Âm Nương

Chương 5: Chương 5





Cô cho rằng tại căn nhà bị nghiêng nên cô gặp ảo giác, lại tiếp tục bước lên bậc.

Khó khăn lắm Vân Xuyên mới đi hết tám bậc thang.

Khi bước lên sạp cuối cùng, cô chóng mặt suýt ngã về sau thì được một bàn tay già nua, vừa xương xẩu vừa lạnh lẽo túm lấy kéo tuột vào trong nhà.

Bên trong ấm cúng hơn cô tưởng.

Bếp lửa đang cháy, trên bếp đặt một nồi gì đó như khoai lang sôi sùng sục.

Trên gác bếp treo đầy những tảng thịt thú rừng đã khô quắt queo, thậm chí còn nguyên cả một con thổ rừng bị lột da mới chỉ khô phân nửa.

Đây là cách trữ thịt ăn dần của người miền núi, Vân Xuyên tuy lần đầu được thấy nhưng cũng đã đọc qua sách nên không thấy có gì quá lạ lẫm.
“Bà sống một mình ở đây sao ạ?”
Bà già lom khom đi tới bên tủ, chậm rãi lấy xuống một cái chăn mang qua cho cô.
“Người ở đây đều sống một mình cả, mỗi người một nhà, nhỏ thế này thôi nhưng đủ ấm.”
Giọng nói của bà lão cứ đều đều, không có âm điệu, ngay cả vẻ mặt cũng không biến đổi gì, càng nghe càng cảm thấy khác với người bình thường.

Nhưng Vân Xuyên cho rằng đó là cách nói chuyện của người dân tộc ở đây mà thôi.
“Cô gái một thân một mình đi đâu qua đây?”
Vân Xuyên cảm thấy bà lão là người tốt, lại già cả, có lẽ sẽ biết về cỏ yểu mệnh nên thành thực đáp.
“Con đi tìm cỏ yểu mệnh bà ạ, nghe nói loại cây này ký sinh trên rễ cổ thụ nghìn năm, bà có biết về nó không ạ?”
Bà lão đang ngồi bên bếp củi, đột nhiên quay ngoắt đầu nhìn Vân Xuyên khiến cô có chút hoảng sợ.
“Cỏ yểu mệnh ư? Tại sao lại tìm thứ cây tà ác đó?”
“Cây tà ác là sao vậy bà?”
“Hừ, loại cây đó sống trên rễ cổ thụ nghìn tuổi, hút đi biết bao nhiêu thọ mạng của cổ thụ, gọi Yểu Mệnh chính là để ám chỉ những cây cổ thụ bị nó ký sinh, đáng nhẽ phải sống được hai nghìn tuổi thì chỉ còn lại một nửa tuổi thọ.”
Vân Xuyên ngạc nhiên lắm, cô chưa nghe thầy Bàn và bà cả nhắc tới chuyện này.

“Cô gái, cô tìm cỏ yểu mệnh là để chữa song trùng sao?”
Vân Xuyên nghi hoặc hỏi.
“Sao bà biết ạ?”
Bà lão quay đầu về phía bếp lửa, lắc lắc đầu nói.
“Không có tác dụng gì đâu, tốn công vô ích thôi, cô tốt nhất nên ở lại đây rồi ngày mai trở về đi.”
Vân Xuyên trầm ngâm ngồi đó, biết rằng bà cả và thầy Bàn làm khó mình, dồn mình đi vào đường chết, nhưng lại không biết nên làm sao.

Bà lão muốn bê cái nồi lớn trên bếp xuống, cô nhanh tay chạy qua phụ giúp.

Lúc đặt nồi xuống sàn, khói tản dần đi, Vân Xuyên nhìn thấy thứ nấu trong nồi mà rụng rời chân tay.

Nào có phải củ khoai củ sắn gì, là vô số chuột con còn đỏ hỏn đã chết nổi lềnh phềnh cùng vài cọng rau xanh lập lờ trong làn nước nóng bỏng.

Vân Xuyên trôn chân tại chỗ, bà lão không quan tâm tới dáng vẻ sợ sệt của cô, lật đật đi lấy bát và cái muỗng, còn hỏi cô.

