Không hạ thủ được, cũng đồng nghĩa nhiệm vụ thất bại.
Vậy ta nên làm gì tiếp theo, gấp rút đóng gói đồ đạc rời khỏi Thuận Thiên thành nơi thương tâm này? Nhưng lấy đâu ra tiền mà bồi thường cho khách bây giờ? Lần này sẽ bị hội liên minh để mắt tới cho xem. Hơn nữa, Minh Phong của ta vẫn ở trong tay quận chúa a...
Ta chán nản ngồi trên một tảng đá bên bờ biển, ôm mặt. Tâm trạng buồn phiền giống như ngày u ám mây đen kéo đến giăng đầy trời vậy.
Sáng nay cáo biệt Hỗ đại nương xong, ta cưỡi ngựa dạo biển cùng quận chúa. Lúc này đã là gần trưa, cũng là lúc nước thủy triều dâng, mực nước biển xanh thẳm lặng lẽ dâng lên, tràn qua cả một vùng cát trắng như tuyết cùng những bãi đá ngầm.
Bầu trời cao vời vợi mặt nước rộng mênh mông, gió biển nhè nhẹ thổi. Hiếm thấy mùa đông mà trời lại quang đãng nắm ấm như vậy, tạo nên vô số ánh sáng lấp lánh trên mặt nước. Mà đưa mắt nhìn về bờ cát trắng hướng xa xa, mỹ nhân đang đứng nơi đó trông giống một đóa mơ hồng nở rộ trong tuyết trắng vậy, làm cho khung cảnh lạnh lẽo tăng thêm không ít sắc màu.
Chỉ tiếc vị mỹ nhân này lại chính là tên đầu sỏ mang đến cho ta cảm giác u sầu bị thất bại.
"Nơi này quả thật rất đẹp."
Quận chúa đi tới cạnh ta, cởi lớp áo khoác màu đỏ nhạt, êm ái nói. Bắt đầu từ sớm độ cong bên mép nàng vẫn không hề biến mất, cứ như nàng có tâm trạng đặc biệt vui vẻ vậy.
Trong nháy mắt lòng ta càng thêm uất nghẹn.
"Haiz..."
"Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, mà u sầu than thở như vậy."
Nàng đưa tay nắn bóp gương mặt ta.
"Trưng ra bộ dạng mất hồn mất vía, đang nhớ đến tiểu tướng công hay... nương tử?"
"Sao có thể..."
Ta nghe mà kinh ngạc, nhưng lúc chống lại ánh mắt hài hước của nàng, lại rất nhanh hiểu ra. Trên gương mặt liền tăng thêm nóng bỏng. Đáng ghét thật, biết rõ tên này lại mang chuyện kia ra trêu ghẹo ta.
Nương tử gì chứ, quả thật một chút cũng không muốn nhớ lại hai chữ đó. Ta xấu hổ né tránh tầm mắt nàng, nói.
"Quận chúa, cũng sắp xế chiều, chúng ta phải chăng nên hồi phủ?"
"Ngươi có tâm sự."
Nàng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, bỗng nhiên nói ra câu này, còn nghiêng người tới gần ta, chống một tay lên bề mặt đá cạnh ta. Hếch môi nhìn ta chốc lát, mới lãnh đạm nói.
"Có liên quan tới ta."
Cũng không phải là giọng dò hỏi, mà là giọng khẳng định. Hơi thở nhẹ phả lên gương mặt, ta như bị một tấm lưới giăng trúng vậy. Như con mồi sắp bị bắt.
Nàng nói vậy... là sao? Lẽ nào nàng đã nhận ra điều gì? Ta vừa kềm chế vừa ngạc nhiên vừa tim đập liên hồi, nhất thời không nắm bắt được ý nghĩ trong ánh mắt nàng. Trong chớp mắt đó ta có cảm giác, lẽ nào nàng... đã biết toàn bộ mọi chuyện? Bao gồm cả mục đích ta tiếp cận nàng, cả thân phận thật sự của ta.
Ta bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
"Không có gì."
"Hừ, vậy tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt ta?"
Nàng bộc phát nhích lại gần, thần sắc giọng điệu lại trở nên vài phần hờn dỗi, không khác thường ngày mọi lần nàng hay trêu chọc ta là bao. Ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, quận chúa dù thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vẫn chưa đến nổi đoán được tất cả mọi chuyện đi.
