Âm Quan Minh Thê

Chương 57: Lại là một con rối gỗ




“ Đỗ Minh,qua đây,cậu qua đây”

Thẩm Băng Dao nói với tôi,đôi mạnh giống như là tan băng rồi vậy,lúc nhìn tôi,trong mắt tràn đầy ấp áp

Chuyện này làm cho tôi rất không quên,nhưng vì lo lắng cô ta lại cắn tôi thêm miếng nữa,tôi vội vàng lắc đầu,đứng như trời trồng ở nguyên vị trí

“ sao? Bây giờ cậu sợ tôi đến thế à?” Trên mặt cô ta có thể nhìn thấy một thần sắc yêu kiều

Khuôn mặt lạnh lùng như nợ cô ta 1 vạn tệ của Thẩm Băng Dao trong lòng tôi ấn tượng vẫn sâu sắc,bây giờ cô ta đột nhiên biến thành dáng vẻ một nữ sinh,làm cho tôi không kịp phòng bị,rất lạ lẫm,tôi cũng không khỏi hoài nghi thời gian cô ta rời đi,trên người cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

“ Đỗ Minh,lẽ nào cậu ghét tôi đến thế sao?” Thẩm Băng Dao nháy mắt,khuôn mặt uất ức nhìn tôi nói

Tôi vội vàng vẫy tay: “ không,không,không,tôi không có ghét cô,dù gì tôi đã đồng ý với Thẩm lão gia,nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô

“ nếu như đã đồng ý với Thẩm lão gia,vậy thì cậu qua đây đi,tôi đi cả ngày chân mỏi nhừ,cậu giúp tôi bóp một tý đi” Thẩm Băng Dao nhìn tôi,nụ cười trên mặt ngày càng sâu

Cả người tôi nổi hết cả da gà,tuy nói tâm trạng của nữ nhân thay đổi như thời tiết,nhưng cũng không thay đổi nhanh như Thẩm Băng Dao,ngữ khí và biểu cảm nói chuyện của cô ta luôn làm cho tôi không thể nào nghĩ là cùng một người với cô gái lạnh lùng kiêu ngạo kia

Huống hồ,cô ta lại xưng hô ông nội mình là Thẩm lão gia,chứ không phải ông nội,hơn nữa,Thẩm Băng Dao là một tên đần độn,còn có đạo hành,sao đi đường chân lại mỏi chứ

Những lỗ hổng này trong lời nói của cô ta,làm tôi nảy sinh cảnh giác,tôi nhìn tỉ mỉ Thẩm Băng Dao,cô ta tuy là cứ không ngừng gọi tôi đi qua,nhưng cô ta lại không có ý muốn đứng dậy khỏi ghế

Cô ta cứ ngồi như thế trên ghế,hai tay rõ ràng có chút cứng nhắc đặt lên trên bàn,đầu và chân cũng bất chợt đong đưa nhẹ,làm cho tôi có cảm giác..đay là một con rối gỗ

Tôi chau mày,một lá huyết bùa trấn hồn âm thầm cầm vào trong tay,tôi nhìn Thẩm Băng Dao hoàn toàn khác với người mà tôi biết kia,trên mặt nở một nụ cười

“ Thẩm băng dao,lúc trước cô đã nói với tôi,cô đang suy nghĩ về chuyện có gả cho tôi hay không,bây giờ cô nghĩ xong chưa” tôi cố gắng làm cho biểu cảm của bản thân thoải mái một chút,hỏi cô ta

Trong ánh mắt của Thẩm Băng Dao xuất hiện một tia sáng,sau đó cô ta chu mỏ làm ra một vẻ đáng thương:” nếu như cậu qua đây,tôi sẽ nói cho cậu tôi đã suy nghĩ kĩ hay chưa”

Tôi gật đầu,cả người hoàn toàn thả lỏng,trên mặt lập tức tràn ngập nụ cười,sau đó không do dự nữa,trực tiếp đi về phía Thẩm Băng Dao

