Ám Sắc Chi Thống

Chương 4-1




“Diên Lễ ————!” Bùi Diên Lễ mới vừa bước vào hội trường, Bối Lâm ngay lập tức liền phát hiện ra anh, thật giống như ức chế không được cỗ kích động trong lòng, ngay tại chỗ nhảy hai vòng sau đó chạy chậm đến bên cạnh anh.

“Bối tiểu thư…” Anh vừa nhìn thấy cô, lập tức đầu liền biến thành gấp ba. Cô bé này bản tính là loại nếu không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua, thế nhưng bề ngoài dù sao vẫn chỉ là cô gái ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa cô lại là con gái của Bối Cẩn, muốn trốn cũng trốn không được, chạy lại chạy không thoát…

Bối Lâm nhào tới tóm lấy cánh tay anh, tay cô vừa nhỏ dài lại khéo léo, so với cánh tay anh tráng kiện vừa vặn hình thành một sự so sánh đầy rõ rệt.

“Diên Lễ! Em nghe nói anh đã không còn làm bảo tiêu Bác Lam nữa có đúng không? Quá tốt rồi! Có muốn tới nhà em không? Đến nhà em đãi ngộ tuyệt đối sẽ không thấp hơn so với Bác gia nha! Em còn đối xử tốt với anh một ngàn lần so với Bác Lam! Em…”

“Xin lỗi, Bối tiểu thư…” Bùi Diên Lễ lúng túng muốn rút tay của mình về. Ngoại trừ Bác Lam anh không quen cùng những người khác quá mức thân cận, huống chi là khác phái như thế này, “Tôi trước sau đều là người của Bác gia, vì lẽ đó tôi không thể đi Bối gia được, xin lỗi! Phi thường cảm tạ ý tốt của Bối tiểu thư! Bùi Diên Lễ ghi nhớ trong lòng.” Bối Lâm tay bắt rất chặt, anh lại không thể làm đau cô, muốn rút tay của mình ra, nhưng căn bản không thể rút ra được.

Anh nhìn khắp nơi để tìm kiếm Bác Anh Kiệt, ở vào thời điểm này, chỉ có hướng về lão đại thỉnh an mới có thể thoát khỏi cô bé dây dưa này.

Bác Anh Kiệt cùng Bối Cẩn đang bàn luận trên trời dưới biển, thảo luận lần sau nếu Bối gia tiến vào không chiếu sẽ có ưu đãi về súng ống, Bác Lam trong lòng ghi nhớ Bùi Diên Lễ, căn bản không muốn nghe bọn họ phí lời, rất buồn bực dùng mũi chân cọ xuống sàn nhà. Cậu bắt đầu hoài nghi Bác Anh Kiệt là đang lừa mình, nói không chừng Bùi Diên Lễ căn bản cũng không có đến, ổng chỉ là muốn lừa gạt mình đến buổi tụ họp này mà thôi! Xì! Thật sự là thất sách! Lại bị lừa rồi.

Cậu một bên phẫn hận nghĩ, một bên không buông tha tiếp tục tìm kiếm bóng người Bùi Diên Lễ, đồng thời phát hiện vừa nãy Bối Cẩn ở bên người Bối Lâm nay đã không thấy đâu.

Con nhỏ kia đi đâu rồi? Con nhỏ tẻ nhạt kia khẳng định là đi tìm những con nhỏ tẻ nhạt khác đi chơi rồi đi…

Vừa nghĩ như thế, cậu đột nhiên nhìn thấy trong đám người có Bùi Diên Lễ cao to như hạc đứng trong bầy gà.

“Diên…!” Tâm tình hưng phấn không thôi còn chưa kịp bay lên, trong nháy mắt tiếp theo lại phát hiện trên cánh tay Bùi Diên Lễ, Bối Lâm như chú chim nhỏ nép vào người. Tâm tình hưng phấn như chậu nước lạnh rót xuống đầu, Bác Lam ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn bọn họ “Vừa nói vừa cười” đi tới, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ là ở trong mắt cậu cái gọi là “Vừa nói vừa cười”, kỳ thực chẳng qua là Bối Lâm đang cười, mà Bùi Diên Lễ rất bất đắc dĩ nhức đầu muốn thoát khỏi cô mà ăn nói khép nép khuyên bảo. Bùi Diên Lễ nhìn thấy Bác Anh Kiệt lập tức muốn đi qua chào hỏi, Bối Lâm cũng lập tức rất thoải mái trả lời, mẹ của cô cũng ở đó, vừa vặn bọn họ cùng nhau đi. Bùi Diên Lễ bất đắc dĩ xách cô đồng thời tiến lại đây, tâm tư của anh đều bị tiểu ma đầu này tại sao còn không chịu buông tha anh khiến anh phải khó xử như thế, dĩ nhiên không có phát hiện Bác Lam cũng ở bên người Bác Anh Kiệt.