Ta miễn cưỡng kéo ra nụ cười.
"Mắc gì không dám nhìn."
"Hừ, miệng nói một đằng đầu nghĩ một nẻo."
Quận chúa lại hờn dỗi một câu, sau đó liền phất áo ngồi xuống cạnh ta, không nói gì thêm. Ngồi an tĩnh, cùng ngắm nhìn mặt biển xa xa cuốn lên từng đợt sóng.
Nàng dựa rất gần, dường như dựa lên cả bả vai ta, làn gió thổi mái tóc phất lên gương mặt, rất nhột. Mà không hiểu vì sao, nàng vừa ngồi xuống cạnh ta, ta liền bắt đầu tâm phiền ý loạn, còn mang theo chút hốt hoảng, và một chút nôn nóng. Nhưng người bên cạnh thì vẫn nhàn nhã thư thái, mỉm cười ngắm nhìn xa xa, đường nét gò má nhu mì trông rất mê người.
Ta không nhịn được quay đầu lén nhìn nàng, kết quả liền vô tình nhìn rất lâu, còn bị bắt gặp. Nàng nhướng chân mày khẽ mỉm cười, liền giống như tất cả vầng thái dương đều thu vào trong nụ cười ấy.
A, đơn giản là tiên nữ. Không nỡ giết một cô nương như vậy, sư phụ cũng sẽ không quở trách ta đi.
Ta lại vô sĩ tự tha thứ bản thân, hơn nữa còn suy nghĩ thông suốt, những mâu thuẫn tích tụ kềm chế trong lòng bấy lâu rốt cuộc cũng tan biến đi không ít.
Thật ra quận chúa là một người rất tốt a, dáng vẻ thì không chê vào đâu được, đối đãi người lại tốt bụng, rất ít con em quý tộc nào có thể làm được như vậy. Chẳng trách trên dưới trong phủ đều quyết mực trung thành với nàng.
Nếu đã vậy, ta dứt khoát ở lại phủ thêm ít lâu. Dù sao sư huynh cũng đang ở Thuận Thiên thành.
Thù lao ta kiếm được trước giờ đều mang ra tu sửa Ngạo Thiên môn, còn ít bạc ta đưa Sài bà làm tiền công quét tước trông nom, cũng không dư lại bao nhiêu. Thừa dịp lúc này còn cách kỳ hạn rất xa, ta tiếp tục ở lại vương phủ làm nha hoàn kiếm tiền, sau đó đợi đầu xuân năm sau trở về thu tiền thuê ruộng, hợp lại cũng đủ trả tiền bồi thường, nói không chừng còn dư ra được chút đỉnh. Khi đó liền có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đi du sơn ngoạn thủy dưỡng sức này nọ.
Ừm, không tồi, cứ tính vậy đi!
Cho nên, lúc này ta nên dốc lòng với vị này hơn để lương tháng có thể khấm khá hơn chút đỉnh... âm thầm tính toán xong, ta bỗng giác ngộ, vì vậy chớp chớp mắt, nói.
"Quận chúa, ngươi thấy lạnh không, có cần về sớm không?"
"Không lạnh, hiếm khi khí trời ấm áp như vậy, có thể bên ngoài hóng gió phơi nắng, đợi qua mấy ngày đông chí, thì phải nấp trong phủ rồi."
"Vậy... bây giờ ngươi đói không, có muốn ăn chút trái cây không?"
Nàng hơi kinh ngạc, sau đó buồn cười nhìn ta.
"Ta thế nhưng không nhớ ngươi có mang trái cây theo a."
"Là không mang, nhưng có thể lập tức hái tới cho ngươi. Ngươi ở đây đợi ta một chút, hì."
Ta nói xong đứng dậy nhảy xuống bờ đá, hào hứng phi vào trong rừng. Lúc trước cưỡi ngựa ngang qua đây có phát hiện vài cây đu đủ mọc hoang, bên trên đã trĩu nặng vài quả, nhìn cũng hay hay.
Ta đưa tay chọn quả đã ngã vàng một nửa, nhẹ nhàng chạm, nó liền rụng xuống, cảm giác hơi nhũn, chín rồi nhỉ. Ừm... còn ngửi rất thơm, không biết có ngọt không. Ta cầm nó vận khinh công bay ra ngoài, mất vài bước nhảy đã trở về bên cạnh quận chúa.
