Ám Nghiện

Chương 2: Tôi đã mơ về cô ấy




Lần này An Thường cảm thấy, người phụ nữ trước mặt nhất định là ảo tưởng của cô. Làm gì có chuyện ngôi sao quốc dân lại có mặt ở đây?

Hôm qua Mao Duyệt còn gửi cho An Thường một cái icon gà thét lên trên WeChat, nói nữ thần của cô gần nhất đang chuẩn bị một bộ vũ kịch mới, vừa công bố, Mao Duyệt lại được một phen nhìn đã mắt.

Mao Duyệt còn gởi tấm ảnh nữ thần nhà mình tan làm từ sân khấu vũ kịch ở Bội thành, Nam Tiêu Tuyết khi ấy mặc một bộ sườn xám in hoa văn chìm màu đen, nét mặt nhìn có vẻ kiêu căng, cười cũng không cười.

Nam Tiêu Tuyết bình thường đều là mặc sườn xám, dù sao khí chất của cô quá mức cổ điển, các loại phục sức phong cách hiện đại đều không hợp với cô. Chính vì điều này mà những vị minh tinh khác khi tham gia các buổi điển lễ* đều rất ít khi mặc sườn xám, để tránh việc bỗng nhiên bị so sánh "Ai mới là người mặc sườn xám đẹp nhất."

Nam Tiêu Tuyết càng làm mặt lạnh thì người hâm mộ cô càng thích. Cười cái gì mà cười, nữ thần bọn họ chính là cao cao tại thượng không dính khói lửa trần gian.

Rất nhiều người nói Nam Tiêu Tuyết giống như một nhành trúc sinh trưởng trong băng tuyết. Nhìn thấy cô liền phảng phất nghĩ ngay đến câu thơ: "Ngọn trúc xanh không sợ hãi giá lạnh". Mùa đông vừa tan, ánh trăng nhạt nhẽo chiếu xuống mang theo sương giá còn sót lại, thế nhưng nhành tuyết xanh kia một chút cũng không thấy lạnh.

Cách hình dung này nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng. Nhưng An Thường cảm thấy, Nam Tiêu Tuyết càng giống một chiếc bình sứ men xanh thời Đại Tống, giản dị mát lạnh. Bình sứ đẹp như vậy chỉ thích hợp đặt trong tủ kính pha lê dưới ánh đèn vàng nhạt ở viện bảo tàng, được nuôi dưỡng trong môi trường có độ ẩm thích hợp.

Năm dài tháng rộng như lưu chuyển ở trên người cô, khói bụi của kiếp hồng trần chẳng thể bám vào. Ý tưởng này xuất hiện khi An Thường tu sửa lại cái bình ngọc xuân kia.

Cô cũng không phải tuýp người văn nghệ đến mức đều cảm thấy mỗi loại văn vật đều sẽ có một nhân cách tương ứng, duy chỉ có trong lúc đang tu sửa cái bình sứ ấy, dung mạo tuyệt sắc của Nam Tiêu Tuyết hiện lên trong đầu vô cùng rõ ràng. Nếu như văn vật thật sự có linh hồn, cái bình sứ kia nên hóa thân thành bộ dáng của Nam Tiêu Tuyết.

Cho nên lúc này trong nội tâm của cô có chút hoảng hốt: Xong đời, sửa văn vật sửa đến mức bị ảo tưởng luôn rồi.

Bị ảo giác đến mức ở bên bờ sông nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết đang đứng dưới mái hiên.

An Thường lui lại một bước, vội vàng đi về hướng nơi có cây cầu xa hơn. Cô cũng không dám bước lên cây cầu đá trước mặt để đi đến bên cạnh Nam Tiêu Tuyết. Lỡ như Nam Tiêu Tuyết mở miệng muốn nói chuyện với cô thì làm sao đây? Kia chẳng phải cô đúng là bị điên? Là hoàn toàn bị tâm thần.

Về đến nhà, Văn Tú Anh sớm đã đi ngủ. An Thường trở lại căn phòng ngủ nhỏ nằm trên lầu hai, mở ra laptop được đặt trên bàn sách. Mặt bàn phủ lên một lớp vải màu xanh đậm có in bày hoa văn. Đã lâu rồi cô không dùng qua máy tính, hầu hết thời gian rãnh rỗi An Thường đều dùng để đọc sách, luyện chữ, tưới cây. Nói chung tìm gì đó làm để giết thời gian.

Đêm nay cô nhất định phải lên mạng, mục đích là tìm một chuyên gia tư vấn tâm lý online trên web. May cho cô, vào cái giờ này vậy mà còn có vài người online.

