Doanh Thiệu Kiệt và Tô Duyệt Duyệt dọn dẹp xong phòng khách sạn, để
tránh miệng lưỡi thị phi, họ rời khỏi phòng vào hai giờ khác nhau, bắt
hai chiếc taxi đi tới Tổng bộ Bắc Kinh của Tập đoàn JS. Doanh Thiệu Kiệt tới tòa nhà tổng bộ, còn Tô Duyệt Duyệt lại tới tòa nhà bao quanh, sự
phân chia địa vị trong công ty vốn là như vậy, lãnh đạo cấp cao đương
nhiên phải ở nơi sang trọng hơn.
Tòa nhà Tổng bộ Bắc Kinh Tập đoàn JS lại không bằng khu Hoa Đông, nơi cao nhất cũng không quá năm tầng, trên đỉnh thiết kế theo kiểu mái màu
xanh lá cây bằng kỹ thuật mới nhất, bên trên hoa cỏ mọc tốt tươi, nhởn
nhơ đung đưa theo gió, hoàn toàn tương phản với sự bận rộn của nhân viên bên trong công ty. Tô Duyệt Duyệt quan sát kĩ một lượt tổng bộ, thấy
phong cách khác hẳn khu Hoa Đông, người ở đây cũng có vẻ lạnh lùng, nhìn ai cũng thấy có chút máu lạnh giống như trong Tứ đại danh thám,
tới nửangày chẳng có lấy một nụ cười tự nhiên nào.
Quanh co một hồi, Tô Duyệt Duyệt gọi điện cho Emma, tuy là đồng
nghiệp nhưng Emma lại rất khinh khỉnh, nói được mỗi câu “phòng làm việc ở tầng ba” đã gác điện thoại ngay.
Tô Duyệt Duyệt ôm đống cặp tài liệu bước về phía thang máy, do hôm
qua đột nhiên xảy ra sự cố nên bước chân của cô có phần vụng về, lấy góc cặp tài liệu ấn nút thang máy nhưng lại ấn trượt mấy lần. May đúng lúc
này, có một bàn tay ấn nút thang máy hộ cô, Tô Duyệt Duyệt nói: “Cảm
ơn!”
Đột nhiên phát hiện thấy người đứng bên cạnh mình là Tống Dật Tuấn,
cô vội nói: “Ke, Ke...” Tô Duyệt Duyệt vò đầu bứt tai, mãi mới nói được
tên chính xác: “Kevin.”
Sao anh ấy cũng tới Bắc Kinh làm việc, chẳng phải anh đi Hồng Kông
sao? Khi bước vào thang máy, Tô Duyệt Duyệt cố nặn óc suy nghĩ, song
Tống Dật Tuấn lại bình thản hỏi: “Sao cô tới Bắc Kinh thế?”
“À, là Shelly bảo tôi tới.”
“Vậy à?” Giọng nói của Tống Dật Tuấn rất dễ nghe, đặc biệt ngữ điệu
bằng tựa như mặt hồ trong xanh, phẳng lặng, không có lấy một gợn sóng
lăn tăn. Tô Duyệt Duyệt thậm chí không cảm giác thấy người đàn ông này
tỏ vẻ ngạc nhiên hay không hài lòng trước vẻ mặt ngô nghê không hiểu gì
của mình, chỉ ôm khư khư đống cặp tài liệu trên tay. Loáng cái đã lên
tới tầng ba, Tống Dật Tuấn đưa tay, cầm lấy một chiếc cặp tài liệu trên
tay cô, nói: “Hôm nay cô mới tới Bắc Kinh à?”
“Vâng, tôi ở đây một tuần nên mang công việc tới Bắc Kinh làm nốt.”
Nghe khẩu khí của cô thì biết ngay Shelly đã dàn xếp tất cả. Hừm, anh cười thầm, không biết từ lúc nào một “kẻ do thám” cũng trở nên tự tung
tự tác như vậy? Cô ta ngày càng không chịu bất cứ sự kiểm soát nào.