Nàng thấy ta trở lại tay cầm đu đủ, cong môi mỉm cười. Nụ cười này không giống trước nay, nhìn thế nào cũng thấy hơi xấu xa, ngoài ra còn mang theo một chút ý nào đấy. Trông rất mê người.
"Ngươi muốn tặng ta đu đủ?"
Một khắc sau, nàng sâu kín hỏi. Nghe không ra tâm tình gì, nhưng hình như rất nghiêm túc. Mà ánh mắt nàng nhìn ta lúc này lại sinh ra vài phần nóng bỏng khó tả.
Vốn còn định đắc ý tranh công khoe với nàng ta ngẩn ra. Cảm giác này sao mà...
A, đúng rồi! Ở Đại Việt chúng ta, tặng đu đủ chính là... phương thức để biểu đạt tình yêu giữa nam và nữ a! Hơn nữa còn ở tại bờ biển một nơi nhạy cảm thường dùng để thề non hẹn biển thế này, quả thực quá khiến người ta hiểu lầm.
Nhưng mà thật ra cũng đâu có gì đáng để ý, ta và quận chúa đều là nữ nhi mà... không, không đúng, ngày nay ngay cả nữ nhi với nhau cũng có thể phát sinh này nọ.
Trong lòng ta run rẩy, đối mặt trước người trước mặt hồi lâu, lòng ta bỗng nảy sinh một ý niệm nào đấy, giống như mầm xuân đang đâm chồi nảy lộc vậy, rất sinh động. Nhưng còn chưa kịp hiểu đó là gì, thì liền bị một tiếng kêu cắt ngang.
"Xem kiếm!"
Theo tiếng kêu, một bóng người phía sau tảng đá ngầm cách đó không xa chợt xông tới, giơ lợi kiếm liền thẳng tắp hướng hai chúng ta vọt tới.
Ta định thần lại, a, chẳng phải nữ thích khách lúc trước nhiều lần ám sát không thành đấy sao? ! Nàng đã mai phục ở đây từ sớm? Ơ mà có thích khách nào lại trước khi hành thích còn hô to xem kiếm không? !
Cơ mà lúc này ta không có binh khí trong tay a làm sao đây! Mắt thấy hàn quang lạnh lẽo từ lưỡi kiếm ngày càng ép tới gần, dưới tình thế cấp bách ta liền ném quả đu đủ trên tay đi.
"Xem đu đủ!"
Nữ thích khách theo bản năng chém một nhát, quả đu đủ trong nháy mắt vỡ làm hai múi, tràn ra nước cùng những hạt đen vẩy đầy mặt nàng.
"Ngươi!"
Nàng kinh ngạc dừng lại, chật vật lau mặt, trong mắt đều là lửa bốc cháy.
Ta kéo quận chúa định tẩu thoát, quận chúa lại kéo ngược ta lại, nhàn nhạt hướng ta nháy mắt. Một khắc sau, có một bóng người từ trên giáng xuống, ngăn chặn trước mặt chúng ta và nữ thích khách.
"Đại Phương!"
Sao nàng cũng xuất hiện ở đây.... lẽ nào nàng vẫn luôn đi theo? ! Ta thật sự xốc xếch tiêu điều trong làn gió.
"Lại là ngươi? !"
Nữ thích khách ngạc nhiên, sau đó tức giận. Còn Đại Phương tiếp chiêu đồng thời còn nhịp thở không loạn giải thích với quận chúa.
"Quận chúa, ta biết các nàng hôm nay tới đây, sợ sẽ gây bất lợi cho ngươi nên dẫn người bám theo."
À, ra là sáng say theo dõi đám thích khách mới tới đây.
"Ngươi âm thầm giám sát ta?"
Người đối diện hơi biến sắc, ngay sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, hung hăng trừng mắt.
"Bọn họ..."
Đại Phương không chút lưu tình trả lời mối lo lâu của nàng.
"Không sai, đồng bọn trong đám rừng kia của ngươi đều đã bị chúng ta bắt giữ."
Bên kia trong rừng? Ta sững sốt, lúc ta cùng quận chúa tình cảm sóng vai ngắm biển, cũng chỉ cách đám thích khách một cánh rừng thôi a.
"Không liên quan tới bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ tới bờ biển du ngoạn nướng gà ăn thôi!"
