Âm Nương

Chương 34: Chương 34





Triệu Ý đã tới Quan Thượng Tự từ hai ngày trước, siêu độ cho bốn quỷ hồn Phu nhân, làm cho họ bốn cái bài vị tử tế, nhưng vẫn chưa muốn gặp Thái Bà.

Y không biết nên đối diện thế nào với người bà này, càng không biết phải nói gì.

Triệu Ý từ khi lọt lòng đã bị vứt bỏ bên tổ kiến đen, thân thể non nớt vì lạnh mà tím tái, từng tốp kiến thợ kéo nhau leo lên, cắn vào da thịt.

Nghĩ lại y vẫn cảm thấy nhộn nhạo và đau đớn.

Không hiểu sao, lúc đó Triệu Ý chỉ vừa mới sinh, ý thức còn chưa có, nhưng cơn đau do bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm đó lại lưu giữ rất sâu trong tiềm thức như thể chỉ vừa mới đây thôi, y đã bị chúng cắn tới bầm dập.
Sau đó Thái Bà nhặt y về, đặt tên là Triệu Ý, Ý trong ‘Thư bất tận ngôn, ngôn bất tận ý’, (sách không nói hết lời, lời không diễn được hết ý).

Quả nhiên cái tên này rất phù hợp với Triệu Ý.
Nhìn thấy cháu trai mình đã đứng đợi bên ngoài sân, cả thân hình cường tráng rắn rỏi luôn khiến người khác phải dè chừng.

Thái Bà tay lần hạt tràng, ra hiệu cho vú Niệm lui đi, còn mình từng bước tiến đến, mỉm cười hiền hoà hỏi.
“Sao con lên đây mà không báo trước? Xuất hiện bất ngờ thế này, có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Triệu Ý xoay người lại, quỳ xuống hành lễ với Thái Bà.

Đối với y, bà vẫn là người tôn kính nhất.

“Nào nào, đứng lên, ngồi xuống đây để bà xem.

Gần đây con phải lo nhiều chuyện đúng không? Gầy đi không ít.”
Triệu Ý điềm đạm thưa.
“Tôn nhi vẫn rất khoẻ, cảm ơn bà quan tâm.

Bà ở Quan Thượng Tự ăn uống thế nào? Đã muốn trở về phủ chưa ạ?”
“Ta ở đây rất tốt, các sư cô rất quan tâm tới bà già này, ngày ngày ăn chay niệm Phật, chép kinh thư, cũng khiến cho tâm tình thư thái hơn rất nhiều.

Con lên tận đây, không phải chỉ để hỏi thăm sức khoẻ của ta đấy chứ?”

Triệu Ý cũng không hề giấu diếm, y nghiêm túc trả lời.
“Không giấu được bà chuyện gì.

Tướng quân phủ xảy ra biến cố, A Duệ đã chết rồi.”
Bàn tay lần hạt tràng hơi dừng lại, trong thoáng chốc, ánh mắt của Thái Bà có chút sa sầm xuống.

Nhưng rất nhanh, Thái Bà đã nhắm mắt lại, miệng thở dài.
“A Di Đà Phật, mới đó mà đã chết rồi sao? Làm sao mà chết?”
“Là tôn nhi đẩy hắn vào chỗ chết thưa bà, tôn nhi điều tra ra, A Duệ là Dục Quỷ, cũng là kẻ đã giết bốn Phu nhân trước của Tôn nhi, cho nên Tôn nhi đã để họ kết liễu hắn rồi.”
Triệu Ý ở trước mặt Thái Bà nói ra những lời này, vì y biết mình không cần giấu diếm nữa, đã tới lúc, hắn không muốn nhìn sắc mặt Thái Bà mà làm việc nữa.

Thái Bà hơi cau nhẹ đôi lông mày thanh tú, nói bà đã thất tuần thực sự không có ai tin.

“Cháu trai thật giỏi, bận trăm công nghìn việc, mà vẫn âm thầm điều tra được trong Triệu phủ nuôi ong tay áo.”
“Bà không hỏi Tôn nhi Dục Quỷ là gì? Tại sao lại ở trong Tướng quân phủ của chúng ta sao?”
Thái Bà không tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi rất thẳng thừng này của Triệu Ý, ba mươi năm, một tay bà dạy dỗ y, làm sao không biết cháu trai đang lật bài ngửa với mình.