Anh dẫn cô tới một góc, đó là nơi vắng vẻ nhất toàn bộ trụ sở làm
việc, trên tường dán đầy ảnh, ở đó kê một chiếc bàn xoay làm bằng gỗ
bạch dương, bên trên bày một lọ hoa thủy tinh vân rạn cắm vài bông hồng
trắng, mặc dù vẫn còn phảng phất hương thơm nhưng đã héo khô quá nửa.
“Emma.”
Nếu không phải Tống Dật Tuấn réo gọi cái tên này thì Tô Duyệt Duyệt
đã không phát hiện thấy một cô gái bất ngờ xuất hiện từ phía sau một
chiếc ghế xoay giống như trong ảo thuật. Cô ta chính là Emma? Cô gái
đứng trước mặt khá xinh xắn, song hai mắt sưng phồng chứa đầy tia máu
đỏ, mặt hốc hác, tiều tụy, cho thấy rõ vừa trải qua sự suy sụp tinh
thần. Nhìn thấy Tống Dật Tuấn, yếu ớt nói: “Chẳng phải anh ở Hồng Kông
sao?”
“Đây là đồng nghiệp mới của JSCT - Tô Duyệt Duyệt, tôi nghĩ chắc cô cũng đã xem qua tập hồ sơ nhân sự rồi.”
“Ồ, tập hồ sơ nhân sự? Có cô ta à?” Emma nhìn Tô Duyệt Duyệt, đánh
giá đối phương một lượt, tuy Tô Duyệt Duyệt không thích khẩu khí của cô
ta lắm, song dù gì cô ta cũng là đồng nghiệp mà mình phải làm việc cùng
trong một tuần này, bởi vậy cô liền bày tỏ thiện chí với cô ta, lịch sự
nói: “Cứ gọi tôi là Sue.”
Cô đưa tay ra bắt nhưng lại chỉ bắt được “không khí”, đối phương
không hề có phản ứng, ngượng ngùng, lúng túng, cô liếc nhìn Tống Dật
Tuấn, rồi thu bàn tay trở về.
“Cô ấy tới tiếp quản công việc của cô.”
“Bộ phận Quản lý hợp đồng hết người rồi à? Sao lại để một người mới
tới tiếp quản công việc ở chỗ tôi. Ồ, mà chuyện này cũng không thể trách cô ta, có trách thì trách người ở phòng Nhân sự không biết việc, lâu
lắm rồi không chọn được cho Kevin anh một người thích hợp, ngồi đi, à,
ngồi vào chỗ của tôi ấy.”
Lời nói của Emma chứa đầy ẩn ý, ngay cả “lính mới tò te” như Tô Duyệt Duyệt cũng có thể đoán ra, cô ta không ưa gì Tống Dật Tuấn, thậm chí
ghét cay ghét đắng. Tuy nhiên Tống Dật Tuấn lại không hề tỏ ra tức giận, tiếp tục nở nụ cười mê hoặc lòng người, để che đậy mọi tình cảm giấu
kín bên trong, trả lời: “Phòng Nhân sự đã xem xét kỹ rồi, đối với kết
cấu tổ chức hơi dư thừa, trước mắt cũng đã có suy tính mới, song phương
án cụ thể thế nào thì chưa đưa ra, bởi vậy có lẽ phải chờ thêm một thời
gian nữa.”
“Ồ...” Emma kéo dài giọng, lụng bụng trong miệng: “Chúng ta cũng có thể coi là nhân viên dư thừa được đấy.”
“No.” Tống Dật Tuấn hơi cúi người, hạ thấp giọng nói: “Là cô, không phải chúng ta!”
“Tôi!”
Emma đột nhiên trợn tròn mắt, đứng thẳng người dậy, định tranh luận
điều gì đó, nhưng miệng mới chỉ mấp mấy đã biến thành cười khẩy.
“Ok, để tôi bàn giao cho Tô...”
Vỗ vỗ tay lên trán, Emma nói tiếp: “...Tô Duyệt Duyệt công việc của tôi.”
“Sue, cô cứ trao đổi với Emma đi nhé, có vấn đề gì, gọi điện cho tôi, tuần này tôi ở Bắc Kinh.” Tống Dật Tuấn đứng thẳng người dậy, nói với
Tô Duyệt Duyệt. Tô Duyệt Duyệt trong lòng đã hiểu rõ, lời nói này cốt là để nói cho Emma nghe.
