Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 43: - Hậu quả của việc say rượu




Lúc tỉnh lại, đã thấy mình ở trong vương phủ, đang nằm trong căn phòng của ta. Ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, ngoài phòng tiếng côn trùng kêu không ngừng nghỉ, trong phòng thì ánh đèn mờ ảo.
Ta liếm môi, phát hiện ướt át, nơi đầu lưỡi nhàn nhạt lưu lại dư vị ngọt lành, hẳn là vừa được đút canh giải rượu. Ta nằm trên giường, nhìn những hoa văn quen thuộc trên bức màn, ước chừng được một lúc thì.
Nhớ lại lúc đó uống rượu đi trên đường, có va phải một người... vậy lúc đó ta làm sao về được nhỉ? Sẽ không phải lúc ra cửa không để ý bị ám vệ vương phủ theo dõi, sau đó bọn họ phát hiện không đúng mới vác ta về... đợi ý thức không còn hỗn loạn, trên người cũng có lại chút khí lực, ta từ từ ngồi dậy.
Ây da, đầu đau như búa bổ.
Cơ mà, mặt còn đau hơn. Giơ tay xoa xoa, phát hiện cũng sưng, không đúng còn bị tụ máu bầm nữa! Lúc đó cũng không biết đã đụng phải ai, hạ thủ ác độc như vậy, lát nữa phải lấy thuốc cao xoa bóp mới được, bằng không làm sao dám bước ra cửa. Ta lẩm bẩm xoay người muốn tìm cái gương, bất thình lình bị bóng người ngồi nơi mép giường dọa sợ xém chút đã hét toáng lên.
Trên chiếc ghế trước giường, quận chúa đang im lặng ngồi ở đó, cũng không biết đã ngồi bao lâu, cứ vậy mặt lạnh nhìn ta, không nói lời nào. Mà ánh đèn trong căn phòng mờ tối lại chập chờn, càng rợn người hơn. So với Đại Phương mài kiếm dưới ánh trăng chỉ có ghê rợn hơn chứ không kém.
Nàng hồi phủ bao giờ, sao lại chạy tới phòng ta? Ta từ trong kinh ngạc tỉnh hồn, vừa định mở miệng, lại đột nhiên nhớ tới những chuyện hôm qua, có chút hơi bực bội trong người.
Bây giờ một chút cũng không muốn gặp người này. Giết cũng giết không được, còn bị nàng dày vò, còn không bằng mắt không thấy cho tâm yên tịnh. Hừ, nửa đêm nửa hôm không ngủ, còn chạy tới chỗ ta bày ra sắc mặt, phiền não.
Tâm tình ta không vui, cố ý buồn bực không lên tiếng. Không ngờ người đối diện còn kiên nhẫn rất nhiều, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào ta, tầm mắt lạnh lùng giống như thiên đao vạn quả làm cả người ta không được tự nhiên.
Bầu không khí quái dị này là chuyện gì xảy ra, cứ như hai người yêu nhau đang giận dỗi nhau vậy... phi, gì mà người yêu nhau. Ta xoay mặt đi, hắng giọng nói.
"Quận chúa sao ngươi tới đây."
Không ngờ người đối diện lại bị những lời này của ta làm cho phát hỏa, tâm trạng ẩn nhẫn trong nháy mắt liền bạo phát. Nàng thoắt cái đứng dậy, hai bước tiến tới trước giường liền bốc cằm ta lên, cường ngạnh xoay mặt ta lại.
"Ngươi không muốn gặp ta?"
Câu chất vấn mập mờ này quả thực rất chi tranh cãi vô lý, nhưng từ miệng quận chúa nói ra lại có lý đến hãi hùng, không có phân nửa cảm giác đột ngột. Bốn mắt nhìn nhau, ta rõ ràng cảm nhận được cơn nóng giận trong mắt nàng, ngay cả hơi thở phất lên mặt cũng dị thường lạnh lùng.
Nhưng tại sao nàng nổi giận chứ? Trong lúc nhất thời chuyển mặt lại, đến khi bắt được cái nhìn chằm chằm của quận chúa, nàng hỏi.
"Tại sao ra ngoài uống rượu?"
À, thì ra nổi giận chuyện này.
"Ta..."
Ta chột dạ mở miệng, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy bản thân quá mức yếu nhược, giống mấy tiểu trượng phu nhu nhược vậy. Liền không cam lòng yếu thế tiến lên đón lấy ánh mắt nàng, thẳng lưng lên nói.
