Ám Sắc Chi Thống

Chương 5-1




Bùi Diên Lễ tiến vào quán cà phê, nhân viên tạp vụ chào đón, anh liếc mắt nhìn vị nhân viên tạp vụ kia, không để ý đến hắn. Con mắt chuyển hướng mỗi cái bàn bên cạnh, cuối cùng dừng lại ở cái người ngồi bên cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Người kia vóc người rất phổ thông, dáng vẻ khoảng chừng hơn 30 tuổi, loại tướng mạo kia khiến người ta nhìn một chút, đảo mắt sẽ liền quên đi.

Anh đi tới trước mặt người kia, ngồi xuống đối diện cùng hắn. Hướng về nhân viên tạp vụ kêu một ly nước đá.

“Anh đến muộn.” Người kia uống từng hớp cà phê trước mặt, hững hờ nói.

“Tôi phải thoát khỏi sự theo dõi.” Bùi Diên Lễ một tay đặt lên bàn, một tay chống lại trên ghế mây, “Có chuyện gì liền nói nhanh một chút.”

Người kia đem cà phê đẩy ra, nở nụ cười.

“Tại sao lại gấp như thế, nhiều năm như vậy, tính tình của anh một chút cũng không thay đổi.”

“Là mười năm.” Bùi Diên Lễ nhàn nhạt đáp, “Một người cùng mười năm trước chính là như thế, không thay đổi là không thể.”

“Anh thiếu kiên nhẫn?”

“…”

“Còn là… Thật sự thay đổi?”

“… Tôi đây sẽ không tập trung vào trận địa của bọn họ, anh rõ ràng biết tôi cũng đã từng phát lời thề. Nếu như anh muốn nhìn tôi có phản bội hay không, rất xin lỗi đã khiến anh thất vọng rồi. Tôi còn rất nhiều chuyện phải trở về làm, không cần lãng phí thời gian của tôi.” Nói xong, anh liền làm bộ dáng muốn đi.

Người kia hoảng hốt vội vàng kéo anh: “Chờ một chút chờ một chút! Xin nhờ! Tôi làm sao có khả năng tìm đến anh hỏi cái này! Còn có một chuyện quan trọng khác…”

Bùi Diên Lễ lại tiếp tục ngồi xuống.

“Chuyện gì?”

Người kia trầm mặc một chút, hắng giọng, giảm thấp thanh âm nói: “Người ở phía trên quyết định, bắt Bác Anh Kiệt cùng hết thảy vây cánh ông ta.”

Bùi Diên Lễ chấn động toàn thân. “Toàn bộ vây cánh?”

Nhân viên tạp vụ đưa tới nước đá, anh cầm lấy ly nước tựa hồ muốn uống, liền dừng lại đặt xuống.

“Ý tứ là, không sót một ai? Kể cả con trai của lão…?”

“Cũng bao gồm con trai của lão.” Người kia xem kỹ vẻ mặt của anh, còn đang cười, “Đừng như vậy, tôi biết anh nhất định cũng có tình cảm với mấy người trong đó, chẳng qua huynh đệ nghĩa khí là huynh đệ nghĩa khí, pháp luật là pháp luật, đừng nên quên, anh là một cảnh sát hình sự, cảnh sát hình sự quốc tế!”

Bùi Diên Lễ nắm lấy cái ly đầu ngón tay dùng sức đến nỗi chuyển sang màu trắng bệch.

Mười năm trước, Bùi Diên Lễ mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát quốc tế, bởi vì thành tích ưu tú mà được các nhân sĩ chức cao coi trọng, yêu cầu anh tiến vào Bác gia, sưu tập chứng cứ Bác Anh Kiệt buôn bán cùng vận chuyển ma túy. Anh từ chối, lý do là không muốn đi làm chuyện nguy hiểm như thế hơn nữa không biết khi nào mới có thể trở về sinh hoạt. Nhưng mà trong một lần anh cao hứng về nhà, khiếp sợ phát hiện em gái duy nhất của mình bởi vì dùng thuốc lắc quá liều mà chết ở trong quán bar. Anh phẫn nộ lặng lẽ đi tới chỗ quán bar em gái mình hay tới, anh nhìn thấy mỗi một chỗ đều có nam nữ trẻ tuổi chào hàng bán thuốc lắc, đánh từng người bọn họ đến trọng thương.