“Xời, đồ tỉnh lẻ!”
Tống Dật Tuấn vừa quay người bước đi, Emma ở phía sau đã hạ giọng
chửi đổng một câu, tuy giọng nói rất khẽ, song anh vẫn nghe rõ. Một
người phụ nữ thất sủng có tư cách gì phỉ báng anh chứ? Anh mỉm cười quay đầu lại, đưa ngón tay sờ bông hồng trắng héo khô, nói: “Hoa tàn rồi,
còn bày trên bàn làm gì, vứt đi cho đỡ chướng mắt.”
Emma tức nghẹn họng, song lại không dám lớn tiếng chửi Tống Dật Tuấn, đây là trụ sở làm việc ở Bắc Kinh của JSCT, tin tức không hay sẽ lập
tức lan truyền nhanh chóng, không những tới tai từng người trong JSCT mà thậm chí còn tới tai Tập đoàn JS và người trong ngành.
Cô ta cũng từng là đóa hồng vàng kiêu hãnh, bởi lẽ Tổng giám đốc trụ
sở Bắc Kinh - Andrew Chow là nhân tình của cô ta, chuyện này vốn chẳng
có quan hệ gì với Tống Dật Tuấn, cô ta hoàn toàn có thể làm tốt việc của mình, song Andrew Chow và Tống Dật Tuấn lại là người của hai phe đối
lập, Emma tự khắc cũng là người thuộc phe Andrew Chow. Trong đội ngũ của mình xuất hiện kẻ “phản nghịch” là điều không thể chấp nhận, từ lúc
biết cô ta phản bội, anh đã muốn trừ bỏ cô ta. Nhưng ở Bắc Kinh xa xôi,
mọi động tĩnh đều hết sức thận trọng, huống hồ, ở đó có kẻ thù thực sự
của anh - Andrew.
Cho tới cách đây không lâu, anh, mà không, người thuộc phe anh cuối
cùng đã loại bỏ được Andrew Chow, Andrew lần này thất bại thảm hại,
không những bị “đá” về Malaysia, thậm chí còn không có cơ hội trở lại
Trung Quốc. Emma vốn muốn theo anh ta tới Malaysia nhưng Andrew lại vứt
bỏ cô ta ở Bắc Kinh, làm thủ tục về nước một mình. Việc này đã gây cho
Emma một cú sốc lớn về cả tình cảm lẫn công việc, do vậy, xin từ chức là quyết định sáng suốt nhất đối với cô ta.
Tuy nhiên, trước khi đi, cô ta còn muốn trả thù chuyện tình cảm đối
với Andrew và sự bất mãn đối với công ty. Tống Dật Tuấn chính là mục
tiêu của cô ta, nhưng đáng tiếc, cô ta lúc này đã không còn là đóa hồng
kiêu hãnh nữa, cô ta đã tàn úa rồi, giống như bông hồng trắng trong lọ
hoa kia, héo khô quá nửa.
Nhưng cô ta có một mục tiêu mới: Tô Duyệt Duyệt.
Một âm mưu đang dần dần bén rễ bò lan trong trụ sở làm việc tại Bắc
Kinh. Cùng lúc này, cuộc trao đổi giữa Doanh Thiệu Kiệt và Tổng giám đốc kỹ thuật tổng bộ bên Đức - Mr Jason cũng đang diễn ra trong không khí
vui vẻ, cho tới khi Jason nói: “Eric, có một vấn đề hơi riêng tư muốn
hỏi cậu.”
“Không sao.” Doanh Thiệu Kiệt hạ tay xuống, cho Jason thấy là anh
đang rất vui vẻ, không hề khó chịu khi nhắc tới chuyện riêng tư.