"Cảm thấy buồn bực, cho nên ra ngoài giải sầu. Thị nữ vương phủ làm xong bổn phận, cũng được quyền tự do ra phố không đúng sao."
Quận chúa như thể không ngờ ta sẽ trả lời như vậy, con ngươi lắng lại. Ngay sau đó chân mày nhướng lên, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, khóe miệng cong lên như một tầng băng sương đang đông lại vậy.
"Ha, tốt lắm."
"Ngươi quả thật gan to ra rồi."
Nàng giận dữ ngược lại lại cười, buông ra ràng buộc với ta xoay người lại ngồi xuống, khoanh tay nhìn ta.
"Nhưng ngươi đã quên, dù là thiếp thân thị nữ của bổn cung, trước khi muốn rời phủ cũng phải xin phép. Ngươi lại là tự tiện trèo tường ra ngoài uống rượu, còn không biết hối cải... thật sự xem Tấn vương phủ là một nơi không có quy củ buông thả kỷ luật sao!"
"Ta..."
"Quỳ xuống cho ta!"
Không đợi ta phản bác quận chúa liền lạnh giọng quát. Không hiểu sao thần thái vừa rồi của nàng trong chớp mắt cực kỳ giống sư phụ lúc khiển trách ta, hay là do thuốc giải rượu vừa rồi khiến đầu óc ta mơ màng, ta ngẩn ra, lại thành thật làm theo lời nàng quỳ lên giường. Đợi đến khi có phản ứng đã quá muộn, khí thế đã hoàn toàn biến mất. Ta chỉ đành từ bỏ phản kháng, tự giận duy trì tư thế qùy ngồi ở đó.
Hai, bỏ đi, quận chúa vẫn chưa khỏi bệnh, nhường nhịn nàng một chút đi, đây chính biểu hiện của có khí độ.
Dù sao... cường thế trước mặt nàng, không bằng biết thức thời một chút, để một vị quận chúa đại nhân sớm trút được cơn giận rời đi, ta cũng có thể đi xoa thuốc. Nhi nữ chốn giang hồ, trước giờ luôn biết co biết dãn, không câu nệ tiểu tiết.
"Thân là nhi nữ lại uống say sưa té ngã ngoài đường, ngươi có biết nguy hiểm chừng nào không, hả?"
Thời điểm thất thần, quận chúa bắt đầu quở trách, bộ dạng ngồi thẳng người khí thế bức người nhìn rất giống sư phụ. Ta giật mình vội vàng lên tiếng đáp.
"Dạ phải, quả thực rất nguy hiểm."
"Cho dù quanh đó có tuần vệ của vương phủ, cũng không nên quá tuỳ tiện như vậy!"
"Ừm ừm, ta quá là không được."
Ta ngoan ngoãn nói theo. Thật ra tỉnh táo lại suy nghĩ, quận chúa mắng không sai, chuyện tối nay đúng là ta không đủ lý trí, bị tâm trạng phiền não không giải thích được quấy rối, làm mất đi chững chạc của một sát thủ.
Nhưng nói đến cùng, còn không phải do nữ nhân trước mắt này sao...
Giọng điệu quận chúa ngày càng nghiêm nghị.
"Đừng tưởng có chút công phu lặng lưng là xong, nếu có người muốn nhân cơ hội hãm hại ngươi, dưới tình huống đó khả năng nửa điểm phản kháng ngươi cũng không có. Hừm, chẳng những say xỉn về nhà, còn sờ..."
Nói đến đây nàng chợt ngừng lại.
Ta nhất thời nhanh miệng.
"Sờ cái gì?"
"Ngươi! Khụ khụ... khụ khụ khụ!"
Ánh mắt quận chúa thoáng lệ khí, lửa giận công tâm ho khục khục. Ta vội vàng tiến lên giúp nàng nhuận khí.
"Quận chúa ngươi đừng nổi giận, ta đi rót ly trà cho ngươi thấm giọng."
"Quỳ xuống! Khụ, khụ khụ khụ..."
Nàng không cảm kích hất tay ta ra, hai con ngươi vì ho mà nổi lên một tầng hơi nước trừng về hướng ta, dường như còn mang theo một chút u oán. Tim ta cứ vậy đập loạn nhịp.
Còn quận chúa thấy ta ngây ra không có phản ứng, lại tức giận, đưa tay tới ngang eo ta hung hăng nhéo nhéo.
