Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 62: - Gặp lại nhau




Sắp xếp ổn thỏa cho nhóm người Ngân Sơn xong, ta liền tìm trọ lại tại một khách điếm gần hoàng cung. Tắm sạch máu tanh trên người, xử lý vài chỗ vết thương, thay bộ y phục sạch sẽ, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của ta mới có thể bình tĩnh lại.
Mở cửa sổ, vầng trăng đã bị mây mù che khuất, đêm vắng lặng đầu đường không còn một bóng người, chỉ còn âm thanh của những chiếc đèn lồng chập chờn trong gió, lúc sáng lúc tối chiếu lên lớp tuyết mỏng. Xa xa bên trong cánh cửa hoàng cung, là một mảnh sáng lạn huy hoàng chỉ cách một bức tường cao.
Ta đóng cửa sổ quay về giường. Sắc trời đã tối sầm, ngày mai có lẽ trời vẫn sẽ chưa trong xanh lại.
Hy vọng... ngày kế tiếp tuyết sẽ rơi nhiều. Ta thầm hạ quyết tâm, nghe tiếng gió thổi bên ngoài, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mộng gió thổi mưa phùn, thổi rớt rất nhiều nhành lá khô cây ngô đồng.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Khuyết Kinh quả nhiên đổ trận tuyết lớn. Mà đây chính là điều ta mong đợi nhất.
Ta kềm chế con tim hưng phấn nhảy nhót của mình tiếp tục chờ đợi. Rốt cuộc, sắc trời cũng tối, trận tuyết mỗi lúc một lớn hơn. Dọc theo hai con phố các cửa tiệm đều đóng cửa rất sớm, lồng đèn hai bên đường cũng bị gió thổi rơi xuống đất không ít. Ta nhìn trước sau, đầu đường cuối hẻm đều vắng lặng không một bóng người, nhìn về xa chỉ thấy bông tuyết phủ đầy che kín cả bầu trời.
Haha, ông trời cũng giúp cho ta! Ta vội vàng thay đổi xiêm y chuẩn bị đồ đạc, nhảy qua cửa sổ từ lầu một đáp xuống, nhân lúc trời tối chạy tới áp sát chân tường. Đội tuần vệ vừa đi qua, tuyết lại rơi nhiều thêm thuận tiện để ẩn nấp, phía cổng thành cũng sẽ không phát hiện động tĩnh bên này, thời cơ vừa vặn.
Có điều đội tuyết thế này quả là chịu tội a. Vào lúc này ta cảm giác trên người cũng sắp đóng thành băng rồi, răng cỏ không nghe theo lời run lên cầm cập, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
"Ha, đúng là không muốn sống nữa..."
Ta không khỏi cười khổ. Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, bản thân sẽ vì gặp một người mà làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Nhưng không làm gì cả sao có thể an tâm mà ngồi đợi. Còn chưa biết trong cung hiểm nguy thế nào, lỡ đâu... ta không dám nghĩ thêm. Chà xát hai lòng bàn tay đã lạnh cóng đến phát đau vào nhau, phóng móc câu lên. Men theo sợi dây trèo lên tường cao, không ngờ đối diện chính là đội thị vệ tuần tra, còn may có gió tuyết che chở mới kịp thời chui vào gốc cây tùng gần đó, chưa bị phát hiện.
Ngay sau đó ta liền nhìn thấy rõ người dẫn đầu đám tuần vệ, không khỏi cảm thán mình hên thật.
Tên nam nhân dẫn đầu chính là chỗ giao tình với sư phụ, tục gọi "Thanh đầu đao" Triệu Tung. Năm đó sau khi lui ẩn giang hồ liền vào cung làm một viên chức quèn, lúc trước ta có đến thăm hắn một lần, hôm nay hình như đã thăng chức.
"Sao ngươi lại ở đây."
Trong góc tường, hắn thấy rõ người tới là ai liền lộ ra vui mừng, ngay sau đó liền dựng chân mày. Ta hiểu suy nghĩ của hắn, vội nói.
"Ta không phải tới vì nhiệm vụ ám sát, ta chỉ muốn gặp một người."
"Gặp ai?"
