Cả hai nói chuyện xong, Đại Phương liền áp giải nữ thích khách và đám thuộc hạ – có vẻ thật sự chỉ tới nướng đồ ăn thôi – rời đi, còn hung hăng gói theo tất cả gà nướng nằm tản mạn dưới đất.
Quận chúa cũng cho ám vệ rời khỏi với nàng, ngay sau đó ta dắt ngựa tới, đeo bọc hành lý lên lưng ngựa. Nháo một trận như vậy, quận chúa hẳn cũng đâu còn tâm trạng mà du ngoạn, bây giờ nhìn sắc mặt nàng rõ ràng âm trầm hơn trước rất nhiều. Hơn nữa nếu còn chưa hồi phủ, sẽ lại để tiểu vương gia tức giận biến thành sư tử đi haha.
Ta giũ chiếc áo khoác ngoài khoác lên cho nàng.
"Quận chúa, chúng ta cũng trở về thôi."
Không ngờ những lời này lại như thể đâm vào chỗ nghịch lân của nàng vậy, nàng vốn thần sắc đã không mấy tươi tắn nay càng băng giá hơn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
"Sao hả, thấy Đại Phương dẫn nàng ta đi, ngươi liền nóng lòng muốn đi theo rồi?"
Ơ? Ta sững sốt. Nàng đang ám chỉ ai?
"Ban đầu đặt cho ngươi cái tên Đại Hoa, đúng thật đã không bôi nhọ. Tham sắc lòng tham không đáy."
Quận chúa lại thêm vào một câu, cuối cùng dùng giọng điệu châm chọc. Nổi giận vô cớ khiến ta vô tội chớp mắt mấy cái.
Sắc mặt Quận chúa thật khó nắm bắt, nói thay đổi là liền thay đổi. Lúc này ta thử suy nghĩ mấy câu vừa rồi của nàng, kết quả sau khi vô cùng tỉ mỉ ngẫm nghĩ là: Người này sẽ không phải nói ta với Thốn Tuyết đấy chứ? ! Đùa gì thế!
"Quận chúa ngươi đã hiểu lầm chuyện gì rồi chăng."
"Hiểu lầm? Lẽ nào ngươi không phải thích nàng ta?"
Quận chúa khoanh tay trước ngực, gương mặt bé nhỏ tức giận.
"Thấy người ta bị thương liền ân cần thoa thuốc, lại còn cẩn thận nâng niu sợ sẽ làm đau. Ha, bổn cung cũng không biết thì ra ngươi còn có một mặt quan tâm tinh tế thương hoa tiếc ngọc như vậy."
"..."
Chớp mắt nhớ lại lúc nãy quận chúa có lạnh lùng liếc nhìn. Nàng là thật sự nổi giận? Cảm thấy ta cùi chỏ hướng ra ngoài? Có điều nói tới mức thích thì cũng thật oan uổng cho ta.
Ta đanh mặt nói.
"Chỉ vì quận chúa nói muốn giữ lại tính mạng nàng ta, ta mới cả gan tiến lên giúp đỡ."
"Nhưng mà ta sẽ ghen."
"À, nếu vậy lần sau ta sẽ... gì cơ? !"
Ghe... ghen? ! Tai ta vang lên tiếng ong ong.
"Quận chúa ngươi vừa nói cái gì?"
Ta không nghe lầm chứ? !
"Ta sẽ ghen."
Quận chúa oán hận lặp lại, đánh nát bấy tia cảm giác may mắn sau cùng của ta.
Cả người ta cứng đờ. Nàng dường như không thể nhịn được thêm, lấn người tới bưng lấy mặt ta, nhìn vào mắt ta thật sâu.
"Rốt cuộc ngươi có hiểu được tâm ý của ta hay không vậy, hả?"
Tâm ý? Ta hơi ngẩn ra. Cảm nhận thấy ngón tay bên má lạnh ngắt, theo bản năng liền đặt bàn tay ấm nóng của ta lên.
Động tác lơ đãng này đã khiến thần sắc nàng hơi nhu hòa, giọng cũng dịu đi khá nhiều.
"Lẽ nào ngươi liền không chút nào phát giác ta đối đãi ngươi đặc biệt? Ăn chung ở chung, ngươi đã rất nhiều lần ngủ chung giường với ta, ta còn đặc biệt mang ngươi ra ngoài... lúc trước ở Ngân Dược sơn trang, ngươi cho rằng vì sao ta lại phạt ngươi? Chỉ vì ngươi quá mức thân mật với Ngân San Lan."
Thì ra là vậy sao... ta ngơ ngác không thốt nên lời. Liên tưởng tới hình ảnh ở chung trước giờ với quận chúa, mới phát hiện quả thật có chút không hợp lẽ thường.