“Chuyện là thế này, hợp đồng sang Đức làm việc có thời hạn ba năm,
công ty không chỉ quan tâm tới sự phát triển của nhân viên mà còn quan
tâm tới tình trạng gia đình của nhân viên. Không biết vợ cậu, có lẽ là
bạn gái cậu, liệu có hài lòng không? Đương nhiên, chuyện này đơn thuần
là vấn đề cá nhân, công ty chẳng qua không muốn nhân viên vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng tới công việc, có điều, nếu cậu đã kết hôn thì có thể
đưa vợ sang Đức cùng, chúng tôi sẽ làm các thủ tục có liên quan.”
Khi Jason nói, ông ta đã vô cùng thận trọng thăm dò tình trạng hôn
nhân của anh, tuy trong hồ sơ nhân sự, Doanh Thiệu Kiệt đã ghi rõ trạng
thái độc thân, song Jason tự cho rằng người đẹp trai ngời ngời như anh
dù chưa kết hôn thì hẳn cũng đã có lắm mối tình.
“Tôi chưa lập gia đình, cũng chưa có bạn gái.”
“Ồ?”
Jason vỗ vai Doanh Thiệu Kiệt, nhìn anh cười hề hề. Cần biết rằng,
vấn đề nhạy cảm nhất khi cử người đi công tác cũng chính là vấn đề gia
đình, đặc biệt công ty phải chịu cả phí tổn cho người thân. Nếu nói như
vậy, giá thành cũng sẽ tăng thêm một ít. Doanh Thiệu Kiệt chính miệng
nói rằng mình không vướng bận chuyện gia đình khiến Jason tự nhiên giảm
bớt mối lo. Tuy nhiên, trong lòng Jason lại không tin một chàng trai có
sức hấp dẫn thế kia lại không có bạn gái hoặc người tình.
“Tôi nói thật mà.”
Doanh Thiệu Kiệt thoáng chút do dự nhưng sau đó trả lời rất nhanh, ở
trước mặt người cùng giới, anh lại không hề nói lắp, tư duy mẫn cảm
khiến người khác càng thêm khâm phục. Jason lại hỏi Doanh Thiệu Kiệt một số câu hỏi khác. Khi buổi trò chuyện gần kết thúc, đột nhiên có người
gõ cửa bước vào, Doanh Thiệu Kiệt và Jason cùng nhìn người này đồng thời cùng đứng dậy nói: “Mr Wagner.”
Wagner là CEO khu vực Trung Quốc của bộ Thông tin Tập đoàn JS, ông ta ra hiệu cho hai người ngồi xuống, còn mình lại tùy tiện đứng dựa vào
một góc bàn, nói: “Jason, xin lỗi anh, mới đầu tôi đã đồng ý để Eric tới chỗ anh, song đột nhiên có dự án rất quan trọng cần Eric giúp.”
“Dự án?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Wagner, Doanh Thiệu Kiệt đoán dự án này phải rất “xương xẩu”, tuy Jason là Tổng giám sát kỹ thuật của bộ
Thông tin Tập đoàn JS nhưng hiện tại mình lại thuộc khu vực Trung Quốc
của Tập đoàn JS, mọi giám đốc khu vực thuộc bộ phận Kỹ thuật đều trực
tiếp báo cáo lên Wagner, do vậy có thể nói, Wagner là sếp trả lương thực sự của mình. Đồng thời, cũng đích thân Wagner đã cất nhắc anh lên vị
trí Giám đốc kỹ thuật thông tin thuộc Tổng bộ khu vựa Hoa Đông.
Wagner và Jason là đồng nghiệp, cũng là bạn bè lâu năm với nhau, hai
người họ có cùng một ông chủ, bởi vậy tước mặt Jason, Wagner lại không
có vẻ gì giữ khẽ: “JSCT sẽ thay đổi lại cơ cấu.”
“JSCT?”
Trước đó, Doanh Thiệu Kiệt nghe nói, JSCT gần đây có biến đổi về nhân sự, vốn cho rằng chỉ là Giám đốc trụ sở Bắc Kinh Andrew Chow bị “đá” về Malaysia, không ngờ đằng sau còn chứa đầy bão tố.
“Đúng vậy, tay sếp lâu năm của anh có lẽ không trụ vững rồi! Công ty dự án chi nhánh khó mà quản lý cũng dễ xảy ra sự cố nhất.”