"Tấn An quận chúa."
"Cái gì? Không được!"
Chân mày hắn càng nhíu chặt.
"Đừng nói với ta ngươi có liên quan tới quận chúa Tấn An a, chuyện tình lúc này ngươi không thể xen vào!"
"Triệu thúc, ta chỉ đứng nhìn nàng từ xa, sẽ không gây ra chuyện gì đâu."
Ta khẩn cầu một hồi, thấy hắn vẫn không chịu đồng ý, liền cố ý làm bộ dạng ủy khuất, nhẹ giọng nói.
"Chuyện nguy hiểm này, quả thật không nên để thúc khổ sở. Ta vẫn là tự mình đi tìm thôi. Hai, nếu có thể trở về bình an vô sự, mấy ngày nữa sẽ tìm ngươi uống rượu."
"Hồ nháo! Ngươi nói mấy lời gì vậy!"
Quả nhiên người trước mặt không nhịn được mềm lòng.
"Nếu xảy ra chuyện gì, ta sao sẽ không phụ lòng sư phụ ngươi!"
Nói xong hung ác trợn mắt nhìn ta, lại vuốt chòm râu suy nghĩ, mới lớn tiếng nói.
"Thôi được! Ngươi đi với ta."
"Hì hì..."
Ta đuổi sát theo sau, cả hai dùng khinh công nhảy qua mấy ngôi đình, lại tránh vài đạo tuần vệ vài cái tường cao, cuối cùng tới được bên ngoài tẩm điện quận chúa.
Nhìn lỗ mũi Triệu thúc đỏ bừng, ta có chút không đành lòng, đưa tay giúp hắn nhặt cái nón sắt bị rớt dưới tuyết.
"Triệu thúc, ngươi đứng đây đợi ta, ta đi nhìn một cái sẽ trở lại."
"Hừ, đứng ở đầu tường nhìn thôi không được phép đi vào a, ta ở đây tuần tra cái cây cho ngươi."
"Biết rồi."
Ta đạp khinh công từ bên này nhảy lên tường, vịn nhánh cây gần đó, nhìn thấy ánh lửa sáng trong phòng cách đó không xa, còn người đứng nơi cửa sổ đang mở, chính là người mà mấy ngày qua ta vẫn hằng mong được nhìn thấy.
Nàng đang đứng đó nhìn về một hướng xa xăm, suy nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần. Nàng mặc một bộ cung phục màu ngó sen, pha lẫn chút trắng, trang điểm đạm nhã giống đóa tuyết liên trong hồ sen vậy, xinh đẹp mà cô đơn.
Xem ra đã được giải độc. Nhưng mà...
"Sao lại gầy đi trông thấy."
Ta thấy mà thương xót trong lòng. Lúc này quận chúa như cảm giác được, bỗng nhìn về hướng ta. Cách một trời tuyết đang lất phất rơi, hai tầm mắt cứ vậy không đề phòng bất ngờ giao nhau. Một cái nhìn, liền tựa như lá rụng về cội, như thuyền cập bến.
Giờ khắc này, lòng ta rốt cuộc cũng an tĩnh lại, nhưng lại nhanh chóng phát sinh tâm tình khác, không khống chế được, hốc mắt lên men. Ngốc lăng chăm chú nhìn thẳng nàng hồi lâu, cho đến khi đối phương dần dần thay đổi thần sắc, run rẩy lấy tay bụm miệng. Ta không thể nhịn được hơn, cứ vậy liều mạng nhảy xuống tường, không để ý Triệu thúc phía sau lấy đá ném vào vai ta ra hiệu cảnh báo, chạy về hướng thân ảnh kia.
Thế nhưng đợi ta xuyên qua sân vườn tới gần, quận chúa lại gấp gáp cho ta ánh mắt sau đó đóng cửa sổ lại. Ngay sau đó giọng một nam nhân từ bên trong truyền ra, mang theo ôn nhu sủng nịch.
"Thanh Ngưng muội thấy trong người thế nào?"
Ta mới tỉnh táo lại, lập tức lách người. Mượn bụi quýt bên cạnh che chở thân mình núp dưới cửa sổ.