“Có muốn ăn cùng ta không? Canh chuột bao tử rất bổ khí huyết, tăng sinh khí.”
Vân Xuyên lùi về sau, cô lắc đầu nguầy nguậy túm lấy cái chăn choàng qua người, giữ chặt tay nải.
“Cháu…cháu không đói, bà cứ dùng đi ạ.”
Cô ngồi nhìn bà lão múc canh vào cái bát to, húp soàn soạt, gắp từng con chuột nhỏ bỏ vào miệng nhai ngon lành mà dạ dày sôi ùng ục, cơn buồn nôn kéo tới, cô chỉ đành đảo mắt ngó nghiêng xung quanh căn nhà.

Bây giờ mới để ý thấy, bên ngoài nhà thì làm bằng gỗ, tre, nứa, nhưng phên nhà phía trong thì lại dán giấy, thảo nào nó không được vững chãi như nhà bình thường.
Đi đường cả ngày mệt mỏi, Vân Xuyên lại dựa vào phên nhà ngủ quên lúc nào không hay.

Có tiếng bước chân đi lại gần cô, những ngón tay gầy guộc lạnh ngắt chạm vào má cô, một giọng nói mơ hồ rơi xuống.
“Ngủ đi.

Cô gái nhỏ hãy ngủ đi.”
Vân xuyên không mở nổi mắt, cô ngủ một mạch tới khi nghe thấy tiếng chim chóc hót líu lo, mở mắt ra thì trời đã sáng, mơ màng nhìn khung cảnh phía trước, Vân Xuyên cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô kéo tấm chăn, nào ngờ tấm chăn lại chỉ là một manh chiếu rách.
Vân Xuyên tỉnh như sáo, không thấy bà lão đâu, bếp cũng chẳng còn nữa, xung quanh lụp xụp những căn nhà bằng tre nhỏ, có nhiều nhà đã bị mạng nhện giăng kín, toát lên một vẻ âm u ma mị.
Nhà nào cũng dựng lên cái chóp tam giác, cắm ngọn tre trên đỉnh, Vân Xuyên nghĩ mãi nghĩ mãi, sau đó thì giật bắn cả người.

Đây không phải nhà ở, là nhà mồ của người dân tộc thiểu số.
Cô kinh hãi nhìn ra sau lưng, quả nhiên cái vách dán giấy mà cô đang tựa vào cũng là vách nhà mồ.

Vân Xuyên điếng cả người, lúc này mới nhận ra bà lão hôm qua cô nói chuyện không phải con người, căn nhà sàn cô leo lên cũng không phải nhà thông thường mà là nhà dành cho người đã chết.

Thảo nào leo lên lại có cảm giác ngả nghiêng như sắp đổ.
Bần thần một hồi lâu, Vân Xuyên mới lấy lại được bình tĩnh, chắp tay vái lạy cảm ơn rồi ba chân bốn cẳng đi ra khỏi khu nhà mồ.

Bây giờ cô đã hiểu vì sao bà lão lại nói với cô, ở đây mỗi căn nhà chỉ có một người sống rồi, càng nghĩ càng thấy lạnh người.
Nhưng thật may bà lão ấy cũng không làm gì cô, còn cho cô biết sự thật về cỏ yểu mệnh.

Tự nhiên cô lại cảm thấy, người xa lạ còn tốt hơn những người xung quanh cô.

Vân Xuyên lại tiếp tục đi, cô ước chừng phải đến tối mới tới chỗ cây cổ thụ nghìn năm.

Mặt trời ngả về phía Tây, Vân Xuyên ngồi xuống một tảng đá lớn, lấy trong tay nải ra một ít thuốc.

Cô vừa trượt chân ngã vào bụi cây gai, may mà có một lớp áo bông cản lại nên da thịt trên người không bị gai đâm, nhưng giày thì đã rách, máu chân túa ra đỏ thẫm, cô cắn răng chịu đơn, dùng nước trong túi da dê rửa sạch, lau khô rồi mới rắc thuốc lên.

Xung quanh đây không có nhà cửa, bên dưới là thung lũng trải dài, đã tới rất gần cây cổ thụ rồi, Vân Xuyên ngồi nghì một lúc rồi chống gậy đi tiếp.
Chỉ còn một cái dốc nữa là tới được cây cổ thụ, từ đây, Vân Xuyên đã ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng.

Thứ mùi này không phải mùi thối thông thường, mà giống như đã thối cả trăm năm, đặc biệt khó chịu, không những thối còn khiến đầu cô choáng váng.
Mặt trăng leo quá đỉnh trời, Vân Xuyên đã tới được chỗ cây cổ thụ.