Sự kiện huyên náo kia rất lớn, anh không thể không đối mặt với hai sự lựa chọn —— hoặc là cởi cảnh phục, tiếp thu trừng phạt nghiêm khắc, hoặc là tiếp thu nhiệm vụ, tiến vào nằm vùng Bác gia. Anh hầu như không hề cân nhắc liền tiếp nhận lựa chọn sau. Anh tiến vào Bác gia, bởi vì biểu hiện xuất sắc mà rất nhanh thành bảo tiêu Bác Lam…

Được Bác Lam yêu, cũng không nằm trong kế hoạch của anh, có thể là sự tình đã phát sinh, anh cũng không có cách nào bỏ mặc. Bây giờ đối với tình cảm Bác Lam, anh chỉ có “Thiên đầu vạn tự” từ ngữ để hình dung.

*Thiên đầu vạn tự (千頭萬緒): muôn đầu nghìn mối (bối rối ngổn ngang).

Anh… Không muốn để Bác Lam bị thương!

“Tôi biết anh đối với Bác thiếu gia rất tốt,” người kia lại tiếp tục nói, “Chẳng qua nếu như anh không phân chia công tư rõ ràng, sẽ không làm nên đại sự. Mười năm không phải là thời gian ngắn ngủi, tôi biết rõ anh rất khó khăn, nhưng xin anh nhớ kỹ, một khi đã bắt đầu hành động, hết thảy tính mạng đội viên đặc công đều nằm trên tay anh.”

Lời nói vốn dĩ lạnh nhạt, nhưng thời điểm nói xong câu cuối này, ngữ khí của hắn dần trở nên nặng hơn, chẳng qua rất nhanh liền nở nụ cười, “Tôi biết anh sẽ không làm như vậy, có đúng không? Nhiều năm như thế, có thể lật đổ lão hồ ly Bác Anh Kiệt tất cả đều là anh giao cho chúng tôi mà! Hơn nữa, chỉ là vì em gái của anh…”

Hắn còn chưa nói hết, đứng lên đi tới cửa, tính tiền rời đi.

Bùi Diên Lễ phủi một chút chỗ người kia vừa vỗ lên người mình, thu tay về thì trong lòng bàn tay có thêm một tờ giấy nhỏ. Phía trên dùng mực nước đặc thù viết: “Ngày sáu tháng sau, vây quanh hiệp trợ, hoặc rời đi Bác gia.”

Ngày sáu… Nói cách khác, không tới một tháng liền muốn hành động sao?

Bùi Diên Lễ dùng sức nắm chặt tờ giấy kia, trong chốc lát giấy liền nhăm nhúm ném nó vào trong nước đá, nhìn nó chậm rãi tan ra, ánh mắt của anh âm trầm đến đáng sợ.

Bùi Diên Lễ mới vừa đi vào phòng, một bóng người liền nhanh chóng nhào tới, trực giác Bùi Diên Lễ liền tiếp được.

Là Bác Lam.

“Diên Lễ Diên Lễ! Nói cho anh biết nha! Ngày hôm nay em mới làm một vố làm ăn lớn! Hơn 10 triệu đó!” Bác Lam ôm cổ của anh vừa nói vừa nhảy nhót cười đùa, “Ba nói không sai, quả nhiên vẫn là kinh doanh ma túy kiếm lời tốt hơn! Tuy rằng chuyện làm ăn súng ống là chuyện mà em muốn làm, chẳng qua ma túy cũng rất thú vị…”

Bùi Diên Lễ nhìn cậu, con ngươi tối đen sâu thẳm không gợn sóng gì.

“Diên…Lễ…?” Bác Lam đối mặt với ánh mắt như vậy, chẳng biết vì sao lại có chút rụt rè, “Anh sao thế? Sao lại nhìn em như vậy…”

Bùi Diên Lễ chậm rãi mở miệng, nói: “Lam thiếu gia, cậu biết cậu buôn bán ma túy, có biết nó sẽ phát tán đi đến nơi nào không?”

“Cái gì?”

“Chúng nó đều được bán đến trong tay người bình dân, mọi người đều không chống đỡ được sự cám dỗ của nó, vì nó mà đi giết người, đi phóng hỏa, đi phạm tội, đi chết…”

“Diên Lễ?”

Bùi Diên Lễ nắm lấy vai Bác Lam, tàn bạo mà nói: “Cậu có biết ma túy sẽ gây tổn hại đến gia đình! Cậu có biết có bao nhiêu người vì nó mà vợ con ly tán, ôm hận cả đời! Hơn 10 triệu? Cậu kiếm lời hơn 10 triệu, cậu có biết tiền nhiều như vậy sẽ có biết bao nhiêu người chết! Cậu có thể hài lòng như thế à! Giẫm lên xương người khác bò lên trên vị trí Long Đầu lão đại xã hội đen, cậu cho rằng vị trí như vậy sẽ tốt sao! Cậu sẽ ngồi an ổn ư!”