"Không phải nói muốn ngắm tuyết sao, sao tự dưng lại đóng cửa sổ lại?"
Thanh âm tiến tới gần hơn, dường như đã tới bên cạnh quận chúa.
"Cảm thấy hơi lạnh, liền đóng cửa lại."
Thanh âm quận chúa nhẹ nhàng như dòng suối mát, không giống trước giờ, nhưng trời sinh nàng câu người như vậy, dù cho ai nghe thấy cũng đều sẽ sinh lòng thương tiếc. Quả nhiên tên nam nhân lập tức nóng nảy.
"Thân thể muội vẫn chưa khỏe hẳn, không thể để bị cảm lạnh. Người đâu! Mau đem lò sưởi tay Bạch Hồ vào cho quận chúa!"
"Đa tạ hoàng huynh."
... Thì ra đây là đương kim hoàng thượng tên nam nhân hiến ân tình cho quận chúa vừa thấy đã chướng mắt! Hoàng thượng thật sự thích quận chúa sao?
Ta nhất thời thấy cả người khó chịu. Buồn bực ngắt trái quýt bên cạnh lột ra, lại nghe thấy âm thanh kia nói.
"Thanh Ngưng muội yên tâm đi, trẫm bảo đảm sẽ bảo vệ cho muội."
Ha, bảo vệ? Nói mấy lời mập mờ như vậy, cũng không sợ mấy phi tử khác biết sẽ ghi hận quận chúa nhà ta sao. Dù không có quan hệ máu mủ, nhưng trên danh nghĩa dù gì cũng là quan hệ huynh muội a, cũng gọi ngươi một tiếng hoành huynh sao có thể có loại tâm tư xấu xa như vậy. Ta tức giận ném một miếng quýt vào miệng, chua té đái.
"Hai..."
Hắn thở dài.
"Thật ra trẫm cũng không tin Thanh Sơn muốn khởi binh tạo phản. Trẫm không hề nghi ngờ lòng trung thành của Tấn vương phủ, nhưng Thanh Ngưng, có những lúc... trẫm là thân bất do kỷ."
"Thanh Ngưng hiểu. Nhưng hôm nay Thanh Ngưng, mong hoàng huynh hãy suy nghĩ lại."
"... Ừm."
Tiếng hội thoại hơi dừng lại, quận chúa lại ôn nhu nói.
"Liền sắp đốt pháo bông rồi, hoàng huynh không đi vườn mẫu đơn, thái hậu nương nương sẽ lại sai người tới thúc giục."
"Đáng tiếc thân thể muội chưa hồi phục, bằng không cũng có thể cùng mẫu hậu mọi người thưởng thức thịnh yến."
Hoàng thượng rốt cuộc cũng chịu đứng dậy.
"Vậy muội nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai trẫm sẽ trở lại thăm muội."
Ta vội vàng né người sang bên, nhìn thấy bóng người hoàng thượng bước ra khỏi điện, ngồi lên xe kéo rời đi.
"Các ngươi đều lui cả đi, ta thấy mệt trong người."
"Dạ."
Chúng cung nữ đều nghe theo sai khiến lui ra ngoài, quận chúa mới tới cạnh cửa sổ, tựa người vào thành cửa nhìn ta.
"Còn không đi vào?"
Ta bỗng thấy hơi không được tự nhiên. Nhưng sợ nàng bị lạnh, vẫn là nhảy vào. Khép cửa sổ lại, bên trong ấm áp lạ thường, quả nhiên bên trong bên ngoài khác nhau một trời một vực.
"Không phải đã căn dặn không cho ngươi vào cung."
Quận chúa đạm đạm nói, trên gương mặt cũng không có bao nhiêu biểu tình. Nhúng một cái khăn nóng đưa đến cho ta.
"Lau qua một chút đi."
"Ta muốn tới thì tới."
Ta dùng khăn nóng lau tay, lại lau khô băng tuyết đã dính đầy đầu.
"Ngược lại là ngươi, tại sao lại lệnh cho Sở Linh ngăn cản ta a."
"Chẳng phải ngươi không muốn nhìn thấy ta sao."
