Trời đổ trận bão tuyết rất lớn, thúc ngựa phi nhanh trong thời tiết này chính là lạnh thấu xương.
Vùng núi Ngân Sơn vào thời tiết này đẹp đến cực hạn. Lớp băng tuyết trải dài ngàn dặm, bao bọc xung quanh Ngân trang, chính là một trời tuyết trắng xóa đắm chìm trong sắc trời trắng xám, thê lương mà tráng lệ. Đoàn người của ta giống như đang xông vào lãnh địa thần bí vậy. Gió từ sơn cốc gào thét, đội ngựa vốn đi trong bãi tuyết càng chật vật hơn.
Vài hôm trước, Sở Linh đưa ta xuống mật đạo gặp mặt Đại Phương, tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống đoàn người Ngân trang chủ vào cung. Dù không biết nguyên do, nhưng nhìn thần sắc nghiêm nghị lúc đó của Đại Phương, ta liền hiểu lần này chuyện mà vương phủ vướng phải rất khó giải quyết. Còn may thuốc giải ta tìm được nàng đã sai người đưa vào cung, ít nhất cũng bớt đi vài phần lo lắng cho ta.
"Sở Linh, rốt cuộc vương phủ đã xảy ra chuyện gì."
Lúc này, ta vẫn không nhịn được hỏi. Tại sao mọi người đều bị giam lỏng, còn quận chúa cũng bị đưa vào cung?
Ta kéo khăn choàng thật dày trên cổ, che kín không để đợt gió rét tùy ý thổi vào. Đuổi theo con ngựa nàng cưỡi.
"Quận chúa có phải hiện tại đang khó thoát thân? Mời Ngân trang chủ xuống núi, có phải vì chuyện này?"
Rũ thấp nón lá, Sở Linh nhìn ta nửa hời hợt nửa không, tránh né không trả lời thẳng vào vấn đề.
"Chúng ta chỉ cần làm theo những gì đã được căn dặn."
Thái độ nàng như vậy ta cũng không kỳ quái, ta ra đi không một lời từ biệt, sau đó quận chúa liền xảy ra chuyện, hẳn không ít người sẽ sinh ra nghi kỵ và bất mãn với ta. Có điều... rốt cuộc quận chúa có suy nghĩ thế nào. Nàng biết ta bỏ đi, nhưng vẫn phái người đợi ta sao. Nàng liền đoán được ta sẽ trở về?
"Vết thương trên tay ngươi, ổn chứ."
Lúc này Sở Linh nhìn lớp vải băng bọc trên tay ta, khẽ nhíu mày.
"Vết thương nhẹ thôi, cũng kết vảy rồi."
Ta nghe ra được sự ân cần, không khỏi mỉm cười. Hơi nóng thở ra còn chưa kịp đông thành lớp sương đã bị gió rét thổi tan biến.
"Tại sao lại bỏ đi không nói lời nào?"
Một lát sau, nàng đột nhiên hỏi.
"Sau khi ngươi rời đi, quận chúa suốt ngày như người mất hồn, mới để kẻ gian tìm được sơ hở, hạ độc."
"... ta xin lỗi."
"Tiếng xin lỗi này không phải nói với ta."
Nàng quát ta, nhưng cũng đã bớt đi vài phần lạnh lùng.
"Những chuyện này ta vốn không nên nhiều lời, nhưng quận chúa là thật lòng đối xử ngươi, ngươi chớ phụ lòng nàng."
Ta âm thầm lấy làm kinh hãi. Lời này của nàng, bày tỏ nàng đã biết rõ chuyện giữa ta và quận chúa? Vậy... liếc nhìn hai mươi mốt ám vệ theo sau, nhỏ giọng hỏi nàng.
"Bọn họ... đều biết?"
"Bọn ta ai cũng nhìn ra được."
Không phải chứ! Còn nhạy cảm hơn đám nô bộc lúc trước trên Ngân Sơn! Trên mặt ta như có lửa thiêu đốt, ngay cả đợt gió lạnh thấu xương cũng không thể khiến nó mát mẻ hơn được bao nhiêu.