"Ai da, đau quá, đau."
Ta phục hồi tinh thần ngược lại hít một hơi khí lạnh, đây chính là vị trí rất nhạy cảm rất yếu ớt của ta a!
Còn may nàng xuống tay không nặng, thấy ta cầu xin tha thứ liền buông tay. Sau đó còn chủ động kéo tay ta đặt lên lưng nàng, xoay mặt đi không thèm lên tiếng, một bộ chờ đợi phục vụ. Cực kỳ giống con mèo con kiêu ngạo.
Ha, vừa rồi là ai đẩy tay ta ra. Nhưng ta độ lượng không so đo với nàng, thấy nàng khó chịu, liền đưa tay khẽ vuốt lưng cho nàng, từ từ giúp nàng nhuận khí.
Cứ cố ý, đầu óc ta không hiểu sao, những lời nghe được ở Huyền Điểu Cư đột nhiên không đúng lúc nhảy ra.
Nhớ lại nội dung bộ truyện hai tên nam nhân cùng thảo luận với điếm chưởng quỹ, có nói tới đoạn Thủy nhi vì ghen tuông nổi giận với tiểu thư, một mình chạy về phòng, tiểu thư liền ngồi bên mép giường khẽ dỗ dành, cố chấp nắm lấy tay Thủy nhi đang vừa vui vừa giận, tố ra nỗi lòng. Sau đó... sau đó chính ở nơi đó, các nàng lần đầu tiên hôn nhau...
A! Tại sao ta lại nhớ rõ thế này!
Càng chết người hơn, vào lúc này quận chúa lại bờ môi hơi mở, tỉ mỉ thở dốc, trên gương mặt còn đỏ ửng bộ dạng không tiêu tan quả thật khiến người khác không cầm được càng liên tưởng đến nhiều hơn a!
Không được, không thể để tiếp tục như vậy. Ta cưỡng ép bản thân dời tầm mắt sang nơi khác, không ngờ quận chúa lại ngẩng đầu nhìn ta. Kéo theo hai con ngươi yêu kiều ngậm nước, không còn vẻ ác liệt vừa rồi, nhu hòa đến mức khiến người ta sinh ra một loại ảo giác ẩn ẩn đưa tình.
Không, có lẽ không phải ảo giác.
Ta thoáng ngây người, tay đặt trên chăn từ từ buộc chặt. Lúc này ta đã mơ hồ hiểu ra, ánh mắt quận chúa nhìn ta, hay nên nói là ánh mắt nàng nhìn ta chứa tình ý bên trong, là vì... nàng xem ta là tên nam nhân kia. Hôm nay gương mặt này của ta, chính là niềm an ủi phần tình yêu không trọn vẹn thuở nhỏ của nàng.
Ta buồn bã thu tay về, dần dần nhịp thở quận chúa cũng khôi phục về lại nghiêm túc, nói.
"Ta vẫn chưa nguôi giận. Phạt ngươi quỳ nửa canh giờ, không được nhúc nhích."
"..."
Không phải chứ. Ta nói.
"Quận chúa thân thể không được thoải mái về nghỉ trước đi, ngày mai lại phạt ta cũng không muộn."
"Im miệng."
Nàng phất tay áo đứng dậy, ngồi về lại trên ghế, khoanh tay sâu kín nhìn ta. Ta không lay chuyển được, đành phải quỳ lại xuống giường.
Cũng không tin nàng thật sự sẽ phạt ta lâu như vậy.
Trong phòng liền trở nên an tĩnh. Ta ngắm nhìn về hướng xa xa ngoài khung cửa, bên ngoài vẫn một mảnh đen thùi, loáng thoáng nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong gió, phá lệ lạnh lẽo. Cũng không biết đã qua bao lâu, quận chúa như cũ không có dấu hiệu buông tha, ta có chút không nhịn được, lén liếc nhìn qua, kết quả bị ánh mắt sắc như dao cạo làm cho sợ hãi.
"Không cho phép nhúc nhích, cũng không cho phép nhìn loạn."
"Ah..."
Sẽ không thật sự bắt ta quỳ một tiếng đồng hồ chứ? Quận chúa ngươi chưa thấm mệt sao!
Ta mệt lắm rồi. Dù mền giường rất mềm mại, nhưng quỳ lâu như vậy vẫn không chịu được đi. Rất nhanh chân ta liền tê rần, nhíu mi ráng nhúc nhích một chút, loại cảm giác tê dại lập tức lan tràn khắp bàn chân... tê tái đến khó tả.