“Triệu Ý, có những chuyện nếu thực sự cần nói thì cứ nói ra đi, giữ trong lòng không tốt, bà không thích úp mở.”
Triệu Ý gật đầu, y cũng không vội, những ngón tay chắc khoẻ hơi co lại, trầm giọng nói.
“Dục Quỷ là loài mang thân xác con người, thích biến đổi lúc nào cũng được, miễn là đang trong trạng thái khoẻ mạnh.

Đặc tính của chúng là ăn cắp thứ chúng cần và gửi con vào phụ nữ loài người.

Thế nhưng ít ai biết rằng, con người cũng có thể lập khế ước với Dục Quỷ, chỉ cần thoả mãn được điều kiện của chúng, thì chúng có thể cho người đó sắc đẹp và dương thọ.

Bà, ba mươi năm trôi qua rồi, hình như bà đã khác trước rất nhiều, tuy con hay đi xa dài ngày, không thường xuyên ở bên hầu cận, nhưng phàm là con người không thể thay đổi nhanh đến như thế.

Tôn nhi còn mang tới đây cho bà một bức hoạ, lúc đó Tôn nhi bảy tuổi, lần đầu tiên cầm bút vẽ cho bà.

Bà có muốn xem dáng vẻ của mình lúc đó không?”
Thái Bà vẫn lần tràng hạt, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cặp mắt nâu khẽ nheo lại.


Từng đó năm trôi qua, sự biến đổi trên gương mặt lại theo chiều hướng giống như biến thành người khác, cứ dần dần từng chút một, nếu không để ý cũng chẳng thể biết được.

Triệu Ý lấy ra một cuộn tranh nhỏ, nhét vừa trong ngực áo, mở tranh trải ra bàn.

Quả nhiên so với người trong bức hoạ, Thái Bà ngồi đây không già hơn mấy tuổi, chỉ là có sự khác biệt vô cùng lớn, cứ như thể là hai người khác nhau.
Thái Bà liếc qua bức hoạ, ung dung cầm chén trà đưa lên uống một hớp nhỏ, sau đó mới chậm rãi nói.
“Cháu trai bây giờ muốn bà giải thích chuyện gì?”
“Bà chỉ cần trả lời Tôn nhi một câu thôi, những chuyện A Duệ làm, bà có biết không?”
Thái Bà ngẩng đầu, nhìn vào mắt Triệu Ý, ung dung đáp.
“Biết chứ.

Bà đã lập khế ước với A Duệ, bắt đầu từ nhiều năm trước thì bà và hắn đã có giao dịch này rồi.

Cháu sẽ đạp lên chữ ‘hiếu’, vì lợi ích đại cục mà xuống tay với bà già này chứ?”
Triệu Ý cũng không ngạc nhiên trước thái độ này của Thái Bà, hai bà cháu nhà họ thực ra hiểu rất rõ đối phương, bà là đang ép y đi tới sự chọn lựa, dù là lựa chọn nào, y cũng không hề thoải mái.

Thay vì trả lời, Triệu Ý lại hỏi một câu khác.
“Mắt của bà, là Dục Quỷ lấy từ tỳ nữ của Xuyên Nhi sao?”
“Xuyên Nhi? Cháu trai có vẻ đã đặt con bé đó vào mắt rồi, cho nên mới nhẫn tâm cạo đầu đại tiểu thư Kiều gia, người đáng lí ra phải trở thành Phu nhân của mình.

