Âm Mưu

Chương 4




16.

Lúc Lương Cảnh Từ nhìn thấy tôi đặc biệt chán ghét:

“Cô ta lại muốn giở trò gì nữa?”

Tôi cúi thấp mặt:

“Phu nhân nói nếu ngài không đi qua thì sẽ không bao giờ nhìn ra được chân tướng sự việc.”

Đàn ông khá thiếu kiên nhẫn.

Có thể nói là lúc trước yêu bao nhiêu, hiện tại liền phiền bấy nhiêu.

Tôi nói ra chuyện Diệp Thu Ngu dùng tiền thuê thám tử.

“Cô ta thật sự là được tôi nuông chiều đến không biết trời cao đất rộng!”

Lương Cảnh buông lỏng cà vạt, nụ cười khó lường.

Sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi:

“Cô vì sao muốn nói cho tôi biết những thứ này?”

Tôi sợ hãi tay đều run rẩy, nói chuyện lắp bắp:

“Bởi vì… bởi vì phu nhân uy hiếp tôi, bảo tôi nhất định phải nghĩ biện pháp đem đứa bé trong bụng của Hà tiểu thư giết đi, đây là mạng người, tôi sợ, nhưng nếu không làm phu nhân sẽ không để cho tôi sống tốt, Lương tiên sinh, tôi chỉ có thể nói cho ngài biết, tôi căn bản không muốn hại người.”

“Còn có một việc……”

Trên mặt Lương Cảnh Từ có vài phần phẫn uất:

“Còn gì nữa?”

Tôi không dám nhìn hắn, run rẩy vai:

“Con của phu nhân đã không còn.”

Thân thể người đàn ông lắc lư.

Hắn trầm mặc ba giây, lạnh lùng nói:

“Lời cô nói là thật?”

Tôi phát thề:

“Hoàn toàn là sự thật, ngày hôm qua sau nửa đêm phu nhân mới đi bệnh viện, chính là bác sĩ Lý đã nói vậy, phu nhân còn dặn không cho bất luận kẻ nào nói ra.”

Đây vốn là tình hình thực tế, không sợ bị điều tra.

Chuyện bịt miệng cũng là Diệp Thu Ngu làm, không hề liên quan đến tôi.

Tôi cúi đầu lau nước mắt:

“Lương tiên sinh, hay là ngài cứ đồng ý với phu nhân đi, cô ấy chỉ là quá yêu ngài thôi.”

“Giống như lúc trước cô ấy cố ý để tiểu thư bị dị ứng rồi gọi cho ngài – – a, không phải, không phải, tôi nói sai rồi.”

Lương Cảnh Từ nắm chặt tay đấm vào tường.

“Quá yêu tôi?”

“Tôi thấy là sợ mất đi cuộc sống không lo cơm áo này thì đúng hơn.”

“Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, mấy năm trước cô ta cũng giở trò này.”

Người đàn ông hùng hổ muốn đi tính sổ.

Tôi mặt không đổi sắc nhìn hắn đi xa.

Thì ra, năm đó không phải hắn không biết hành động của Diệp Thu Ngu, mà là lựa chọn làm như không thấy.

17.

Tôi đã bảo Hà Sương chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi không đến hiện trường, mà chọn một vị trí tuyệt vời để xem kịch.

Diệp Thu Ngu vừa xuất viện, vì che giấu sắc mặt không tốt, cố ý đeo kính râm.

Hà Sương ngồi đối diện bất an.

“Tôi…… Tôi phải trở về, nếu không lão phu nhân sẽ tìm tôi.”

“Ngồi xuống.”

Diệp Thu Ngu vỗ bàn, khí thế bày ra trước.

Cô ta hiện tại đã bị xảy thai, lại nhìn Hà Sương đối diện bụng càng ngày càng lớn, hận không thể liền giết cô ấy ngay tức khắc.

“Hà Sương, cô cướp đi đồ của tôi, sớm muộn gì tôi cũng bắt cô phải trả lại.”

Hà Sương ấm ức nói:

“Tôi vốn không muốn ở lại Lương gia, là lão phu nhân muốn tôi ở lại, hơn nữa, đứa nhỏ không thể không có ba.”

Mặt người phụ nữ mặc dù bị kính râm che khuất một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dữ tợn đến đáng sợ.

“Cô cho rằng cô thực sự có thể lật đổ tôi, thay thế tôi bởi vì cô có khuôn mặt giống tôi sao?”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Tôi không có con trai thì thế nào? Tôi còn có một đứa con gái, Lương Cảnh Từ quan tâm đứa con gái này bao nhiêu cô cũng biết.”

“Phá hoại tình cảm của người khác, cô sẽ không được chết tử tế!”

