Âm Phu

Chương 26




Edit: Thỏ

Trần Lập Châu tiến lên hai bước, lòng tôi run lên. Đôi mắt đỏ như máu kia nhìn tôi chặt chẽ. Y nhẹ nhàng duỗi tay xoa lên bả vai bị thương, sau đó giương mắt nhìn tôi, bình thản nói rằng: “Xem ra em cũng không cần cánh tay còn lại nữa.”

Tôi theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Trần Lập Châu tóm chặt, cả người da gà da vịt nổi lên.

“Trần ca, anh mau khỏe thế cơ?” Tôi vội vàng lãng sang chuyện khác.

Trần Lập Châu chuyển tầm mắt từ tay tôi sang mặt tôi. Đôi mắt ấy tựa như tối thêm vài phần, rồi nó biến thành màu đen. Tôi bất giác lùi về sau, lại bị y kéo vào trong ngực, trực tiếp hôn lấy.

“Ưm!” Tên Trần Lập Châu khốn kiếp này, thế mà cắn rách môi tôi, mùi máu tanh lan tràn trong miệng.

Miệng Trần Lập Châu thấm máu, mút chặt đầu lưỡi của tôi. Y cắn đầu lưỡi tôi ngứa ngáy nhưng không cách nào trốn thoát khỏi tay y. Nước bọt ẩm ướt lan ra từ khóe môi, chậm rãi lăn xuống. Tôi bị y hôn đến toàn thân bức rức, đầu óc trống rỗng. Bỗng tôi nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nói của Trương Tiểu Miêu: “Anh Tiểu Duẫn, em đem cơm đến nè.”

Tôi nghe xong, vội định thần lại, muốn tránh khỏi ràng buộc của Trần Lập Châu nhưng lại phát hiện y không có ý buông tôi ra. Nụ hôn cũng ngày càng mạnh bạo, quả thật giống như đang gặm cắn. Y đưa tay cởi cúc áo tôi, luồn tay vào, nghịch ngợm đầu nhũ.

“Anh Tiểu Duẫn?” Trương Tiểu Miêu đứng ngoài cửa không thấy động tĩnh gì bèn gọi tôi một tiếng.

Tôi vừa giành lại quyền tự do ngôn luận từ miệng Trần Lập Châu, ai ngờ vừa hé môi lại biến thành âm thanh rên rỉ.

“A.”

Dường như em nghe được tiếng rên, vội hỏi: “Anh làm sao thế?”

Tôi cuống quýt lắc đầu muốn giành lại thế chủ động: “Anh không sao.”

Ưm, Trần Lập Châu tên khốn kiếp này, so với tôi y còn rõ ràng hơn những nơi mẫn cảm nhất. Trần Lập Châu đẩy tôi nằm ngửa. Tôi trợn mắt, con mẹ nó đây là anh thừa dịp ông đây bệnh, muốn giết ông đây!

“Anh Tiểu Duẫn, em bưng cơm vào cho anh nhé.”

“Đừng!” Tôi từ chối ngay tức khắc.

Trần Lập Châu cũng nằm bên cạnh tôi, liếm vành tai tôi một chút; cả người tôi giật nhẹ, vòng eo cũng mềm nhũn ra. Tôi dùng khẩu hình hỏi y, rốt cuộc anh muốn làm gì!

Trần Lập Châu nhìn tôi, bỗng nhiên cười nhẹ vài tiếng. Thanh âm kia trầm thấp mà sạch sẽ, nhẹ giọng nói: “Cưỡng hiếp em.”

Tôi nhìn đôi mắt đỏ ối của y, không khỏi nuốt nước bọt.

“Anh Tiểu Duẫn?” Cô em ngoài cửa bắt đầu cuống lên. “Có phải anh khó chịu chỗ nào, em gọi Phùng sư phụ đến xem một chút.”

“Đừng!” Tôi vội vã hô to.

“Anh chỉ hơi mệt tí, em về trước đi.” Vừa dứt lời, tay Trần Lập Châu luồn vào quần tôi. Tôi nắm chặt tay y, điên cuồng lắc đầu.