Nữ thích khách thấp giọng nói.
"Cùng đường với ngươi, cũng khó tránh khỏi có liên quan."
Đại Phương lạnh lùng đáp lại.
Nàng nghe thấy vô cùng tức giận, thấy không còn cơ hội động thủ với quận chúa, liền hướng rừng cây bỏ trốn. Đại Phương không ngừng bám sát theo sau, kết quả cả hai liền một đường tới chỗ rừng sâu, dọa sợ không ít đám chim biển đang nghỉ ngơi trên cây cao. Cuối cùng bỗng nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của nữ thích khách, sau đó tiếng đánh nhau liền im bặt, bên trong trở nên yên lặng.
Nhanh như vậy liền bị Đại Phương bắt giữ? Ta cảm thấy kỳ quái, nữ thích khách kia võ công không đến nỗi nào như vậy.
Thử gọi hai tiếng, bên trong không có ai đáp lại. Khẳng định đã xảy ra chuyện.
Ta cùng quận chúa nhìn nhau, cùng tiến vào rừng. Đến bên trong, đập vào mắt là cỏ cây củi lá khô rơi tán loạn trên mặt đất, thậm chí còn có vài mảnh vải bị rách nằm tản mạn. Có thể nói là một mảnh hỗn độn.
"Quận chúa, ta ở đây."
Lúc này truyền tới tiếng Đại Phương, có chút ngột ngạt không rõ, hình như phát ra từ một hang động. Ta theo tiếng nhìn xuống, bất ngờ thấy mặt đất lõm xuống một cái hố rất to.
Thì ra người ta đào cạm bẫy ở đây! Hẳn là đã bỏ hoang, dấu vết rất cũ kỹ. Ta thò đầu liếc nhìn, khá là sâu. Đợi đến khi biết rõ xung quanh không còn cạm bẫy nào, ta mới cẩn thận mang quận chúa lại gần.
Xích lại gần nhìn xuống, quả là sâu a, trên mặt vách còn có một tầng rong rêu, trơn nhẵn ẩm ướt giống như cái giếng vậy, chỉ dùng khinh công sợ rằng rất khó để leo lên.
Mà Đại Phương cùng nữ thích khách kia cùng rơi xuống dưới, bên dưới vẫn đang giữ tư thế giằng co, hai kiếm chạm nhau, không ai chịu nhường ai. Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú đối phương, bầu không khí ở giữa cũng sắp nẹt ra lửa.
"Nè, các ngươi trước ngừng một lát đi, tất cả đều buông kiếm, ta với quận chúa sẽ kéo các ngươi lên."
Ta nói.
"Không được!"
Cả hai cùng đồng thanh hô lên.
Tâm tình quận chúa giờ phút này hẳn đang không được vui, lạnh lùng nói.
"Trước mắt các ngươi đều đã bị thương, phải kịp thời sơ cứu, trì hoãn thêm cũng không có lợi cho bên nào. Lẽ nào muốn chống đỡ ở đây cả đêm sao."
Nàng nhìn về hướng nữ thích khách.
"Nếu ngươi sợ chúng ta gạt ngươi, đợi lát nữa có thể kéo ngươi lên trước."
"Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi."
"Trước kia ta đã bỏ qua cho ngươi nhiều lần, có lần nào giữa chừng đổi ý?"
"Không sai."
Đại Phương bổ sung thêm một câu.
"Hơn nữa người của ngươi đang trong tay chúng ta, tin hay không tùy ngươi."
"Hiếp người quá đáng!"
Nữ thích khách thẹn quá hóa giận, muốn động thủ, nhưng không cẩn thận động tới vết thương trên tay, đau đến hít thở không thông. Thoáng cái dùng công phu, Đại Phương vung nhẹ tay, liền dứt khoát đánh rớt kiếm trong tay nữ thích khách. Vừa nhanh vừa chuẩn xác.
Không hổ đệ nhất nữ thị vệ vương phủ! Giữa lúc ta cho rằng trên người nữ thích khách sẽ có thêm lỗ thủng, Đại Phương ngay cả kiếm của mình cũng thả rơi, nói.
"Lần này ngươi yên tâm rồi chứ!"
Nữ thích khách ngốc lăng hồi lâu, sắc mặt thay đổi liên tục.
"Tại sao ngươi không trực tiếp giết ta?"
