Âm Mưu

Chương 2




6.

“Bảo bối à, bây giờ mẹ cần con, chỉ có con mới có thể giúp mẹ.”

Diệp Thu Ngu ôm con gái mình, xịt tất cả mùi nước hoa nặng lên người cô ta.

Đứa bé khóc đến nghẹt thở.

Tôi lo lắng nói:

“Phu nhân, tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ tàn nhẫn:

“Là con gái của Diệp Thu Ngu tôi, nào có dễ dàng chết như vậy?”

Quả thật là người máu lạnh, ngay cả tính mạng con gái mình cũng không quan tâm.

Buổi tối, Diệp Thu Ngu hoảng hốt gọi điện thoại cho Lương Cảnh Từ:

“Ông xã, con gái mình hình như không ổn rồi.”

Người đàn ông đang ở bên ngoài xã giao quả nhiên bỏ lại mọi người chạy như bay trở về.

Diệp Thu Ngu chờ ở cửa phòng phẫu thuật, ôm lấy hắn khóc:

“Con gái chúng ta có thể xảy ra chuyện gì hay không? Em sợ lắm ông xã.”

Cô ta bất động thanh sắc nhìn về phía tôi.

Tôi hiểu ý, tìm góc độ chụp ảnh, đem hai người tới tới lui lui chụp vài lần.

Sau đó, cầm tiền Diệp Thu Ngu đưa cho liên lạc với truyền thông, rời khỏi bệnh viện.

Ngày hôm sau, một bài bái cảm thán hào môn thế gia chân tình đột nhiên xuất hiện.

Là một bộ ảnh.

Một nam một nữ trong ảnh vô luận là ngoại hình hay khí chất, đều xứng đôi.

Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, người đàn ông cúi đầu an ủi người phụ nữ đang khóc.

Không ít cư dân mạng thích cắn CP nhao nhao bình luận đây mới nam nữ chính trong thế giới tiểu thuyết.

[Thật gây nghiện, thật tuyệt vời, đây mới là tiểu thuyết tôi đọc nhaa.]

[Người đàn ông này tràn đầy tình yêu, có tiền có sắc có tình, thật hâm mộ! Ô ô ô.]

[Tình cảm của bọn họ không phải thật, tôi liền đứng ngược gội đầu!]

Thời điểm nhiệt độ đạt tới đỉnh, có một bình luận khiến cho không ít người chú ý.

【 thời gian trước còn có nhiều người bịa đặt Lương tổng ngoại tình, muốn ly hôn, tùy ý đánh giá Diệp tiểu thư hành động không đúng mực, tôi thấy người ta tình cảm đang rất tốt, sẽ không phải là cái thứ hoa dại nào si tâm vọng tưởng cố ý biên soạn chứ? 】

Chuyện lần trước ở bệnh viện vẫn bị người có tâm cố ý lăng xê một phen trên mạng.

Nhưng bởi vì không có bằng chứng video, đại đa số đều là thái độ bán tín bán nghi ăn dưa.

Cũng mang đến không ít ảnh hưởng tiêu cực cho Lương gia.

Chiêu này của Diệp Thu Ngu không chỉ củng cố thân phận hàng thật giá thật Lương phu nhân, còn tiêu trừ tâm lý tìm tòi nghiên cứu của quần chúng ăn dưa, đồng thời còn giúp Lương thị lật ván.

Lương Cảnh Từ không quan tâm đây có phải là bút tích của cô ta hay không.

Nhưng đối với chuyện có lợi vô hại, hắn khẳng định rất vui mừng.

Quan hệ của hai vợ chồng coi như là trở lại lúc trước.

Nhưng cũng chỉ là tốt một ngày.

Bởi vì Lương gia bị một người phụ nữ tuyên bố đang mang thai con của Lương Cảnh Từ tìm tới.

7.

Người phụ nữ rất thông minh.

Người cô ấy tìm tới chính là Lương lão thái thái ở nhà tổ.

Lương lão thái thái muốn có chắt trai nhiều hơn, đây là bí mật trong lòng không nói ra.

Cũng bởi vì không sinh con trai, Diệp Thu Ngu vẫn không được nhận về nhà tổ.

Không ít người sau lưng trào phúng cô ta, có tình yêu của đàn ông thì có ích lợi gì, ngay cả một bà Lương chân chính cũng không phải.

Đây cũng là một cái gai trong lòng Diệp Thu Ngu.

Và bây giờ, cô ta biết, khủng hoảng thực sự đã tới.

Người phụ nữ quỳ xuống trước mặt mọi người:

“Phu nhân, tôi vốn không muốn quấy rầy hai người, nhưng bác sĩ nói nếu tôi phá thai, sau này sẽ không bao giờ có con nữa.”

“Hơn nữa. ”

Vẻ mặt cô ấy ôn nhu vuốt bụng.

” Thai này tôi đã tìm người tính rồi, là một bé trai.”

Lương lão thái thái kích động chống gậy đứng dậy, nâng cô ấy dậy, liên tục xác nhận:

“Thật sao?”

Sắc mặt Diệp Thu Ngu vốn đã khó coi lại càng khó coi, móng tay thật dài siết chặt cánh tay mình.

Sắc mặt Lương Cảnh Từ cũng không khá hơn chút nào.

Bởi vì hắn cũng không nhớ rõ mình cùng người phụ nữ này phát sinh quan hệ khi nào.

Người phụ nữ khóc sướt mướt nói lên nguyên nhân sự tình.