Người bên cạnh khẽ mỉm cười, đưa tay đỡ nón lá của mình. Ta ghé mắt nhìn nàng, phát giác gữa chân mày đã nhu hòa đi không ít, rốt cuộc cũng khôi phục lại mấy phần giảo hoạt linh động của lần đầu gặp gỡ.
"Thật ra đã có người hãm hại vương gia, nói hắn xuất binh tạo phản, hôm nay trên triều xảy ra tranh cãi không ít. Quận chúa tuy bị giam lỏng trong cung, nhưng có người tiếp ứng, vẫn nắm được tin tức."
Nàng oán giận ta vài câu thấy thoải mái xong, liền chủ động nói những chuyện ta muốn biết.
"Mà lúc trước hoàng thượng quả thật cũng phái ngự y đi tìm thuốc khắp nơi, ức chế độc tính trong người quận chúa, còn dùng dược liệu quý hiếm trong cung để tập trung tẩm bổ cho nàng."
"Hoàng thượng hình như đối đãi quận chúa không tệ lắm."
Ta nhỏ giọng nói. Vào lúc nhạy cảm thế này, thái độ hắn ngược lại có chút kỳ quái.
"Bởi vì có thái hậu nương nương che chở a. Thái hậu luôn rất yêu thương quận chúa chúng ta."
Sở Linh nói.
"Hơn nữa, hoàng thượng có ý đối với quận chúa."
"Cái gì? !"
Ta ngạc nhiên ghì ngựa lại. Nàng thế nhưng lại lòng dạ xấu xa không nói gì thêm, còn gia tăng tốc độ chạy lên trước. Ta nhìn thấy bóng lưng nàng mười phần tương tự quận chúa, nhất thời hoảng thần. Sau đó sốt ruột giục ngựa đuổi theo hỏi, nhưng nàng có sao cũng không chịu lên tiếng.
Chậc... tên này là cố ý đi! Uổng cho ta còn cảm thấy nàng là một người đơn thuần lương thiện.
Thế nhưng nàng nói hoàng thượng có ý với quận chúa, rốt cuộc là thật hay giả? Nếu là thật, vậy quận chúa bây giờ... trong lòng ta nhất thời giống như có trăm ngàn con kiến bò qua bò lại gặm cắn vậy, nhưng tỉnh táo lại lại cảm thấy loại tâm trạng này của ta quá mức khó hiểu đi.
Lẽ nào là ghen sao.
Tức giận nghiến răng, ta thúc ngựa lên đường.
Một đường mã bôn không ngừng nghỉ, vượt qua cánh rừng rậm, xa xa nhìn thấy trên núi giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng. Pháo tre tí tách truyền tới từng trận, khói trắng toát lên qua những tán cây, loáng thoáng còn ngửi thấy mùi pháo nổ. Đã Tết rồi.
Sở Linh cầm lệnh bài cùng một phong thư giao cho nô bộc canh cửa, một lát sau, cửa liền mở ra, đoàn người dắt ngựa tiến vào, liền thấy Ngân trang chủ đã ra đón chúng ta.
Gặp lại trang chủ, hắn vẫn bộ dạng trầm ổn khỏe mạnh như vậy, chỉ là cả người thay đổi một chiếc trường bào đen xanh có thêu hoa văn càng lộ ra quý khí uy nghiêm.
"A, cũng biết năm nay sẽ không trãi qua được dễ dàng."
Hắn lắc đầu mỉm cười than thở một câu, trả lệnh bài cho Sở Linh, thời điểm ánh mắt lướt tới ta, tế nhị dừng lại một chút.
"Trang chủ, việc này không nên chậm trễ, xin hãy lập tức lên đường, đi cùng chúng tôi."
Sở Linh ôm quyền nói.
Lúc này Ngân đại tiểu thư cũng chạy tới, nhìn thấy ta đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lộ ra vẻ lo âu rất nhiều.
