nửa đường lại bị triệu trở về thiên cung nên mới không có cơ hội giải thích với sư phụ, không phải là cố ý thất tín với Tư Thần, thỉn Tư Thần thứ lỗi”

“Thứ lỗi cái đầu ngươi’ Tắc Thủ vẫn nổi trận lôi đình “ngươi bị triệu hồi thiên cung còn không phải do ngươi tự làm, dựa vào cái gì lão tử cũng bị ngươi liên lụy, bị sư phụ ngươi làm phiền hả? nếu không phải ngươi cùng…”hắn vừa mắng vừa chỉ vào Dực San nhưng vừa nhìn thấy liền kinh ngạc không thôi ‘tiên quang trên người nha đầu kia là chuyện gì? lần trước đến đây vẫn là một phàm nhân mà”

Dực San từ lúc còn trong bụng mẹ đã là tiên loại thuần chủng, gần đây thường xuyên đối mặt với đủ loại nghi ngờ, nàng rốt cuộc đã không còn quan tâm hơn thua nữa

‘Lúc trước làm phàm nhân hơi có chút vô năng, ít nhiều gì cũng được Tắc Thủ tư thần ra tay cứu giúp, vãn bối muốn tới cảm tạ”Dực San vừa nòi vừa đánh giá hai gian phòng rách nát phía sau “nếu Tư Thần không có khả năng sửa chữa chỗ mình ở, vãn bối sẽ tìm người giúp Tư Thần tu sửa toàn diện, coi như là tạ lễ”

Vài tiếng nổ mạnh vang lên, Dực San lại một lần nữa được bế bay lên cao

Hành Tư cúi đầu nhìn nàng “ngươi chắc chắn là tới đây cảm tạ?”

Dực San cười gượng “không biết vì sao, nhìn thấy Tắc Thủ tư thần như vậy, nhịn không được muốn trêu chọc hắn một chút”

Hành Tư: “…”

Bị nói thẳng là không có tiền sửa nhà, Tắc Thủ thẹn quá thành giận, ngẩng đầu chỉ vào Dực San,chửi ầm lên “xú nha đầu. Lão tử là đầu kẹt vào cửa mới cứu ngươi, sớm  biết vậy nên quăng ngươi cho Chu Thúy dùng làm thức ăn cho gia súc”

Hành Tư dám chắc Dực San muốn lửa cháy đổ thêm dầu, đang muốn đưa tay che miệng nàng lại, tiếc là đã chậm

“Đầu kẹt vào cửa cũng không sao, nhưng nếu đầu làm cửa bị hỏng thì đúng là nghiệp chướng. Thật sự mà nói,chỗ ở của Tắc Thủ tư thần thật không giống…”Dực San vừa nói vừa chỉ tay vào gian phòng lung lay sắp đổ

Tắc Thủ cảm thấy đạn độc không thể biểu đạt hết sự phẫn nộ của hắn, vì thế lúc này ngoài đạn độc còn có phích lịch kình thiên…

Dực San vô lại tránh sau Hành Tư, đang trốn tránh rất vui đột nhiên phía trước xuất hiện thêm một đụn mây, tránh không kịp liền trúng một chưởng của Tắc Thủ

Dực San nghe từ trong đụn mây truyền đến từng trận ho khan, đang cảm thấy đồng cảm với người qua đường vô tội nhưng đến khi thấy người qua đường mặt xám mày tro chui ra, nàng liền ngây ngốc cả người. Sao lại là ca ca của nàng?

Dực Lam bị tia chớp kia đánh trúng, may mà phản ứng nhanh lẹ mới không vô tội bị tiêu tan hồn phách nhưng hình tượng bị hủy là chuyện không thể vãn hồi, một bụng tức giận, hùng hổ nói “bệnh thần kinh sao? giữa ban ngày ban mặt mà phóng sấm chớp làm gì? đầu bị kẹt vào cửa sao?”

Tia chớp trong tay Tắc Thủ không chút do dự phóng về phía Dực Lam  “Ngươi mới là đầu bị kẹt vào cửa, cả nhà ngươi đều là đầu kẹt vào cửa”

“Chỉ cần tia chớp, không cần binh khí ta cũng có thể giết chết ngươi” một tia chớp đáp trả

“Không có binh khí thì có gì đặc biệt hơn người, lão tử không cần thuật pháp cũng có thể giết chết ngươi’ một tia chớp khác phóng qua

“Lão tử không cần động thủ cũng có thể giết chết ngươi” một tia chớp nữa đáp trả

Khi Hành Tư đuổi tới, hai tên bệnh thần kinh đang chiến đấu võ mồm hăng say, khó khăn lắm mới ngăn được bọn họ ra

Dực San tiến lên hỏi ‘caca, ngươi đột nhiên chạy tới đây làm gì?tìm ta có việc sao?”

Dực Lam hầm hừ, hung hăn liếc Tắc Thủ một cái mới quay đầu đáp lời nàng “Tư Mệnh Tinh Quân có thứ cho ngươi xem, ta đến gọi ngươi quay về xem sao”