Anh, anh tha cho em đi!

Trương Tiểu Miêu vẫn không quá yên tâm: “Anh Tiểu Duẫn, mấy ngày nay anh không ăn gì rồi, hay là ăn chút đỉnh nha.”

Phía bên này tôi bị Trần Lập Châu trêu muốn khùng rồi, một bên muốn sung sướng rên rỉ, một bên mẹ nó chẳng dám la.

“Tiểu Miêu, em để cơm ở đó, anh đi ngủ lát ăn sau.” Tôi đã cố hết sức trong công cuộc kiềm chế niềm ham muốn của mình đến mức thấp nhất.

Em đứng nghĩ ngợi một hồi trước cửa: “Vậy em về đây, cơm em để ở nhà bếp, anh muốn ăn thì nhờ Phùng sư phụ hâm nóng lại, mai em sẽ ghé thăm anh.”

Trương Tiểu Miêu vừa nói xong, chỉ thấy Trần Lập Châu cắn mạnh vào vai tôi một phát, tôi đau đến nỗi suýt hét ầm lên. Ánh mắt y lạnh tanh nhìn ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ điều gì. Tôi sợ đến mức vòng một tay ôm y, vội vàng nói với người ngoài cửa: “Tiểu Miêu, em về sớm đi, ngày mai cũng đừng đến, anh nghỉ thêm hai hôm là khỏi bệnh.”

Trương Tiểu Miêu chần chừ rồi hỏi: “Anh Tiểu Duẫn, lẽ nào anh ghét em sao?”

Một ngón tay y cắm vào hậu huyệt tôi, nháy mắt cơ thể tôi mềm nhũn.

“Cô ả đó dường như rất thích em.” Trần Lập Châu vừa nói vừa ác ý đẩy thêm một ngón tay vào.

Tôi thở hắt, cố gắng nói năng thật nhỏ: “Em chỉ xem nàng như em gái.”

“Em gái mưa?” Trần Lập Châu liếc tôi một cái, ngón tay cào nhẹ bên trong khiến tôi run lên.

“Đừng, đừng!” Dù tôi hô nhỏ nhưng Trương Tiểu Miêu vẫn có thể nghe thấy.

“Anh Tiểu Duẫn, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Trương Tiểu Miêu tiến thêm vài bước, nháy mắt đã muốn đẩy cửa đi vào. Toàn thân tôi vô cùng căng thẳng, kẹp chặt lấy ngón tay của Trần Lập Châu. Nếu bị con nhỏ bắt gặp trong tình trạng này thì ông đây cũng không thiết sống nữa.

“Tiểu Miêu, sao mi còn ở chỗ này?” Nghe thấy giọng nói của lão đầu, bấy giờ tôi mới nhẹ nhàng thả lỏng.

“Vừa rồi em muốn kẹp gãy ta đấy.” Trần Lập Châu ác ý thì thầm bên tai tôi.

Ta hung hăng liếc y một cái.

“Dạng chân ra.” Trần Lập Châu liếm khẽ vành tai.

“Tay em đau mà.” Tôi đáng thương nhìn y, hi vọng có thể moi từ y một chút lòng thương hại.

Trần Lập Châu nhìn thoáng qua tay tôi, một cái trở mình, đem tôi đặt lên trên người y. “Tư thế này không động tới.”

Đệch bà, anh thông con mẹ nó thạo như thế, anh có chắc từ đó đến giờ anh là trai tân?

Tôi sợ hãi nhìn Trần Lập Châu trên dưới đảo điên, cũng chẳng biết nên nói gì cho đúng. Mà ngoài cửa cũng nghe thấy sư phụ và Trương Tiểu Miêu trò chuyện với nhau.

“Tiểu Miêu, mẹ mi vừa nãy đến tìm, gọi mi mau về nhà đấy. Mi đưa cơm cho ta, khi nó đói ta sẽ mang cho nó.”