Bùi Diên Lễ đi đến phía sau kéo áo Bác Anh Kiệt, nghiêng người: “Lão gia!”

Bác Anh Kiệt hững hờ liếc mắt nhìn anh, đối với Bối Cẩn giới thiệu: “Đây là Bùi Diên Lễ, lúc trước là bảo tiêu của A Lam, hiện tại là trợ thủ đắc lực của tôi… Ừm!?” Ánh mắt của ông vừa mới dời, lập tức liền quay trở lại, kinh hãi đến biến sắc nhìn “Đồ vật” treo trên cánh tay anh, “Lâm Lâm!? Con làm sao…!!???”

Bối Lâm hồn nhiên cười chào hỏi bà: “Mẹ ~~ mẹ nhìn đi ~ con tìm được người yêu rồi nè, con yêu một bảo tiêu bên nhà Bác thúc thúc đó ~~”

Bối Cẩn đưa tay che lại miệng ưu nhã cười: “Ừm, cũng không tệ lắm, con gái của mẹ ánh mắt quả nhiên không tệ nha!”

Bá Anh Kiệt đã sớm biết chuyện này, thế nhưng ông không nghĩ tới chính là, cô yêu “Bảo tiêu” lại là Bùi Diên Lễ! Thế còn Bác Lam…

Ông quay đầu nhìn Bác Lam. Đúng như dự đoán, sắc mặt Bác Lam cũng bắt đầu tái mét, nhưng mà Bùi Diên Lễ rõ ràng không có chú ý tới cậu ở bên người ông, chỉ là rất đơn thuần muốn thoát khỏi Bối Lâm dây dưa. Bác Anh Kiệt tuy rằng muốn đem Bùi Diên Lễ tránh xa con trai mình ra, thế nhưng ông hiểu không nên vào lúc này, ở trong tình huống như vậy.

Ông ho khan một tiếng, không dấu vết đưa tay về phía Bác Lam: “A Lam, tuy rằng Diên Lễ hiện tại đã không còn là bảo tiêu của con, chẳng qua cũng vẫn tính là người của Bác gia chúng ta, xem ra Lâm Lâm rất yêu thích dáng vẻ hắn, con có cho là…”

Bác Lam cứng đờ đi tới.

Bùi Diên Lễ lúc này mới phát hiện sự tồn tại của cậu, lúc này từ bên trong kinh hãi đẩy Bối Lâm ra ba bước. Bối Lâm không phòng bị, lảo đảo vài bước mới đứng vững.

“Thiếu… Thiếu gia!”

Bác Lam không biết mình nên nói cái gì cho phải, hiện tại trong đầu cậu chỉ còn tiếng hò hét loạn xạ lên, chỉ muốn mạnh mẽ mắng Bùi Diên Lễ một trận. Anh lại dám để cho người khác chạm vào mình! Lại dám để cho người khác kéo cánh tay của mình! Anh tiến vào đây từ lúc nào? Anh làm sao lại đi cùng với cô? Bọn họ ở với nhau trong bao lâu? Có phải là thời điểm cậu không biết đã phát sinh cái gì? Bọn họ hiện tại đã biến thành mối quan hệ gì! … … … …

Không sai, đây là… Đố kị! Đố kị mãnh liệt!

Thời điểm Bùi Diên Lễ ở bên cạnh cậu, anh không cho bất cứ ai có cơ hội đụng vào anh bất luận là người nào, nhưng hiện tại lại không giống, anh có lượng lớn thời gian, yêu làm cái gì thì làm cái đó! Không cần đối với cậu báo cáo, không cần bị cậu xoay quanh, không cần lấy cậu làm trung tâm cũng không cần cậu quan tâm! Anh muốn chạm ai cũng đều có thể! Nhưng lại cùng với con nhỏ đáng chết này… Còn có chuyện gì khác chỉ có trời mới biết.