Đúng vậy, quãng thời gian sống chung, từ ngôn ngữ đến ánh mắt, có chỗ nào giống quan hệ chủ tớ chứ... ta bừng tỉnh đại ngộ mở to hai mắt. Quận chúa thở dài, nói.
"Lưu Tố, bao nhiêu kiên nhẫn của ta cũng đều bị ngươi bào mòn sạch sẽ."
Nàng cứ vậy ai oán gọi tên thật của ta. Ta nghe mà cả người run sợ.
"Ta chưa từng nghĩ tới..."
"Trông chờ ngươi nghĩ tới thì biết tới chừng nào."
Nàng liếc nhìn ta, lại nói tiếp.
"Trên mọi phương diện coi như cũng rất quyết đoán, nhưng sao cứ cố tình trên phương diện tình cảm là lại giống hệt khúc gỗ mục nát vậy."
Vừa nói ngón tay vừa nhéo nhéo thu thập gương mặt ta để hả giận.
"Ta sợ lại chờ đợi thêm, khúc gỗ mục này liền bị người ta đoạt đi mất."
Đoạt mất ư... ta sắp không còn năng lực suy nghĩ.
"Cho nên, quận chúa ý ngươi là..."
"Ta thích ngươi."
Dừng một chút.
"Là thích của tình yêu."
Thích của tình yêu a...
Trong nháy mắt, trong đầu ta có vô số âm thanh vỡ vụn, còn ầm ầm đổ xuống, như kênh đào bị phá vỡ vậy, rung động đất trời. Thật vất vả mới tỉnh táo lại, thần trí rốt cuộc cũng thanh tỉnh chút, nhưng lại bị ánh mắt sáng quắc kia trừng đến khó thể nhúc nhích.
Tệ thật, quả tim ta đập rất loạn nhịp, còn nhanh hơn cả con nai con chạy loạn nữa.
"Tại sao không nói gì hết."
"Ta..."
Ta cũng bị dọa sắp biến thành ngốc rồi có được hay không. Hết thảy mọi thứ phát sinh đột ngột như vậy, được tỏ tình nói lời yêu đương này nọ cũng là lần đầu tiên, cơ bản không biết nên làm cái gì a!
Giãy giụa hồi lâu, lí rí nói.
"Quận chúa, ngươi nghiêm túc sao?"
Quận chúa nghe xong, đầu tiên đôi mắt đông lại, sau đó lạnh lùng gợi lên khóe miệng, cười hết sức hãi hùng.
"Ngươi cho rằng ta đang giỡn chơi?"
Oái, ánh nắng đâu rồi, ánh nắng đi đâu cả rồi, mới vừa rồi vẫn còn trời quang gió mát cơ mà, làm sao trong nháy mắt liền mây đen kéo đến đầy trời, đổ tuyết rồi a. Ta rùng mình, khóc không ra nước mắt.
"Không phải ý đó, chẳng qua ta..."
"Hừ, ngươi đúng là oan gia."
Nàng tức giận cắt ngang lời ta, ai oán mọc um tùm.
"Loại chuyện này còn phải để bổn cung chủ động. Tối qua phân chăn ngủ riêng thì cũng cho qua, vừa rồi còn ném cả quả đu đủ đi, tội ngươi tày trời."
Thì ra quận chúa để ý mấy chuyện này...
"Sau này mới tính sổ ngươi sau."
Nàng nói xong lại quát mặt ta một cái, sau đó tháo khối ngọc bội màu hồng đeo bên hông xuống, đưa nó tới trước mặt ta.
"Nếu ngươi đã không kịp tặng ta đu đủ, vậy ta liền tặng ngươi ngọc bội, thế nào."
Ngọc bội màu hồng, là vật đeo bên mình quý giá nhất của quận chúa. Món đồ quý giá như vậy, hôm nay lại muốn lấy ra làm vật tín ước định tình?
Nói là tín ước định tình cứ cảm thấy có gì đó rất khó xử. Cơ mà giá trị miếng ngọc bội này hẳn là gấp ba tháng lương của ta đi?
Không không, ta phải kiên định! Không thể nhận, nhận chẳng khác nào bán thân!
"Ngươi còn do dự?"
Quận chúa nhướng mi.
Ta cẩn thận quan sát thần sắc của nàng. Dù lúc vừa nói ra những lời đó nàng khá ung dung thậm chí còn mang theo vài phần tà mị bá đạo, nhưng bây giờ lại có thể liếc thấy bên gò má nàng thoáng hiện lên một rặng mây hồng, đôi mắt thì hơi run run.
—— Giống như một tiểu cô nương bình thường, sau khi tỏ tình thì thấp thỏm chờ đợi hồi đáp.