Tôi nghe xong mấy lời này, tâm lý nhẹ như vừa trút được gánh nặng.

Trần Lập Châu nằm dưới cầm lấy cằm tôi, nhìn chằm chặp: “Em lo lắng cho ả thế sao?”

Đôi mắt y rõ ràng hiện lên sự tức giận, dường như đang cố kìm nén; nếu mà tôi nói sai một chữ, chỉ sợ xương cốt cũng bị gặm sạch rồi. Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Không, tuyệt đối không!”

Trần Lập Châu còn hơi hoài nghi, ánh mắt liếc nhìn ra cửa. Ánh mắt quen thuộc này khiến tôi nhớ lại lần trước y xơi tái ma nữ kia cũng chính là nó, tàn nhẫn và tàn nhẫn tận cùng. Ngoài cửa trở nên yên ắng, phỏng chừng Tiểu Miêu cũng đã rời đi.

Tôi vội vàng nằm phè trên người y, cười nịnh nọt: “Em xem cổ là em gái, anh đừng hiểu lầm.”

Trần Lập Châu nghe xong nhìn tôi, khóe môi bỗng cong lên như cười mỉm. Tôi ngắm xong phát ngốc. Trần Lập Châu ngang ngược cười với tôi, mà nụ cười kia quả thật muốn lấy mạng già của tôi đó.

Tôi liếm môi một cái, thộn mặt nhìn y.

Chỉ thấy tay y bóp mông tôi, khẽ nói rằng: “Ta muốn em.”

Tôi nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng, cảm giác cơ thể nóng hừng hực. Bị y nhìn đăm đâm như thế, đột nhiên tôi thẹn thùng ghê, tâm lý thì… thích lắm.

“Nhấc mông lên.”

Thứ đó của Trần ca đã sẵn sàng chờ đợi dưới thân tôi.

Tôi vâng lời nhấc mông, chỉ nghe ọp một tiếng, Trần ca liền cắm vào.

“A!” Tôi ngửa cổ, kìm lòng không đặng kêu lên.

Cắm vào xong, theo sau chính là cuồng phong vũ bão, quả thật muốn cái mạng già ông đây. Phía dưới của tôi rất nóng, toàn thân như sắp nổ tung.

“Trần ca, sướng quá!” Tôi há mồm, nói không ra hơi.

Bởi vì cánh tay bị đau nên nửa thân tôi đều dựa vào Trần Lập Châu chống đỡ. Giờ phút này Trần Lập Châu như con thú hoang xổng chuồng, cuốn tôi vào kích thích cuồng nhiệt. Trong thân thể tôi từng chút đều là y, y khiến tôi thoải mái đến đầu ngón chân co rút.

Tôi nheo mắt, sướng không thể nói thành lời; chỉ thấy Trần Lập Châu mím môi, đôi tay cầm chặt lấy eo tôi, không ngừng đem tôi nâng lên, hạ xuống, lại nâng lên, hạ xuống.

“A, Trần Lập Châu, Trần Lập Châu!” Tôi lớn tiếng gọi tên của y, giờ khắc này chỉ biết Trần Lập Châu đã hoàn toàn chiếm lấy thân lẫn tâm tôi rồi; y lấp đầy tôi không kẽ hở.

Sau khi lăn lộn xong, tôi kiệt sức nằm trong lòng y, mệt đến nỗi hai mắt díp lại.

Trần Lập Châu bỗng sờ lên bả vai bị thương kia, ánh mắt tối tăm chẳng biết đang nghĩ ngợi gì.

“Tiểu Duẫn.” Ngoài cửa vang lên thanh âm của sư phụ.

Tôi ừ có lệ một tiếng, thực sự mệt mỏi. Trần Lập Châu hôn lên trán tôi, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong mông lung, dường như tôi nghe thấy y và sư phụ nói cái gì Trần gia, người đến. Chờ tôi nghe thêm chút nữa, cơn buồn ngủ ập tới khiến tôi cứ thế thiếp đi.