Đây là sự thực, sóng gió lần trước mới qua được hai năm rưỡi, Doanh
Thiệu Kiệt vẫn nhớ như in lần đó Wagner đã điều nhân viên kỹ thuật Cường Tương của anh ta ra khỏi vị trí hiện tại của JSCT. Còn lần này, Wagner
lại đích thân đặt anh vào đầu sóng ngọn gió, không biết sau khi sóng gió qua đi còn có bao nhiêu người trụ vững tại JSCT? Lần này chiến tranh
lại sắp nổ ra, tuy anh không hiểu sóng gió từ đâu mà có nhưng lại có thể cảm nhận được phía sau cuộc chiến này ẩn giấu một cuộc tranh đấu thầm
lặng giữa tầng lớp lãnh đạo cao nhất của khu vực Trung Quốc thuộc Tập
đoàn JS.
“Eric, người Trung Quốc các cậu có một thành ngữ...” Wagner đưa tay
lên thực hiện động tác. “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương[1].”
[1]. Có nghĩa là: ngoài sáng giả vờ làm việc khác để che giấu việc chính trong bóng tối, chọn cách tấn công không ai ngờ tới.
Ở bên cạnh, Jason nghe không hiểu, còn Doanh Thiệu Kiệt đã ngửi thấy
mùi máu tanh của cuộc chiến “tranh giành quyền lực” sắp xảy ra. Ba người trò chuyện rất lâu trong phòng làm việc, một tấm biển treo bên ngoài
phòng họp thông báo cho mọi người biết bên trong đang bận thảo luận.
Đương nhiên, chẳng ai biết trong cuộc họp tưởng chừng bình thường này
lại đang ấp ủ một kế hoạch đen tối.
Buổi chiều, Doanh Thiệu Kiệt một mình ở phòng trà hơi khuất trong tòa nhà tổng bộ, cà phê ở đây ngon nhất trong Tập đoàn JS, mỗi khi uống,
hương thơm đọng lại trong miệng, ngoài ra, thêm mấy miếng bánh quy màu
xanh là đã có được một buổi trà chiều ngon tuyệt, Dự án S không phải
không có tính khả thi nhưng đằng sau dự án này lại có quá nhiều điều
phức tạp. Doanh Thiệu Kiệt uống một ngụm cà phê, nhìn ra bên ngoài qua
cánh cửa chớp tự động, chỉ thấy một màu xanh rì, vô cùng trong sáng.
Bình thường có lẽ không có quá nhiều phiền toái đến vậy.
“Thiệu Kiệt.”
Doanh Thiệu Kiệt vừa nâng cốc cà phê, định uống một ngụm nữa, nghe
thấy tiếng gọi của người quen, bèn quay người lại, nhạc nhiên, sửng sốt
trước sự xuất hiện của người trước mặt. Chẳng phải Tống Dật Tuấn đang ở
Hồng Kông sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở Bắc Kinh thế này? Có lẽ,
nội bộ JSCT đã bắt đầu nổi gió rồi.
“Không ngờ anh cũng ở Bắc Kinh.” Câu nói này đáng lẽ phải là Doanh
Thiệu Kiệt hỏi, song người đàn ông phía trước đã nhanh nhảu lên tiếng,
Doanh Thiệu Kiệt im lặng không nói.
“Cô ấy gọi điện cho tôi rồi.”
Vừa nói vừa ấn tay vào máy pha cà phê một cách thành thục, tiếng máy
kêu rè rè nhưng Doanh Thiệu Kiệt vẫn nghe rất rõ, cốc cà phê trong tay
đang bưng ở lưng chừng lại đưa lên môi.
Thấy anh không nói gì, Tống Dật Tuấn cười nhạt một tiếng, đợi cà phê
rơi đầy cốc mới nói tiếp: “Có phải anh và Tô Duyệt Duyệt đang yêu nhau
không?”
Doanh Thiệu Kiệt hơi sững lại, Tống Dật Tuấn hẳn là đã nghe cô ta
nói, vì thế mới đến đây dò hỏi. Kỳ thực, anh đang yêu ai thì có quan
trọng gì? Chuyện giữa anh và cô ta chỉ là quá khứ, bị cô ta làm cho tổn
thương một lần rồi, anh không muốn thử thêm lần nữa.