Quận chúa lạnh lùng nhả ra một câu như vậy, trong mắt thấm ra ai oán.
"Ngươi bỏ tín vật mà ta đã tặng ngươi lại, hôm nay vì sao còn mạo hiểm tới đây tìm?"
"Ta..."
Bầu không khí cứ vậy ngưng lại. Ta nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói cái gì.
Cũng không thể không có cốt khí lại nói tại vì ta rất nhớ ngươi đi.
Mà vào lúc này quận chúa cũng không nói chuyện, liền định thần nhìn ta, ánh mắt u oán khiến lòng ta sinh ra xấu hổ.
Ta không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, liền cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn trên thảm, quả tim thế nhưng lại khó hiểu đập rất nhanh. Đợi một lúc ta lại im lặng ngẩng đầu nhìn, thấy thần sắc nàng đã không còn lạnh lùng như trước. Nàng chậm rãi gợi lên khóe môi, dưới ngọn đèn đẹp đến câu hồn đoạt phách
"Nói ta nghe, hối hận không."
Quận chúa nói.
"Hối hận đã bỏ ta đi?"
"... À ừm, hối hận."
Ta thấp giọng trả lời, vào lúc này cũng không muốn nói thêm lời trái với lương tâm nào nữa. Mất thể diện thì cho mất thể diện đi, thật vất vả mới gặp được, còn không được tự nhiên cái gì.
Ta kéo quận chúa lại quan sát trên dưới một vòng, ánh mắt chạm tới cái cằm đã nhọn đi rất nhiều, không khỏi cau mày.
"Quận chúa, những ngày qua ngươi có phải đã chịu khổ nhiều?"
Gầy thành dạng này, lại phải tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể vỗ béo trở lại a.
"Ngoại trừ ngươi, còn ai có thể để ta nếm mùi đau khổ?"
Quận chúa tức giận ngước nhìn ta, nhưng tay lại chủ động nhét vào lòng bàn tay ta. Ta thức thời nắm lấy, xoa một hồi, không nhịn được đưa tới bên mặt cọ một cái.
"Ngay cả bàn tay cũng trở nên xương cốt như vậy."
"Hừ."
Lúc này nàng cực kỳ giống một con mèo nhỏ cao ngạo, hưởng thụ vuốt ve còn không quên khiêu khích ta.
"Ngươi yên tâm, ta ở trong cung không bị nửa điểm ủy khuất, hoàng thượng đối xử ta vô cùng tốt."
Quả thật đáng ghét.
Ta ê ẩm nói.
"Hoàng thượng có ý với ngươi phải không."
"Ai nói ngươi biết?"
Quận chúa nhướng mi, có chút bất ngờ.
Ta hừ hừ không để ý tới nàng, sau đó lại thử dò xét hỏi.
"Vậy còn ngươi, ngươi cũng thích hoàng thượng?"
Nghe nói như vậy, quận chúa lập tức rụt tay về. Nheo mắt lạnh lùng nhìn ta hồi lâu, lại cong môi trả lời.
"Đương nhiên thích."
... Lý nào lại vậy! Lại dám nói thích!
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa nào đó: (bùng nổ) Hừ! Lại còn nói thích người khác, ta đi về không để ý tới nàng!
Quận chúa: Đứng lại! (ngạo kiều ngoảnh mặt đi) Nàng, nàng cũng không thể cường thế một chút sao!
Hoa nào đó: Cường thế gì?
Quận chúa: Kabedon, cường hôn, bá vương ngạnh thượng cung gì đó sau đó nói chỉ cho phép thích một mình ta a!
Hoa nào đó: Σ(" * ) Xấu hổ như vậy? ! !
Quận chúa: Xấu hổ chỗ nào! Lẽ nào không cảm thấy rất lãng mạn sao!
Hoa nào đó: (nghiêm túc bưng mặt quận chúa lên) Lãng mạn nhất, chẳng phải trong trời đông giá rét ta vượt tường cao, tránh thoát tất cả tuần vệ, nhảy qua cửa sổ vào căn phòng ấm áp này gặp mặt nàng sao?
Quận chúa: ... (ngượng ngùng nhào vào lòng Đại Hoa) Đáng ghét! !