Thẩm băng dao nhìn tôi đi đến,nụ cười trên mặt của cô ta cũng càng ngày càng sâu hơn,tôi đã đến trước mặt cô ta.Lúc cô ta giang tay ra chuẩn bị chào đón tôi,sắc mặt tôi ngay lập tức u ám,một lá huyết bùa trấn hồn không được báo trước dán thẳng vào trán cô ta

Sau khi lá bùa được dán lên,trán cô ta lập tức tỏa ra khói đen,tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang vọng không ngớt trong căn phòng

Hình dáng của Thẩm Băng Dao,khoảnh khắc này thiên biến vạn hóa,lúc thì biến thành Chương Lâm đã chết,lúc thì biến thành Trần đạo sĩ,lúc thì biến thành Chu Vũ và Chu Hằng,lúc lại biến thành dáng vẻ của một số người tôi chưa từng gặp,cuối cùng,cô ta biến thành một người đàn ông trung niên làn da ngăm đen khuôn mặt khó ưa,nếu như tôi đoán không nhầm,người đàn ông trung niên này chắc là Phùng tùng lúc trước bị 8 nhà kia đánh chết

Phùng Tùng không hề biết Thẩm Băng Dao là ai,ông ta chỉ mô phỏng lại dáng vẻ của cô ta,không hề biết cô ta rốt cuộc là người hay là ma,cũng không biết tôi và cô ta rốt cuộc có quan hệ gì,chính vì lẽ đó,mới dễ dàng bị bạo lộ

Lúc này,Phùng Tùng đang không ngừng thở dốc,huyết bùa trấn hồn dán trên trán ông ta dần dần hóa thành tro,nhưng ông ta không hề chết đi,chỉ là hồn phách bị chịu thương nặng,làn da ngăm đen của ông ta lúc này cũng tái mét,tia máu màu đen màu đỏ lộ rõ trên cổ và mặt của ông ta

“ Đỗ Minh,ân oán trong thôn chúng tôi,không đến người ngoài như cậu lo” lúc này,Phùng Tùng gào thét về phía tôi

“ác quỷ giết người trời đất không dung,tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ” tôi phẫn nộ hét,đồng thời lúc này,chày giáng ma trong tay đập mạnh về phía Phùng Tùng

Một tiếng gỗ vỡ nứt vang lên trước mặt tôi,chày giáng ma đập mạnh lên trên người ông ta,nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng hét của ông ta

Ngược lại,hồn của ông ta lúc này tan nát,chày giáng ma sau khi đánh,thì chỉ còn sót lại một con rối gỗ

Con rối này mặt hồng cằm đỏ,trên người mắt một chiếc váy thêu dài,là hình tượng hoa đán thường thấy trong kinh kịch

Lại là một con rối gỗ

Nhìn thấy con rối gỗ này,trong lòng tôi không khỏi lo lắng,bên ngoài phòng tôi,lúc này truyền đến âm thanh của Phùng Tùng

“ thiên lí? lúc tôi bị đám người kia bức chết,thiên lý ở đâu? Lúc Chương Lâm cùn bọn chúng thong dong ngoài vòng pháp luật ung dung sống qua ngày,thiên lý ở đâu?bây giờ,tôi chỉ muốn những người đã từng giết tôi,cậu lại nói thiên lí với tôi,thật buồn cười”

Nghe thấy âm thanh này,tôi lập tức chạy ra cửa,ngoài phòng ngủ của tôi,là căn phòng làm người gỗ bình thường Chu Thế Cung hay làm việc,bên trong chỗ này,xếp đầy những con rối gỗ đã hoàn thanh,còn Phùng Tùng,thì đứng ở chính giữa đống người gỗ đó

“ người hại người,đó là chuyện cảnh sát cần lo,ma hại người,là chuyện mà đạo sĩ chúng toi cần lo,đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau” tôi phẫn nộ,sau đó dơ chày giáng ma lên,một lần nữa đánh về phía Phùng Tùng