Quận chúa lúc này mới nói.
"Chân tê rồi?"
Nghe thấy loại câu nói mềm lòng này, ta vội vàng vờ một bộ yếu nhược đáng thương.
"Ừm ừm, chân tê hết cả rồi, rất khó chịu."
Nàng nghe xong lại cong khóe miệng, ung dung đứng dậy, gương mặt mỉm cười kia nhìn thế nào cũng thấy rất chi nguy hiểm. Hơn nữa trên tay nàng... tại sao lại cầm cây bút lông vậy? !
Dự cảm không đúng, ta theo bản năng lui về sau, trên chân cảm giác tê dại khiến ta không thể động đậy.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Ha..."
Một vị quận chúa cười rất sâu, ngồi vào trên giường, từ từ cúi người, sau đó nâng bút lông lên... nhẹ nhàng chọt chọt lên đầu ngón chân ta. (dễ thương quá =))))))))~~)
"Quận chúa ngươi? !"
Ta kinh hoàng đẫm lệ.
"Đừng... đừng như vậy, ta không dám nữa, quận chúa ngươi đừng nha! Đừng chọt đầu ngón chân ta a, nè! Sau này ta nghe theo ngươi hết ây da...."
Thì ra đây mới thật sự là trừng phạt oa oaaaa....
"Còn dám chạy loạn hay hết, hả?"
Người nào đó một bên vừa làm động tác tàn nhẫn vừa ôn nhu hỏi.
Vẻ mặt ta đau khổ lắc đầu.
"Không dám nữa."
"Vậy còn dám chống đối ta hay thôi?"
"Dạ không dám."
"Ha, như thế còn tạm được. Trong vòng hai tháng, không cho phép ngươi được chạm vào một giọt rượu."
Lúc này quận chúa mới thu tay lại, buồn cười nhìn vẻ mặt ai oán của ta ngã xuống giường, bỗng cúi người tới, hai tay chống hai bên cổ ta, cúi đầu xuống nhìn.
"Quận... quận chúa..."
Lòng ta hãy còn sợ hãi.
"Thật ra ngươi có chuyện muốn hỏi ta, phải không?"
Quận chúa thay đổi chất giọng, êm ái nhưng mang theo vài phần giảo hoạt, liền thật sự giống như muốn dẫn dụ ta rơi vào cạm bẫy của nàng vậy. Ta không khỏi cảnh giác. Người này lại đang muốn giở thêm trò gì? (Đại Hoa đúng là đầu gỗ thứ thiệt ah, quận chúa ám muội đến vậy mà cũng không mảy may nhận ra (づ ̄ ³ ̄)づ )
Dù hiện tại ta quả thực cũng đang có vấn đề muốn hỏi nàng. Ta rất muốn hỏi, người trong bức họa kia đến tột cùng là ai, hắn và nàng có quan hệ như thế nào, nàng đối với ta, có phải nguyên nhân cũng vì hắn... nhưng mà hỏi ra rồi, chỉ sợ ngay cả chính ta cũng không thể giải thích được.
Xem như nàng thật sự xem ta là người khác, thì đã sao nào. Ta vốn tới để giết nàng, lại có suy nghĩ quá phận này thật sự quá buồn cười.
Ta rũ thấp mi không nói chuyện, quận chúa thế nhưng bộc phát tiến lại gần hơn, mái tóc từ đầu vai nàng rơi xuống, phất lên một bên gương mặt ta. Giọng nàng vừa thấp vừa mềm mại tựa như đang câu dẫn vậy.
"Ánh mắt ngươi nói cho ta, ngươi có chuyện muốn hỏi."
Phi, xém chút ta lại nghe câu nói của nàng thành "ngươi muốn hôn ta" a!
Ta đỏ mặt tim đập nhanh một trận, chột dạ khoát tay.
"Không không không, không có gì muốn hỏi, muốn hỏi cũng không phải bây giờ. Quận chúa ngươi vẫn là nhanh về nghỉ đi, tránh cho trong người mệt mỏi."
"Hừm, sáng mai lại tìm ngươi tính sổ."
Quận chúa rất thất vọng liếc nhìn ta, nhẹ nhàng đứng dậy. Trước khi rời đi lại ném cho ta lọ thuốc bôi.
"Nè, cầm lọ thuốc này bôi lên chỗ trầy xước, sáng mai liền có thể hết sưng tiêu bầm."