Đúng vậy, cũng không giống tác phong của nàng. Ta cũng buồn bực theo. Lại nhìn vẻ mặt lúc này của Đại Phương... chậc chậc, luôn cảm thấy có gì đó không thể diễn tả được thành lời... ta cố gắng nhìn với xuống hố bẫy, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra là gì liền bị quận chúa xách cổ áo kéo ra sau.
"Nhìn gì mà gì, nhanh đi tìm dây leo đi a."
Nàng vỗ vỗ gương mặt ta.
Thời điểm mấu chốt đừng quấy rầy a quận chúa!
Ta bất đắc dĩ rời đi, vòng vòng quanh khu rừng hồi lâu, rốt cuộc mới tìm được một sợi dây rừng xem như chắc chắn, thế nhưng lúc chạy về lại phát hiện các nàng đều đã được ám vệ kéo lên. Ám vệ ca ca sau khi kéo nữ thích khách lên, còn nhân tiện dùng sợi dây ta tìm về trói tay chân nàng lại.
Cho nên lý do phải tìm sợi dây rừng về, quận chúa ngươi không phải là cố ý đi!
Ta u oán nhìn chăm chú sau gáy vị quận chúa nào đó. Mà quận chúa đưa lưng về phía ta đang bôi thuốc cho Đại Phương. Lúc này nàng và nữ thích khách đều đã bị thương.
Chẹp, vừa chạm mặt đã thấy máu, hai người này cũng thật là oan gia ngõ hẹp.
Tầm mắt chuyển dời về hướng khác, nữ thích khách lúc này đang yếu ớt cựa quậy, vẫn mặt đầy cự tuyệt ám vệ bôi thuốc cho nàng, ta chỉ cảm thấy vừa giận vừa buồn cười. Nhưng mắt thấy máu đã nhuộm đỏ lớp áo, lại có chút không đành lòng.
"Nè, để ta bôi cho."
Ta tới bên cạnh nàng. Lúc vừa nói ra những lời này, quận chúa bên kia bỗng xoay người lại nhìn ta, nhưng không có ý định lên tiếng, lại tiếp tục xoay người lại tiếp tục xử lý vết thương cho Đại Phương.
Đây cũng là không phản đối đi. Ta nhận lấy thuốc và nước từ tay ám vệ, cẩn thận xử lý vết thương cho nữ thích khách, nàng ngược lại cũng ngoan ngoãn phối hợp, không giãy giụa.
"Ngươi xem, ngươi ám sát quận chúa, quận chúa lại nhiều lần bỏ qua cho ngươi, bây giờ lại lấy đức báo oán cứu ngươi một mạng."
Ta xử lý vết máu xong liền nhẹ nhàng rắc thuốc bột lên.
"Ngươi nên cảm kích mới đúng."
"Oái..."
Nàng đau đến cau mày, sau đó hung hăng trừng ta.
"Đừng nói mấy lời nhảm nhí, ngươi là một lòng hướng nàng!"
Ta nghe xong cảm thấy có chút nào đấy không đúng. Nhưng không đợi ta kịp mở miệng, nàng lại oán hận nói.
"Hừ, đừng giả bộ nữa, đừng tưởng ta không nhận ra ngươi! Đây mới là hình dạng thật của ngươi đi, Đại Hoa."
Hai chữ cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Thì ra đã bị khám phá ra.
"Ta là vô tình gạt ngươi thôi."
Nàng hừ lạnh một tiếng.
"Nói dễ nghe lắm."
Ta không muốn tranh cãi với nàng, liền ngậm miệng, chuyên tâm bôi thuốc. Sau một lát, nàng thấy ta không nói tiếng nào, bản thân không chịu được, có chút không được tự nhiên nói.
"Nè, thật ra ta tên Thốn Tuyết."
À, là Thốn Tuyết... Thốn Tuyết? ! Ta kịp thời phản ứng, có chút không dám tin. Người trước mặt rốt cuộc chính là thiếu chủ hội thích khách, là nữ sát thủ luôn giữ vị trí thứ thứ hai trong bảng danh sách sát thủ đấy sao? !
Cơ mà bảng danh sách đó rốt cuộc dựa vào tiêu chí gì để lập nên vậy nhỉ? !