Yêu đương là mù quáng, đố kị càng không có mắt. Bác Lam biết rõ ràng suy nghĩ bản thân mình đã thoát ly hiện thực, thế nhưng cậu không có cách nào khống chế được mình. Chuyện cậu bây giờ muốn làm nhất chính là mặc kệ Bối Lâm kia có phải con gái hay không trước tiên nhào tới đánh một trận thật đã, sau đó đem Bùi Diên Lễ trước mặt mọi người đè xuống đất chứng minh anh thuộc về mình…

“Bác Lam!” Bị Bùi Diên Lễ đẩy đến suýt nữa té ngã Bối Lâm chật vật gọi. Mặc dù là Bùi Diên Lễ đẩy cô, thế nhưng nguyên nhân tuyệt đối là do Bác Lam bên này không sai! Bác Lam khó ưa! Mỗi lần đều là chướng ngại vật chen giữa bọn họ! (tiểu thư… Cô mới chính là chướng ngại vật chen giữa bọn họ mới đúng chứ?)

Bối Cẩn đúng là đối với Bùi Diên Lễ làm ra hành động thô lỗ như vậy cũng không trách cứ chút nào, khẽ mỉm cười, nói khẽ với Bác Anh Kiệt: “Vị bảo tiêu của ông rất có cá tính nha.”

Bác Anh Kiệt không biết ả hồ ly này là đang khen mình hay châm biếm mình, không trả lời chỉ có thể cười gượng.

Nhưng mà ngoại trừ tất cả mọi người ra —— bao gồm cả Bác Lam —— cũng không nằm trong dự liệu, Bác Lam cũng không có nhào tới, thậm chí ngay cả một chữ cũng không có nói, lùi một bước, lại lùi một bước, cúi đầu xoay người lao ra ngoài.

Bùi Diên Lễ tay chân có chút luống cuống, nhưng suy cho cùng anh không phải là tân binh, rất thỏa đáng đối với mẹ con Bối Lâm khom người xuống, sau đó nhìn đến sắc mặt Bác Anh Kiệt. Bác Anh Kiệt sắc mặt rất khó nhìn, nhưng vẫn là gật đầu một cái, Bùi Diên Lễ sau đó đuổi theo.

Bối Cẩn không nói câu nào, mỉm cười nhìn bọn họ không nói gì, Bối Lâm nổi giận trong bụng không có chỗ phát tiết, kéo lấy găng tay mẹ cô dùng sức giật: “Mẹ… Mẹ nhìn cái tên Bác Lam kia…”

Bối Cẩn sắc mặt không hề thay đổi, mắt mị lên một chút: “Nếu muốn, thì đuổi theo đi.”

“Nhưng mà…”

“Không muốn đuổi theo, thì từ bỏ đi ~”

“Mẹ ~”

“Con muốn địa bàn nào, mẹ cho con cướp, nếu muốn nam nhân… Vẫn là tự mình đi cướp đi!” Bà sờ lên đầu con gái, thật giống như đang sờ một chú chó nhỏ.

Bác Anh Kiệt nhìn Bùi Diên Lễ cùng Bác Lam biến mất, trong mắt kết một tầng sương giá dày đặc.

Bên ngoài mặt trăng rất tròn, không nhiều người qua lại, chỉ có những nhân viên không có tư cách tiến vào hội trường ở bên ngoài bãi đậu xe trăm mét đứng chờ đợi, hai người đứng ở trước cửa thấp giọng đàm tiếu.

Bác Lam một đường chạy đến chỗ bậc thang Đại Lý, đầu cúi thấp xuống, song quyền nắm đến chặt chẽ.

Bùi Diên Lễ từ phía sau đuổi theo ra đến đây, thấy Bác Lam cũng không có chạy xa, thở phào nhẹ nhõm, từ từ đi tới bên cạnh cậu.

“Thiếu gia.”

Anh cúi đầu muốn nhìn vẻ mặt của cậu, Bác Lam rất tức giận đẩy anh ra, chính mình ngồi trên bậc thang, đem mặt chôn vùi trong đầu gối.