Hà Sương đột nhiên ngừng hoảng sợ, bình tĩnh lại, cười nói:

“Vậy tại sao cô như thế nào còn chưa có gặp phải báo ứng?”

Diệp Thu Ngu không hiểu ý gì.

Hà Sương chống cằm, chậm rãi mở miệng:

“Năm năm trước, cô ở nước ngoài, ngủ cùng bạn trai của tôi, có vui không?”

“Tôi cùng hắn là thanh mai trúc mã, lúc trước hắn ra nước ngoài, vì cung cấp cho hắn đi học, tôi vừa học vừa làm, hắn lại cầm tiền vất vả của tôi, cho cô mua các loại xa xỉ phẩm, cô thì sao?”

“Cô một bên câu Lương Cảnh Từ, một bên lại không quên trêu chọc các loại đàn ông, bao gồm bạn trai của tôi, à, không đúng, bây giờ là bạn trai cũ, phá hư tình cảm của chúng tôi, cô đã chết đâu nào?”

Tôi đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để tìm người moi ra chuyện riêng tư của Diệp Thu Ngu và tự nhiên liền tra được chuyện này.

Cứu Hà Sương trước khi cô ấy chuẩn bị tự sát.

Tôi nói với cô ấy:

“Tôi có một cơ hội có thể trả thù cô ta, cô có muốn hợp tác không?”

Khi đó Hà Sương bị lừa tiền lừa tâm, lưng đeo một thân nợ nần, sau khi trở mặt với bạn trai, bị người đàn ông kia trả thù, náo loạn tới trường học, cô bị đuổi học.

Tôi hiểu sự hận thù trong lòng cô ấy.

Tôi đã trả hết nợ cho cô ấy và đưa cô ấy đi thay đồ.

Cô chờ cơ hội đến gần Lương Cảnh Từ, mới có cục diện hôm nay.

Diệp Thu Ngu lập tức đứng lên, thở hổn hển:

“Cô rốt cuộc là ai?”

“Cô cố ý tiếp cận tôi?”

Hà Sương thay đổi tư thế, ngồi yên ổn:

“Diệp tiểu thư nhìn kỹ một chút, rốt cuộc tôi có giống cô hay không?”

Diệp Thu Ngu cẩn thận nhìn chằm chằm, ánh mắt chạm đến nốt ruồi ở đuôi mắt người phụ nữ, đột nhiên lui về phía sau một bước:

“Cô! Chu Dĩ Ninh!”

Chu Dĩ Ninh là chị tôi.

Năm đó chị ấy và Diệp Thu Ngu có bảy phần tương tự, nốt ruồi ở khóe mắt kia chính là một trong số đó.

Hà Sương tiếp tục tăng thêm lợi thế, mỉm cười:

“Cô có biết vì sao Lương Cảnh Từ lại giữ tôi lại không?”

“Cô không phải cho rằng là bởi vì trên người tôi có bóng dáng của cô sao?”

“Sai.”

“Thật ngốc, người anh ta không quên được chưa bao giờ là cô, mà là Chu Dĩ Ninh.”

“Người bị cô hại chết kia kìa.”

Cô ấy nhịn không được nở nụ cười, tràn đầy trào phúng:

“Nói cách khác, thứ mà Lương Cảnh Từ muốn giữ lại căn bản không phải đứa bé trong bụng tôi, mà là tôi, người giống Chu Dĩ Ninh, hiểu chưa?”

Lý trí Diệp Thu Ngu đã sớm không còn, đáy mắt hiện lên sự tức giận và căm hận.

Chu Dĩ Ninh quả thật đã chết.

Nhưng vẫn sống trong lòng Lương Cảnh Từ.

Thân là người bên gối, cô ta làm sao có thể không phát hiện ra.

Thỉnh thoảng có vài lần thân mật như vậy, người đàn ông hôn môi cô, gọi tên Chu Dĩ Ninh.

Cô ta quả thực hận muốn chết.

Chết còn không cho người khác thanh tịnh.

Nếu là biết phần mộ ở nơi nào, cô ta đã sớm để cho người ta đào lên.

Hà Sương đỡ bụng đứng dậy, thần sắc bình tĩnh.

Điều này khiến Diệp Thu Ngu xuất hiện ảo giác, dường như người đứng trước mặt thật sự là chị gái tôi.

Không phải là cô ta chưa từng gặp, cô ta đã quan sát từng cử động của chị tôi trong bóng tối nhiều lần.

Hoàn toàn trái ngược với tính tình của cô ta, một bộ không tranh không đoạt dáng vẻ, nhạt như nước trắng.

Mà giờ khắc này, ký ức giống như một lần nữa hiện lên.

Chu Dĩ Ninh đứng trước mắt mang thai đứa nhỏ của người mình yêu, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng châm chọc kết cục hôm nay cô ta đào đất tự thiêu.