Cây lớn vươn ra từ lòng đất trên mép vực, bóng cây toả rộng cả một vùng đất, che chắn cho hoa cỏ mọc bên dưới.


Vân Xuyên không có thời gian ngắm nghía, cô đốt lên một cây đuốc, bắt đầu tìm kiếm quanh gốc cây.

Rễ cây rất lớn, đâm ngang trên mặt đất, như những con mãng xà khổng lồ bị hoá đá, nhưng tìm mãi cũng chỉ thấy những mảng nấm ký sinh mọc lên.
Cô lần mò bám vào một cái rễ ra mép vực nhìn xuống, bên dưới sâu hun hút, tối đen như mực, trên vách núi lại phát ra vài tia sáng nhạt.

Cô vừa đưa cây đuốc xuống dưới để xem có phải cỏ yểu mệnh không, thì phía sau đã phát ra những âm thanh khò khè, mùi hôi thối nồng đậm.
Vân Xuyên quay đầu, ánh sáng rọi tới, cô hoảng sợ phát hiện ra có ba con ngạ quỷ đang tiến về chỗ mình.

Ngạ quỷ với cái bụng rất lớn, chân tay và cổ đều dài thòng lòng, nhỏ tới mức cùng lắm chỉ lọt vừa một hạt lạc, đặc biệt phần da thịt lở loét và bốc mùi khủng khiếp.
“Khè…”
Con ngạ quỷ há cái miệng rộng, cất giọng thèm thuồng.
“Lại có một con mồi tự dâng đến miệng, thịt đàn bà con gái non mềm lắm đây.”
Vân Xuyên nghe tiếng cười của ba con ngạ quỷ mà sởn gai ốc, cô dịch người sang bên, chân dẫm vào thứ gì đó khiến nó vỡ vụn.

Đưa mắt nhìn xuống mới biết đó là một phần hộp sọ người.

Cô bịt chặt miệng, giơ cây đuốc đang cháy bập bùng.

“Qua đây, chúng tao sẽ cho mày chết nhanh gọn, không đau đớn.”
“Tôi xin các ông, tôi mất hai ngày lên tới đây để tìm cỏ yểu mệnh về chữa bệnh cho chị, các ông hãy tha cho tôi.”
Ba con ngạ quỷ nhìn nhau, cười lên khùng khục.

Có vẻ như lời van xin của Vân Xuyên càng khiến chúng thích thú.
“Cỏ yểu mệnh sao? Khà khà, có biết một ý nghĩa nữa của cỏ yểu mệnh là gì không con người kia?”
Vân Xuyên lắc đầu, bám vào một cái rễ trồi lên, chân dò dẫm bước qua những mảnh xương người dưới chân.
“Người đi tìm cỏ yểu mệnh, tức mà mạng đã tận, đều trở thành bữa ăn của ngạ quỷ chúng tao đấy.”
Dứt lời chúng lại cười rộ lên, sau đó nhảy chồm về phía Vân Xuyên, cô chui qua một vòng rễ cây, cách xa mép vực, muốn bỏ chạy nhưng ba con ngạ quỷ rất nhanh nhẹn đã nhảy bổ ra chặn đường.
Vân Xuyên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chợt thốt lên.
“Khoan đã, xin cho tôi nói vài lời.”
Ba con ngạ quỷ nhìn nhau hội ý bằng những cặp mắt lồi, một con hơi khom người nhìn cô hất hàm.
“Được, mày nói đi, trước khi bị bọn tao xé xác, cho mày một ân huệ.”
Vân Xuyên hít một hơi lấy can đảm, ngẩng đầu lên nói.

“Hãy cho tôi ba câu hỏi, tôi sẽ trả lời các ông, nếu tôi trả lời sai dù chỉ là một câu, thì thân thể và linh hồn này sẽ tuỳ các ông định đoạt.”
Ngạ quỷ nghe thế liền tỏ ra phấn khích.

Vân Xuyên trong mấy năm qua tự tìm tòi sách để đọc, trong sách cổ có nói, ngạ quỷ tuy hôi hám, bẩn thỉu, hay thu thập ăn đờm dãi, ăn xác thối, luôn bốc mùi kinh tởm, nhưng lại rất thích hỏi đố.