“Diên Lễ! Anh đến cùng là…”

“Tôi không hiếm lạ cái gì hơn 10 triệu! Chắc cậu cũng không hiếm lạ có đúng không? Lam! Cậu có thể thu tay lại được không? Bắt đầu từ hôm nay không tiếp xúc sự nghiệp của cha cậu cùng với hết thảy chuyện của pháp luật! Cậu có đảm bảo không?”

Bác Lam mờ mịt: “Diên Lễ, em không hiểu anh đang nói cái gì… Anh là đang lo lắng cho em sao? Em rất là cao hứng đó. Nhưng bây giờ mà phải thu tay lại, đó là điều không thể.” Cậu sờ lên mặt Bùi Diên Lễ, “Hiện tại không phải là thời điểm em có thể thu tay, em muốn kế thừa sự nghiệp của ba, còn có chỉ khi kế thừa ông ấy, chúng ta mới có thể đồng thời ở cùng nhau.”

“Vậy coi như là vì sự nghiệp đì!”

Bác Lam kinh ngạc: “Sự nghiệp gì…? Đây không phải anh biết rõ sao? Chuyện này không phải rất bình thường à? Rồng sinh rồng, phụng sinh phụng, chuột con còn biết đánh động. Em chính là con trai của lão đại xã hội đen, anh không cho em làm những chuyện này, vậy em có thể làm cái gì?”

Không sai, Bác Lam có thể làm cái gì? Đứa nhỏ từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành xã hội đen, ngoại trừ đi phạm tội, còn có thể làm gì? Bùi Diên Lễ rất rõ ràng đạo lý này, thế nhưng anh không muốn từ bỏ, anh còn ôm một tia hi vọng, hi vọng Bác Lam có thể không cần tiếp tục loại “sự nghiệp” này, nói không chắc anh còn có thể cứu cậu! —— đúng, nói không chắc, thật sự có thể cứu cậu.

Cũng có khả năng, cho dù làm thế nào cũng không cứu được cậu.

Bùi Diên Lễ ngón tay từ từ rút ra từng ngón một.

“Xin lỗi, thiếu gia, tôi chỉ là… Bỗng nhiên có chút sợ hãi.”

“Sợ hãi?” Bác Lam cười to, “Anh cũng sẽ sợ sao? Nói một chút coi, vì sao lại sợ hãi? Là không phải bởi vì sợ em bị thương tổn…”

Cậu lại muốn dựa vào gần thân thể Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ như không có chuyện gì xảy ra mà tránh ra.

Hiện tại vẫn không tính là quá muộn, bây giờ rời đi, nói không chắc có thể…

Từ ngày đó trở đi, Bác Lam rõ ràng cảm nhận được Bùi Diên Lễ trốn cậu. Thời điểm cậu ở trong phòng Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ tuyệt đối không trở lại, nếu có trường hợp cậu xuất hiện, Bùi Diên Lễ sẽ không đi dự họp. Tình cờ chạm mặt nhau, Bác Lam vừa đến gần, Bùi Diên Lễ rất nhanh liền tránh ra.

“Đến cùng là mình đã làm gì sai!” Bác Lam điên cuồng đập phá đồ vật trong phòng, những bảo tiêu đều chạy trốn ra bên ngoài, không ai dám to gan đi vào. “Khó ưa! Khó ưa khó ưa khó ưa! Đã mấy ngày trôi qua anh ấy không có nói chuyện với mình! Rõ ràng là anh ấy đang trốn tránh mình! Tại sao? Mình đã làm sai chuyện gì sao không nói cho mình biết!!!”

Bên trong căn phòng, khắp nơi bừa bộn, đây là kết quả cậu ở trong một tiếng đồng hồ phát điên lên. Mấy ngày không nhìn thấy Bùi Diên Lễ, không chỉ ở trong lòng cậu, trong thân thể căng đầy dục vọng. Có thể là do không nhìn thấy Bùi Diên Lễ, cậu phái người đi gọi, Bùi Diên Lễ sẽ từ chối, một lần hai lần Bác Lam còn có thể an ủi mình, nhưng hết tám lần mười lần hạ lệnh, muốn cậu sao có thể không nghi ngờ!

“Diên Lễ…”

Quyết định rồi! Mặc kệ Diên Lễ có muốn gặp cậu hay không, có phải là trốn cậu, cậu cũng phải đi nhìn anh! Loại tâm tình khẩn cấp này không phải cậu có thể khống chế, cậu nhất định phải nhìn thấy anh!