Bùi Diên Lễ ngồi xổm trên bậc thang thấp hơn, đưa tay ra phủng mặt cậu. Bác Lam một tay che đi mặt mình, một tay khác vung lên đánh anh. Bùi Diên Lễ tùy ý để cậu đánh, nhưng vẫn như cũ không buông tha muốn nâng mặt cậu lên, Bác Lam trái phải né tránh, nhưng trước sau cũng trốn không nổi tay Bùi Diên Lễ, bị anh phát hiện ra gò má ẩm ướt, cậu rất tức giận vung lên hai cánh tay, liều mạng đẩy ra Bùi Diên Lễ, đồng thời ngẩng lên khuôn mặt mình…

Bùi Diên Lễ choáng váng.

“Thiếu gia…”

Bác Lam khóc. Cậu không phát ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ là cắn chặt môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Trong ký ức của Bùi Diên Lễ, Bác Lam chưa bao giờ khóc. Mặc dù có lần nói đến cái chết của mẹ cậu, cậu chỉ lộ ra một chút u sầu, không còn thứ gì khác. Nhưng hiện tại cậu lại khóc, hơn nữa còn sợ hãi người khác sẽ xem cậu như đứa bé yếu ớt nhu nhược, kiên quyết không muốn để cho người khác biết nước mắt của cậu, mà trầm mặc phản kháng.

Bùi Diên Lễ nâng mặt cậu lên, lúc này cậu không còn phản kháng nữa. Anh vươn ra ngón cái, tỉ mỉ lau đi nước mắt ướt nhẹp trên mặt Bác Lam, mới vừa lau đi một tí, lại tuôn ra rất nhiều, Bùi Diên Lễ vẫn không buông tha tiếp tục lau chùi, lòng bàn tay ướt thì dùng mu bàn tay lau, mu bàn tay cũng ướt liền dùng tay áo lau. Nước mắt Bác Lam thật giống như không có dấu hiệu ngừng tuôn, từ buổi tối ngày hôm ấy, mãi cho đến oan ức hiện tại, cậu dường như muốn một lần khóc cho khuây khỏa.

Thời điểm khi cả hai tay đều ẩm ướt, Bùi Diên Lễ có chút mất đi kiên trì, một đầu gối quỳ xuống trên bậc thang, phủng lấy mặt Bác Lam, lấy môi hôn lên gò má của cậu, dùng sức hút đi nước mắt ẩm ướt trên mặt.

“Đừng khóc, thiếu gia, đừng khóc …”

“Gọi em là Lam.” Từ âm thanh có thể nghe ra được chủ nhân của nó vẻ mặt vẫn còn đưa đám.

“Thiếu gia…”

“Gọi em là Lam!”

“… Lam.”

Bác Lam đột nhiên nhào tới ôm lấy cổ Bùi Diên Lễ dùng hết sức lực toàn thân cắn lên miệng anh. Này không thể nói là hôn, chỉ có thể gọi là —— cắn!

Bùi Diên Lễ hai cánh tay chống đỡ bậc thang, phòng ngừa bị cậu ép đến mình bị thương. Bác Lam cắn đến mức rất đau, thế nhưng anh cũng chỉ có thể cười khổ, tùy tiện để cậu ta cắn.

“Trở về… Làm bảo tiêu em…” Rất lâu sau đó, Bác Lam mới thật vất vả mở lòng nói ra, dùng âm thanh nhỏ như ruồi muỗi nói.

Bùi Diên Lễ không trả lời.

“Em đảm bảo sau này anh chính là thủ hạ số một của em, trừ em ra, tuyệt đối sẽ không có người nào có địa vị cao hơn anh… Không! Anh muốn địa vị cao hơn em cũng không quan trọng! Đến thời điểm đó sẽ không ai nói gì cả! Diên Lễ…”

Cậu gấp gáp lại muốn hôn lên môi Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ né tránh cậu.

“Thiếu gia…”

“Lam!”

“… Được rồi, Lam. Sự tình không phải giống như cậu nghĩ đơn giản như vậy. Cậu uy vọng là một chuyện, tôi chính là một chuyện khác. Nếu như tôi không thể dùng sức mạnh của chính mình đi phụ tá cậu, đối với cậu có bách hại mà không một lợi. Huống chi…”

Trong hội trường truyền đến giai điệu Valse du dương, Bùi Diên Lễ bỗng dưng ngậm miệng lại.

“Huống chi cái gì? Diên Lễ?”

Bùi Diên Lễ nhàn nhạt cười không đáp, nhưng duỗi ra một cái tay hướng về cậu: “Khiêu vũ không?”