Cô không biết mình có thể trả lời đúng được hết ba câu hỏi của chúng không, nhưng ít nhất có thể kéo dài thời gian, trong lúc đó tìm cách chạy trốn.

“Được được, rất thú vị, hè hè, vậy tao hỏi câu đầu tiên.

Vật sở hữu quý giá nhất của một con người là gì?”
Vân Xuyên hít nhẹ một hơi rồi thở ra, cố gắng trấn tĩnh để suy nghĩ, áp chế đi cơn buồn nôn đã dâng lên tận cổ.
“Vật sở hữu quý giá nhất của một người, không phải tiền bạc, không phải vinh quang, càng không phải sinh mạng, là niềm tin.”
“Hửm? Tại sao lại là niềm tin?”
“Nếu tôi trả lời câu này, sẽ là câu thứ hai đấy, ngài chắc chắn muốn tôi trả lời chứ?”
Con ngạ quỷ ghé sát mặt nhìn Vân Xuyên, hai con mắt láo liêng tính toán, cuối cùng gạt phắt đi nói với đồng bọn của mình.
“Đến lượt mày hỏi đi, hỏi câu nào thật khó vào.”
Con ngạ quỷ kia cười khà khà, suy nghĩ giây lát rồi hỏi.
“Ta có mười quả tim người đựng trong một cái bình đất, lại có mười đứa con cả trai lẫn gái, làm thế nào để chia mười quả tim cho mười đứa con của ta mà trong bình vẫn còn lại một quả tim?”
Vân Xuyên bị thứ mùi hôi thối trên thân thể ngạ quỷ làm cho đầu hơi choáng váng, nhưng cô không dám biểu lộ, chỉ cần cô dám manh động, ngạ quỷ sẽ xơi tái cô ngay.

Thấy cô chưa trả lời, ngạ quỷ sáng bừng hai con mắt, cúi xuống hỏi.
“Sao thế? Mày không trả lời được à? Vậy để tao ăn mày nhé.”
“Khoan đã, tôi có thể trả lời được.”
Ngạ quỷ hừ một tiếng, khoanh hai cẳng tay khẳng khiu lên trước ngực, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt vì đói khát.

Câu hỏi này không làm khó được Vân Xuyên, nhưng lại ẩn chứa sự thèm muốn và khao khát trong tiềm thức của ngạ quỷ.

Cô đoán đời trước ngạ quỷ này không con cái, không gia đình, làm nhiều việc ác với mong cầu được như ý, nào ngờ đến chết đi rồi đầu thai làm ngạ quỷ cũng vẫn không đạt được tâm nguyện.

“Chia cho chín đứa con mỗi đứa một quả tim, đứa thứ mười thì lấy cả bình lẫn tim.”
Nói xong, Vân Xuyên nhắm tịt cả mắt, tay bấu chặt vào gấu áo, căng thẳng đến toát mồ hôi lưng.

Cô lại nghe tiếng hừ của ngạ quỷ, hai tròng mắt lim dim mở trừng ra, nhìn thẳng vào Vân Xuyên.
“Giỏi lắm.

Khá khen cho đứa con gái như mày, vừa thông minh vừa liều lĩnh dám lên tận đây.

Đến câu hỏi cuối cùng rồi.”
Cô quay sang nhìn con ngạ quỷ thứ ba, con này nhỏ hơn hai con trước, nhưng cặp mắt rõ là tinh quái hơn khiến Vân Xuyên toát mồ hôi đầy đầu.
Cô thò một tay vào bên hông, banh chiếc túi đựng bột hùng hoằng xua đuổi rắn rết, thò vào bốc một nắm.
“Được rồi, bây giờ là câu hỏi cuối cùng.”
Ngạ quỷ ghé đầu xuống trước mặt Vân Xuyên, cặp mắt nham hiểm nhìn cô không chớp.
“Làm cách nào để tao hết đói bây giờ?”
Vân Xuyên như vừa bị dội một xô nước lạnh, cô mở to mắt nhìn thẳng vào ngạ quỷ, nó đắc ý cười mấy tiếng.
“Trả lời đi.”
Nếu cô trả lời là phải ăn thì ngạ quỷ sẽ ăn thịt cô, nếu cô trả lời khác đi tức là trả lời sai, cô vẫn sẽ bị ăn thịt.