Bác Anh Kiệt lúc này, cũng giống như cậu ở trong công ty quay về phía thuộc hạ của mình nổi trận lôi đình.

“Tụi mày đúng là một thùng cơm thiêu!!!” Phương thức ông phát tiết phẫn nộ giống y như đúc con trai mình, không chỉ những vật dụng trên bàn chịu khổ, ngay cả bàn trà đặt trong góc khuất cũng không thể may mắn thoát khỏi tình trạng này, “Tụi mày làm việc như thế nào vậy! Lần này tổng cộng phát ra chín kiện hàng! Tụi mày thì sao! Một lúc làm cho tao mất đi sáu kiện! Từ trước cho đến nay Bác gia chưa từng xảy ra loại chuyện như vậy bao giờ!”

Ở trước mặt ông bọn thuộc hạ đứng thành một hàng đều cúi đầu, mồ hôi đầm đìa. Chỉ có Bùi Diên Lễ, tuy rằng cũng cúi đầu, thế nhưng con mắt rất thản nhiên nhìn xuống mặt đất, tâm tình bình tĩnh mà không gợn sóng.

“Nói cái gì mà cảnh sát có vấn đề, vậy tại sao ba đợt hàng của Bùi Diên Lễ ngay cả một kiện cũng không bị lấy đi! Làm sao lại khéo đến như vậy! Chỉ có tụi mày mới làm mất đi!”

Lần này áp giải tổng cộng có năm người, chỉ có một mình Bùi Diên Lễ áp giải ba đợt, mỗi một đợt đều an toàn đến bất ngờ. Những người khác nếu hàng không phải là bị đường kiểm “đúng dịp”, hoặc là xảy ra điều gì đó “bất ngờ”, sau đó liền bị cảnh sát địa phương trùng hợp đi ngang qua bắt.

Nghe nói như thế, các cá nhân khác đều đồng loạt đánh ánh mắt nhìn tập trung về hướng Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ không một chút biến sắc. Bác Anh Kiệt liếc nhìn Bùi Diên Lễ, nở nụ cười lạnh, rất nhanh liền phi thường tức giận: “Tụi mày đúng là ngu như heo! Chẳng lẽ không biết chúng ta lần này hầu như là lấy dòng dõi đều đi lên! Làm mất đi nhiều hàng như vậy, bảo tao lấy cái gì bồi thường người ta! Có bán toàn bộ chúng mày đi cũng còn không đủ tiền! Kiểu gì tao cũng bị giết cho xem!…”

Bác Anh Kiệt vẫn đang tiếp tục chửi ầm lên, Bùi Diên Lễ suy nghĩ không biết trôi đi phương nào. Tập kích rõ ràng như thế, tuyệt đối là hướng về Bác Anh Kiệt không sai, người ở tuyến trên hiện đã muốn làm, chỉ sợ cũng là muốn nắm lấy việc buôn bán ma túy của lão hồ ly này thôi. Có điều anh giao tình báo cho bọn họ, chỉ có những cái này là không đủ, nhất định phải có nhân chứng cùng vật chứng mới được, đặc biệt là đối với lão hồ ly đã thành tinh! Thế nhưng anh không hiểu, bọn họ vì sao lại chỉ tập kích mấy người đưa kiện hàng kia, mà không đột kích chính mình? Thực sự là làm việc quá ngu xuẩn! Lẽ nào bọn họ không hiểu, làm như vậy sẽ chỉ khiến cho lão già này hoài nghi đến mình sao?

Đáng chết…

Bác Anh Kiệt phát hỏa xong xuôi, hơi bình tĩnh một chút, nói: “Mấy người các cậu, trở lại chờ tôi xử lý đi!”

Những người kia như trút được gánh nặng, Bùi Diên Lễ đang muốn theo bọn họ cùng rời đi, lại nghe Bác Anh Kiệt gọi lại: “Bùi Diên Lễ, tới đây.”

Bùi Diên Lễ đứng lại. Bác Anh Kiệt đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống, lấy chân gác chéo nhau trên bàn.

“Lần này cậu làm rất tốt.” Bác Anh Kiệt nói: “Chẳng qua tôi muốn biết, đến tột cùng cậu làm sao thoát khỏi đám cảnh sát kia?”

Bùi Diên Lễ hơi khom người chào, lạnh nhạt nói: “Thuộc hạ chỉ là rất cẩn thận thôi. Hiện tại thế giới này, ai biết nơi nào sẽ xuất hiện món đồ gì đâu?”