An Thường tìm kiếm một lúc, nhìn mức phí tư vấn có giá từ 60 tệ, 180 tệ, 360 tệ thì quyết định chọn mức giá thấp nhất: 60 tệ.

Bệnh nhân: 【xin chào, tôi muốn được tư vấn một chút. 】

Tư vấn viên Chương Thanh: 【 Xin mời cô nói. 】

【 tôi vừa nhìn thấy một vị minh tinh, rất chân thật, giống y như người thật, tình huống này có nghiêm trọng không? 】

【 là thần tượng của cô à? 】

【 không phải, là một người mà bạn của tôi rất thích, trước kia tôi đối với cô ấy không có cảm giác gì, có điều gần đây có chút đặc biệt. 】

【 đặc biệt như thế nào? 】

【 nghề nghiệp của tôi là tu sửa văn vật, gần đây đang sửa lại một chiếc bình men xanh ngọc có từ thời Đại Tống. Không biết vì sao tôi luôn nghĩ đến vị minh tinh này, cảm thấy hình tượng của cô ấy rất giống với chiếc bình ngọc kia. 】

【 vị minh tinh ấy là ai vậy? 】

【 bên cô có giữ bí mật danh tánh khách hàng không ạ? 】

【 cái này thì cô cứ yên tâm, ở chỗ chúng tôi thì mọi nội dung tư vấn đều sẽ được giữ bí mật, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. 】

【 là Nam Tiêu Tuyết. 】

Đối phương phát tới icon khuôn mặt tươi cười, đoán chừng đối với tình huống này đã tập mãi thành thói quen —— cả nước mỗi ngày không biết có bao nhiêu người mơ ước Nam Tiêu Tuyết.

【 thế cô nghĩ cái gì về cô ấy? 】

An Thường lúc đầu không muốn nói, nhưng nghĩ lại, dù gì cũng tốn 60 tệ, huống hồ đối phương còn giữ bí mật.

【 tôi mơ thấy hai lần mộng xuân, đều là làm với cô ấy. 】. Bạn có biế𝑡 𝑡𝑟ang 𝑡𝑟uyện [ TR uMTRUYeN﹒VN ]

【 vậy trong mộng thì các cô ai trên ai dưới? 】

Câu nói này vừa phát ra lại nhanh chóng bị rút về.

An Thường:...

Cô luôn cảm thấy sở thích của chuyên gia tư vấn tâm lý này không giống người thường.

【 vậy ở trong mơ tình cảnh như thế nào? 】

An Thường nghĩ thầm: Cùng câu hỏi "ai trên ai dưới" cũng y chang nhau. Chỉ là nghe có vẻ chuyên nghiệp hơn một chút.

【 tôi trói lại cổ tay cô ấy. 】

【 cô ấy nhíu mày, ấn đường nhăn lại, trên trán phủ một tầng mồ hôi rậm tạp, hai gò má đỏ ửng, nhìn như thể các cô gái thời cổ đại dùng giấy đỏ tô son.】

【 eo của cô ấy rất dẻo, là sự dẻo dai mà chỉ vũ công mới có. 】

【 xin lỗi vị bệnh nhân này, xin lỗi vị bệnh nhân này. 】 đối phương kêu cô dừng lại:【 cô không cần miêu tả đến cặn kẽ như vậy, cô miêu tả nữa, trang web của chúng tôi đều sẽ bị niêm phong kiểm tra. 】

【 À, được. 】

【 trước đây cô có kinh nghiệm yêu đương gì không? 】

【 không có. 】

【 cô đã trải qua tình cảnh gì, hay xem qua những gì để phải mơ thấy giấc mộng kia? 】

【 tôi có xem trên Lục Giang, kiến thức của tôi lúc trước cũng học từ đó, chỉ là không thực hành được, bây giờ muốn học tri thức mới có khi phải tìm một trang web khác. 】

【 người bệnh xin ngưng lại, cô không cần nói cho tôi biết trang web kia tên là gì, không thì chúng tôi lại bị niêm phong kiểm tra mất.】

【 À, được. 】

【bản thân cô nghĩ tại sao mình lại có giấc mơ như vậy?】

【 bởi vì bên trong thế giới của tôi, cũng chỉ có tôi cùng cái bình men sứ chung sống, mỗi ngày tôi nhìn thấy nó, nghĩ đến nó, tay không ngừng vuốt v e đường cong phập phồng của nó, lớp men sứ tựa như da thịt, lạnh buốt trơn nhẵn... 】 An Thường nghĩ tới đối phương vừa nhắc nhở, cô không thể miêu tả quá kỹ càng: 【 tóm lại rất khó để tôi không có ý nghĩ kỳ quái. 】