Ta cảm thấy trái tim mình cũng sắp ngừng đập mất.
"Quận chúa..."
Ta siết chặt ống tay áo, khó xử nhìn nàng. Quận chúa mím môi không nói gì, cố chấp nhìn ta. Cả hai nhìn nhau thẳng tới giờ ngọ gió chuyển lạnh vẫn còn giương mắt nhìn.
Qua một lúc lâu, nàng bỗng cau mày buông tay.
"Ối, rớt."
"Oái!"
Kịp thời phản ứng, ta theo bản năng đưa tay...
... chụp lấy! !
Lúc cần nhanh thì không nhanh, lúc không cần thì lại mau lẹ nhạy bén như vậy! Cái tay này có ích lợi gì chứ!
"Chẹp, ngươi nhận rồi đấy nhé."
Quận chúa rốt cuộc cũng thư giãn mi mắt, còn cố ý bày ra gương mặt nghiêm túc đứng đắn nói.
"Vậy kể từ hôm nay, ngươi ta chính thức trở thành quan hệ lưỡng tình tương duyệt."
Quá giảo hoạt! Quận chúa, ngươi để đức hạnh tiết tháo ở đâu rồi! Đừng tưởng bày ra bộ mặt nghiêm túc này thì xem như không có chuyện gì!
Ta định gấp giọng giải thích, nàng liền ném cho ta ánh mắt sắc như dao cạo.
"Ngươi dám đổi ý?"
Thật nặng sát khí! Ta bị dọa sợ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Một vị quận chúa lúc này mới hài lòng, yêu dị cong môi.
"Yên tâm, bổn cung sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, ngươi có thể từ từ nghĩ đến khi nào tường.tận.thông.suốt."
Bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt ta từ từ đi xuống, đầu ngón tay khiêu khích vẽ vòng tròn chỗ xương quai xanh, một giây sau lại níu lấy cổ áo ta, ánh mắt cũng biến thành nguy hiểm.
"Nhưng sau này, bớt đi chọc ghẹo mấy cô nương khác lại. Nhớ, thân thể ngươi, trái tim ngươi, chỉ có thể thuộc về ta."
Cái gì! Vậy thôi cho ta thời gian suy nghĩ làm gì!
Quan hệ chủ tớ đang yên đang lành biến thành quan hệ tình nhân! Nội tâm ta thoáng chốc xốc xếch như vừa bị một cơn bão cuốn qua, không dám tin tưởng hết thảy mọi thứ. Quận chúa sao lại thích một nữ nhân như ta chứ? Hơn nữa nàng chẳng phải vẫn luôn thương nhớ không quên Sấu Văn thế tử của nàng sao?
Ơ, nàng xem ta là thế thân?
Ta không dám mở miệng hỏi.
Thậm chí còn không nhớ một đường mang quận chúa hồi phủ như thế nào, cho đến khi đóng cửa phòng lại, nằm trên chiếc giường của mình, những lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai.
Haiz, kế hoạch ở lại vương phủ làm việc kiếm tiền có còn được không? Cảm thấy bản thân vừa tìm được ánh sáng ở phía trước bỗng trở nên u tối. Từ bán sức lao động trở thành bán đứng linh hồn cùng xác thịt. Giữa thể xác và tinh thần, là sự chênh lệch khó nói biết chừng nào.
Bất tri bất giác, tâm lại phiền ý lại loạn, buổi tối còn nằm mơ thấy ác mộng. Ta mơ thấy thanh Minh Phong của ta rốt cuộc cũng trở về trong tay ta, bảo kiếm rời vỏ, hàn quang uy phong lẫm liệt, càng thêm sắc bén hơn trước. Mà ta thì cầm nó chĩa về hướng quận chúa.
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Quận chúa: Nàng chĩa kiếm vào mặt thiếp?
Hoa nào đó: Ta...
Quận chúa: Vừa đính ước không lâu, đảo mắt liền đao kiếm tương tàn?
Hoa nào đó: Ta không có.
Quận chúa: Vậy mắc gì chĩa kiếm vào mặt thiếp? (hiển nhiên sắp khóc)
Hoa nào đó cảm thấy tội lỗi đầy mình: Chuyện này... (thoáng nhìn thanh kiếm trên tay, lại nhìn quận chúa, quấn quít hồi lâu, cuối cùng bi phẫn đưa ra): Cái này, thật ra là quà sính lễ!
Quận chúa: Hừ, vậy còn được~
Minh Phong không còn gì lưu luyến: (┬_┬) Bán đứng tình yêu ta, ép ta đi, biết được chân tướng sau cùng là gì, giọt nước mắt kiếm không ngừng tuôn rơi...