"Thập... Đại Hoa, đã xảy ra chuyện gì?"
Không đợi ta trả lời, trang chủ liền từ ái vỗ vai nữ nhi nhà mình.
"Chuyện này con đừng hỏi, những ngày tới ngoan ngoãn ở lại trong trang không được ra ngoài, đợi cha trở về sẽ nói tất cả với con."
"Cha..."
Ngân trang chủ nhìn nữ hầu gái phía sau.
"Sơn Nữ, trông nom tốt cho tiểu thư."
"Dạ."
"Đi thôi."
Hắn chuyển hướng chúng ta, ngưng mi trầm giọng nói. Ngoài sơn môn cách đó không xa, đã chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa từ trước, vài chục nô bộc cầm binh khí đã đứng chờ ở đó.
Dưới ánh nhìn đưa tiễn của Ngân San Lan và đám nô bộc của nàng, chúng ta rời đi tiến vào đường lớn hồi kinh.
Con đường này hoang vu hơn bình thường nhiều, hai bên đều là tuyết trống trãi, băng tuyết đông rất dày, trên mặt có một tầng lớp tuyết mỏng, vó ngựa đạp lên, kêu sàn sạt. Đi lên mặt hồ đóng băng, sáng như gương.
Cứ đi như vậy được hai ngày, trước mặt bỗng xuất hiện một con đường quanh co, nhấp nhô trùng điệp, đường núi gập ghềnh. Đi vào không lâu, liền tiến vào một cái sơn cốc vừa dài vừa sâu.
Vô cùng tĩnh lặng, tiếng gió luồn vào sơn cốc phóng lớn ra gấp mấy lần, ồ ồ giống như tiếng thú dữ kêu rên. Hai ngày trước cơn bão tuyết cuối cùng cũng dừng lại một chút, nhưng lúc này những rặng mây phía chân trời lại ửng đỏ, hiển nhiên báo hiệu lại có một trận bão tuyết sắp đánh tới. Trên bầu trời mấy con quạ đen bay qua, kêu o o mấy tiếng, âm thanh vang vọng trùng lặp, khiến người ta khó hiểu tim đập nhanh.
Ta nhìn chằm chằm phía trước, tay theo bản năng nắm chặt thân kiếm.
Từ sau khi tiến vào sơn cốc, ta liền mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói lên được là gì. Luôn cảm thấy có chút cảm giác bức bách... khiến thân người không được thoải mái.
"Đại khái còn vài ngày nữa sẽ tới nơi?"
Ta trầm giọng hỏi nữ tử bên cạnh.
Sở Linh lấy túi nước nhấp một miếng, trên gương mặt đã thấm mệt vài phần.
"Nếu thuận lợi, với tốc độ này thêm hai ngày đường nữa sẽ tới nơi."
"Vậy à..."
Trong lòng luôn cảm thấy không được an toàn a. Ta quay đầu liếc nhìn trong ám vệ, thấy bọn họ cũng lưu ý xung quanh, hơi nhăn mi lại, tất cả đều một bộ trầm tư.
Tầng mây kéo đến mỗi lúc một dày đặc, như thể tùy thời đều sẽ đổ tuyết. Dần dần, một tia ánh sáng cuối cùng cũng bị nuốt chửng, bóng đêm rốt cuộc lan rộng. Con đường phía trước mờ mịt khó nhìn, vắng vẻ không tiếng động.
Càng tĩnh lặng, thì càng có nguy cơ ngầm.
Ta cùng Sở Linh bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó nàng cảnh giác, mang theo vài ám vệ phi ngựa xông thẳng lên trước, đi lên chỗ cao, đám người còn lại tiếp tục dọc theo sơn cốc tiến về trước.
Hai bên đỉnh núi ngày càng hiểm trở, bầu trời bên trên cũng dần rúc thành một đường nhỏ.