Tôn tử của ta, quả thực hành sự rất quyết đoán.”
“Kiều Thục Hiên được chỉ định gả cho Tôn nhi, nhưng đã được thay thế bằng Vân Xuyên, ai làm Phu nhân của phủ Tướng quân, tất cả đều do ông trời sắp đặt, bà không cần ai oán giùm cô ta.”
Thái Bà gật gù, lại nở nụ cười rất ôn hoà, nhưng đáy mắt thì ánh lên những tia mảnh sắc lẹm.
“Bà còn chưa trả lời Tôn nhi, mắt của bà là lấy từ chỗ tỳ nữ của Xuyên Nhi phải không ạ?”
Phía sau Triệu Ý, vú Niệm đã đứng đó từ bao giờ, bà ta bốc ra một nắm bụi gì đó, vừa nói vừa vung vào mặt Triệu Ý.
“Tướng quân, cho dù người có là chiến thần diệt quỷ được người đời tôn vinh thế nào đi chăng nữa, người cũng không nên ở đây buộc tội Thái Bà, như thế là đại bất kính.”
Triệu Ý đã đoán được ý đồ của vú Niệm, cũng đã niệm chú hộ thân từ lâu, loạt nhuyễn gân tán tung ra đều chẳng còn tác dụng gì, y dùng bàn tay chắc khoẻ như gọn kìm tóm lấy cổ vú Niệm, gằn lên từng tiếng, hai hốc mắt tối sầm lại.
“Vú Niệm, chưa ai dạy bà, khi chủ nhân đang nói chuyện thì không được phép làm loạn sao? Hay để Bổn tướng dạy bà lại một lần nữa cho bà nhớ.”
Vú Niệm bị siết cổ đến suýt gãy đến nơi, bà ta ú ớ không thành tiếng, tay cào cấu vào bàn tay đang bóp chặt cổ mình.

“Triệu Ý.

Thả vú Niệm ra ngay.”
Thái Bà trầm giọng lên tiếng, Triệu Ý liền thả tay ra, quay đầu nói với Thái Bà.
“Nơi chùa triền thanh tịnh, bà ở đây cũng đã đủ lâu rồi, Tôn nhi tới đây là muốn đón bà về Tướng quân phủ.”
Thái Bà tay bóp chặt chuỗi hạt tràng, bà biết chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, nhưng khi nó xảy ra thì bà ta lại không cảm thấy dễ chịu một chút nào.

Ba mươi năm đánh đổi, Triệu Ý cũng đem về cho Thái Bà không ít lợi ích, nếu không phải y phát giác ra chuyện Dục Quỷ, lại nắm trong tay tên Thiết Ngôn, là song sinh của A Duệ, thì Thái Bà sẽ không phải bỏ con cờ A Duệ đó.

Xem ra, tình bà cháu mấy chục năm sắp sửa kết thúc trong mùi tanh của máu rồi.

Nhưng Thái Bà vẫn còn một quân cờ nữa, rất nhanh thôi, bà ta muốn quân cờ đó thay thế hẳn vị trí Đại Tướng quân.
“Được, bà nghe lời cháu trai, sẽ trở về hưởng phúc.”
Chiều hôm đó, Vân Xuyên nhận được thư mời mừng thọ năm mươi tuổi của Kiều gia chủ, Kiều Văn Thế.

Bà cả ấy thế mà lại mời cô tới dự yến tiệc linh đình này.

Vân Xuyên không thể không nghi ngờ bà ta lại sắp bày trò gì đó để lấy mạng cô.

Nhưng cô nhất định phải tới, để xem sau khi con gái bị cạo đầu thành ni cô, lên chùa tu tâm dưỡng tính rồi, bà cả sẽ làm gì để báo thù.
Thân là nữ tử, Vân Xuyên cũng muốn có cuộc sống an yên, bình thường như những người khác, cô nào muốn mình phải toan tính, phải đăm chiêu suy nghĩ để bảo vệ tính mạng và những người mình yêu thương.

Nhưng sự yếu ớt của cô đã phải trả giá bằng mạng sống của mẹ, trả bằng đôi mắt của con Mơ, cô không cam tâm nhìn những kẻ ác bày mưu tính kế thêm được nữa.

Vân Xuyên sả thiền, mặc lại quần áo rồi ra ngoài, đưa theo Thiết Ngôn, cô tìm tới một cửa tiệm bán các đồ pháp bảo.

“Cô gái trẻ, lần đầu tới tiệm của tôi sao?”
Chủ tiệm là một người đàn ông tuổi tầm tứ tuần, hơi mập mạp, nụ cười ôn hoà thân thiện, trông không có vẻ gì ăn nhập với việc kinh doanh đồ pháp bảo.
“Vâng, lần đầu tôi tới đây.