Cho nên, khi Hà Sương xoay người muốn đi, Diệp Thu Ngu rốt cục không khống chế được.

Tay cô ta vừa định đặt lên lưng Hà Sương, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cũng chính vào giờ khắc này, lý trí đã hồi phục.

Cô ta giữ chặt tay Hà Sương, miệng hô:

“Không! A – -”

Sau đó từ trên bậc thang liên tiếp lăn xuống, rơi xuống bên chân Lương Cảnh Từ vừa tới.

Dưới người phụ nữ toàn là máu.

Cô ta hoảng sợ ôm bụng:

“Con của tôi, con của tôi!”

Tôi hài lòng nhìn xuống đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình.

Người phụ nữ ngu ngốc.

18.

Tôi đã trực tiếp đưa đoạn video đó cho các tay săn ảnh.

Là người lúc trước giúp Diệp Thu Ngu phát tán ảnh chụp.

“Thù lao lần này tôi sẽ trả cho thêm cho anh, nhớ kỹ, yêu cầu duy nhất của tôi chính là để cho cô ta thân bại danh liệt.”

Cánh săn ảnh vỗ ngực cam đoan:

“Yên tâm đi, tin tức nóng hổi như vậy, cô không nói, tôi cũng muốn lợi dụng cho tốt.”

Làm nghề này, không sợ thế lực, không sợ uy hiếp, chỉ sợ tin tức nắm giữ trong tay không đủ bùng nổ.

Tôi vẫn làm bộ như không biết về tới Lương gia, vừa chờ tin tức vừa chăm sóc tiểu thư.

Từ sau khi Diệp Thu Ngu mang thai, đối với cô con gái này gần như không hỏi đến.

Nhưng đứa bé lại không phát bệnh nữa, xem như là chuyện tốt.

Hà Sương không phụ kỳ vọng của tôi.

“Đã xong rồi.”

Cô ấy kể lại đại khái quá trình cho tôi.

Có tôi rào trước, Lương Cảnh Từ căn bản không tin tưởng Diệp Thu Ngu.

Không chỉ như thế, hắn còn mang bác sĩ Lý đến trước mặt giằng co với Diệp Thu Ngu.

Tôi cố ý để lộ chuyện Diệp Thu Ngu có nhiều bạn trai ở nước ngoài.

Chuyện đời tư hỗn loạn này xem như chạm đến giới hạn của người Lương gia.

Lương lão thái thái càng tức giận, trực tiếp tuyên bố để cho bọn họ ly hôn.

Bảo Diệp Thu Ngu cút khỏi Lương gia.

Tuy nhiên, Lương Cảnh Từ vẫn còn nhớ tình cũ, để cho cô ta ở trong phòng cưới cũ, ly hôn định vào tuần sau.

Mà bảo mẫu như tôi đã biết quá nhiều, bị sa thải với số tiền bồi thường cao.

19.

Hôm nay Lương gia xảy ra hai sự kiện lớn.

Chuyện thứ nhất là một đôi kinh diễm năm đó, hôn nhân của Lương Cảnh Từ và Diệp Thu Ngu kết thúc trong thất bại.

Ngay sau đó là một video.

Video do Diệp Thu Ngu tự biên tự diễn.

Thật sự là náo loạn một trận chê cười thật lớn.

[Vòng tròn giới nhà giàu thật hỗn loạn, tôi không bao giờ tin nữa.]

[Diễn xuất này cũng không có ai muốn.]

[Tạm biệt, không bao giờ tin vào cái gọi là tình cảm hào môn nữa.]

【……】

Chuyện thứ hai là, tiểu thư Lương gia bởi vì đột nhiên xuất hiện dị ứng, trị liệu không kịp thời, không còn.

Lúc Hà Sương nói với tôi chuyện này cũng rất tức giận.

Lương Cảnh Từ không chịu gặp Diệp Thu Ngu, cô ta liền lặp lại trò cũ, đánh chủ ý lên người con gái mình, lần này khống chế không tốt, nghiêm trọng hơn trước, không kịp đưa đi chữa bệnh, chết trên đường.

Thật nhẫn tâm.

Trong lòng tôi nghĩ, nếu cô ta không nhẫn tâm, năm đó chị gái tôi cũng không một xác hai mạng.

Nghe nói Diệp Thu Ngu điên rồi, nhưng cô ta không chịu ở lại bệnh viện, Lương Cảnh Từ hết cách, liền nhốt cô ta trong biệt thự, giữ lại vài người chăm sóc.

Lần này, tôi không lấy thân phận bảo mẫu đi nữa, mà lấy thân phận em gái của Chu Dĩ Ninh, Trần Tô.

Người trông coi coi như là người quen với tôi, rất nhanh đã cho tôi vào.