Đối phương có kết luận: 【 tôi phán đoán bản thân cô đang có biểu hiện của việc tâm trạng bị kiềm chế, đề nghị cô hãy đi ra ngoài nhiều một chút, phơi nắng một chút, hít thở một chút không khí trong lành. 】

【 bây giờ đang là mùa mưa dầm, làm gì có ánh mặt trời để phơi. 】

【 vậy cô hãy cùng người nhà hay bạn bè tâm sự nhiều chút. 】

【 bệnh của tôi không quá nghiêm trọng chứ? 】

【 ở trong sự tưởng tượng của cô, cô ấy có nói chuyện với cô hay không? 】

【 không có. 】

【 vậy thì không coi như nghiêm trọng, để tinh thần thoải mái chút, nếu là có một ngày, khi cô đang tưởng tượng, không những thấy được cô ấy, mà còn nghe cô ấy nói chuyện với mình thì ngay lập tức online để tư vấn lại lần nữa. 】

【 Vâng, xin cám ơn. 】

An Thường đăng xuất, khép máy tính lại, đóng lại cửa gỗ, chuẩn bị lên giường đi ngủ, cô nhìn ra phía ngoài một lát.

Qua khung cửa, An Thường có thể trông thấy con sông nhỏ chảy xuyên qua trấn cổ. Mà ở bên kia bờ sông, đã không có bóng người đứng dưới mái hiên. Làm gì có hình ảnh người phụ nữ trong chiếc sườn xám màu xanh ngọc.

Hết thảy đều là ảo tưởng của cô.

Ừ, đúng là vậy.

Hôm sau, cô tuân theo lời tư vấn của chuyên gia tâm lý. Vào lúc nghỉ trưa, An Thường chủ động hỏi Tiểu Uyển: "Ra ngoài tản bộ một lát không?"

"Được ạ."

Hôm nay trời lại đổ mưa bụi, rả rích. Hạt mưa li ti đọng trên mái tóc như một tầng sương mù mông lung. Cho dù muốn bung dù che, có vẻ hơi thái quá.

Tiểu Uyển liếc mắt nhìn An Thường, thấy đầu vai cô hơi ướt.

"Sao chị lại không nói chuyện?"

"Hả?" An Thường lấy lại tinh thần: "À..."

Tiểu Uyển cười: "Chị lúc nào cũng kiệm lời như vậy."

An Thường cười theo: "Chị cũng không biết mình muốn nói cái gì."

"Có khi em cảm thấy chị không giống một người trẻ tuổi."

"Vì cái gì?"

"Chị không thích chơi điện thoại, cũng không yêu thích các thiết bị điện tử, sở thích lại giống những người lớn tuổi ở nông thôn. Quan trọng nhất, là chị lại nguyện ý quay về từ chốn phồn hoa đô thị như Bội Thành."

An Thường cảm thấy Tiểu Uyển nói không sai, cũng không biết có phải là nghề sửa chửa văn vật này từng ngày khiến linh hồn cô trở nên già nua hơn không.

Nhưng nhìn Tiểu Uyển đang đứng trước mặt cô, cùng làm đồng dạng nghề nghiệp, tuy nhỏ hơn cô hai tuổi lại có chí hướng, có mục tiêu.

An Thường chủ động hỏi: "Vậy còn em? Em thích gì?"

"Em thích theo đuổi minh tinh. Em còn chơi game nữa."

"Thế em thích vị minh tinh nào?"

Tiểu Uyển ánh mắt sáng rực lên: "Nam Tiêu Tuyết."

An Thường trong lòng trì trệ.

Lại là Nam Tiêu Tuyết.

Đối mặt với gương mặt hồn nhiên của Tiểu Uyển, sự tưởng tượng của cô cùng tình cảnh trong mộng đều có vẻ quá mức... Lưu manh.

Cô hỏi Tiểu Uyển: "Trong mắt em, Nam Tiêu Tuyết là dạng người như thế nào?"

"Nam Tiên là kiểu... " Tiểu Uyển nghĩ ngợi một lát, giống như đang tìm mỹ từ thế nào mới có thể khách quan mà ca tụng: "Tuy lạnh lùng nhưng rất đẹp, yêu múa yêu đến si mê, là kiểu người không dính khói lửa trần gian, quan trọng nhất là tham gia giới giải trí nhiều năm như vậy, một cái scandal cũng không có."

"Em cảm thấy cô ấy sẽ cùng ai đó...yêu đương không?" An Thường bây giờ nói không ra ngôn từ kiều diễm, dùng một cách bảo thủ nhất mà hỏi.