“Nhưng mà vừa nãy anh muốn nói cái…”

“Tôi muốn cùng cậu nhảy một điệu Valse, cậu không muốn sao?”

“…” Bác Lam cũng hướng về anh duỗi ra một cánh tay. Mặc kệ Bùi Diên Lễ vừa nãy muốn nói cái gì, lúc này đã không còn trọng yếu nữa!

Bùi Diên Lễ kéo cậu, dễ dàng đem cậu xoay một vòng, hai người theo âm nhạc bắt đầu uyển chuyển nhảy múa.

Mặt trăng mỗi ngày đều như thế, chỉ có ngày đó đặc biệt tròn. Sau đó sẽ không còn tròn như vậy nữa.

Đây là bọn họ lần đầu tiên khiêu vũ, cũng là lần cuối cùng. Từ sau đêm đó, hai người Bùi Diên Lễ cùng Bác Lam, cũng không còn nhảy qua một điệu nhảy nào. Vì lẽ đó trong ký ức của Bác Lam, buổi tối ngày hôm ấy vũ điệu đó mãi mãi là đẹp nhất, xưa nay không có một người nào có thể cùng cậu phối hợp tốt đến như vậy, cũng lại không có một người có thể tiêu sái như vậy mà dẫn theo cậu uyển chuyển ra một vòng tròn hoàn mỹ đến như thế.

Buổi tối âm nhạc ngày hôm ấy, chung quy trở thành thất truyền.

“Ta muốn cậu đi giết chết hắn.”

Một tấm hình bị đặt ở trên mặt bàn, một ngón tay ở phía trên che kín hoa văn gõ gõ. Một tay khác cầm lấy nó.

“Lão gia! Này là…?”

“Giết chết hắn, hắn vô dụng đối với ta. Giết chết!”

“Dạ! Tiểu nhân đã rõ!” Mồ hôi lạnh ướt đẫm áo lót, lấy bức ảnh giấu ở trong ngực, khom người chào, liền rời đi.

“Đã sớm đến lượt phải làm như vậy rồi, Bùi Diên Lễ…!”

Sáng sớm tỉnh lại Bùi Diên Lễ cảm thấy đầu hỗn loạn, mở mắt ra xem xét chung quanh một chút, nhìn thấy cái gì cũng đều méo mó. Anh dùng cánh tay chống đỡ lấy thân thể của chính mình, phát hiện thân thể cũng có chút mềm nhũn.

Đây là… Sinh bệnh sao? Đã nhiều năm không có cảm giác đặc thù, khiến anh cảm thấy xa lạ. Qua nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể để bất kỳ sai lầm nào chính là niềm tin trước sau chống đỡ lấy anh, anh không thể để mình được tự do, anh có mục đích của chính mình, nhất định phải có sự hi sinh tương ứng. Thời gian dài tinh thần quá mức căng thẳng kết quả khiến anh quên đi cảm giác sinh bệnh, cho dù thân thể không khỏe, anh cũng chỉ tự thôi miên chính mình căn bản mình không có bệnh, cắn răng vượt qua thời kì gian nan nhất của mình.

Chỉ là hiện tại, khoảng chừng là đến điểm giới hạn đi, anh lại coi như tự thôi miên chính mình cái kia không phải là bệnh cái kia không phải là bệnh căn bản không phải là bệnh… Cũng không có cách nào lại lừa gạt chính mình.

Nhưng hôm nay anh không thể ngã quỵ, anh phải đi kiểm tra hàng mới, làm một chút chuyện anh nên làm, mà không phải ở đây sinh bệnh.

Anh xuống giường, từ từ đi tới trong phòng tắm, nhìn chính mình trong gương. Màu da anh nghiêng về sắc tối, trên mặt có chút ửng hồng, thế nhưng cũng không nổi bật, không sao cả. Chỉ cần rửa mặt là tốt rồi. Thế nhưng trong đôi mắt tơ máu không thể lừa gạt người khác, nếu để như vậy đi ra ngoài, vạn nhất bị người khác nhìn ra sẽ rất phiền phức.

Anh vặn ống nước để nước chảy ra, khi nước bên trong tiếp xúc với làn da, anh mới cảm thấy sợ hãi cảm giác nhiệt độ trên người mình đã tăng cao đến mức không cách nào có thể che giấu, giống như khí trời vậy, đáng lẽ phải ấm áp chứ không phải lạnh lẽo đến tận thấu xương!