“Sau khi điên, cả ngày cô ta ở trong phòng trước kia của tiểu thư, ôm búp bê hát bài há thiếu nhi.”

“Nếu không là lúc trước Lương tiên sinh gắt gao giữ chặt, cô ta còn có thể đem thi thể tiểu thư ôm đi.”

“Thật sự là người đáng thương.”

Đáng thương?

Cô ta một chút cũng không đáng thương.

Rõ ràng là đáng hận.

20.

Tôi ngồi xổm trước mặt Diệp Thu Ngu thần trí không rõ.

“Biết tôi là ai không?”

Cô ta khẽ ngâm nga hát, trong lòng ôm búp bê quả thật rất giống tiểu thư, ánh mắt không tập trung, cũng không biết có nghe thấy tôi nói chuyện hay không.

“Tôi là ai cô có lẽ không nhớ rõ, nhưng Chu Dĩ Ninh người này cô khẳng định nhớ rõ.”

Quả nhiên, khi tôi nói xong cái tên này, sắc mặt người phụ nữ thay đổi, trông vô cùng căm hận.

Tôi vứt búp bê của cô ta.

“Con của tôi, đừng làm rơi!”–

Cô ta điên cuồng muốn chạy đi nhặt, lại bị tôi nắm lấy tóc.

“Tôi là em gái của Chu Dĩ Ninh!”

Diệp Thu Ngu vẫn thét chói tai và kêu lên vì đau đớn.

Tôi không quan tâm, nói lời của mình:

“Cảm giác bị người ta vứt bỏ thế nào?”

“Cảm giác mất đi tất cả thế nào?”

Cô ta giãy dụa dữ dội, bịt tai không muốn nghe.

Tôi cười nói:

“Tôi còn mang đến cho cô một tin tức tốt.”

“Lương Cảnh Từ và Hà Sương sắp kết hôn rồi.”

“Pháo hoa còn long trọng hoa lệ hơn tràng pháo hoa năm đó của cô.”

“Lương Cảnh Từ lấy một nửa gia sản Lương gia làm sính lễ.”

“Lương lão thái thái còn tặng vật gia truyền.”

Diệp Thu Ngu cúi đầu, vẫn khóc, vẫn thét chói tai.

Tôi vẫn nói:

“Cô nói xem, cô gả vào Lương gia nhiều năm như vậy, cái gì cũng không có, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, ngay cả nhà tổ Lương gia cũng không vào được.”

“Còn Hà Sương, chỉ là tới mấy tháng, liền chiếm được tất cả những thứ cô không có.”

Diệp Thu Ngu căn bản không điên, cô ta là giả bộ, mà giờ phút này, cô ta bị những câu nói của tôi kích thích, khóe mắt muốn nứt ra bảo tôi cút.

Tôi vỗ mặt cô ta, cười khẽ:

“Cô cho rằng cô là thua bởi chị gái của tôi sao?”

“Sai rồi.”

“Cô là bại bởi chân tâm không đáng một đồng của người đàn ông kia.”

21.

Ngày giỗ của chị gái, tôi đã kể về tình hình gần đây của mình.

Không ai trả lời, tôi cũng tự nói với mình trong một giờ.

Gió thỉnh thoảng thổi hoa cúc trắng.

Thật lâu sau.

Tôi đỏ mắt, cúi đầu.

“Chị à.”

“Quên hắn đi.”

“Hắn thật sự là một người rất rác rưởi.”

Hà Sương gọi điện thoại cho tôi thông báo một tin tức.

Lương Cảnh Từ đã chết.

Chết trong lửa.

Cuối cùng điều tra rõ chân tướng, là Diệp Thu Ngu phóng hỏa.

Cô ta dùng tình cảm cuối cùng để ép Lương Cảnh Từ gặp cô ta.

Lúc trước biệt thự kia là phòng cưới của bọn họ.

Bên ngoài đã sớm tràn đầy xăng.

Cô ta đã mất tất cả.

Chỉ còn lại Lương Cảnh Từ.

Cô ta không cho phép bất luận kẻ nào mang đi.

Cho nên, dứt khoát liền chết cùng một chỗ.

Tôi nghe được kết quả cuối cùng này, nhàn nhạt nhếch môi:

“Kết cục này tôi rất thích.”

Tôi hỏi Hà Sương có tính toán gì không.

Cô ấy vuốt cái bụng sắp lâm bồn, vẻ mặt thỏa mãn:

“Tôi sẽ làm một phu nhân giàu có, đứa nhỏ này tuy rằng không phải của Lương Cảnh Từ, nhưng tôi là là vợ của anh ta.”

“Lương lão thái thái bây giờ là không nhận cũng phải nhận.”

Bà ta đơn giản cũng là muốn một người có thể kế thừa Lương gia to lớn như vậy.

Thế là đủ rồi.