“Tôi tên là Hà Sương, năm tháng trước, tôi còn là lễ tân của một khách sạn ở Hải Thành, ngày đó Lương tổng uống say, là tôi đỡ lên, sau đó liền…”

Nói xong, cô ta ngượng ngùng nhìn về phía người đàn ông đang trầm tư.

Lương Cảnh Từ vẫn không mở miệng, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Bởi vì hắn nhìn xuyên thấu qua khuôn mặt Hà Sương thấy được bóng dáng của một người khác.

Đó là người hắn nhiều năm không nhắc tới, nhưng chưa bao giờ quên.

Tôi vẫn đứng ở phía sau, thần sắc mọi người đều thấy rõ ràng.

Bàn tay từ từ siết chặt.

“Tiện nhân! ”

Diệp Thu Ngu không khống chế được, tiến lên tát cô ta một cái.

Lại là một trận hỗn loạn.

Lương lão thái thái chỉ huy mấy người hầu kéo cô ta ra, bảo vệ Hà Sương ở phía sau.

“Đem mụ điên này kéo xuống!”

Sau đó, bà trực tiếp mang người về nhà tổ nuôi dưỡng, thậm chí trước khi đi buông lời:

“Đứa nhỏ này tôi muốn, ai bảo cô ngay cả đứa con trai cũng đều không sinh ra được.”

Diệp Thu Ngu quả thực hận thấu người phụ nữ kia.

Hai vợ chồng cãi nhau ngay khi về đến nhà.

Lần này hung dữ hơn, lúc người đàn ông đi ra, trên má trái còn có dấu bàn tay.

Trong phòng truyền ra tiếng gào đau lòng của Diệp Thu Ngu:

“Lương Cảnh Từ!”

Bên cạnh tôi có thêm một bóng dáng, người phụ nữ vuốt bụng tới gần tôi:

“Bước tiếp theo cần tôi chuẩn bị cái gì?”

Tôi cười nhạt nghiêng đầu:

“Chuẩn bị làm một phú bà đi.”

Hà Sương ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi lại có chút thất thần nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy.

Bởi vì cô ấy thực sự giống chị gái tôi.

8.

Trước khi vào nhà họ Lương, tôi từng âm thầm quan sát từng người bọn họ.

Hơn nữa sau khi nhìn thấy Lương Cảnh Từ sẽ vào ngày sinh nhật của chị gái trong mỗi năm đi đến nơi bọn họ từng ở chung nhìn vật nhớ người.

Hắn không biết mộ của chị gái ở nơi nào, liền đặt lại một tấm bia mộ cho chị gái.

Thỉnh thoảng có một hai ngày uống đến thất thố, ở trước mộ trống kia nổi điên, nói chút lời giống như mình đã hối hận.

Càng nghĩ càng buồn cười.

Là đang sám hối, hay là đang hoài niệm.

Lúc nào cũng thế.

Tôi cố ý tìm người thử qua, sau khi hắn say rượu, hỏi có còn nhớ Chu Dĩ Ninh hay không.

Hắn nhắm hai mắt, cầm lấy tay không biết ai, dùng ngữ khí cực kỳ ôn nhu:

“Nhớ rõ.”

“Chưa bao giờ quên.”

“Nếu như cô ấy còn ở đây thì tốt rồi.”

Tôi nghe xong mặt không chút thay đổi, bưng một ly nước lạnh trong tay từ trên đầu hắn rót xuống.

Đồng thời, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ.

Đủ để tiêu diệt cặp đôi này.

9.

Tôi vừa dỗ tiểu thư ngủ ngon, quay người lại, bị Diệp Thu Ngu không biết lúc nào xuất hiện ở phía sau dọa nhảy dựng lên.

“Phu nhân, người làm sao vậy?”

Cô ta mặc áo ngủ, nắm lấy tay tôi:

“Cô nói xem, tôi phải làm sao mới có thể giữ anh ấy lại? Tôi phải làm sao bây giờ?”

Móng tay sắc nhọn của người phụ nữ cắm vào cánh tay tôi.

Cô ta đang trên bờ vực sụp đổ.

Cô ta có thể có ngày hôm nay, toàn bộ dựa vào Lương Cảnh Từ.

Năm đó Diệp Thu Ngu nở mày nở mặt.

Nhị tiểu thư Diệp gia, tuy rằng so ra kém hơn Lương gia rất nhiều, nhưng cũng coi như là người có tiền.

Sau khi bước vào làng giải trí, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, dựa vào những chiêu trò đạt được trái tim của Thái tử gia Lương Cảnh Từ.

Nhưng cô ta hiểu được mình muốn cái gì.

Không phải người yêu, không phải bạn gái, mà là bà Lương.

Cho nên, cô ta cố ý làm một vở kịch, cùng người đàn ông chia tay năm năm, câu hắn năm năm.

Không ai có thể chơi tốt hơn cô ta.

Cô ta biết Lương Cảnh Từ nuôi một thế thân giống cô ta.

Nhưng không hề hoảng hốt.

Bởi vì như vậy càng có thể chứng minh trong lòng Lương Cảnh Từ có cô ta.

Năm đó về nước, là Lương Cảnh Từ tự mình đón cô ta từ trên máy bay xuống.

Trận pháo hoa kia, cũng chỉ là cô ta thuận miệng muốn, làm vô số người cực kỳ hâm mộ, đến bây giờ còn có người nhắc tới.

Lương Cảnh Từ yêu cô ta.

Nhưng tình yêu này không thể kéo dài đến bạch đầu giai lão.

Chỗ ngu xuẩn nhất của cô ta, là quá mức tin tưởng đàn ông.

Nhưng… vậy thì sao?

Cái này không phải vừa vặn để cho tôi lợi dụng sao?