Hồn phách của Phùng Tùng đã bị tôi đanh tan,chỉ còn lại một con rối gỗ vỡ vụn,bây giờ,hồn phách của ông ta lại một lần nữa xuất hiện nơi đặt những con rối gỗ,gương mặt khó ưa đang nhìn tôi

Tôi cứ thế không ngừng đuổi đánh Phùng Tùng trong phòng,nhưng hồn phách của ông ta giống như là bất diệt,chày giáng ma có huyết bùa của tôi không hề có chút tổn thương nào với ông ta,ngược lại làm cho cả căn phòng tan nát

Khi con rối gỗ cuối cùng trong phòng bị tôi đập vỡ,hồn của Phùng Tùng cuối cùng cũng không ngưng kết lại nữa,nhưng từ đầu đến cuối,tôi đều không thấy một tia âm khí nào tàn dư trong không trung

“ Đỗ Minh,cậu không nên giúp bọn họ,chuyện này chúng ta chưa xong đâu,chưa xong đâu…”

Tuyết trắng xóa bên ngoài căn phòng,âm thanh của Phùng Tùng lại vang lên bên tai,làm cho tôi ớn lạnh

Tôi chưa từng gặp hiện tượng quái dị nào như ngày hôm nay,tôi nhớ rõ ràng,chày giáng ma của mình đã trực tiếp đánh lên người ông ta,hơn nữa còn đánh rất nhiều lần,nhưng ông ta không hề có chút tổn thương nào

Lẽ nào,hồn phách của Phùng Tùng đã đạt đến cảnh giới vô địch

Tôi nhanh chóng phủ định cách nghĩ này của bản thân,Phùng Tùng mới chết hơn một tháng,độ mạnh của linh hồn không thể so với những linh hồn khác,bằng không vừa nãy ông ta cũng không cần ẩn trốn,mà đã trực tiếp công kích tôi

Chỉ có điều,hồn phách của ông ta dường như đã được ai đó động tay vào,có thể biến thành những dáng vẻ khác nhau,chính vì thế,những người chết trong một tháng này,bọn họ đều chết ngoài ý muốn,chứ không phải bị Phùng Tùng trực tiếp giết

Nếu như tôi đoán không nhầm,hồn của Phùng Tùng chắc là thông qua sự thay đổi những hình dáng khác nhau,mê hoặc 10 người chết trước đó,dụ dỗ bọn nhảy xuống tầng,nhảy vào trong nước chết đuối,cùng với cởi sạch đồ áo nằm trên tuyết,cuối cùng đông cứng mà chết

Tôi may mắn,bởi vì tôi là một người ngoài mới đến thôn,Phùng Tùng không đặc biệt hiểu tôi,vì vậy mới để tôi phát hiện sơ hở

Bây giờ,hồn phách của ông ta đã rời đi,không hề để lại một chút âm khí trên không trung,làm cho tôi không có cách nào tìm kiếm ông ta rốt cuộc đã đi đâu,giống như ông ta nói,chuyện giữa tôi và ông ta chưa xong

Tôi chau mày,nhìn vào trong phòng để người gỗ đã bị đánh cho tan tành,một câu nói trước đây của Chu Thế Cung nói với tôi một lần nữa vang lên trong đầu

Sau khi Phùng Tùng chết,thi thể của ông ta cùng tất cả những con rối gỗ trước đây ông ta có được hỏa thiêu cùng nhau

Lẽ nào,Phùng Tùng không phải là cô hồn dã quỷ lảng vảng bên ngoài,mà nhập hồn của mình,vào trong những con rối gỗ này

Nghĩ đến đây,trong lòng tôi tràn ngập lo lắng,dù gì trong thôn Tân Mộc này cũng chẳng có gì,riêng người gỗ thì vô cùng nhiều.