Xem như còn có chút lương tâm. Ta nhận lấy.
"Tạ quận chúa đã ban."
"Nếu còn có lần sau, ta sẽ tát nốt bên má còn lại của ngươi, để chỗ bị đánh được cân đối."
Nàng tức giận nói.
"Uây, nhắc tới, mặt mũi ta thành ra như vầy là ai đánh vậy?"
"Vừa rồi cho ngươi cơ hội không hỏi, giờ trễ rồi."
Quận chúa lạnh lùng hừ một tiếng, muốn xoay người, lại dừng lại. Hai mắt nhìn ta, như mang theo do dự.
Một lát sau, mới thấp giọng nói.
"Mấy ngày qua ngươi... ngủ có ngon giấc không?"
"Hửm?"
Sao đột nhiên hỏi chuyện này? Ta không hiểu chớp mắt mấy cái.
"Ngươi..."
Nàng cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, đáy mắt như vừa lướt qua gì đó, không thể nhìn ra. Ta vẫn là lần đầu tiên thấy nàng có bộ dạng này.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì, mở cửa bước ra ngoài. Ta ngốc lăng hồi lâu, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu câu "có ngủ ngon không" của nàng là sao, nghĩ một hồi không ra ta cũng bỏ qua một bên. Dù sao tâm tình quận chúa, trước giờ đều luôn khó đoán như vậy.
Ta đứng dậy thoa thuốc, liền đi tới chiếc tủ, muốn lấy cuốn sách ra xem một chút, bởi vì lúc này cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, mà cách thời gian trời sáng dường như vẫn còn một khoảng. Thế nhưng vừa kéo ngăn tủ ra, lại không tự chủ được lấy cuốn 《 Sự quyến rũ của tiểu thư》.
Trước chính là bị nội dung của cuốn sách này làm cho tâm phiền ý loạn... đây rốt cuộc là dạng câu chuyện gì chứ? Dù ta đã dự định không xem, nhưng cảm thấy càng không xem, lại càng tò mò a làm sao đây.
Ta mang nó lên giường, lúc đang quấn quýt do dự, lại không cẩn thận khiến nó tuột xuống, làm rơi xuống đất, trang bìa liền lật ra vừa vặn dừng lại trên một bức hình vẽ. Ta nhặt nó lên, vừa nhìn, cả gương mặt liền nóng lên phừng phừng.
Cái này, cũng quá, quá ư xấu hổ rồi. Dù, dù rất đẹp, nhưng mà hai nữ nhi lại thẹn thùng ôm nhau như vậy... ủa mà không đúng, mấy tên nam nhân trong tiệm sách kia có thể xem, tại sao ta lại không dám? Xem như xem thì đã làm sao, cây ngay đâu sợ chết đứng. Huống hồ đây là sách do Tiêu Dao viết ra a, sao có thể để gác xó vậy được?
Ta bỗng hiểu ra. Hít sâu một hơi, cẩn thận lật trang đầu tiên, liền nhìn thấy chương mở đầu viết là ——
Ta biết mối tình này không thể lưu truyền lại hậu thế, nhưng vẫn cam nguyện làm con thiêu thân lao mình vào lửa. Được ngươi để ý đến, như thế sự không còn bụi trần, đời người không còn đau khổ.
Thế sự không còn bụi trần, đời người không còn đau khổ... ta có chút ngẩn ngơ, như thể có gì đó lấp đầy lồng ngực vậy, ê ẩm lại chua chát. Giờ phút này ta bỗng nhớ tới Thiện Trung, còn có tiểu vương gia. Không hiểu từ đâu, cái nhìn u oán của quận chúa cũng hiện lên trong đầu.
Trong lòng càng rối bời hơn.
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Chưởng quỹ Huyền Điểu Cư: Mưh haha (gương mặt kiêu ngạo) thật ra khắp mọi ngõ ngách hiện nay trên phố đều chỉ bán bản "đã qua kiểm duyệt" của Sự quyến rũ của tiểu thư , () bất quá trong tay ta đang có bản Full HD không cắt không che, khách quan muốn lấy một cuốn chứ?
Hoa nào đó: Quá vô sỉ rồi! !
(>///<) mới không cần xem! ! (che mặt chạy đi)
Ngày hôm sau ——
Hoa nào đó: Lão bản, cuốn sách hôm qua ông nói, lấy... lấy cho ta một cuốn.
(liêm sĩ gì tầm này nữa =))))))))))))))~)