Đáy lòng ta khẽ rục rịch, đang muốn đoàn người nhanh chóng đi qua đoạn đường hiểm trở này, thì bỗng có vài tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó người ngựa cùng té xuống đất. Nhìn theo tiếng kêu, bất ngờ thấy vài con ngựa đều bị cắt mất chân, ngã xuống giãy giụa trong vũng máu, còn chủ nhân của chúng sớm đã không còn động đậy.
"Có thích khách!"
Ám vệ bên hông kêu to một tiếng, đồng loạt rút đao khỏi vỏ. Nhưng bốn phía đều không hề thấy nửa bóng người. Ngoại trừ mấy con ngựa bị thương nằm ra đất vẫn còn kinh hoàng rêu hi hí, thì giống như vừa rồi hoàn toàn chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.
Trong không gian yên tĩnh, nghe thấy một loại âm thanh rất nhỏ dần dần rõ ràng... tất cả đều ngưng thần nín thở, đáy mắt hiện lên vài phần khẩn trương. Thế nhưng ám vệ vương phủ và nô bộc do Ngân trang chủ lựa ra đều không phải những thủ hạ bình thường, ngoại trừ vài phần khẩn trương ra, còn lại không hề có một chút sợ hãi, chỉ là vẫn vững vàng kiên định, tiếp tục tiến về trước.
Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, cẩn thận quan sát, nghe thấy âm thanh nọ là từ lòng đất truyền lên. Sàn sạt —— sàn sạt —— giống như cây chổi quét qua quét lại trên lớp tuyết vậy.
Mỗi lúc gần hơn...
"Cẩn thận bên dưới!"
Ta thất kinh hét lớn. Mọi người lập tức định thần, một giây sau dưới lớp tuyết liền phá vỡ, từng đạo bóng trắng nối đuôi nhau xuất hiện, ánh sáng đao lóe lên xuyên qua những bông tuyết đang văng tứ tung. Mấy tên bạch y nhân lăn từng vòng trên lớp tuyết, hành động linh hoạt, tập trung chém vào chân ngựa.
Ngựa thất kinh hí lên, tình cảnh thoáng chốc trở nên hoảng loạn. Nô bộc Ngân sơn kéo nỏ bắn vào những bóng trắng, nhưng giữa lúc hỗn loạn cũng không ít người bị chém vào chân ngựa té ngã. Một khi té xuống, lập tức liền bị đoàn đoàn bóng trắng bủa vây, lúc tản đi cổ thi thể đã trở thành một vũng máu thịt. Thủ đoạn vô cùng tàn bạo.
"Tất cả chú ý dưới chân ngựa!"
Ta ổn định con ngựa đang bị hoảng sợ la lớn.
"Tất cả sáp gần lại, cùng nhau xông ra!"
Tiếng kêu rất nhanh được gió lớn vang đi, đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất tụ họp lại.
Mọi người tụ lại thành đoàn, trong trận tuyết lao đi như điên, ám vệ hai bên đồng thời treo người bên hông ngựa chém chết vài tên thích khách dọc đường chạy. Bạch y nhân không kịp rút lui cũng rối rít bị cuốn theo vó ngựa, máu bắn tứ tung ra lớp tuyết.
Đoàn Bạch Y Nhân lao ra đuổi theo phía sau, đường núi thì ngày càng hiểm trở. Trời cũng dần tối hơn, tuyết cũng bắt đầu đổ xuống.
Chúng ta trên lưng ngựa, che chở cho xe ngựa chạy một đường, có sát thủ tập kích bên hông không ngừng. Âm thanh đao kiếm chạm vào nhau, âm thanh người té xuống ngựa, còn có tiếng gào thét đan xen, chìm hẳn vào trong tiếng gió lạnh.
Sơn cốc này quá dài, có đi thế nào cũng không ra được, càng đi lại càng sâu. Ta mượn ánh sáng nhạt phản xạ qua lớp băng tuyết, thấy rõ sau lưng la liệt đầy những thi thể cụt tay, cụt chân.