Vân Xuyên thật muốn dạy dỗ nó một trận, con ngạ quỷ này quả thực rất tráo trở và tinh khôn.
Bên tai Vân Xuyên văng vẳng tiếng vó ngựa rậm rịch từ xa, cô nghĩ thầm hình như có người đang tới đây.

Thấy ngạ quỷ cũng đã bắt đầu để ý, định ngoảnh đầu nhìn, Vân Xuyên liền vội vàng hét lên.
“Muốn hết đói thì phải ăn.”
Ba con ngạ quỷ bị Vân Xuyên thu hút sự chú ý, liền nhìn cô nhe răng cười hỏi.
“Ăn gì đây?”
Vân Xuyên lúc này đã lùi về sau mấy bước, ngạ quỷ cũng bước theo cô.


“Các ngài thích ăn gì nhất thì ăn cái đó.”
“Hè hè, chúng tao thích thịt người nhất, những đứa thông minh như mày tao càng thích ăn.”
Ngạ quỷ dứt lời thì nhảy chồm đến, Vân Xuyên ném cái đuốc về phía ngạ quỷ, lại bốc bột hùng hoằng ném tới.

Cô nhanh chân chui vào bên dưới một cái rễ lớn trồi khỏi mặt đất.
Ngạ quỷ bị cô tấn công bất ngờ liền gào thét giận dữ.
“Con ranh con, dám làm đau mắt tao, tao xé xác mày ra.”
“Nó ở đâu rồi? Nó chốn đâu rồi? Tao phải ăn tim nó, hút hết não của nó cho hả giận.”
“Mau ra đây đi con oắt con, để tao túm được là mày chết đau đớn nha con.”
Vân Xuyên chui dưới cái rễ lớn, tay bịt chặt miệng, cả người run bần bật, cô sợ đến bật khóc rồi.

Tay run rẩy với lấy cây trâm thủ thế.

“Soạt” một tiếng, từ trên đỉnh rễ, thò xuống một cái đầu ngạ quỷ, dưới bóng trăng, cặp mắt lồi nhìn cô không chớp, khoé miệng rộng kéo ra.
“Mày đây rồi.

Khà khà, ra đây với tao nào.”
Vân Xuyên nhắm tịt mắt, chờ đợi ngạ quỷ thò tay vào bắt mình.

Chỉ nghe mấy tiếng vun vút, ngạ quỷ đột nhiên kêu ré lên, một con nằm ngã ngay trước mặt cô, phút chốc cháy rụi thành tro tàn bay theo gió.

Cô bịt chặt tai lại, không dám nghe âm thanh gào thét của ngạ quỷ thêm nữa.

Mãi cho tới khi vó ngựa dừng ngay trước mặt, một giọng nói âm trầm vang lên, cô mới biết là có người tới cứu mình thật.
“Ra ngoài đi.”
Vân Xuyên lóp ngóp bò ra, cô ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là một thân hình cao lớn, mặc chiến giáp màu bạc ngồi trên con hắc mã, người đó cũng đang dùng cặp mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn xuống cô, bệ vệ như một vị thần cao quý.

Trông cô lúc này mới bé nhỏ làm sao, giống như một đứa trẻ lạc mẹ yếu ớt.

“Về nhà đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Vân Xuyên vội vàng quỳ sụp xuống vái lạy.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Tướng quân.”
“Đối với thứ ngạ quỷ quá gian xảo, dùng trí thông minh với nó thôi thì chưa đủ đâu.”
“Tiểu nữ xin ghi nhớ.”
Vân Xuyên lạy xong ngẩng đầu lên, vó ngựa đã rời đi, nhanh chóng biến mất.

Cô đứng tại chỗ nhìn theo, nhận ra người đó là Đại Tướng quân Triệu Ý, chiến thần diệt quỷ của trời Nam này.

Không ngờ Vân Xuyên lại được Tướng quân cứu mạng lần nữa rồi.

Lúc này trời cũng bắt đầu sáng, Vân Xuyên buộc dây vào rễ cây, leo xuống vách núi, dễ dàng lấy được cỏ yểu mệnh, nhanh chóng lấy ba viên đan dược, cất vào tay nải rồi mau chóng trở về.

Đi qua khu nhà mồ, cô thấy có vài người đang cúng bái làm lễ, lại trông thấy bà lão đêm hôm trước vẫy tay với mình, miệng cười móm mém.

Cô cúi đầu chào, sau đó một mạch trở về Kiều phủ.