Không thể sinh bệnh!

Không thể sinh bệnh!!

Không thể sinh bệnh!!!

Sinh bệnh là không thể đi! Không thể ghi chép địa điểm hàng hóa ẩn nấp, không thể…!!

Tâm tình nôn nóng một mạch tăng lên, Bùi Diên Lễ chỉ cảm thấy đầu choáng váng, miễn cưỡng đỡ lấy bồn rửa mặt mới khiến cho mình không đến nỗi phải ngã xuống.

Không thể sinh bệnh, nhất định phải đi!

Không thể sinh bệnh, nhất định phải đi!!

Không thể sinh bệnh, nhất định phải đi!!!

Dùng tay hất một nắm nước dội lên mặt, cơn lạnh thấu xương khiến đầu óc anh tỉnh táo một chút. Chỉ cần duy trì trạng thái như vậy là tốt rồi! Anh nghĩ như thế, lại không ngừng ở trên mặt liều mạng giội nước. Chờ đến khi nhìn lại trong gương, anh cảm giác đã tốt lắm rồi.

Cốc cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Bùi Diên Lễ kéo qua khăn mặt lau khô mặt, đi tới cạnh cửa, mở cửa.

“Diên Lễ! Ba thả em tự do rồi! Ngày hôm nay chúng ta đi chơi đi!” Thanh âm vui sướng vang lên, Bác Lam nhảy vào treo lên cổ của anh, “Ơ? Sao thân thể của anh nóng quá…”

Bùi Diên Lễ giật mình, tay Bác Lam vừa tiếp xúc với nước lạnh từ dưới đáy quần áo luồn vào trong.

“Woa!! Lạnh chết mất! Anh làm gì vậy! Diên Lễ!” Bác Lam một bên gọi một bên nhảy, từ bên cạnh anh né ra.

Bùi Diên Lễ tận lực dùng vẻ mặt bình thường không có gì khác biệt thanh âm nhàn nhạt đáp: “Không có gì, ngày hôm nay tôi có việc, không thể cùng cậu đi chơi. Cậu tự mình đi đi!”

“Anh có chuyện gì?” Bác Lam có chút kỳ quái. Tuy rằng Bùi Diên Lễ đã không còn là bảo tiêu của cậu, thế nhưng bình thường Bùi Diên Lễ có hành động gì hoặc là nhiệm vụ nào, đều sẽ có người hướng cậu báo cáo. Nhưng lần này cậu hoàn toàn không nghe bất kỳ liên quan nào đến việc Bùi Diên Lễ ngày hôm nay có nhiệm vụ, tại sao?

“Không có chuyện gì, chỉ là muốn đi đến khoang chứa hàng kiểm kê.”

“Thật sao?” Xác thực là việc nhỏ, có thể coi là việc nhỏ, tại sao không có ai hướng về cậu báo cáo? Trước đây mỗi khi Bùi Diên Lễ đi ra ngoài ngồi xe màu gì đều có người đến báo!

“Tôi sẽ tận lực về sớm một chút.” Bùi Diên Lễ bắt lấy bờ vai Bác Lam, đẩy ra ngoài cửa, “Xin lỗi, lần sau chúng ta lại cùng đi!”

Cửa trước mặt Bác Lam đóng sầm, phát sinh một tiếng ầm thật lớn. Bác Lam sửng sốt nửa ngày, một cước đá vào cửa.

“Anh lại đối xử với em như vậy! Khó ưa!”

Thay đổi bộ tây trang đen, mang theo kính râm màu đen, Bùi Diên Lễ quay về tấm gương nhìn một lúc lâu, sau khi xác định chính mình sẽ không lộ tẩy, Bùi Diên Lễ mới đi ra cửa.

Xe đặc chủng của anh có mấy vị bộ hạ đã đứng chờ. Mấy người này là Bác Anh Kiệt chuyên môn lựa chọn cho anh, chính anh cũng từng thử, thân thủ của bọn họ đều tương đối khá. Chẳng qua bình thường có chuyện gì nhất định sẽ đi cùng anh, như mọi khi anh chỉ mang theo một, chưa từng mang theo quá nhiều người, đây là để cho tiện, cũng là vì —— lý do an toàn của mình.