Giờ phút này ta ngoài mặt tỉnh bơ, nhưng nội tâm đã như sóng lớn cuộn trào. Xé mảnh lụa trắng, cẩn thận đặt nó lên chỗ vết thương thấm đỏ, băng lại từng vòng. Cuối cùng không nhịn được cau mày.
"Ngươi cũng quá liều mạng rồi, vì để giết quận chúa mà ngay cả tính mạng cũng không cần."
So với nàng ta thật quá hổ thẹn a.
Nữ thích khách bĩu môi.
"Ngươi không hiểu ngành nghề của chúng ta đâu."
"... Ừ, đúng thế, ta không hiểu."
"Hừ, ta không liều mạng sao được."
Nàng lại nói.
"Trữ Thanh Ngưng lại đoạt đi danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của ta!"
Vừa nói vừa hướng quận chúa trừng mắt một cái, kết quả bị ám vệ trung thành cẩn cẩn bên cạnh trợn mắt nhìn ngược lại, ánh mắt kia đầy hung ác dọa người.
"..."
Ta nói.
"Ngươi nghiêm túc? !"
"Gạt ngươi thôi, thật ra cũng chỉ vì tiền."
Nàng hậm hực thu hồi tầm mắt, ung dung khoát tay.
Sao ta cứ thấy lý do này chỉ là qua loa lấy lệ, cái trước mới là cái thật sự đi! !
Ta không nhịn được cảm khái thổn thức. Thốn Tuyết đệ nhị nữ sát thủ - một truyền tuyết trong giang hồ, vừa có tài lại vừa có tướng mạo, vô số nam nhân nguyện ý vì nàng lên núi đao xuống chảo dầu, nàng và quận chúa giống như hắc bạch lưỡng cực một được xưng là đóa mạn đà la người còn lại là bạch liên hoa.
Thế nhưng lúc này ta lại bỗng thấy, thật ra nữ thích khách này mới thật sự là bạch liên hoa a!
Thuần thục cột gút lại, cuối cùng ta cũng băng bó xong cho nàng. Ta âm thầm cao hứng trước tay nghề của mình vẫn còn chưa xuống cấp. Lúc này quận chúa bước tới, ánh mắt đầu tiên rơi vào cánh tay nữ thích khách, sau đó sâu kín liếc nhìn ta.
Cảm thấy có chút ớn lạnh.
"Thiếu chủ Thốn Tuyết, có thể nói chuyện riêng với ngươi một lúc không."
Nàng nói với nữ thích khách.
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Thốn Tuyết: (  ̄0 ̄)σ Bớt nhiều lời, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Đại Việt ta sẽ không nhường cho ngươi! !
Quận chúa nào đó: (nhướng mi)
╮(  ̄△ ̄)╭ Danh hiệu này rất quan trọng à?
Thốn Tuyết: Đương nhiên rồi! o( ‵*′)o đây là tôn nghiêm của nữ nhi! (đột nhiên quay đầu, hung tợn nhìn về hướng Phi Hoa) ngươi nói, ai mới là nữ nhân đẹp nhất Đại Việt?
Phi Hoa nằm không cũng trúng đạn: (⊙__⊙) A, đương nhiên là...
Quận chúa: (thoáng áp tới) Là ai? !
Phi Hoa: ( ̄△ ̄;) Uây, chẳng phải nàng không quan tâm sao.
Quận chúa:
∑( ̄ε(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///) Càn rỡ, tâm tư bổn cung há cho nàng tùy ý suy đoán. (ánh mắt trở nên nguy hiểm) nàng còn do dự cái gì, vấn đề này rất khó trả lời à, hả?
Thốn Tuyết: (" ▔*▔) ブ Đúng đó, đừng dông dài nữa nhanh lên đi!
Phi Hoa bị hai người ép tới kinh hồn bạt vía, cuối cùng tim đập nhanh, run rẩy chỉ về hướng Đại Phương mặt tê liệt không cảm xúc: ( ̄▽ ̄;) Thật ra, ta cảm thấy nàng ấy mới là nữ nhân đẹp nhất a! !
Đại Phương nằm không cũng trúng đạn: . . . ∑( °__ °) Gì cơ?
Thốn Tuyết: Thì.ra.là.ngươi! ! (nổi giận rút kiếm) ( ☆Д☆)/ đừng nhiều lời nữa, mau ứng chiến! ! !
Vì vậy Đại Phương và nữ thích khách cùng mở ra một chương tình yêu chém chém giết giết...