Bác Anh Kiệt phi thường khen ngợi gật đầu: “Không sai không sai! Cậu nói tới một chút cũng không sai! Trên thế giới này, ai biết nơi nào sẽ xuất hiện cái gì đâu… Chẳng qua Diên Lễ à, cậu đã hơn ba mươi tuổi, tại sao còn chưa kết hôn? Có phải cũng là vì quá cẩn thận, mà không dám cùng bất kỳ nữ nhân nào giao du?”

“Không,” Bùi Diên Lễ trả lời, “Chỉ là tôi không có thời gian.”

Anh không kết hôn lý do có rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là “không có thời gian”. Chủ yếu nhất vẫn là Bác Lam quá độc chiếm anh, thế nhưng còn có, anh không muốn rước thêm phiền toái. Hôn nhân là gông xiềng, đối với loại công việc này mà nói —— hay là với thân phận xã hội đen mà nói, hoặc là thân phận nằm vùng mà nói. Anh không thể bởi vì sự kích động nhất thời lưu lại nhược điểm đáng sợ, không thể bị người khác phát hiện gây nguy hại đến người yêu anh. Vì lẽ đó anh không thể kết hôn.

“Ừm, rất tốt. Cậu đi đi.”

“Tôi xin phép cáo lui.”

Bùi Diên Lễ đi ra cửa, chỉ cảm thấy sau lưng ẩm ướt. Lão này quá lợi hại, anh căn bản không thể nào phỏng đoán tâm tư của lão, thậm chí không biết lão mới vừa nói đến tột cùng là có ý gì. Xem ra anh xác thực nên rời đi, nhưng không phải hiện tại, nếu như anh rời đi quá sớm, vạn nhất Bác Anh Kiệt sẽ hoài nghi, tiêu hủy hết thảy chứng cứ, nếu như vậy trong mười năm đó những vật chứng sưu tập sẽ toàn bộ biến thành giấy vụn.

Kế trước mắt, chỉ có đi một bước nhìn một bước, cẩn tắc vô ưu.

Trên thế giới này truyền bá nhanh nhất chính là lời đồn đãi, khi Bùi Diên Lễ từ văn phòng Bác Anh Kiệt đi ra ngoài, phát hiện chỉ cần có người quản lý “bên trong” công ty, đều đồng thời một bên lén lút nhìn anh xì xào bàn tán, chỉ thiếu điều viết lên trên mặt “Anh ta chắc chắn chính là nội gián”, khi bọn họ nhìn thấy anh, những người kia lập tức chạy tứ phía.

Bác Anh Kiệt hời hợt nói câu kia hiệu quả đến nỗi khiến bản thân ông rất hài lòng, ông vốn muốn loại trừ Bùi Diên Lễ, thứ nhất là vì con trai của ông, thứ hai vẫn là vì con trai của ông. Bởi vì ông nhất định phải để con trai thoát ly vực sâu “nam sắc”, hơn nữa Bùi Diên Lễ có khả năng quá mức, đây không phải là hiện tượng tốt. Ông không thể chờ Bùi Diên Lễ có thể thay thế con trai lo lắng chuyện này nữa —— như việc ngày hôm nay Bùi Diên Lễ vẫn còn nảy sinh, nhưng mà “Trên thế giới này, không ai biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Mặc kệ sự kiện lần này căn nguyên không phải bởi vì Bùi Diên Lễ là gian tế cài vào, ông cũng sẽ làm như thế. Ông nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

Bác Anh Kiệt mới vừa nói để mấy người kia trở về chờ đợi xử lý, thế nhưng rõ ràng Bùi Diên Lễ phải làm bài trừ người ở ngoài “chờ đợi xử lý”, vì lẽ đó anh nhất định phải giúp mấy người kia xử lý một đống hỗn loạn. Ròng rã một ngày anh bận rộn bôn ba, người dưới tay anh cũng bị anh chỉ huy đến khắp thế giới trung chuyển như con quay. Trợ thủ trung gian của anh từng cho anh tiếp nhận mấy cuộc điện thoại, anh vừa nghe là Bác Lam, hơi sững sờ, rất nhanh anh liền cúp điện thoại, sau đó đi làm chuyện của chính mình.

Anh thừa nhận, chính mình đối với Bác Lam cũng có tình cảm vượt quá mức bình thường, cái kia đến tột cùng là tình cảm gì trước tiên không nghĩ đến nó nữa, hiện tại quan trọng nhất chính là, Bác Lam chung quy sẽ phải chịu pháp luật trừng phạt, cũng có thể trong tương lai anh sẽ đem Bác Lam đưa ra tòa án đồng thời còn là người làm chứng. Đến thời điểm đó, anh có thể làm được không? Anh có thể ở trên tòa án vì tư tình mình mà nói dối không?