"Làm sao có thể?" Tiểu Uyển dứt khoát xua tay: "Không có không có, tuyệt đối sẽ không, đây chính là thần tiên, hạ phàm đã đủ cho nhân gian mặt mũi rồi, làm sao có thể cùng người phàm yêu đương, cô ấy nhất định phải cô độc đến già."

An Thường gật gật đầu.

Cho nên sắc thái quyến rũ, những lần triền miên trong mộng đều là ảo tưởng của bản thân cô. Trong thực tế, Nam Tiêu Tuyết hoàn toàn không phải là người như thế.

Nét đẹp của Nam Tiêu Tuyết chỉ là lạnh lùng chứ không ma mị. Lúc An Thường sửa lại cái bình sứ kia, trên chất men xanh lại điểm một nốt chu sa đỏ. Nếu để miêu tả thì chính là nét đẹp quyến rũ khó cưỡng lại nỗi, làm sao giống được Nam Tiêu Tuyết? Cô không thể đem cả hai dung hòa làm một.

Sau đó một tuần, Nam Tiêu Tuyết lại không có xuất hiện trước mắt An Thường nữa. Cho dù là ở trên cầu đá vào đêm khuya, hay là đứng dưới mai hiên cũ kỹ trong màn mưa bụi.

Thế nhưng ở một tuần sau đó, cũng vào một đêm mưa muộn.

Tiểu Uyển đã tan việc về nhà, An Thường một mình ở lại tăng ca, cũng không phải vì lãnh đạo muốn cô làm thêm. Nhà bảo tàng nơi cô công tác được chính phủ hỗ trợ chi phí, xem như một điểm du lịch văn hóa. Giá vé vào cửa thì thấp đến mức thương cảm, tiền lương thì chỉ có 2000 tệ, cũng chẳng có cấp trên quản lý. Cơ bản chính là muốn làm sao thì làm.

An Thường thích tăng ca là vì không có chuyện gì để làm. Dù sao Văn Tú Anh cũng đi ngủ sớm, cô có về đến nhà cũng chẳng biết làm gì.

Cô càng thích ngồi trong yên lặng ở viện bảo tàng. Trong đêm khuya thanh vắng, cô lắng nghe nhịp thở của những chiếc bình gốm sứ, hít lấy hơi thở vương ít tro bụi.

Lúc này, An Thường bước ra ngoài để đi vệ sinh, khi quay gót định về phòng làm việc lại vô tình dẫm phải đuôi một con mèo hoang đến xin ăn. Cô giật mình lui lại một bước. Con mèo trắng bị đau gào lên một tiếng, An Thường lập tức thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, chị không nhìn thấy bé."

Cô thật không phải cố ý.

Cô mạnh mẽ bước lui là bởi vì nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết đang nằm trên chiếc giường trong phòng làm việc của cô.

Phòng làm việc không có mua thêm ghế sofa, mà là trưng dụng lại chiếc giường cũ có từ thời cuối nhà Thanh. Vật liệu cũng không phải làm từ gỗ tốt, cũng không phải do thợ thủ công nổi danh chế tác, không có giá trị gì. Hai mảnh nệm in hoa văn được trải ở phía trên, chính giữa đặt một cái bàn gỗ nhỏ, trên chiếc bàn đặt một cái lư hương bằng đồng. Đây là chỗ An Thường nghỉ ngơi tĩnh tâm trong lúc tu sửa lại văn vật.

Mà lúc này ở trên giường, Nam Tiêu Tuyết đang dựa vào thành giường mà ngủ. Toàn thân là chiếc sườn xám màu xanh, gương mặt cô so với trên màn ảnh càng thêm lạnh lùng.

Âm thanh vang lên khi An Thường bước vào cửa, cùng với một tiếng mèo kêu đoán chừng đã quấy rầy Nam Tiêu Tuyết.

Cô chậm rãi ngồi thẳng người, mở mắt ra.

=======================

Chú thích:

1: điển lễ: là những buổi lễ long trọng, nơi mà lễ nghi phép tắc đều được triều đình qui định. Ở đây có nghĩa là những buổi lễ cao cấp được chính phủ của một quốc gia tổ chức.

2. Câu thơ "Ngọn trúc xanh không sợ hãi giá lạnh" được trích từ bài thơ "Hầu Yến Phú Trúc" của nhà thơ Yin Keng. Ông là nhà thơ Trung Quốc sinh ra vào khoảng năm 511 và qua đời khi tuổi còn khá trẻ (563). Đặc biệt giỏi về phong cách làm thơ 5 ký tự.