Tôi muốn lựa một vài món phù hợp với mình, tiền không thành vấn đề.”
Chủ tiệm thấy có nữ quan khách ăn vận đơn giản, nhưng sẵn sàng vung tiền hào phóng thì liền đon đả mời vào trong.
“Mời cô nương vào bên trong, không biết tu vi của cô nương như thế nào, ta chưa thể tư vấn được, nếu không ngại, hãy vào trong để kiểm tra một chút.”
Vân Xuyên ngạc nhiên hỏi.
“Ở đây còn cho kiểm tra tu vi nữa sao?”
“Đúng vậy, cửa tiệm này của ta không phải mở ra để bán cho người muốn, mà là bán cho người cần, cô nương lần đầu tới chưa quen thuộc, khó tránh cảm thấy kỳ lạ.”

Vân Xuyên đánh mắt qua hỏi ý Thiết Ngôn, anh ta nãy giờ quan sát cả cái tiệm, ít khi về trấn, nhưng cũng đã nghe nói về tiệm pháp bảo này.

Thấy Thiết Ngôn gật đầu, Vân Xuyên mới nói.
“Vậy phiền ông chủ dẫn tôi vào trong.”
“Vâng được được, xin mời.

Hộ vệ cũng đi theo vào, không sao cả, xin đừng lo lắng gì.”
Trong gian phòng nhỏ sau tiệm, có đặt một tảng đá màu xanh, khói bốc lên nghi ngút, nhưng sờ vào lại lạnh toát.

Để kiểm tra tu vi, Vân Xuyên phải nhỏ một giọt máu tay lên phiến đá, nếu máu tụ lại một điểm rồi biến mất thì tức là tu vi quá yếu, máu loang ra càng rộng, chứng tỏ người có tu vi càng thâm sâu, còn nếu một giọt máu mà lan được khắp các mặt đá thì có lẽ sắp nhập niết bàn được rồi.

“Từ lúc mở cửa tiệm này, ta chưa thấy ai thử qua mà đạt tới cảnh giới như vậy hết, hoặc là do duyên chưa đủ, ta không có phúc phần được gặp cao nhân.”
Nghe ông chủ tiệm giải thích, Vân Xuyên không nhịn được mà phải phì cười.

Ông chủ cũng tỏ ra xởi lởi, bọn họ cùng quan sát giọt máu vừa chảy xuống của Vân Xuyên.

Giọt máu của cô liền lặn mất tăm, khiến Vân Xuyên không khỏi bối rối.

“Chuyện này…ngại quá cô nương, xem ra tu vi của cô…”
Còn chưa dứt lời, Thiết Ngôn đã chỉ tay kêu lên.
“Nó xuất hiện lại rồi kìa.”
Ông chủ tiệm và Vân Xuyên cùng nhìn xuống, giọt máu mới biến mất của Vân Xuyên lại từ từ nổi lên, loang ra một khoảng rộng bằng một bàn tay, máu lan rất đều, tạo thành một bông hoa với sáu cánh đỏ thẫm.

Ông chủ tiệm kinh ngạc há hốc mồm, mãi một lúc mới vuốt mồ hôi trán lắp bắp.
“Xem…xem ra, cô nương là một quý nhân rồi.

Xin mời ra bên ngoài cùng chọn pháp bảo.”
Vân Xuyên và Thiết Ngôn cùng chủ tiệm trở ra ngoài, không để ý thấy trên tảng đá xanh, ngay trên bông hoa máu kia, một con quạ bay vào, cặp mắt nó đỏ ngầu, dùng cái mỏ mổ xuống giữa bông hoa ba lần, rồi lại tung cánh bay vụt đi.
Sau nửa canh giờ chọn lựa, Vân Xuyên cũng mua được ba món pháp bảo ưng ý, một chiếc la bàn định hướng có thể tuỳ ý nhỏ máu của người mình muốn tìm kiếm lên để truy dấu vết, một chiếc chuông trấn hồn bằng bạc và một hộp sáp vẽ bùa được làm từ tinh dầu chiết xuất từ chín loại cổ thụ lâu năm.

Nghe nói linh lực của các loại cổ thụ rất mạnh, có thể chế ngự yêu ma tốt hơn là sáp được làm từ động vật.

Hai vị khách rời đi rồi, ông chủ tiệm liền đóng sập cửa lại, lật đật chạy vào trong nhà, nhìn chỗ máu loang trên phiến đá đã bị con quạ đục khoét xuống ba nhát, ông ta liền mỉm cười lẩm bẩm.
“Tìm được rồi, phải gửi tin tức cho chủ nhân ngay.”