“Tập đoàn JS không cho nhân viên trong công ty yêu nhau.” Tống Dật
Tuấn tiếp tục thăm dò. Doanh Thiệu Kiệt chẳng phủ định, cũng chẳng thừa
nhận, bỏ một miếng bánh quy vào miệng, Tống Dật Tuấn liếc anh một cái,
đặt cốc cà phê vẩn chưa nếm thử giọt nào xuống, bước tới gần Doanh Thiệu Kiệt, nói: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”
“Cậu?”
Một sự kích động được lộ rõ, miếng bánh chưa kịp nhai đã chui tọt
xuống cổ họng, Doanh Thiệu Kiệt uống liền hai ngụm cà phê mới không bị
nghẹn. Anh buộc phải thừa nhận, ở trước mặt Tống Dật Tuấn, chưa bao giờ
anh cảm thấy lúng túng như lúc này.
“Tô Duyệt Duyệt là một cô gái tuyệt vời, tuy không quá đẹp nhưng vô
cùng ngây thơ, mẫu người như cô ấy rất thích hợp để lấy làm vợ.” Lý do
của Tống Dật Tuấn đương nhiên là sự thực, song Doanh Thiệu Kiệt biết sự
thực này nếu xuất phát từ miệng Tống Dật Tuấn, ắt sẽ không hề đơn giản,
bèn nói: “Cậu vừa nói tới quy định của tập đoàn, sao giờ đột nhiên nói
muốn theo đuổi cô ấy.”
“Anh yêu cô ấy à?” Tống Dật Tuấn cười khẩy hỏi. Doanh Thiệu Kiệt đang muốn phủ nhận, chỉ là chậm mất nửa giây, đã bị Tống Dật Tuấn cướp cơ
hội nói trước: “Trực giác của phái nữ quả nhiên rất chuẩn.”
Tống Dật Tuấn nâng cốc cà phê, chỉ uống hai ngụm rồi lại đặt lên bàn: “Cà phê ở đây tuy không hợp với tôi nhưng đôi khi thay đổi một chút
cũng không sao.”
Nói xong, Tống Dật Tuấn quay người rời khỏi phòng trà, để lại một mùi nước hoa phảng phất, tuy nhiên mới đi được hai bước, từ phía sau đã
vang lên lời cảnh cáo chứa đựng cả sự răn đe: “Đừng đùa cợt cô ấy!”
“Hừ!” Bước chân chợt dừng lại, nụ cười kiêu ngạo ở khóe môi kia bỗng
chốc biến thành ti tiện, trong lòng cảm thấy đau đớn, chua xót. Trong
mắt Doanh Thiệu Kiệt, mà không, trong mắt đa số mọi người, Tống Dật Tuấn chỉ là một thằng đàn ông dựa vào phụ nữ để ngoi lên, bởi vậy, bản thân
anh cần một sự cân bằng nội tâm, chỉ có như vậy mới có thể lấy lại được
sự tôn nghiêm đã mất sạch của anh ta. Tuy nhiên, cùng với thời gian,
Tống Dật Tuấn phát hiện thấy mình dường như ngày càng trống rỗng, ngày
càng cô đơn, ngày càng mụ mị.
Tô Duyệt Duyệt, một cô gái không màng vật chất, ngây thơ trong sáng,
khác với những cô gái khác, quan trọng nhất là, Tống Dật Tuấn có thể
kiểm soát được cô. Anh ta cần một người như vậy, chí ít, nội tâm lúc này nói với anh ta rằng, người con gái này có thể bù đắp cho mình những tổn thương, mất mát. Ngoài ra, Doanh Thiệu Kiệt vừa rồi cũng đã kích động
khi thấy anh ta nói muốn theo đuổi Tô Duyệt Duyệt. Không hiểu vì sao,
chiến thắng Doanh Thiệu Kiệt dường như là khát vọng luôn luôn tiềm ẩn
trong sâu thẳm cõi lòng anh ta.